Cô giáo Minh - Chương 21: Thử tình (Nguyễn Công Hoan)

101 lượt xem
Đối với Oanh, Minh không phải là một người thường nữa, mà là một bà tiên, bà thánh, trời cho xuống để đem hạnh phúc cho mọi người. Bởi vậy cái gì Oanh cũng theo gương chị dâu. Oanh thường thở dài, than thở với Minh:
- Tiếc thay, trước thầy mẹ cứ khinh rẻ chữ tây, không cho em đi học!
Nhưng Minh càng nhũn nhặn và càng cố gắng ăn ở cho thật hoàn toàn.
Bà Tuần đã biết bụng Minh, nhưng động có ai nói chuyện nàng cư xử với Oanh ra người kẻ cả và khen nàng, thì bà cũng cố lắc đầu, và thở dài:
- Biết có thế được mãi không?
Oanh lấy điều đó làm bất mãn. Nhiều khi Oanh đã nói rõ những cách ăn ở bất công của bà cho bà nghe, nhưng bà mắng:
- Đừng trứng khôn hơn vịt. Mày đã làm mẹ chồng đâu mà mày biết!
Vì vậy, Oanh thường an ủi Minh, khi Oanh thấy người nhà đầy tớ kể lại những chuyện Minh phải mắng oan.
Sanh thật biết quý vợ. Chàng lấy làm kiêu ngạo được người vợ như Minh. Thỉnh thoảng chàng thấy mẹ tỏ ý nghi ngờ vợ có ngoại tình, thì chàng vẫn can, nhưng bà quắc mắt, mắng:
- Chúng mày độ này ăn phải bùa phải bả nó hay sao, mà tao thấy bênh nó chầm chập.
Rồi bà nói tiếp:
- Tao tức lắm. Mày không biết. Ờ, bụng dạ nó khá, đã đành, nhưng sao thỉnh thoảng tao cứ thấy nó trốn nhà này đi đâu mà không xin phép?
Sanh gạt đi:
- Đi đâu thì đi, chứ người ấy, bụng dạ ấy, con chẳng ngại gì cả.
- Chẳng ngại gì! Thế mà tao ngại đấy. Tao ngại nhất là nó với thằng Trí. Tao thấy mày cứ để cho nó tiếp chuyện thằng Trí, tao gớm lắm. Như vậy, lửa gần rơm, có ngày mất vợ, con ạ.
Sanh cười:
- Thưa mẹ, trước kia, con có nghi nhà con thật, song cũng là tại mẹ. Cho nên con để nhà con tiếp anh Trí, là con dịnh thử bụng nhà con đấy.
Bà Tuần vụt nghĩ ra một ý, nói:
- Được, phải rồi.
Rồi ghé tai Sanh, bà nói:
- Chốc nữa, cậu vờ đi vắng, Tôi tôi chui vào tủ áo này. Tôi sai cả thằng Xe, con Sen, con Vú, đứa thì đi về Hà Đông, đứa thì lên cô Phán làm giúp, rồi cậu xui Trí lại đây. Lúc ấy nhân chỉ có một mình mợ ấy có nhà, Trí thử giở lối trêu hoa ghẹo nguyệt xem mợ ấy làm ra làm sao!
Sanh nhăn mặt:
- Con tưởng chả nên làm thế. Lỡ ra nhà con nhẹ dạ thì...
Bà Tuần ngửa người ra, trỏ vào Sanh, vênh váo nói:
- Đấy. thì chính cậu cũng nghi chứ ai? Nó mà không phải lòng thằng Trí rồi thì mẹ cứ xin đi bằng đầu!
- Bẩm mẹ, ấy là con muốn nói người ta ít ai tránh khỏi lưới tình. Mà nhất là đàn bà.
- Cậu lại nói thế! Chỉ những hạng tây học lăng nhăng mới thế, chứ ai cũng thế à?
Sanh bực mình đáp:
- Mẹ nên hiểu rằng mỗi thời buổi một khác, bây giờ trai gái cũng có khi cần phải giao thiệp với nhau. Họ giao thiệp chỉ có bề ngoài, chứ ta không nên ngờ họ có tình.
Bà Tuần lắc đầu.
