_ღ Claire Beatrice Lafont ღ_(줄리엣)
| Nhà của _ღ Claire Beatrice Lafont ღ_ 50 Phòng của _ღ Claire Beatrice Lafont ღ_ 210
Hishyo | Chat Online Report like = trả https://lazi.vn/p/d/842988 ttc ? trả ib t rảnh like luôn pqt phiền = xóa #Hishyo
Nhân ngày 20/10, mik xin gửi lời chúc đến các bn nữ trong lazi. Chúc các bn luôn xinh đẹp, tự tin và tràn đầy sức sống! Mong rằng mỗi ngày trôi qua đều mang đến cho các bn những niềm vui mới, những kỷ niệm đẹp bên bạn bè và người thân. Chúc các bn có một ngày thật ấm áp, hạnh phúc và đầy ắp yêu thương! Emyeuu | Chat Online Report Hoa này xink nha Like = trả tuss đầu Rảnh tt chéo, lm quen (hứa trả khi on) Phiền, toxic = xóa + block Nmvv nhaa #HoangLinhh
Tảng sáng Tác giả: Thập Tứ Kỳ - 十四棋. Phiên ngoại: Đêm dài khó ngủ. 1. Khương Giác vừa mở mắt —— Khương Miên lúc năm tuổi, ngón tay chảy một giọt máu, trên mi còn vương nước mắt, đang đáng thương lén lút đứng nhìn anh cách đó không xa. Bắt đầu từ lúc này sao? Thật ra lúc Khương Miên chưa sinh ra, tất cả mọi người đều mong chờ sự xuất hiện của cô. Khương Giác cũng rất muốn có một cô em gái. Mẹ nằm trên giường sờ đầu anh, nói sau này nhất định anh phải bảo vệ em gái, anh đã trịnh trọng gật đầu. "Em gái là công chúa nhỏ." "Con chính là hiệp sĩ." "Con sẽ bảo vệ em gái suốt đời." Nhưng khi Khương Miên sinh ra, tất cả đều thay đổi. Mẹ đi rồi. Biến thành một chiếc hộp nhỏ. Sau đó là một tấm bia lạnh lẽo. Mẹ sẽ không nói, không cử động. Sẽ không có ai xoa đầu anh gọi anh là Giác Giác, sẽ không có ai ôm anh vào lòng dỗ dành, không có ai dịu dàng nói với anh, "mẹ yêu con" nữa. Ngày chôn cất mẹ, trời mưa rất to. Lúc về nhà cả người Khương Giác ướt sũng. Phòng trẻ con trên lầu có tiếng khóc nức nở. Đứa trẻ nhăn nheo trông thật xấu xí. Tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng khóc, từng chút kích thích dây thần kinh của anh. Anh không có mẹ. Em gái anh, đã hại chết mẹ rồi. Từ hôm đó, anh bắt đầu hận Khương Miên. Em gái của anh. Anh biết đó là điều hoang đường, đứa trẻ không sai gì cả, nhưng anh không còn cách nào khác. Anh cố gắng tránh xa Khương Miên. Không chơi với cô, không nói chuyện cũng cô, lạnh lùng quát mắng cô. Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt buồn bã lạc lõng của Khương Miên, anh lại cảm thấy bực bội. Anh hận cô. Nhưng cũng yêu cô. Đứa em gái ruột, vừa vô tội vừa có tội của anh. 2. Lúc ấy anh đã làm gì nhỉ? Anh quát Khương Miên. Bảo cô cút ngay. Những tổn thương thuở nhỏ đã khắc sâu trong lòng, vì vậy khi Khương Miên lớn lên, cuối cùng bọn họ cũng không thể trở thành anh em thân thiết. Nên cô sẽ không tâm sự với anh, mọi đau khổ sẽ tự gặm nhấm một mình. Ngay cả người ngoài còn biết nhiều hơn anh. Khương Miên vẫn chớp mắt lặng lẽ nhìn anh. Lúc Khương Giác nhìn sang, cô gái nhỏ giật mình, nước mắt lại chực rơi. "Lại đây." Khương Miên sững sờ tại chỗ. Anh thở dài, xoay người đi tìm hộp y tế, hơi quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô. "... Đau không?" Khương Giác nhìn băng dán cá nhân trên tay, nước mắt đọng trên lông mi, ngây ngốc. Cô bé bỗng nhiên đỏ mặt, ôm hờ lấy Khương Giác: "Anh trai, cảm ơn anh!" Khương Giác sững người. Anh chưa từng ôm Khương Miên. Hơn hai mươi năm. Đây là lần đầu tiên. Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại ấm áp. Vì sao anh lại không ôm cô sớm hơn. Khương Giác run người, duỗi tay ôm cô. "Xin lỗi." "Xin lỗi." "Xin lỗi." Anh lặp lại từng lời xin lỗi. Khương Miên luống cuống lau nước mắt cho anh. "Anh trai đừng khóc mà." Nói vậy nhưng cô cũng khóc. "Anh ơi, em sai rồi. Anh đừng khóc nữa." "Em sai rồi, anh đừng khóc nữa mà, em sẽ không tới tìm anh nữa. Anh, máu của Miên Miên làm anh sợ, sau này em sẽ tự bôi thuốc...." "Anh ơi đừng khóc, em xin lỗi...." "Em không sai." "Là anh sai." "Miên Miên, trước đây là do anh sai, em đừng giận anh nhé." Cô bé khóc không dừng được, vừa khịt mũi vừa trả lời: "Chỉ cần, chỉ cần anh không khóc thì em sẽ không giận." Được. "Anh trai không khóc." Em đừng giận anh. Đời này anh trai sẽ bảo vệ em, để em bình an trưởng thành. 3. Khương Giác biết ba không thích Khương Miên. Anh chỉ có thể cố hết sức bù đắp cho cô, bù đắp những sai lầm hai mươi năm ở kiếp trước. Khương Miên giống như con búp bê bằng bông mềm mại, cô không để tâm chuyện trước đây anh trai lạnh nhạt với mình, lúc nào cũng gọi anh là anh trai, mỉm cười thật rạng rỡ. Anh chỉ nghĩ là cô còn nhỏ nên không nhớ gì. Cho đến một hôm, Khương Miên làm đổ ly nước trên bàn. Không vỡ. Mà chỉ đổ. Cô bé lập tức mở to mắt nhìn anh, co người lại, lắp bắp xin lỗi: "Anh ơi, em xin lỗi, em không cố ý... Anh, anh đừng ghét em...." Anh mới chợt tỉnh ra. Anh cũng từng vì chuyện cỏn con này mà quát mắng cô. Thật ra cô vẫn còn nhớ. "Em không sai, không cần xin lỗi." Khương Giác xoa đầu cô, cô gái nhỏ cụp mắt, những giọt nước mắt rơi xuống nền nhà. "..... Sao vậy?" Khương Giác khẽ hỏi. "Anh trai, anh sẽ trở lại như trước đây sao?" Cô nắm chặt mép váy, hỏi nhỏ. Khương Giác không nghe rõ cô nói nên ghé lại gần. "Chu Chu nói với em, sinh nhật em có thể ước một điều ước, sẽ có vị thần giúp em hoàn thành điều ước đó." "Em không biết sinh nhật mình vào khi nào, nhưng em có một điều ước." "Em hy vọng anh trai sẽ đối xử tốt với em." "Anh." Khương Miên ngẩng đầu, trong mắt có mấy ngôi sao nhỏ. "Vị thần đó có nói cho anh biết không?" Cô được anh ôm lấy. Cảm giác lạnh lẽo rơi xuống cổ cô. Anh trai cô lại khóc rồi. "Đã nói rồi." "Vị thần còn nói, sau này Miên Miên có ước muốn gì, anh trai đều sẽ thực hiện." "Vậy em ước..." "Anh trai có thể vui vẻ, không bao giờ khóc nữa." 4. Năm Khương Miên mười ba tuổi, Đường Nguyệt Sơ muốn tới nhà họ sống nhờ, Khương Giác từ chối. Ba anh không nói gì. Ngược lại, Khương Miên lại mặc váy mới anh mua cho cô, kéo tay anh, hỏi: "Tại sao không để em ấy đến, em và em ấy sẽ cùng nhau đi học, anh trai không cần tới đón em nữa." Em gái anh tốt bụng hào phóng. Khi cười không có một chút u ám nào. Khương Giác xoa đầu cô. "Có mình em là em gái là đủ rồi." Khương Miên tỏ vẻ cảm động, cười làm nũng với anh: "Anh trai thật tốt." Khương Giác không nói gì. Anh chỉ có một nguyện vọng. Đời này, mong Khương Miên có thể vui vẻ, khỏe mạnh trưởng thành. Năm Khương Miên mười lăm tuổi, cô thi đậu trường cấp ba tốt nhất địa phương. Giống như kiếp trước. Nhưng kiếp này, cô lại cầm giấy báo trúng tuyển chạy về phía anh, kiêu ngạo khoe với anh: "Anh! Em thi đậu trường cấp ba của anh rồi nè! Là trường cấp ba tốt