Thời gian gần đây cuộc sống của tôi bỗng rộn ràng như pháo nổ ngày xuân, nhất là trong tiết trời se se ẩm ướt vừa sang thu, cái âm thanh xoèn xoẹt của vỏ pháo bị xé bung do ruột bên trong nổ bùm càng trở nên ngộ nghĩnh, thú vị vô cùng. Cảm xúc hứng khởi càng thêm hưng phấn khi tôi bất chợt nhận ra ý nghĩa của sự quan tâm giữa người và người dành cho nhau.
Không có bất kỳ một định nghĩa nào được tìm thấy khi tôi search câu “Sự quan tâm là gì?" trên Google. Có vẻ đó là một điều hiển nhiên, một điều rõ ràng như mùa thu lá rụng nên chúng ta không cần cho chúng một khái niệm. Vậy mà trong sách Giáo dục công dân của tôi ngày đó lại có định nghĩa về tình yêu. Phải chăng tình yêu thì cần phải học cách nhận biết, học cách thể hiện còn sự quan tâm thì không?
Tôi chưa từng biết cách bày tỏ sự quan tâm của mình với những người tôi yêu thương. Cảm xúc có khi thừa, có khi quá bé nhỏ nên phần lớn số lần tôi đều chọn sự im lặng làm câu trả lời. Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi nắm bàn tay lạnh lẽo, run rẩy của cô bạn thân nhất. Tôi thấy tim mình đập cùng nhịp với tim của cô ấy, với độ rung của cơ thể cô ấy. Khi cơn đau dứt, cô ấy lại chìm vào giấc ngủ nhọc nhằn. Còn tôi, như một con bé con vừa đi băng qua vùng lạnh giá nhất để trở về nhà mà không hề biết vì sao mình có thể tìm thấy đường đi giữa mênh mông là tuyết, chỉ có tuyết trắng xóa. Ước gì, lúc ấy tôi có thể ôm gọn cô ấy vào lòng.
Đến khi tôi rời xa một người. Sự quan tâm không còn là dấu mũi tên một chiều xuất phát từ tôi đi đến sự im lặng. Tôi mắc sai lầm khi thể hiện sự quan tâm một cách gián tiếp bằng sự bày tỏ trực tiếp với những cá thể khác. Chúng trở nên méo mó.
Tôi thường có sự quan tâm đặc biệt đến sự hình thành và phát triển trí não cũng như tâm hồn của những đứa trẻ. Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao một đứa trẻ 2 tuổi có thể nói: “Ba nha, hôm nay ba mới cắt tóc, trông đẹp trai hẳn đó nha”. Rồi khi nó nhìn thấy bố nó ngồi làm việc khuya bên chiếc bàn dài, nó lại bảo: “Ba nha, dạo này con thấy ba làm việc nhiều, trông ba gầy hẳn đi đó nha”. Trẻ con, làm cách nào có thể tự nói được những câu nói như vậy khi không có môi trường xung quanh tác động?
Hôm qua, tôi có câu trả lời: Đó là tình yêu thương!
Tình yêu thương sẽ được thể hiện từ người này đến người kia bằng sự quan tâm tuyệt đối giữa hai cá thể và ngược lại.
Là vậy, đúng phải không?
Sự quan tâm ấy đôi khi không cần một cái ôm, không một cái nắm tay, chỉ cần ngồi kề bên nhau, tựa lưng vào ghế sô-fa, uống ngụm trà bông cúc nóng, nghe mưa ngoài sân đang thút thít. Thế là vừa, phải không?