- Cứ như mẹ, một đứa con trai với một đứa con gái mà nói chuyên với nhau, thì không khỏi được tình tứ.
Sanh cười:
- Mẹ cổ quá! Thế mẹ không thấy hàng ngày ở các hiệu bán buôn, ở ngoài phố, ở các chỗ hội hè, trai gái họ gần gũi, chung đụng với nhau là gì!
- Mặc kệ họ, tôi chỉ xem xét tính nết vợ cậu thôi, chốc nữa nếu cậu không muốn tôi nghi vợ cậu, cậu cứ nghe tôi làm như thế. Bà mà bắt quả tang, thì bà xé tan xé nát nó ra!
Sanh thở dài, phải nghe lời mẹ, và rất lo cho vợ.
Ăn cơm xong, Sanh thi hành đúng như lời mẹ dặn. Chàng cho kê cái tủ áo cũ gỗ tạp ở nhà trong ra chỗ tiếp khách, vì cái tủ gụ hẹp quá, bà Tuần đứng không vừa. Bà lại bắt tháo tấm ván ngăn tủ ra, để chỗ đứng được rộng. Rồi bao nhiêu người nhà, đầy tớ đi vắng hết cả. Sanh đi tìm Trí.
Lúc ấy trong nhà vắng vẻ. Minh ngồi một mình tay cầm tờ "Tuổi trẻ'’, nàng vơ vẩn nghĩ đến gia đình Thẩm. Nàng vui sướng vì được thấy mọi người hoà hợp. Rồi liên miên, nàng nghĩ đến Nhã. Nàng không hiểu sao trước kia nàng yêu Nhã quá thế, đến nỗi suýt nữa nàng làm tan tành gia đình chồng nàng. Nàng cố nhắc lại những cảm tình của nàng trước kia đối với Nhã, nhưng đã lâu không nghĩ đến Nhã, nên những cảm tình ấy hầu như đã lạt. Nàng đọc văn của Nhã, mà không thấy đậm đà nữa. Nàng nhớ lại một lần, Xuân nói là giận Nhã nhưng nàng hỏi thì Xuân không giảng cho nàng biết vì lẽ gì. Hay là Nhã không tốt đối với Xuân. Hay là Nhã định lừa nàng chăng? Nhã ít lâu nay thành ra chơi bời. Thế thì quyết là Nhã quên nàng rồi. Hay vì Nhã quên nàng, mà Xuân giận? Chẳng có lẽ, Nhã định đi chùa Hương. Nhã làm bài chế giễu Ông Giáo Oanh, Nhã ngã bị thương giữa phố. Nhã đem ô tô đến đón nàng khi nàng định đoạn tuyệt với gia đình cũ, Từng ấy cách cử chỉ, là do bụng Nhã thế nào? Nàng lấy Sanh, quyết là Nhã buồn. Nhã buồn vì Nhã yêu nàng. Đã yêu thì phải ghen, thì sự Nhã ghét Sanh, tất là phải có. Bài Ông Giáo Oanh quả là Nhã ám chỉ chồng nàng. Nhã vẫn khuyên nàng nên lìa bỏ gia đình Sanh, viết báo để khêu gợi lòng phẫn uất của nàng. Thế thì Nhã vẫn muốn cho nàng bỏ Sanh. Vậy Nhã vẫn mong lấy nàng, và mong nàng nhớ Nhã luôn luôn, cái chứng cớ có phải ở những câu lâm ly thống thiết trong bức thư Nhã viết cho Xuân không? Nhã đã đem ô tô đón nàng, mà khi nàng không đi, thì Nhã tức mà nói xấu Sanh trong bài Ông Giáo Oanh chăng? Nhã bị nạn xe, thật hay dối? Không có lẽ là việc dối dá. Nhưng hẳn vì Nhã tức nàng lãnh đạm. Thế là Nhã tuyệt vọng, mà đâm ra chơi bời.
Minh đắn do, tự hỏi, tự trả lời, rồi lại hối hận rằng đã phụ lòng Nhã mà nghĩ cho Nhã những điều xấu. Người ấy có phải xấu đâu. Chẳng qua hay là bây giờ nàng không muốn yêu Nhã nữa nên suy xét như vậy.
