Quản trị viên: | |
Thành viên: | 20 thành viên (xem) |
Đăng ký tài khoản để tham gia vào nhóm | |
Đăng ký qua Facebook hoặc Google:
Hoặc lựa chọn: | |
Đăng ký bằng email, điện thoại | Đăng nhập bằng email, điện thoại |
AhWy | ||
2023-06-25 22:14:21 | ||
Chat Online |
Cái chuyện tình yêu sét đánh tưởng chừng chỉ có trong phim vậy mà tôi lại gặp nó ở ngoài đời. Đó là một ngày chẳng mưa lãng mạn hay ánh nắng lấp lánh mà là âm u, tôi gặp em ở một góc sau trường, không em chẳng bị bắt nạt như tôi vẫn hay xem mà là em bắt nạt người khác, hình như là bạn cùng lớp của tôi. ‘’Ê thằng ranh, mày làm gì bạn tao hả’’ tôi cố gắng giữ bình tĩnh khi đứng trước em, chậm rãi bước lại gần. Bạn bè của em thấy vậy hình như có chút sợ hãi lùi ra sau kéo áo em ‘’Hay đi đi, mày nhìn anh ta kìa có vẻ là đại ca khối trên’’ không phải tôi cố ra vẻ là đại ca cho bọn chúng sợ vốn dĩ tôi đã là đại ca rồi.
Tối về, sau lần gặp ấy trong đầu tôi chỉ có em, tôi chẳng ấn tượng gì với nhan sắc của em cả thứ tôi để ý là độ cong của mông em kìa, nó là thứ mà đứa con trai khác sẽ có sao? Mang tiếng đào hoa trong trường tôi không tán thì có lẽ không được nhỉ, quyết định rồi từ mai phải gây ấn tượng cho em thôi. Tôi tìm kiếm trong lớp em những người hôm qua gọi họ ra ngoài và tìm cách bắt nạt họ, tôi cố gắng quát to để em ở trong có thể nghe thấy nào ngờ em ở ngay phía sau tôi, trao cho tôi cú đánh đầy tình yêu thương sau đầu. Trên tay em đang cầm một quả bóng rổ tôi liền nảy số giật lấy chai nước bạn mình đang cầm mở nắp đưa cho em ‘’Cá con thiếu nước sắp chết rồi hả’’ thế mà em lại ghét bỏ cầm lấy chai nước hắt vào mặt tôi, tôi tổn thương rồi đấy em biết không rõ ràng tôi tốt bụng như vậy mà em lại ác ý với tôi.
‘’Hey, đíc căng đấy cá con’’ tôi thấy lớp em đang squat thì vẫy tay hô to khi biết được em quay qua nhìn tôi cố ý kháy đểu bằng một cái nháy mắt cho em tức điên lên. Em không nhịn được tức giận lao vào đánh tôi, chưa kịp phản ứng gì tôi đã bị em đánh cho một cú vào mặt, ồ có vị tanh. Nghe bạn bè nói lúc đó trong tôi rất đáng sợ ‘’mắt mở to hung dữ trên người tỏa đầy sát khí, cú đấm của mày giáng xuống mặt nó mà tao nhìn hãi’’ có cần nói như phim vậy không? Mặc dù tôi đã thật sự đánh vào khuôn mặt xinh đẹp ấy khiến nó xuất hiện một vết bầm tím, tôi lúc đấy cõ lẽ chỉ là theo bản năng nên dánh lại cũng không ngờ sẽ đánh em ra thành như vậy. Chuyện sau đó thì bọn tôi bị lên phòng hiệu trưởng gọi phụ huynh tôi thì có bố làm chủ tịch nên ra vẻ đá đểu em, không ngờ nhìn em như vậy mà gia đình lại khá giả được cưng chiều cũng dễ hiểu cho cái tính hay bắt nạt người khác của em, cuối cùng cũng chẳng ai bị gì cả. Nhưng từ đó khi thấy tôi trêu em cũng không thấy em phản ứng lại chỉ lơ đi lời trêu chọc của tôi, đã như vậy tôi tán em luôn.
