Tham gia Lazi để cùng tạo nên những điều thú vị trong học tập và thể hiện phong cách riêng của bạn
Đăng ký qua Facebook hoặc Google:
Hoặc lựa chọn: | |
Đăng ký bằng email, điện thoại | Đăng nhập bằng email, điện thoại |
THH ơi e iu a | ||
2024-12-24 09:29:16 | ||
Chat Online |
Merry Christmas
Chúc mn luôn hạnh phúc, an lành và tràn đầy niềm vui trong cuộc sống nha
#Noel
#24122024
Chúc mn luôn hạnh phúc, an lành và tràn đầy niềm vui trong cuộc sống nha
#Noel
#24122024
ღ_Doraemon nek_ღ | ||
2024-12-24 08:17:48 | ||
Chat Online |
Trúc Phương | ||
2024-12-24 08:16:54 | ||
Chat Online |
Tiến Anh Nguyễn | ||
2024-12-24 06:24:34 | ||
Chat Online |
My Muzik | ||
2024-12-24 05:44:04 | ||
Chat Online |
Pé nì là lolii | ||
2024-12-24 05:29:33 | ||
Chat Online |
Tôi ổn
Sáng: tôi ổn
Trưa: tôi ổn..
Chiều: tôi ổn...
Tối: tôi chưa baoh ổn cả....
Sáng: tôi ổn
Trưa: tôi ổn..
Chiều: tôi ổn...
Tối: tôi chưa baoh ổn cả....
Kim Duyên | ||
2024-12-24 04:45:08 | ||
Chat Online |
N
NI
NIN
NINH
NINH V
NINH VI
NINH VIỆ
NINH VIỆT
NINH VIỆT H
NINH VIỆT HƯ
NINH VIỆT HƯN
NINH VIỆT HƯNG
VIỆT HƯNG
V.HƯNG
HƯNG
NI
NIN
NINH
NINH V
NINH VI
NINH VIỆ
NINH VIỆT
NINH VIỆT H
NINH VIỆT HƯ
NINH VIỆT HƯN
NINH VIỆT HƯNG
VIỆT HƯNG
V.HƯNG
HƯNG
windy | ||
2024-12-24 01:17:15 | ||
Chat Online |
N
NG
NGU
NGUY
NGUYỄ
NGUYỄN
NGUYỄN T
NGUYỄN TH
NGUYỄN THỊ
NGUYỄN THỊ H
NGUYỄN THỊ HƯ
NGUYỄN THỊ HƯƠ
NGUYỄN THỊ HƯƠN
NGUYỄN THỊ HƯƠNG
NGUYỄN THỊ HƯƠNG L
NGUYỄN THỊ HƯƠNG LY
HƯƠNG LY
H . LY
LY
NG
NGU
NGUY
NGUYỄ
NGUYỄN
NGUYỄN T
NGUYỄN TH
NGUYỄN THỊ
NGUYỄN THỊ H
NGUYỄN THỊ HƯ
NGUYỄN THỊ HƯƠ
NGUYỄN THỊ HƯƠN
NGUYỄN THỊ HƯƠNG
NGUYỄN THỊ HƯƠNG L
NGUYỄN THỊ HƯƠNG LY
HƯƠNG LY
H . LY
LY
windy | ||
2024-12-24 01:02:00 | ||
Chat Online |
P
PH
PHƯ
PHƯƠ
PHƯƠN
PHƯƠNG
PHƯƠNG A
PHƯƠNG AN
PHƯƠNG ANH
P PHƯƠNG ANH
PH PHƯƠNG ANH
PHÙ PHƯƠNG ANH
PHÙN PHƯƠNG ANH
PHÙNG PHƯƠNG ANH
PHƯƠNG ANH
P. ANH
ANH
PH
PHƯ
PHƯƠ
PHƯƠN
PHƯƠNG
PHƯƠNG A
PHƯƠNG AN
PHƯƠNG ANH
P PHƯƠNG ANH
PH PHƯƠNG ANH
PHÙ PHƯƠNG ANH
PHÙN PHƯƠNG ANH
PHÙNG PHƯƠNG ANH
PHƯƠNG ANH
P. ANH
ANH
Xemi | ||
2024-12-24 00:18:42 | ||
Chat Online |
khi ôn thi nhiều thứ đêm sẽ hại đến sức khỏe cta sẽ đai > v ca đúp để ko bị đai ko học nx yeeee
_ღ Claire Beatrice Lafont ღ_ | ||
2024-12-23 22:49:26 | ||
Chat Online |
【Tảng sáng.】
Tác giả: Thập Tứ Kỳ - 十四棋.
Phiên ngoại: Chu Dữu.
1.
Lần đầu tiên Chu Dữu gặp Khương Miên là vào năm lớp 10.
Khương Miên học lớp bên cạnh lớp cô.
Quanh năm, bức ảnh Khương Miên buộc tóc đuôi ngựa, vẻ mặt điềm tĩnh đều được treo trên bảng vàng.
Khi cô bị bắt vào văn phòng chịu phạt, giáo viên thường nhắc đến cái tên này, giọng điệu đầy tán dương.
Chu Dữu không có thiện cảm với những học sinh giỏi, đặc biệt là những người vừa nhìn đã biết là gia đình hạnh phúc như vậy.
Không giống cô.
Cuộc sống của họ vốn dĩ không có điểm trùng, mặc dù học cùng tầng như họ không hề quen biết.
Cho đến ngày đó, lúc đi qua hành lang, Chu Dữu nghe thấy có tiếng người thì thầm, lúc quay lại thì không thấy ai.
Không hiểu sao cô thấy tức giận, nhưng lại không có nơi nào để trút giận.
Cô đành đi tiếp, lại bị người phía sau giữ chặt.
Người trong bức ảnh đứng phía sau cô cởi áo khoác, ra hiệu cho cô buộc vào eo, lúc ấy cô mới chợt nhận ra quần mình bị đỏ một mảng.
Đầu thu se lạnh.
Cánh tay Khương Miên nổi đầy da gà, chạy đến căng tin mua đồ cho cô.
Chu Dữu nói cảm ơn.
Cô ấy chỉ cười nhẹ, khẽ nói đừng khách sáo.
Lúc ấy Chu Dữu mới nhận ra, Khương Miên cười trông rất đẹp.
Giống như bông hoa mộc lan xinh đẹp.
2.
Chỉ là khi ấy cô không ngờ.
Lần thứ hai bọn họ tiếp xúc với nhau lại trong hoàn cảnh như vậy.
Chu Dữu thi đại học phát huy ổn định, trượt trường tuyến hai.
Người nhà hôm nào cũng cãi nhau, để tránh phiền phức, cô luôn lảng vảng bên ngoài.
Tôi ngày hôm đó, khi đi qua hẻm nhỏ, cô tình cờ nhìn thấy sợi dây chuyền rơi trên mặt đất.
Cô còn nhớ, đây là sợi dây treo trên cặp sách Khương Miên.
Nó luôn lắc qua lắc lại cùng chủ nhân của nó mà.
Lúc đi vào trong hẻm, đầu óc cô trống rỗng.
Ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động hắt lên người nằm bất động dưới đất.
Gương mặt quen thuộc dính bùn đất, đôi mắt trống rỗng nhìn cô.
Quần áo cô ấy rách tả tơi, tấm lưng trắng như tuyết nở rộ những đóa hoa đỏ.
Mùi cháy thoang thoảng xộc vào mũi cô.
Dưới chân là bùn.
Chu Dữu như bị ai đó tát mạnh, trước mặt cô như có một con dao.
Đâm thẳng vào tim cô.
Khiến tim cô tan thành từng mảnh.
Đóa hoa mộc lan của cô.
Rơi xuống bùn đất.
Thở thoi thóp.
3.
Chu Dữu không dám nhớ lại.
Cô không nhớ ngày hôm đó mình đã run rẩy cởi quần áo quấn cho Khương Miên như thế nào, cũng không nhớ hôm đó đã ôm cô ấy, đưa cô ấy đi báo cảnh sát ra sao.
Cũng không nhớ hôm đó. Khương Miên ngồi trên ghế, trả lời những câu hỏi của cảnh sát một cách vô hồn.
Cô không dám nghĩ.
Trước khi cô đến, Khương Miên đã gặp phải chuyện gì.
Cô đưa Khương Miên về nhà.
Khương Miên dựa vào cửa, mặc quần áo của Chu Dữu.
Ánh sáng chập chờn hắt vào mặt Khương Miên, trông cô đờ đẫn như một con rối.
Chu Dữu nhìn cô, cố nén nước mắt, hai mắt bỏng rát.
Cô không biết phải nói gì.
Khương Miên không quen biết cô.
Đây cũng không phải lúc để tâm sự.
Coi không thể khiến Khương Miên tùy ý khóc lóc trước mặt mình như một người bạn thân được.
Chỉ có thể đưa cô ấy về nhà.
4.
Nhưng cô vẫn sợ.
Mọi thứ không có linh hồn đều giống như đồ vật.
Một con rối được tô màu sáng.
Hay là một cái vỏ rỗng nằm trong góc.
Chớp mắt, đã thành cá chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Và ngày hôm đó.
Khương Miên bị kẹt trong vũng bùn.
Chu Dữu tỉnh lại vào buổi chiều.
Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.
Cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó càng trầm trọng hơn.
Tiếng cãi nhau trong nhà lại vang lên.
Cô nhắm mắt, khuôn mặt đêm hôm đó của Khương Miên hiện ra.
Trầm mặc, bi ai.
Như đang cầu cứu.
Lại giống như đã chết hoàn toàn.
Chu Dữu vẫn gọi điện thoại cho cô.
Tiếng âm báo bận kéo dài, cô cắn móng tay, không ngừng cầu nguyện.
Nghe đi.
Nghe đi mà.
Chỉ cần nghe một chút thôi cũng được.
Ít nhất, hãy để cô biết Khương Miên còn sống.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Chu Dữu vui đến mức suýt khóc.
Khương Miên nhỏ giọng hỏi cô là ai, có chuyện gì.
Chu Dữu sững người.
Từ nhỏ cô đã không được thông minh, tình huống này cũng không biết nói gì, đành phải ngu ngốc nói mấy chuyện đâu đâu.
Nói xong, cô cũng không biết mình đang nói về cái gì.
Nhưng Khương Miên không cúp máy.
Cô vẫn nghe.
Sau đó cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô hỏi, "Vì sao lại gọi cho em?"
Chu Dữu không trả lời được.
Vì sao?
Vì cô sợ.
Cô rất sợ.
Chỉ cần cô nhắm mắt, hình ảnh đôi mắt trống rỗng, dáng vẻ lòng như tro tàn của Khương Miên sẽ hiện ra.
Cô sợ một ngày nào đó, Khương Miên sẽ đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.
Tay cầm điện thoại của Chu Dữu không ngừng run rẩy.
Nước mắt rơi xuống tí tách.
".... Đừng chết."
Khương Miên.
Em đừng chết.
5.
Chu Dữu bám lấy Khương Miên.
Vì vậy, trong tương lai, rất nhiều lần Chu Dữu thấy hận bản thân.
Vì sao không để cô ấy ra đi thanh thản một chút.
6.
Chu Dữu chuyển đến nhà Khương Miên.
Không có ai ở nhà.
Thỉnh thoảng anh trai Khương Miên mới về nhà, hai người thờ ơ giống như người xa lạ.
Khương Giác không thích cô.
Chu Dữu biết, nhưng mà cô cũng ghét Khương Giác.
Tại sao lại có một người anh không hề biết em gái mình đã xảy ra chuyện gì như vậy?
Khương Miên không thích nói chuyện.
Cô ấy luôn nhốt mình trong phòng ngủ.
Cả ngày Chu Dữu nghiên cứu cách chữa lành vết thương trong lòng, cẩn thận không nhắn đến chuyện đêm đó.
Dần dần, cô ấy sẽ nói chuyện với cô một hai câu.
Cô cho rằng mọi thứ đang chuyển biến tốt.
Cho đến ngày đó.
Cô thấy Khương Miên đứng trên ban công.
Gió thổi rất mạnh.
Như có thể thổi bay cô ấy xuống ngay lập tức.
Cô gần như sụp đổ.
Nhưng một giây sau, cô thấy Khương Miên đi xuống.
"Chu Dữu."
"Chị làm chị gái em được không."
"Được."
Thật ra cô nói gì Chu Dữu cũng sẽ đồng ý.
Tối hôm đó Chu Dữu ôm cô khóc rất lâu.
Nhưng Khương Miên không khóc.
Chu Dữu chưa từng thấy Khương Miên khóc.
#sưutầm
tt chéo?
Tác giả: Thập Tứ Kỳ - 十四棋.
Phiên ngoại: Chu Dữu.
1.
Lần đầu tiên Chu Dữu gặp Khương Miên là vào năm lớp 10.
Khương Miên học lớp bên cạnh lớp cô.
Quanh năm, bức ảnh Khương Miên buộc tóc đuôi ngựa, vẻ mặt điềm tĩnh đều được treo trên bảng vàng.
Khi cô bị bắt vào văn phòng chịu phạt, giáo viên thường nhắc đến cái tên này, giọng điệu đầy tán dương.
Chu Dữu không có thiện cảm với những học sinh giỏi, đặc biệt là những người vừa nhìn đã biết là gia đình hạnh phúc như vậy.
Không giống cô.
Cuộc sống của họ vốn dĩ không có điểm trùng, mặc dù học cùng tầng như họ không hề quen biết.
Cho đến ngày đó, lúc đi qua hành lang, Chu Dữu nghe thấy có tiếng người thì thầm, lúc quay lại thì không thấy ai.
Không hiểu sao cô thấy tức giận, nhưng lại không có nơi nào để trút giận.
Cô đành đi tiếp, lại bị người phía sau giữ chặt.
Người trong bức ảnh đứng phía sau cô cởi áo khoác, ra hiệu cho cô buộc vào eo, lúc ấy cô mới chợt nhận ra quần mình bị đỏ một mảng.
Đầu thu se lạnh.
Cánh tay Khương Miên nổi đầy da gà, chạy đến căng tin mua đồ cho cô.
Chu Dữu nói cảm ơn.
Cô ấy chỉ cười nhẹ, khẽ nói đừng khách sáo.
Lúc ấy Chu Dữu mới nhận ra, Khương Miên cười trông rất đẹp.
Giống như bông hoa mộc lan xinh đẹp.
2.
Chỉ là khi ấy cô không ngờ.
Lần thứ hai bọn họ tiếp xúc với nhau lại trong hoàn cảnh như vậy.
Chu Dữu thi đại học phát huy ổn định, trượt trường tuyến hai.
Người nhà hôm nào cũng cãi nhau, để tránh phiền phức, cô luôn lảng vảng bên ngoài.
Tôi ngày hôm đó, khi đi qua hẻm nhỏ, cô tình cờ nhìn thấy sợi dây chuyền rơi trên mặt đất.
Cô còn nhớ, đây là sợi dây treo trên cặp sách Khương Miên.
Nó luôn lắc qua lắc lại cùng chủ nhân của nó mà.
Lúc đi vào trong hẻm, đầu óc cô trống rỗng.
Ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động hắt lên người nằm bất động dưới đất.
Gương mặt quen thuộc dính bùn đất, đôi mắt trống rỗng nhìn cô.
Quần áo cô ấy rách tả tơi, tấm lưng trắng như tuyết nở rộ những đóa hoa đỏ.
Mùi cháy thoang thoảng xộc vào mũi cô.
Dưới chân là bùn.
Chu Dữu như bị ai đó tát mạnh, trước mặt cô như có một con dao.
Đâm thẳng vào tim cô.
Khiến tim cô tan thành từng mảnh.
Đóa hoa mộc lan của cô.
Rơi xuống bùn đất.
Thở thoi thóp.
3.
Chu Dữu không dám nhớ lại.
Cô không nhớ ngày hôm đó mình đã run rẩy cởi quần áo quấn cho Khương Miên như thế nào, cũng không nhớ hôm đó đã ôm cô ấy, đưa cô ấy đi báo cảnh sát ra sao.
Cũng không nhớ hôm đó. Khương Miên ngồi trên ghế, trả lời những câu hỏi của cảnh sát một cách vô hồn.
Cô không dám nghĩ.
Trước khi cô đến, Khương Miên đã gặp phải chuyện gì.
Cô đưa Khương Miên về nhà.
Khương Miên dựa vào cửa, mặc quần áo của Chu Dữu.
Ánh sáng chập chờn hắt vào mặt Khương Miên, trông cô đờ đẫn như một con rối.
Chu Dữu nhìn cô, cố nén nước mắt, hai mắt bỏng rát.
Cô không biết phải nói gì.
Khương Miên không quen biết cô.
Đây cũng không phải lúc để tâm sự.
Coi không thể khiến Khương Miên tùy ý khóc lóc trước mặt mình như một người bạn thân được.
Chỉ có thể đưa cô ấy về nhà.
4.
Nhưng cô vẫn sợ.
Mọi thứ không có linh hồn đều giống như đồ vật.
Một con rối được tô màu sáng.
Hay là một cái vỏ rỗng nằm trong góc.
Chớp mắt, đã thành cá chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Và ngày hôm đó.
Khương Miên bị kẹt trong vũng bùn.
Chu Dữu tỉnh lại vào buổi chiều.
Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.
Cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó càng trầm trọng hơn.
Tiếng cãi nhau trong nhà lại vang lên.
Cô nhắm mắt, khuôn mặt đêm hôm đó của Khương Miên hiện ra.
Trầm mặc, bi ai.
Như đang cầu cứu.
Lại giống như đã chết hoàn toàn.
Chu Dữu vẫn gọi điện thoại cho cô.
Tiếng âm báo bận kéo dài, cô cắn móng tay, không ngừng cầu nguyện.
Nghe đi.
Nghe đi mà.
Chỉ cần nghe một chút thôi cũng được.
Ít nhất, hãy để cô biết Khương Miên còn sống.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Chu Dữu vui đến mức suýt khóc.
Khương Miên nhỏ giọng hỏi cô là ai, có chuyện gì.
Chu Dữu sững người.
Từ nhỏ cô đã không được thông minh, tình huống này cũng không biết nói gì, đành phải ngu ngốc nói mấy chuyện đâu đâu.
Nói xong, cô cũng không biết mình đang nói về cái gì.
Nhưng Khương Miên không cúp máy.
Cô vẫn nghe.
Sau đó cuối cùng cũng lên tiếng.
Cô hỏi, "Vì sao lại gọi cho em?"
Chu Dữu không trả lời được.
Vì sao?
Vì cô sợ.
Cô rất sợ.
Chỉ cần cô nhắm mắt, hình ảnh đôi mắt trống rỗng, dáng vẻ lòng như tro tàn của Khương Miên sẽ hiện ra.
Cô sợ một ngày nào đó, Khương Miên sẽ đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.
Tay cầm điện thoại của Chu Dữu không ngừng run rẩy.
Nước mắt rơi xuống tí tách.
".... Đừng chết."
Khương Miên.
Em đừng chết.
5.
Chu Dữu bám lấy Khương Miên.
Vì vậy, trong tương lai, rất nhiều lần Chu Dữu thấy hận bản thân.
Vì sao không để cô ấy ra đi thanh thản một chút.
6.
Chu Dữu chuyển đến nhà Khương Miên.
Không có ai ở nhà.
Thỉnh thoảng anh trai Khương Miên mới về nhà, hai người thờ ơ giống như người xa lạ.
Khương Giác không thích cô.
Chu Dữu biết, nhưng mà cô cũng ghét Khương Giác.
Tại sao lại có một người anh không hề biết em gái mình đã xảy ra chuyện gì như vậy?
Khương Miên không thích nói chuyện.
Cô ấy luôn nhốt mình trong phòng ngủ.
Cả ngày Chu Dữu nghiên cứu cách chữa lành vết thương trong lòng, cẩn thận không nhắn đến chuyện đêm đó.
Dần dần, cô ấy sẽ nói chuyện với cô một hai câu.
Cô cho rằng mọi thứ đang chuyển biến tốt.
Cho đến ngày đó.
Cô thấy Khương Miên đứng trên ban công.
Gió thổi rất mạnh.
Như có thể thổi bay cô ấy xuống ngay lập tức.
Cô gần như sụp đổ.
Nhưng một giây sau, cô thấy Khương Miên đi xuống.
"Chu Dữu."
"Chị làm chị gái em được không."
"Được."
Thật ra cô nói gì Chu Dữu cũng sẽ đồng ý.
Tối hôm đó Chu Dữu ôm cô khóc rất lâu.
Nhưng Khương Miên không khóc.
Chu Dữu chưa từng thấy Khương Miên khóc.
#sưutầm
tt chéo?
|