Hôm nay trời râm mát, chậu hồng, hoa đỏ thắm như điểm vào cảnh cho mắt nàng được vui hơn. Nàng định ra đóng cửa nhà ngoài để đi nằm một lúc buổi trưa cho đỡ mỏi, thì Trí vào.
Trí ăn mặc rất lịch sự, nàng tươi tỉnh, chào, rồi nói:
- Thật chẳng may cho anh, nhà tôi về Hà Đông.
Trí đứng dừng lại, rồi tiến vào, và ngồi trên ghế. Minh thật thà, nên tự nhiên như mọi ngày, nàng rót nước mời Trí. Trí hỏi:
- Anh ấy về Hà Đông bao giờ ra?
- Có lẽ chiều tối.
Trí móc túi lấy cái ví ra,bóc tập giấy bạc thật dày để lấy một tờ, nói:
- Thằng Xe đâu? Nhờ chị bảo nó mua cho tôi cái này.
- Nó đi vắng anh ạ.
- Chị sai con Sen, con Vú cũng được.
- Chúng nó đi vắng cả.
Trí làm bộ ngạc nhiên hỏi:
- Bà đâu?
- Mẹ tôi đi đánh tổ tôm.
Trí sửng sốt:
- Thế cả nhà đi vắng à!
Minh mỉm cười, gật đầu:
- Phải, chỉ có một mình tôi coi nhà.
Trí vờ nhìn ra sân:
- Tha hồ tự do nhỉ.
Minh gật:
- Phải, hoàn toàn tự do. Ở đời những lúc này mới khó kiếm.
Nói đoạn, nàng cười khanh khách. Bỗng ở mé tủ áo, có tiếng đánh kịch một cái. Hẳn bà Tuần tức bực mà cựa.
Trí nhìn Minh bằng hai con mắt lẳng lơ:
- Chị ở nhà một mình thì buồn lắm nhỉ.
- Phải, buồn lắm. Chả có ai nói chuyện cả.
- Tôi ngồi đây có tiện không, hở chị?
- Tiện lắm, có hề chi. Anh cứ nói chuyện đi.
Trí cười, vui sướng, đứng dậy ra khép cửa ngoài lại, và nói:
- Lỡ có ai trông thấy thì chết!
Đoạn, Trí nhìn Minh rất tình tứ. Minh vô tình, không để ý đến cử chỉ của bạn. Bỗng Trí ngồi xích lại gần Minh, bả lã, nói:
- Chi ạ, nhân hôm nay cả nhà đi vắng, tôi mới có thể ngõ với chị một đôi lời, chị nghe nhé.
Vẫn vui vẻ. Minh đáp:
- Vâng, xin vui lòng.
- Chị ạ, tôi không yêu nhà tôi,
Minh đùa:
- Thì cứ cố mà làm ra đáng yêu.
- Bụng không yêu, thì làm ra đáng yêu thế nào được?
- Cứ làm ra đáng yêu, tự khắc anh thấy bụng yêu.
Trí buồn bã đáp:
- Không thể. Vì tôi trót yêu vụng nhớ thầm một người khác.
Minh nhìn Trí, thở dài. Ở tủ. lại có tiếng kịch. Trí nói:
- Mà người khác ấy, không biết có yêu tôi hay không? Minh cười:
- Anh yêu người ta, chắc rằng người ta phải yêu anh chứ?
chứ?
Trí vui vẻ, cười cợt:
- Nếu được thế thì còn gì bằng. Tôi chưa dám chắc, vì người ấy đã có chồng.
Minh yên lặng, Trí lại nói:
- Nhưng anh chồng thì xấu xí lắm kia.
Minh hỏi:
- Anh muốn một người có chồng yêu anh? Vậy anh yêu người ta về nỗi gì?
- Người ta đẹp. Người ta có học. Người ta mười phần hơn vợ tôi cả mười.
Tò mò, Minh lại hỏi:
- Người ấy bao nhiêu tuổi?
- Trạc tuổi chị.
- Thế chồng người ấy anh có quen không?
- Là bạn thân của tôi. Nhưng cần gì!