nhất!" Khương Giác đưa món quà đã được chuẩn bị ra: "Miên Miên giỏi lắm." Cô gái cười đi vài vòng quanh nhà, kéo tay anh: "Cấp ba em muốn học nội trú." Còn nửa đùa nửa thật: "Anh đã lên đại học rồi, đừng suốt ngày gọi điện cho em nữa, em nghe nói anh rất bận." Khương Giác nhìn cô, cười. "Miên Miên." "Dạ." "Em nhất định phải trưởng thành thật tốt." "Em biết rồi, biết rồi mà." Khương Miên cũng cười. Vào năm Khương Miên 17 tuổi. Khương Giác nhìn thấy vòng bạn bè của cô. Hai cô gái tươi cười rạng rỡ. Người bên cạnh cô xăm lông mày, xỏ khuyên tai. Là Chu Dữu. Khi anh gọi điện, cô cúp máy. Sau đó một lúc mới gọi lại. Người đầu dây bên kia thân thiết gọi: "Anh." Khương Giác ngẩn người. Hồi lâu anh mới nói: "Cuối tuần có muốn đi mua sắm với bạn không?" "Anh chuyển tiền cho em." "Không cần đâu." Khương Miên ở bên kia cười nói: "Em hẹn chị ấy tới thư viện rồi, bọn em sẽ học hành chăm chỉ." Lúc Khương Miên chuẩn bị thi đại học, anh vội vã quay về thăm cô. Ngày nào cũng ở nhà nấu những món ăn bổ dưỡng, thậm chí trông anh còn lo lắng hơn cả Khương Miên. Lúc đưa cô đi thi, anh mang theo rất nhiều đồ. Đợi cô cả ngày. Lúc thi xong một môn, Khương Miên là người đầu tiên bước ra. Ngay cả phóng viên cũng không kịp ngăn cô lại. Hôn đó ánh mặt trời rất sáng. Cô chạy chầm chậm về phía anh. Cười xán lạn. Lao vào vòng ôm của anh. Hét to: "Anh! Em thi xong rồi!" Khương Giác ôm cô. "Chúc mừng em." Sinh nhật 18 tuổi của Khương Miên. Anh tổ chức một buổi lễ trưởng thành hoành tráng cho cô. Dưới ánh đèn, lúc Khương Miên đội vương miện, mặc váy tinh xảo xuất hiện. Y như một nàng công chúa thật sự. Mọi người cùng vỗ tay. Cô nhìn Khương Giác trong đám người, ánh mắt chạm nhau. Cô mấp máy môi nói, cảm ơn anh, anh trai. Đôi mắt của Khương Miên rất giống anh. Khi cười trông thật xinh đẹp, như thể những ngôi sao trên trời đều rơi vào mắt cô. Khương Miên 18 tuổi. Tràn đầy sức sống, xinh đẹp, cứng cỏi. Là em gái của anh. Sau bữa tiệc, Khương Giác tới thăm mộ mẹ. Anh nhìn người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp trên bức ảnh đen trắng. Khương Miên khá giống bà. Khương Giác đứng ở đó thật lâu. Tay anh mân mê phiến đá lạnh lẽo. "Mẹ." Cô công chúa nhỏ của mẹ. Đã bình an trưởng thành rồi. 5. Khương Miên tốt nghiệp năm 22 tuổi, cô không vào công ty của anh mà chọn công việc mình yêu thích. Thỉnh thoảng hai người lại gọi video cho nhau. Khương Miên trông có vẻ mệt mỏi nhưng không nén được hạnh phúc. Khương Giác nhìn quầng thâm dưới mắt cô. "Nếu mệt thì nói với anh." ".... Anh có tiền." Người bên kia cười ha ha, điện thoại bị người khác lấy đi, Chu Dữu dí sát mặt vào màn hình: "Anh Giác đừng lo, em đang chăm sóc Miên Miên, mọi thứ đều ổn. Nhưng mà...." Khương Miên đứng phía sau kêu lên. Chu Dữu cười nói: "Chắc anh sắp được gặp em rể rồi." Cuộc gọi video bị tắt. Khương Giác ngồi trước bàn làm việc, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. Kiếp này thật tốt. Quá suôn sẻ. Giống như một giấc mộng trong giấc mộng. Khương Miên sắp 24 tuổi, sắp kết hôn. Anh đã gặp người đàn ông kia nhiều lần. Dịu dàng như ngọc. Rất yêu Khương Miên. Buổi tối trước hôn lễ, anh lại tới thăm mẹ. "Mẹ." "Ngày mai Miên Miên kết hôn, con sẽ không tới đây." "Công chúa nhỏ của mẹ đã tìm được hoàng tử của mình rồi, sau này sẽ có hai người bảo vệ con bé." "Mẹ, nếu như đây là mơ...." "Thì liệu có thể...." "Khiến nó dài hơn không..." 6. Cô dâu mất tích. Không thể liên lạc được, khách khứa ồn ào, khung cảnh hỗn loạn. Chu Dữu mặc váy phù dâu, không ngừng chạy khắp khách sạn gọi tên Khương Miên. Không gọi cho cô được. Giao diện Wechat vẫn dừng ở nhãn dán cảm xúc [Yêu chị] mà Khương Miên gửi tối qua. Gửi tin nhắn cho cô cũng chỉ nhận được dấu chấm than đỏ chót. Giống như ngày hôm đó. Khương Giác điên cuồng lao lên tầng 18, gõ cửa từng phòng, bị mắng, anh lại tiếp tục gõ cửa phòng tiếp theo. Cuối cùng, anh tìm thấy cô trong căn phòng không khóa. Hôm nay Khương Miên thật xinh đẹp. Cô mặc váy trắng dài, từng lớp ren mỏng chồng lên nhau. Gương mặt được trang điểm tinh tế, cánh tay trần trắng trẻo mịn màng. Cô đứng trên rìa ban công. Gió thổi bay lớp lụa trắng sau lưng cô. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh. "Miên, Miên Miên?" Khương Miên đối diện với ánh mắt của anh. Cong môi. Hôm nay là sinh nhật cô. Cũng là ngày giỗ của cô. Trùng nhau. Một giây sau, cô bay thẳng xuống phía dưới. "Đừng mà —!" Khóe mắt Khương Giác như muốn nứt ra. Tất cả cảnh vật như lùi về sau, giống như đèn kéo quân. Vết máu trên chiếc váy trắng giống hệt vết máu trên váy cưới. Rất nhiều Khương Miên chồng chất lên nhau. Cười. Khóc. Cuối cùng đều dừng ở hình ảnh ngày hôm đó. Cô nhảy xuống từ tầng 18. Cô nói. Khương Giác. Em muốn đi tìm mẹ. Không —!!! 7. Lúc Khương Giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trời tối đen như mực. Bức ảnh Khương Miên mặc đồng phục được đặt trên đầu giường của anh. Khương Giác bật công tắc đèn. Bức ảnh lập tức sáng lên. Người trong bức ảnh không cười. Nhưng Khương Miên trong giấc mơ thì lại luôn tươi cười, khẽ khàng gọi anh là anh trai. Khương Miên trong giấc mơ không bị thương, không đau khổ, không bệnh tật. Nhân sinh không thể quay lại. Anh đã biết từ lâu. Vậy nên. Vì sao. Vì sao anh không thể đối xử tốt với Khương Miên sớm hơn? Em gái của anh. Cuối cùng. Không quay về được. Gió ngoài cửa lay mạnh tấm rèm. Người đàn ông ôm mặt, khóc không thành tiếng. 8. Vô số lần, Khương Giác cố gắng nhớ lại những đau khổ cô đã phải chịu đựng. Và đều khiến anh tự tra tấn mình. Ngày qua ngày, sự dằn vặt khiến anh gục ngã. Năm 36 tuổi. Anh đi tìm Miên Miên. #sưu tầm
Tảng sáng. (04) 15. Năm 18 tuổi, tôi gọi điện cho Khương Giác. Không biết vì sao tôi lại gọi cho anh, có lẽ là còn ôm một chút ảo tưởng, mong chờ giá như anh có thể tới cứu tôi. Giá như anh có chút thương tiếc. Giá như anh để ý đến tôi. Tôi có thể le lói một chút hy vọng sống trong khuynh hướng tự hủy hoại bản thân đang dần ép chết mình. Lúc điện thoại được kết nối, anh vẫn lạnh lùng như thường lệ. Tôi gọi một tiếng anh, không tức giận nói chuyện với anh như mọi ngày mà chỉ hỏi nhỏ: "Nếu em thật sự chết đi..." Cầu xin anh. "...... Thì anh sẽ làm gì?" Hãy cứu em. Con dao gọt trái cây trên bàn phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ. Tôi nghe thấy tiếng hít thở của mình hòa vào bóng tối trong phòng. Bàn tay cầm điện thoại run nhẹ. Khương Giác không mắng tôi là đồ điên. Tôi nghe thấy giọng anh. Lạnh lùng và bình tĩnh. Rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, nhanh chóng đậu lại trong tim tôi. Anh nói. Vậy thì tốt quá. Em hại chết mẹ. Thì em phải đền mạng. Nước biển lập tức nhấn chìm tôi, tôi cứ thế chìm xuống. Khi sắp ngạt thở, tôi tỉnh dậy, thở hổn hển như con thú hoang. Lúc lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt, thật ra cũng không đau lắm. Khoảnh khắc màu đỏ sẫm xuất hiện, tôi như quay trở lại vào hôm đó. Trong con ngõ nhỏ vắng người, tối tăm không có ánh sáng, một người đàn ông xa lạ giật tóc tôi từ đằng sau mà tôi không thể phản kháng. Tôi khóc lóc, hét lên. Tôi nói tôi sai rồi. Xin lỗi. Xin anh. Xin anh thả tôi ra. Xin anh mà. Thả tôi ra được không. Hắn ta không làm vậy. Hắn ta như con thú độc ác nhất trên đời này. Từng chút, kéo tôi vào trong bóng tối không đáy. Hắn ta tát tôi rất nhiều. Tôi xin tha một câu thì hắn lại tát. Tát cho tới khi vị mặn tràn trong miệng, tôi không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Quần áo của tôi bị hắn xé rách. Mùi da thịt bỏng xen lẫn với mùi thuốc lá kém chất lượng xộc vào mũi tôi. Bật lửa. Tắt lửa. Bật lửa. Tắt lửa. Từ từ di chuyển từ eo lên đến cổ tôi. Cho đến khi điếu thuốc tàn rụi. Không biết đã qua bao lâu. Từ lúc khóc đến tê liệt cho đến lúc chết lặng cam chịu, tôi nằm trong đống bùn bẩn thỉu, dã thú rong ruổi trên người tôi. Tôi ngửi thấy mùi da thịt cháy khét trên người mình, ngửi thấy mùi hôi thối. Giá như tôi có thể chết ngay lập tức. Nhưng mà tôi... Đã làm sai điều gì? Tôi chỉ đi trên đường. Mặc chiếc váy mà tôi thích nhất. Tôi... Làm sai sao? 16. Tôi không biết hôm đó hắn ta đi lúc nào. Mặt đất bẩn thỉu như hòa vào làm một với cơ thể tôi. Tôi trần truồng, chỉ nhìn thấy xung quanh là bóng tối. Nếu như Khương Miên chưa từng được sinh ra thì tốt. Nếu như tôi chưa từng xuất hiện trên thế giới này thì tốt. Chu Dữu xuất hiện vào lúc này. Tôi không quen biết chị ấy. Nhưng chị ấy lại gọi đúng tên tôi. Chị ấy cởi quần áo của mình ra đắp lên người tôi, cẩn thận lau sạch vết bùn trên mặt tôi, còn run rẩy bế tôi lên. Đưa tôi đến đồn cảnh sát. Còn đưa tôi về nhà. Thật ra lúc tôi về nhà đã là nửa đêm. Khi mở cửa, người ba trên danh nghĩa hiếm khi ngồi trong phòng khách. Nhưng ông chỉ ngước lên nhìn tôi. Bỏ qua mái tóc rối bù của tôi, bỏ qua bộ quần áo bẩn thỉu rách nát của tôi, bỏ qua cơ thể xấu hổ hôi hám của tôi. Ông lập tức nhìn sang chỗ khác, giống như trước đây. 17. Sau đó ông lại đi. Trong nhà chỉ còn lại một mình tôi. Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi sẽ trở về ngày hôm đó. Lớp da cháy xém mưng mủ vào mùa hè. Vẫn là chết thì tốt hơn. Nhưng tôi không chết. Lại là Chu Dữu. Số điện thoại lạ gọi đến, giọng nữ quen thuộc xin lỗi vì đã quấy rầy tôi, sau đó bắt đầu nói linh tinh chuyện trên trời dưới đất, ra vẻ thoải mái, cố gắng che đậy điều gì đó. Cho nên tôi trực tiếp vạch trần. "Tại sao lại gọi cho em?" Chị ấy sửng sốt. Đột nhiên nói lắp, không thể trả lời một câu hoàn chỉnh. Mãi sau mới lấy hết can đảm nói. "Đừng chết." "Khương Miên." "Chị sợ em tự sát nên mới nhớ số điện thoại của em." Tôi không ngờ chị ấy lại thẳng thắn như vậy. Câu từ ấm áp. Làm tôi bỏng mắt. Tôi nghe thấy tiếng hít thở của chị ấy, căng thẳng lại ngập ngừng. Tôi nhìn máu đang chảy trên bàn nhỏ xuống thành những bông hoa mai trên sàn nhà, cùng với con dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Cuối cùng tôi nói. "Được." "Gọi xe cấp cứu cho em đi." 18. Tôi sống sót. Nhưng tôi không thoát ra được. Cái bóng màu đen giống như cơn ác mộng, hằng đêm dệt thành một tấm lưới không lối thoát nhốt tôi trong đó. Tôi ghét mùi thuốc. Càng ghét bản thân mình. Hắn ta ẩn nấp trong bóng tối, ở mọi ngách tối tăm, một giây sau, không biết hắn xuất hiện từ đâu, lại kéo tôi xuống vực một lần nữa. Tôi nhớ từng chi tiết của buổi tối ngày hôm đó. Nhớ rõ cảm giác đau đớn và cái mùi đó. Tôi rất tỉnh táo. Tỉnh táo mà thống khổ. Tỉnh táo muốn chết đi. Lại tỉnh táo tồn tại. Chu Dữu cùng tôi đến gặp bác sĩ tâm lý. Bác sĩ nói, tốt nhất là nằm viện. Tôi không nằm. Bác sĩ lại kê cho tôi rất nhiều thuốc. Nhưng tôi không uống lấy một viên. Tôi đổ hết tất cả vào lọ thủy tinh trong suốt. Chu Dữu ở với tôi suốt mùa hè. Mùa hè năm đó trời nắng đẹp, nhưng tôi luôn ở trong nhà. Chị ấy không chê phiền mà chơi cờ với tôi. Cùng tôi nói về những bộ phim truyền hình và anime mới nhất. Thật ra tôi biết. Mỗi đêm, chị ấy đều lén nhìn tôi rơi nước mắt. Sáng ngày hôm sau mắt sẽ sưng lên. Có một hôm, Chu Dữu tắm xong thấy tôi đứng trên ban công, chị ấy sợ đến mức suýt khóc. Tôi nhìn chị, lại đi xuống. "Chu Dữu." Tôi gọi tên của chị. "Chị làm chị gái em được không?" Tôi không có mẹ. Có người anh trai hận tôi. Có người ba coi tôi như người xa lạ. Cơ thể của tôi rách nát, tâm hồn đã thối rữa. Tôi không có gì hết. Chị ấy lao đến ôm chầm lấy tôi, nước mắt nóng hổi rơi xuống áo tôi. Chị ấy nói: "Được." "Miên Miên ngoan." "Sau này chị chính là chị của em." "Em hứa với chị, sau này phải sống thật tốt nhé." "Được không?" 19. Không được. 20. Tôi ôm lại chị ấy. "Chị." Tôi nói. "Chị đừng nhớ em quá nhé." "Được không." Tôi đã được định sẵn là không thể sống rồi. Bình thường chỉ là vẻ bề ngoài. Bên trong tôi đã sớm vỡ vụn thành đống đồ nát. Mong đợi cái chết. 21. Mùa hè đó trôi qua, Đường Nguyệt Sơ xuất ngoại. Khương Giác gia nhập công ty. Chu Dữu cũng thi vào đại học. Tất cả mọi người đều bước về phía trước. Chỉ có tôi dừng lại vào năm 18 tuổi. Tôi ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình, từ sau đêm đó càng nghiêm trọng hơn. Ngày Chu Dữu đi học, tôi tiễn chị ấy đi. Ở sân bay, mắt chị ấy đỏ hoe nhưng không rơi nước mắt. Chị ấy ôm tôi vào lòng, gọi tên tôi hết lần này tới lần khác. Cuối cùng thì thầm vào tai tôi. "Miên Miên." "Nếu không chịu được thì thôi." Thật ra chị ấy biết. Chị ấy biết những vết sẹo trên người tôi. Biết tôi vật lộn ngày qua ngày trong vũng bùn lầy. Chị ấy biết mỗi lúc tôi suy sụp, chỉ có cách duy nhất để xoa dịu nỗi đau là tự hành hạ bản thân. Tôi ôm lại chị ấy. 22. Sau khi Chu Dữu đi, tôi như trở lại bình thường, nhưng mỗi ngày đều thống khổ. Tôi không có sức cãi nhau với Khương Giác. Mỗi ngày chỉ mệt mỏi tồn tại. Ăn uống quá độ, làm việc và nghỉ ngơi không đều, không biết quý trọng cơ thể. Lúc nhận được giấy báo bị ung thư dạ dày, tôi rất vui. Bởi vì tôi.... Cuối cùng cũng có thể chết rồi. 23. Tôi đã quyết định ngày ra đi. Là vào ngày giỗ của mẹ. Cũng là ngày sinh nhật tôi. Nhưng hơn hai mươi năm qua, tôi chỉ trải qua hai lần sinh nhật. Đều là Chu Dữu ở bên tôi. Thật ra Khương Giác không biết. Tôi cũng hâm mộ những người khác có mẹ. Tôi cũng hâm mộ những cô gái được mẹ ôm vào lòng, tết tóc cho. Tôi hận bản thân hơn bất kì ai khác. Ngày hôm nay đã đến, thật ra cũng chỉ là một ngày bình thường. Tôi vẫn đau bụng như vậy. Buổi sáng ăn được hai cái bánh bao rồi lại nôn ra. Sau đó tôi cuộn mình trên sô pha, lướt ảnh trong album rồi xóa từng bức một. Xóa xong tấm cuối cùng, tôi đứng dậy đi ra ngoài ban công. Bỗng nhiên trong phòng khách có tiếng vang lớn. Cảnh cửa cũ kỹ của khu nhà này không bị đạp đổ. Hình bóng quen thuộc lảo đảo ngã vào tầm nhìn của tôi. Là anh trai. Hơn mười ngày không gặp, sắc mặt anh hốc hác như già đi vài tuổi. Tôi đoán là Chu Dữu nói cho anh biết. Dù sao nơi này tôi cũng chỉ nói cho Chu Dữu biết một lần. Người đàn ông đầu bù tóc rối, thở hổn hển, sống lưng luôn thẳng tắp nay lại cúi xuống. Anh nhìn tôi với ánh mắt tan vỡ. Lần đầu tiên tôi thấy người anh kiêu ngạo, lạnh nhạt vô tình của mình đỏ mắt, thấp hèn cầu xin tôi. "Anh sai rồi." "Miên Miên." "Anh trai sai rồi...." Lời xin lỗi của anh đến muộn mười mấy năm. Nhưng tôi bước lên lan can, chỉ thờ ơ nhìn anh. Người đàn ông cao 1m8 bật khóc thành tiếng. Tôi mặc một chiếc váy. Màu trắng, sạch sẽ. Là chiếc váy ngày đó tôi đã mua ở trung tâm thương mại. Phơi bày những vết sẹo xấu xí trên người tôi trước mắt anh. Không phải là xăm mình. Mà là dấu vết để lại sau mỗi lần giãy giụa giữa ác mộng và hiện thực. Là sự căm ghét sâu sắc nhất của tôi với bản thân. Gạch dưới chân lạnh lẽo. "Đừng nhảy!" "Miên Miên." "Xin em....." "Đừng nhảy ——" Tiếng gió gào thét bên tai. Tôi nhìn Khương Giác mỉm cười. Nhảy lầu rất đau. Hãy để đây là lần đau cuối cùng đi. Đời này chịu nhiều cực khổ rồi, kiếp sau... Ông trời sẽ đối xử tốt với tôi. "Khương Giác." Tôi khẽ gọi tên anh, chân giẫm lên không khí, cơ thể không kiểm soát được ngã xuống dưới. Tôi thấy vẻ mặt anh trở nên kinh hoàng. Thấy anh lao về phía tôi. Tôi chỉ mỉm cười. "Em muốn đi tìm mẹ." 24. Khương Giác không bắt được cô. Em gái anh. Đã chết trước mặt anh. #sưu tầm
Tảng sáng. (03) 12. Đêm đó Khương Giác không tìm được Khương Miên. Cô biến mất ở cuối con đường. Sau này, rất nhiều lần anh đã nghĩ, nếu ngày đó anh có thể đi nhanh hơn. Nếu ngày đó, anh có thể nắm tay Khương Miên, không cho cô đi thì tốt biết mấy. Khương Miên không về nhà. Số điện thoại của anh bị cô kéo vào danh sách đen, Wechat cũng bị chặn. Khương Giác đứng dưới nhà cô hút thuốc hai ngày nhưng vẫn không thấy cô xuất hiện. Quan hệ máu mủ 20 năm mỏng như một tờ giấy. Chỉ cần cô mất liên lạc thì anh không có cách nào tìm được cô. Anh đi tới bệnh viện. Vị bác sĩ đeo kính không có biểu cảm gì, chỉ lắc đầu thở dài: "Mau chóng tìm cô ấy đi, kéo dài thêm thì không sống được mấy tháng nữa đâu." Khương Giác cúi đầu như một học sinh bị mắng: "Tại sao... Con bé lại mắc bệnh này?" "Người trẻ tuổi.... Không ai biết quý trọng cơ thể mình." Bác sĩ lại thở dài. Móng tay Khương Giác cắm sâu vào da thịt. Ngày thứ tám Khương Miên mất tích. Anh xông vào nhà cô. Thợ mở khóa lấy đồ nghề đi, anh bước vào nhà, bên trong là mùi rất khó ngửi. Khương Giác chưa