‘’Cá con ơi, em yếu ớt như vậy thì có muốn tôi bảo vệ em không’’
‘’Cá con ơi, em xinh đẹp quá đi, rất hợp với anh đó’’
‘’Cá con ơi, đíc em bự như vậy vật to của anh chắc sẽ đút vừa nhỉ’’
‘’Cá con ơi…..’’
Tôi luôn dính lấy em mọi lúc còn em thì chỉ lơ đi những lời trêu chọc của tôi, dần dần tôi chán rồi, không phải là tôi không còn thích em mà là tôi không còn kiên nhẫn nữa, tôi sắp tốt nghiệp rồi sẽ chẳng còn thấy em nữa, chẳng còn được trêu chọc em. Theo lâu như vậy tôi không nghĩ rằng em sẽ không có tình cảm với tôi nhưng sự thờ ơ của em có lẽ đã là đáp án rồi
‘’Này, vẫn buồn về chuyện cá con của mày à?’’Tôi đứng dựa mình vào ban công hướng mắt ngắm nhìn em đang vui đùa với bạn bè, chỉ có thể thở dài khi nghe người bạn của mình nói
‘’Biết sao được, tao thì sắp tốt nghiệp em ấy thì vẫn còn 2 năm ở đây’’
‘’Mày học giỏi như thế mà không biết nó nghĩ gì à’’
‘’Dù có là Holmes đi chăng nữa, tôi vẫn không hiểu được người mình yêu đang nghĩ gì?Tại sao không để mọi thứ xảy ra theo tự nhiên?Để xem số mệnh sẽ đưa cuộc tình này đến đâu’’Tôi cười khổ nhìn bạn của mình, tự nghĩ mình không phải gu của em sao dù sao cũng từ đầu năm đến bây giờ người bình thường đã có tình cảm rồi còn em thì chỉ im lặng
------
Hôm nay là lễ tốt nghiệp, tôi chẳng hi vọng gì đâu cá con à nhưng dù sao cũng là ngày cuối cùng tôi muốn chúng ta có thể có một bức ảnh chung, chắc sẽ khó lắm nhỉ? Thật sự thì cho đến tận bây giờ tôi không nghĩ rằng bản thân có thể thích em vì từ trước đến giờ các mối quan hệ của tôi đều chỉ là qua đường, chỉ riêng với em là thật sự nghiêm túc. Nói sao nhỉ, trước đây có từng nói không có ấn tượng gì với nhan sắc của em có lẽ là nói dối chỉ là nhan sắc đó có chút xinh đẹp không muốn nói ra, ngũ quan hài hòa khiến tôi ngạc nhiên, vốn dĩ không giỏi miêu tả chỉ có thể nói em rất xinh đẹp không động lòng không được.
------
Lễ tốt nghiệp đã kết thúc rồi, ngày cuối cùng cũng không thể nói chuyện với em chỉ có thể nhìn em vui vẻ nói chuyện với bạn bè còn bản thân thở dài chỉ đành buông bỏ bước đến phía người mẹ đang chờ đợi mà cảm xúc phức tạp trào dâng, vừa đi vừa suy nghĩ cũng không biết đã đụng phải bao nhiêu người chỉ biết là bản thân sẽ khó mà buông bỏ tình cảm dành cho chàng thiếu niên đó.
‘’Phong, tên chết tiệt kia’’ Tôi giật mình tỉnh dậy trong đống suy nghĩ ngạc nhiên đứng đực một chỗ rồi lại tự cười nhạo bản thân mình lại ảo tưởng nữa rồi
‘’Này tên khốn nhà anh, gọi anh đó’’ Tôi quay người lại nhìn thì thấy em đang đứng trước cổng trường thở hổn hển mệt mỏi nhìn về phía tôi
‘’Tôi-Vũ cá con chết tiệt của anh, anh không có gì muốn nói hả?’’ Tôi suy nghĩ tôi và em thì có gì để nói chứ dù sao thì em cũng không thích tôi nhưng bản thân lại không nghe lời cầm lấy bó cẩm tú cầu mẹ đang cầm mà chạy lại nhào vào lòng em khóc nấc lên như một đứa trẻ
‘’Haha coi anh kìa’’ Em khẽ đặt tay lên lưng xoa dịu nỗi lòng tôi
Khi đã bình tĩnh tôi chợt nhận ra nước mắt của mình đã làm ướt vai áo em, vội vàng buông em ra cúi gằm mặt mà xấu hổ không dám nhìn em
‘’Khóc xong rồi vậy không muốn nói gì với tôi sao?’’ Em cúi người nghiêng đầu dường như đang cố gắng nhìn khuôn mặt xấu hổ của tôi
‘’Anh biết gì không? lúc đầu tôi ghét anh lắm đấy cũng tại cái tính của anh’’ Em vừa nói vừa cười tít mắt
‘’Nhưng cũng lạ thật, mỗi lần anh trêu chọc tôi chỉ biết lơ đi mà ngại ngùng, đúng là nhục mặt thật’’
‘’Ơ...’’ Tôi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn em
‘’Nào, tôi nói xong rồi anh cũng nên nói gì đó chứ nhỉ?’’
Tôi hít một hơi rồi lùi ra sau quỳ một chân xuống giơ bó hoa mình đang cầm lên ‘’Trước giờ tôi chưa từng nghiêm túc yêu đương với bất kì ai’’ Tôi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang chờ đợi kia ‘’em có muốn là người đầu tiên cùng tôi nghiêm túc không?’’
‘’Tôi cũng chưa từng yêu đương với ai’’ Em giơ hai tay ra đón lấy bó hoa của tôi thưởng thức hương thơm của nó rồi nhìn tôi đang lo lắng ‘’và tôi nghĩ anh là sẽ người đầu tiên’’
Lần tỏ tình chẳng phải lãng mạn gì như tôi hằng tưởng tượng nhưng có lẽ nó là lần tỏ tình hạnh phúc nhất của tôi.
_kết OE_
Lưu ý: Truyện theo yêu cầu
AhWy | ||
2023-06-07 19:52:21 | ||
Chat Online |
Vương Ức là thầy giáo mới chuyển đến trường của Tần Hạn. Anh được đảm nhiệm chủ nghiệm lớp cậu và cũng là thầy dạy Văn của lớp cậu. Tuy mới chuyển vào trường nhưng anh lại nhận được sự chú ý từ không những các học sinh mà còn cả các thầy cô vì vẻ ngoài dịu dàng, trẻ trung, không những vậy anh còn được các bạn học sinh nữ gọi là một trong ba hotboy của trường.
Lớp anh chủ nhiệm năm ấy có một cậu học sinh là Tần Hạn cũng không kém cạnh, tuy vẻ ngoài có chút lạnh lùng nhưng khá đẹp trai và học giỏi, cậu còn được mệnh danh là gương mặt vàng của trường.
Lại còn nói Vương Ức vốn là một người mê sắc đẹp của phái nam, ngoài gương mặt của anh ra thì cậu là người đầu tiên khiến anh ume bởi nhan sắc ấy, nhưng Vương Ức vốn không giỏi che giấu, anh thích cái gì thì liền hiện hết lên mặt khiến cho Tần Hạn có chút hoang mang ‘’ liệu thầy giáo của mình có phải là gay không ?’’. Các bạn học sinh nữ thậm chí còn phát hiện ra từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của thầy Vương nhìn Tần Hạn, một ánh mắt ume say đắm. Từ đấy trong trường lại xuất hiện thêm một cp được các bạn nữ đẩy thuyền nhiều nhất.Thầy Vương biết chuyện cũng chẳng thèm để tâm chỉ chú ý ngắm nhìn Tần Hạn.
Trong một lần nhìn thấy ảnh cậu hồi cấp 1 được các bạn nữ đăng tải trên mạng, Vương Ức đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra. Tối hôm ấy anh nằm suy nghĩ cả đêm, thì chợt một ký ức hiện lên trong đầu anh.
Đó là vào năm anh học cấp 2, gia đình anh vì chuyến công tác của bố mẹ mà chuyển đến một thành phố khác sinh sống. Ở đấy anh quen được rất nhiều người, đặc biệt phải kể đến một cậu nhóc để lại cho anh nhiều ấn tượng nhất. Năm ấy anh học lớp 6, thì cậu nhóc được sinh ra, không biết tại sao cậu nhóc ấy vừa nhìn thấy anh đã đòi bế, từ đấy ngoài anh và bố mẹ tuyệt đối không cho ai bế nữa, anh thấy cậu rất dễ thương nên cũng không để ý. Lớn lên chẳng hiểu sao lại dính anh hơn lúc nhỏ, anh cũng không biết làm sao mà đành cho cậu bám dính lấy mình, mọi người trong xóm thường hay trêu chọc cậu là cái đuôi nhỏ suốt ngày bám theo anh. Năm ấy vừa hay anh lên cấp 3 thì bố mẹ hoàn thành công tác, anh chào tạm biệt mọi người rồi bay về thành phố của mình, lúc ấy cậu nhóc kia mới 6 tuổi, cậu khóc nức nở đòi anh ở lại nhưng bố mẹ cậu đã giữ cậu lại, anh nhớ không nhầm thì tên cậu nhóc đó là TẦN HẠN.
Liệu có phải là cậu không ? đã rất lâu rồi không gặp lại, anh đã chẳng thể nhớ rõ mặt cậu. Một vạn suy nghĩ hiện lên trong đầu anh, chợt thứ gì đó đã khiến mọi suy nghĩ của anh bay đến nơi xa, là tin nhắn của một người hàng xóm trước đây mà có lẽ anh đã quên trong những năm tháng đại học
[ Chào cháu, lâu rồi không nói chuyện ]
Anh không biết là ai, chỉ thấy tên anh để cho người đó là ‘’ bác hàng xóm ‘’, lại một suy nghĩ rối bời hiện lên trong đầu anh, lướt lại những dòng tin nhắn trước đây thì anh mới nhớ, thì ra bác là mẹ của Tần Hạn.
[ Chào bác, lâu rồi không gặp ạ, sức khỏe của bác sao rồi ? ]
[ Vẫn tốt, nghe nói cháu chuyển công tác về trường Tần Hạn, sao rồi nó có nhớ cháu là ai không ? ]
[ Bác … nói vậy là có ý gì ạ ? ]
[ A … bác xin lỗi ]
[ Tần Hạn, em ấy đã xảy ra chuyện gì trong khi cháu chuyển đi sao ]
‘’ Haizzz ’’, 3 phút rồi ngoài dòng tin nhắn đấy ra thì anh không nhận lại được sự phản hồi nào từ bác. Sự lo lắng bao trùm cả căn phòng, anh định nói gì đấy nhưng cuối cùng vẫn là thôi. Trong sự bối rối, anh cũng nhận được một tin nhắn từ bác, vừa vui vẻ chưa được bao lâu, nội dung tin nhắn lại khiến anh chìm trong lo lắng một lần nữa.
[ Tần Hạn ấy à, sau khi bác nói với nó con đã dọn đi, nó liền chạy ra ngoài để tìm con, bác và bác trai đuổi theo mãi nhưng cũng không bảo được gì. Lúc thằng bé chạy ra đường cũng là lúc con vừa lên máy bay, thằng bé không may bị một chiếc xe cán phải. Thằng bé ngay sau đó được đưa vào khu cấp cứu, một đứa trẻ 6 tuổi vậy mà lại phải đi cấp cứu trong tình trạng chảy máu nhiều như vậy, sau khi tỉnh lại thì nó bị mất trí nhớ, làm cách nào cũng chỉ khiến nó nhớ ra được nó có bố mẹ và quen được 1 anh hàng xóm rất dễ thương ]
Nước mắt của anh không biết từ khi nào mà rơi xuống, anh tự trách bản thân lúc đấy không kịp bảo vệ cậu, lại còn không hay biết gì về việc cậu bị mất trí nhớ.
[ Bác, là lỗi tại cháu, nếu như cháu không bỏ đi thì có lẽ Tần Hạn cũng sẽ không bị như vậy ]
[ Vương Ức, bác hiểu tính cháu, cháu không làm gì có lỗi cả đừng tự trách bản thân quá, dù thằng bé không nhớ gì nhưng nó vẫn có thể an toàn đến tận bây giờ, đấy là một điều may mắn ]
‘’Không, tất cả là lỗi tại cháu, tại cháu mà Tần Hạn bị như vậy, nếu không gặp cháu, thằng bé sẽ không bị mất trí nhớ’’ Anh bị đống suy nghĩ đó bao trùm đầu óc cho đến khi vô thức thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy anh đã thấy chiếc gối mà mình yêu thích bị ướt một phần, đôi mắt thì sưng vù lên , anh có thể cảm nhận được mắt của mình có phần khô và điều đó gây khó chịu cho anh.
Sau khi đến trường thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chỗ sưng vù ấy, các bạn học sinh nữ rất quam tâm và hỏi han anh, họ còn tặng anh những cái kẹo để anh cảm thấy vui vẻ hơn nhưng điều anh mong đợi là sự quan tâm của Tần Hạn, nếu không phải vì cậu thì anh cũng che đi lớp sưng vù đấy rồi. Cậu thì không hiểu ý anh thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa đến anh nhưng anh chẳng có lý do gì để lại hỏi cậu sao không để ý đến anh vì ngoài là thầy giáo ra cậu hoàn toàn không nhớ bất cứ điều gì về anh
Anh quyết định rồi, từ nay sẽ giúp cậu khôi phục lại trí nhớ, dù sao thì cũng là anh có lỗi với cậu, nếu như những kí ức tươi đẹp hồi nhỏ chỉ vì anh mà không nhớ lại được, thật sự anh sẽ thấy khó chịu. Nhưng bước đầu tiên là gì đây? anh chẳng biết làm gì khi cả hai hiện tại gần như là người xa lạ, anh biết cậu của hồi bé, biết gia đình cậu nhưng cậu chỉ biết anh với thân phận là thầy giáo mà thôi ‘’chẳng lẽ bây giờ mình phải dùng sắc đẹp này để quyến rũ em ấy?’’, trong đầu Vương Ức liền nảy lên một suy nghĩ có chút biến thái sau đó liền bị anh ném qua một bên, ‘’như vậy quá vô sỉ rồi, em ấy vẫn còn là học sinh’’. Anh nằm lên giường, tay để lên trán có chút mệt mỏi thở dài, rốt cuộc là nên làm sao thì mới tốt đây, không thể đang yên lành nhảy ra trước mặt cậu rồi nói
’’em có nhớ anh không?’’, vẫn là thôi đi, dù sao cũng mới vào năm học tạo mối quan hệ thầy trò cái đã… mọi chuyện còn lại, vẫn là để sau tính tiếp.
Bạn nào gửi yêu cầu cho tớ thì làm giống trên ạ
Vì cái yêu cầu của bạn tớ là truyện dài nên sẽ từ từ tớ ra tiếp phần sau
Lưu ý một chút là tớ chỉ nhận viết truyện ngắn thôi ạ ='))) cái này là bạn tớ chưa biết
Cũng là một bộ truyện theo yêu cầu mãi chưa được duyệt =))
+ Văn án :
Vương Ức mặc dù đã ở tuổi 30 nhưng anh là một người không những đẹp trai, có sự nghiệp, dịu dàng biết quan tâm chăm sóc người khác, là một người cực kỳ hoàn hảo về mọi mặt. Vương Ức được rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng con người ai cũng có một khuyết điểm mà không muốn ai biết, Vương Ức là LGBT và anh là một người mê sắc đẹp của phái nam
Tần Hạn là học sinh lớp 12A, cậu được mệnh danh là hotboy của trường vì sở hữu một khuôn mặt đẹp trai, học giỏi, chuẩn con nhà người ta nhưng cậu lại là một người lạnh lùng, ít nói. Có rất nhiều nữ sinh đã tỏ tình cậu nhưng đều bị cậu từ chối một cách phũ phàng.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, Vương Ức đã say đắm nhan sắc ấy vì có lẽ anh chưa từng thấy ai đẹp như Tần Hạn. Cuộc tình của họ tuy đẹp đẽ nhưng lại xảy ra nhiều trắc trở trên con đường tình yêu. Bố mẹ cấm cản, xã hội kì thị, họ sẽ làm gì để tiếp tục tình yêu đồng giới này ?
+ Giới thiệu nhân vật :
Vương Ức :
Tuổi: 30
Sinh nhật: 1- 4
Giới tính: nam
Nghề nghiệp: thầy giáo
Tần Hạn :
Tuổi: 18
Sinh nhật: 27 – 7
Giới tính: nam
Nghề nghiệp: học sinh cấp 3
Trương Kiệt :
Tuổi: 30
Sinh nhật: không xác định
Giới tính: nam
Nghề nghiệp: thầy giáo
Và một số nhân vật khác nhưng mà tôi chưa nghĩ ra =)))
Thể loại: đam mỹ, niên hạ, ngọt sủng ( HE )
2nv9: Ức ca và Tần ảo tưởng, Vương – thầy giáo hiền lành damdang thụ - Ức, Tần – học trò lạnh lùng tâm cơ công – Hạn
Một cái văn án mà chẳng dám đăng =)))
AhWy | ||
2023-06-04 15:14:47 | ||
Chat Online |
Cuộc sống ai mà chả có ước mơ, nhưng nó có được chấp nhận hay không có lẽ là một chuyện khác nhỉ? Sống trong một gia đình hà khắc thì liệu cái ước mơ của tôi có được chấp nhận không? Dòng họ tôi trước giờ đều là giáo viên nên họ luôn mong muốn những đứa con đứa cháu của mình có thể trở thành giáo viên giống họ, nhưng thay vì cổ vũ họ áp đặt lên người con người cháu của mình những tư tưởng của họ, ngăn cấm ước mơ và sở thích của con cháu chỉ để chúng trở thành một người hoàn hảo, một giáo viên giỏi. Anh trai của tôi đã mắc bệnh trầm cảm sau khi nói với gia đình anh ấy muốn theo đuổi con đường làm một thần tượng. Còn tôi-người con gái trong mắt bố mẹ là hoàn hảo, đang phải gánh vác cả trách nghiệm của mình và anh trai, trở thành một giáo viên và mang lại niềm tự hào cho gia đình. Nhưng tôi muốn trở thành một họa sĩ vẽ truyện tranh, có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên tôi đứng lên dành lại quyền tự chủ cho mình, không chịu sự sắp đặt của bố mẹ, tôi đã cãi nhau với họ, nói về ước mơ của mình và sự áp đặt của họ đã khiến tôi khó chịu như thế nào.
Tôi hiện đang ở một thành phố khác, một thành phố phồn vinh-nơi tôi sẽ thực hiện ước mơ của mình mà không phải chịu sự sắp đặt của bố mẹ. Hôm nay là ngày tôi đi xin việc, tôi tự tin với khả năng của mình sẽ qua được bài phỏng vấn, bước qua cửa công ty ‘’Ồ’’ nó rộng lớn hơn tôi nghĩ. Nhưng tôi gặp phải thứ khó nhằn rồi, giám đốc của công ty này hôm nay đích thân đi phỏng vấn, và chị ta là mối tình đầu của tôi.
Chuyện là trước đây, tôi và chị ta học cùng một trường, vô tình trong lần lao động trường có va phải chị, ấn tượng đầu tiên là chị khá cao hơn tôi một cái đầu lận, cũng rất xinh con trai lớp tôi hồi ấy còn mê chị mà, có vẻ mải ngắm kỹ khuôn mặt xinh đẹp trong lời đồn của chị mà tôi đã lỡ làm bẩn áo chị, cũng nhờ thế mà chúng tôi thân nhau và tiến đến với nhau. Nhưng mọi chuyện sẽ chẳng có gì và chúng tôi còn có thể bên nhau đến tận bây giờ? Mẹ tôi nhìn thấy tôi và chị trao nhau nụ hôn trong một con hẻm, mọi chuyện sau đó thì tôi không muốn nhớ lại nữa, dù sao thì một người là giáo viên như mẹ tôi sao mà có thể chấp nhận được. Sau đó, tôi và chị cắt đứt mọi liên lạc, gia đình tôi cũng không muốn mang tiếng xấu nên đã chuyển đi. Gặp lại chị lúc này thì có được coi là định mệnh không nhỉ?