Nói xong, Trí lại xê ghế gần Minh. Minh đứng dậy, nói:
- Mời anh xơi nước.
Trí đứng theo, lại gần Minh, và nồng nàn nhìn Minh:
- Chị ơi, chị cho tôi nói thực. Tôi yêu chị.
Biến sắc mặt, Minh quắc mắt, mắng:
- Đổ vô lễ!
Rồi nàng quả quyết, trỏ tay ra cửa.
- Đồ vô lễ, ra ngay! Vô liêm sỉ!
Trí nằn nì:
- Chị ơi! Xin chị thương tôi, tôi yêu vụng nhớ thầm chị từ lâu, chị đã làm cho tôi mê mệt...
- Câm ngay! Anh này vô đạo thật, anh dám hỗn với vợ bạn!
Trí tiến lại gần, toan ôm lấy Minh:
- Chị ơi! Ta nên tự do mà thố lộ can trường.
Minh tránh, trợn mắt, cầm cả cái đĩa chén toan quật vào Trí, nhưng lại thôi.
Trí vẫn kiên tám, nói:
- Chị cứ ác mà cự tuyệt tôi hay sao! Chị không cứu tôi, cứu một người đã đem hiến cả tâm hồn để thờ phụng ái tình chị hay sao?
- Này, tôi bảo. anh còn nói nhảm nữa, tôi quyết không tha đó!
- Chị ơi, chị lấy anh Sanh thật phí cả cành mai cho cú đậu.
Minh tức giận đập chân xuống đất:
- À, ra tôi không ngờ anh súc vật đến thế. Chồng tôi không ra gì cũng là chồng tôi. Anh đẹp, anh giàu, tôi thây xác anh. Anh đừng tưởng ai anh cũng có thể lấy lời ngon ngọt cám dỗ được Tôi quen tự do, nhưng cái tự do của tôi là tự do có giáo dục.
- Chị ở đây khổ mà chị không biết hay sao? Chị làm phí cái tuổi xuân của chị là tuổi được hưởng bao sự sung sướng. Chồng chị ghét chị. Em chồng chị bắt nạt chị. Mẹ chồng chị ác nghiệt với chị.
Minh trợn mắt, nghiến răng:
- Anh không được nói động đến chồng, em chồng, mẹ chồng tôi. Tôi ăn ở hoà hợp với chồng, với em chồng, không việc gì đến anh.
Ngắt lời, Trí cười lạt:
- Nhưng mẹ chồng ấy thì chị chịu sao nổi!
Minh căm hờn, rơm rớm nước mắt:
- Chịu được hay không, anh không có phép biết. Tôi hẹn cho anh một phút, anh phải ra khỏi nhà này. Rồi tôi sẽ mách chồng tôi cho anh một bài học. Mẹ chồng tôi là mẹ tôi, hể anh nói động đến, tôi không để anh yên nữa. Mẹ tôi là một người hiền hậu nhân từ, mẹ tôi là người đã rèn cặp cho tôi nên người.Suốt đời tôi, tôi tìm những dịp để báo hiếu còn chà đủ, nữa là anh lại xui tôi oán mẹ chồng tôi. Anh định phá tan gia đình tôi! Anh định làm hại gia đạo tôi!
Nàng nói đoạn, thì Trí ôm choàng lấy nàng. Nhưng nhanh như cắt, nàng hung hăng, cầm cái ghế mây quật vào đầu Trí một cái. Trí sợ hãi chạy biến ra cửa mất.
Giữa lúc ấy thì cửa tủ áo mở toang ra, huỵch một cái, bà Tuần ngã đồng kềnh: cái ván dưới sàn gãy sụn. Bà lóp ngóp dậy, lach hạch chạy đến Minh, xua tay, run run nói:
- Thôi, thôi, được rồi! Được rồi! Mẹ lầm, con ơi! Mẹ sướng quá!
Rồi ba ôm lấy nàng đâu, cười khanh khách. Minh vừa cảm động, vừa căm giận vì bà, nhưng khi trông thấy cái nụ cười thành thực cùa bà loé trên môi xám xịt, và giọt nước mắt nó thấm trên ngực áo bà lấm những đất, nàng trống ngực thình thình, nở nang từng khúc ruột.
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo