Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội nói với nhau (Nguyễn phong việt)
Đặng Khánh Việt | Chat Online | |
31/07/2019 11:01:23 | |
Văn học trong nước | Sưu tầm | Tp cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
94 lượt xem
- * Không muốn mình bước đi mà trong mắt người kia đã vô hình (Nguyễn phong việt) (Văn học trong nước)
- * Chỉ là mình muốn được là mình trong cuộc đời này (Nguyễn phong việt) (Văn học trong nước)
- * Gặp lại 3 (Nguyễn phong việt) (Văn học trong nước)
- * Gặp lại 2 (Nguyễn phong việt) (Văn học trong nước)
Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội nói với nhau
mình đã đau đến thế nào…
Chỉ kịp quay lưng lúc vừa nói hết một câu chào
rồi từ đó mắt không còn ngoảnh lại
rồi từ đó biết trong lòng mình chỉ toàn nỗi sợ hãi
rồi từ đó bàn chân cứ đi mãi
vì sợ chỉ một giây phút dừng…
Mình sẽ vỡ oà với tất cả những nhớ thương
làm sao có thể…
thứ mình tin giờ không còn nữa
người mình yêu giờ tan như một hơi thở
cuộc đời mình vui bỗng hoá thành lặng lẽ
và mất đi…
Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội nói với nhau
mình sẽ còn lại gì…
Trong những cơn mưa của sớm mai lạnh lẽo
thức dậy trong chăn và biết ngoài kia đang có bão
yêu thương một con người giống như mặc một chiếc áo
chỉ có mình là hiểu
vừa vặn hay chông chênh…
Sẽ có lúc nào đó chúng ta sực nhớ ra mình từng quên
một con người dạy cho mình yêu bản thân hơn tất cả
thứ gì thân quen một ngày kia nếu thành xa lạ
hãy cười như vốn đã
chưa từng có thì làm sao mất nhau…
Chúng ta thật sự đã rời xa như thế nào?
mình đã đau đến thế nào…
Chỉ kịp quay lưng lúc vừa nói hết một câu chào
rồi từ đó mắt không còn ngoảnh lại
rồi từ đó biết trong lòng mình chỉ toàn nỗi sợ hãi
rồi từ đó bàn chân cứ đi mãi
vì sợ chỉ một giây phút dừng…
Mình sẽ vỡ oà với tất cả những nhớ thương
làm sao có thể…
thứ mình tin giờ không còn nữa
người mình yêu giờ tan như một hơi thở
cuộc đời mình vui bỗng hoá thành lặng lẽ
và mất đi…
Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội nói với nhau
mình sẽ còn lại gì…
Trong những cơn mưa của sớm mai lạnh lẽo
thức dậy trong chăn và biết ngoài kia đang có bão
yêu thương một con người giống như mặc một chiếc áo
chỉ có mình là hiểu
vừa vặn hay chông chênh…
Sẽ có lúc nào đó chúng ta sực nhớ ra mình từng quên
một con người dạy cho mình yêu bản thân hơn tất cả
thứ gì thân quen một ngày kia nếu thành xa lạ
hãy cười như vốn đã
chưa từng có thì làm sao mất nhau…
Chúng ta thật sự đã rời xa như thế nào?
Tác phẩm mới nhất:
- Kỉ niệm với 1 người thân (Văn học trong nước)
- Bốn mùa trong vườn (Văn học trong nước)
- Tặng cô (Hoàng Phương Linh) (Văn học trong nước)
- Miền trung anh dũng (Dương Tùng Lâm) (Văn học trong nước)
- Mai xa trường - Thời học sinh bước qua (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Lời dặn (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Suy Ngẫm (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Bạch Tuyết (Văn học trong nước)
- Lớp em (Đào Gia Như) (Văn học trong nước)
- Đồng quê tôi (Văn học trong nước)
- Xem tất cả tác phẩm >>
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội nói với nhau (Nguyễn phong việt),Chúng ta chưa bao giờ có cơ hội nói với nhau,Nguyễn phong việt
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!