Chị nhìn tôi rồi, nhưng không nói gì chỉ bảo tôi hãy giới thiệu bản thân và bắt đầu phỏng vấn, chị đã quên tôi rồi sao, mối tình đầu mà chị yêu thương. Sau buổi phỏng vấn, tôi cố tình đứng ngoài đợi chị, có lẽ là để nối lại tình xưa.‘’A-chị ơi’’ Tôi lúng túng vẫy gọi chị, hình như là đỏ mặt rồi, tôi có cảm giác mặt mình đang đỏ lên, tim tôi đập thình thịch như trước đây mỗi lần ở gần chị.
‘’Có vấn đề gì sao em’’ Chị nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt ấy giống như lần đầu tôi gặp chị vậy chẳng có tý yêu chiều nào cả
‘’Em xin lỗi vì đã làm phiền nhưng…chị có thể nói chuyện riêng với em không ạ’’
‘’Ồ, được thôi’’Chị nhìn sang thư ký của mình nói gì đó rồi quay qua nhìn tôi, cười
‘’Em muốn nói về chuyện phỏng vấn hay là…về mối tình đầu của em’’
Cái gì, chị…không phải là đã quên rồi sao? Nếu không phải vậy tại sao lại có vẻ xa lạ khi thấy tôi, là đang hận tôi cắt đứt liên lạc với chị hay hận tôi chuyển đi?
‘’Tại sao…chị nhận ra em mà, vẻ mặt xa lạ đấy là vì điều gì?’’
‘’Em không muốn giải thích gì cho tôi sao’’ Lại là cái nụ cười đấy, chị cười như vậy là có ý gì đây, nó khiến tôi nổi da gà rồi
‘’Nếu chị muốn nghe, em có thể giải thích nhưng…chị có giận em không?’’
Chị dựa vào tường khoanh tay nhìn tôi nhếch một bên vai, ồ ý này là còn phải dựa vào thái độ của tôi hay dựa vào lời giải thích của tôi có vừa ý chị hay không
----------
Tôi được nhận rồi nhưng từ ngày hôm ấy tôi không được yên ổn cho lắm, chị bắt tôi làm rất nhiều việc, cố tình tạo cho tôi nhiều áp lực như vậy là sự trả thù của chị sao, vậy mang danh người con gái hoàn hảo tôi cũng chiều theo ý chị. ‘’Này người mới, giám đốc gọi cô lên phòng’’ người mới? ý chỉ là tôi à, chị gọi tôi làm gì chứ cũng chẳng phải là mối quan hệ như trước, chuyển lời được mà
‘’Này, sau ngày hôm ấy em cũng không định hẹn tôi nói gì à’’
‘’Hả?’’ nói gì là nói gì? Chúng ta thì có chuyện gì để nói
‘’Aaaa, biết ngay mà, em chẳng còn gì với tôi cả’’
Chị nói thế là có ý gì, còn của chị là còn gì, có thể nó ra rõ ràng được không, chị cứ úp úp mở mở vậy khiến tôi rất khó chịu đấy. ‘’Nhìn biểu cảm của em như vậy, tôi cũng hiểu rồi’’Chị đứng dậy tiến lại gần tôi, chắc là theo phản xạ tôi lùi ra sau tránh tiếp xúc với chị, bị dồn đến tường rồi, chị ép tôi vào tường nâng cằm tôi, có ý định cưỡng hôn tôi, nhưng tôi không muốn, chúng ta bây giờ chẳng còn gì cả thì đừng làm như vậy
‘’Em…sao lại né tôi?’’
‘’Đừng làm như vậy, em và chị không phải như trước đây đâu’’
‘’Vậy tình cảm thì sao? Em còn tình cảm với tôi không?’’
Chị nhìn tôi với cái ánh mắt mà trước đây chị đã từng nhìn tôi, cái ánh mắt yêu chiều ấy tôi vốn đã tưởng không còn có thể thấy lại. Thật sự, tôi vẫn còn tình cảm với chị, nhưng còn chị thì sao? Sau những chuyện tôi đã làm thì chị có tha thứ cho tôi không?
‘’Có…’’Umm ít nhất là nếu chị không đồng ý, tôi vẫn biết rằng chị vẫn còn nhớ tôi và tôi vẫn thích chị như trước đây. Tôi không hy vọng gì với thứ tình cảm sẽ được chị tha thứ nhưng tôi vẫn có cảm giác thật tự hào vì làm gì có ai sau những chuyện như thế dám nói lên tình cảm của mình nhỉ? Điên thật, giá như mẹ tôi không phát hiện ra thì tôi sẽ chẳng phải khó xử như vậy.
-------
‘’Bàn số 3, sếp gọi cô lên phòng nói chuyện’’Ồ, bàn số 3 là tôi, sau chuyện ngày hôm ấy tôi và chị hmm có thể gọi là quay lại không nhỉ? nói chung là tôi cũng rất hạnh phúc, dù là không được như trước đây nhưng ít nhất tôi và chị hiện đang yêu nhau.‘’Chị gọi em ạ?’’Ôi trời, chị nghiêm túc có thể đẹp vậy sao, đúng là nhan sắc trong lời đồn của trường không thể xem thường được
‘’Em lại đây, ngồi trên ghế của chị’’Chị rời khỏi ghế của mình, đứng dậy ra vẻ đàn ông mời tôi ngồi. Tôi thầm cười trước sự đáng yêu của chị, tiến lại gần ngồi xuống
‘’A- chị kéo thẻ của em làm gì’’Chị kéo thẻ nhân viên của tôi khiến môi tôi và môi chị gần nhau hơn, cảm giác như chị có thể nghe thấy được nhịp tim của tôi vậy
‘’Dù chẳng lãng mạn gì cả nhưng chị yêu em, chúng ta quay lại nhé’’
-----
Từ hôm ấy, tôi và chị chuyển sang sống chung trong một căn chung cư cũng sắp kết hôn rồi, tôi thì quay lại thành phố nơi gia đình đang sống nói cho bố mẹ dù biết chẳng được đồng ý nhưng vẫn phải nói cho họ biết rằng tôi và chị đã quay lại, bố mẹ chị thì đã chấp nhận tình cảm của bọn tôi từ trước rồi, rất vui vẻ khi biết tin bọn tôi sắp kết hôn. Umm chẳng biết nói sao nữa, tôi đã vui muốn chết rồi. Chúc cho tôi và chị bây giờ hay sau này sẽ mãi mãi hạnh phúc
_HE vì bí =)))_
Yêu cầu của bạn Lynh Chiee ạ
Cảm ơn vì đã đọc truyện của tớ
Vì mãi truyện chưa được duyệt nên tớ đăng tạm ở đây ạ
Tiện muốn hỏi bạn Lynh Chiee, cậu muốn đặt tên truyện như thế nào ạ? vì mình vẫn đang để tên là truyện girl love theo yêu cầu thôi ạ
Nếu cậu muốn sửa chỗ nào có thể ib nói mình ạ
Ngtam | ||
2023-05-11 23:08:49 | ||
Chat Online |
Hilu mn , mn đọc thử truyện cụa tớ đi ạ ~ Cs j cho tớ thêm lời nhận xét nhaa ~
https://lazi.vn/truyen/d/90615/cau-la-ca-bau-troi-cua-toi-chap-1
Ý kiến riêng : tớ nghĩ cậu nên bỏ phần gthieu đi
Kiểu tớ thấy phần ấy không cần thiết, vì mình viết truyện nên là mình cần lời thoại nhiều, khiến độc giả dễ hình dung đc mức độ thân thiết của các nvat chính, hay là cảm xúc của họ
Thay vì mình gthieu là bạn này thanh mai trúc mã của bạn kia thì hãy để 1 trong các nvat chính gthieu về bạn thân của mình, kiểu để tăng thêm mức độ thân thiết của các nvat chính với nhau ( có thể nêu cảm nhận của nvat chính với đối phương, để dễ phát triển tuyến tình cảm(?)
Nếu là nvat phụ thì tớ nghĩ cũng không cần thiết phải gthieu đâu ạ, vì nvat phụ chỉ là nền cho tuyến tình cảm của nvat chính thôi, thay vì gthieu luôn mình nên khai thác dần trong thời gian viết truyện(?)
Ý kiến cá nhân thôi ạ =')))
Dạ vâng ạ
Cậu có thể chia sẻ những mẩu truyện dài, ngắn của cậu trên đây
Cảm ơn cậu khi đã đến với nhóm ạ ~3~