từng vào nhà cô. Thời gian 20 năm quá dài, anh bận căm ghét Khương Miên nên chưa từng một lần ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với cô. Trong nhà rất ít đồ đạc, nhìn không giống nơi ở của một cô gái hai mươi mấy tuổi, tủ lạnh còn có nước gì đó chảy ra. Lúc anh mở tủ lạnh mới phát hiện bên trong đều là đồ hư thối. Phòng bếp, nhà vệ sinh, thư phòng, phòng ngủ. Lạnh lẽo như chưa từng có người sinh sống. Nhưng nó sạch sẽ, chứng tỏ cô đã từng ở đây. Trong phòng ngủ có một lọ thủy tinh vỡ. Mảnh thủy tinh cùng những viên thuốc nhiều màu rơi khắp sàn. Giống như bị ai đó đập mạnh xuống đất. Bằng đôi mắt sắc bén, Khương Giác nhìn thấy cái hộp rỗng trên bàn. Dòng chữ in trên đó làm anh lạnh cả người. Venlafaxine. (Một loại thuốc chống trầm cảm.) Khương Giác tông cửa lao đi. Màn sương mù bao phủ trên đầu anh từ lúc vào cửa đến giờ vẫn chưa biến mất, cảm xúc tích tụ trong lòng anh mấy ngày nay cuối cùng cũng khiến anh thấy khó thở. Tất cả mọi thứ như đang thông báo cho anh một bí mật. Bí ẩn, và vô vọng. Anh quỳ dưới cái nắng gay gắt, bỗng nhiên có cảm giác tuyệt vọng. Nếu như không nhanh chóng tìm thấy Khương Miên... Thì đời này, anh sẽ không gặp được cô lúc cô còn sống nữa. 13. Ngày thứ mười hai Khương Miên mất tích. Khương Giác gọi điện cho Chu Dữu. Ở bên kia đại dương đang là giờ ngủ, người phụ nữ trả lời điện thoại cũng không có tính tình tốt, nhỏ giọng chửi một câu rồi mới hỏi là ai. "Là tôi, Khương Giác." Từ trước đến nay anh vẫn không thích Chu Dữu, anh không hiểu sao vào năm 18 tuổi, nữ lưu manh này lại trở thành bạn thân nhất của em gái mình. Anh biết Chu Dữu cũng không thích anh. Người phụ nữ bên kia mắng anh bị điên, chửi anh tới mức máu chó phun đầy đầu. "... Có chuyện gì không?" Giọng Chu Dữu tràn ngập chán ghét. "Cô... Có biết Khương Miên đi đâu không?" "Làm sao vậy?" Người bên kia thay đổi thái độ. "Con bé......" Lời sắp nói ra trở nên vô cùng khó khăn, trong miệng toàn là vị đắng. ".... Bị ung thư dạ dày." Bên kia bất ngờ cúi máy, truyền đến âm báo bận. Khương Giác cầm điện thoại bối rối. Một phút sau, anh gọi lại, lần này cũng được nghe máy. Âm thanh cảm xúc vỡ òa rõ ràng truyền vào rai anh, tiếng khóc nức nở của Chu Dữu vang lên trong căn phòng trống, nghe thật khổ sở. Khương Giác nói. "Xin cô." "Giúp tôi tìm con bé đi." "Chỉ cần con bé đồng ý trị liệu thì có thể sống thêm một hai năm nữa." "Xin cô đấy." Chu Dữu khóc không thành tiếng trong điện thoại. "Sống thêm mấy năm..." "Sống thêm mấy năm thì có ích gì với con bé hả?" "Khương Giác." "Anh không biết gì hết." Khương Giác sững người tại chỗ. Sự ngột ngạt lại bao trùm lấy anh. "Tôi biết chứ." Anh lẩm bẩm. "Biết cái gì?" "Biết con bé......" Chu Dữu ở bên kia cười lạnh. "Khương Giác." "Trên đời này, người tôi ghét nhất chính là anh." "Đường Nguyệt Sơ là em gái anh, vậy Miên Miên không phải là em gái của anh sao?" "Anh biết con bé đã từng chết một lần không?" "Khương Giác..." Tiếng khóc hòa vào làm một với những câu hỏi, giống như con dao nhỏ, xuyên qua ngàn dặm đâm vào lòng anh. "Anh biết không." "Khương Miên đã chết vào năm 18 tuổi rồi." 14. Lẽ ra anh nên sớm biết. Có nhiều chi tiết như vậy mà. Từ lúc Khương Miên 18 tuổi, thái độ chợt trở nên lạnh lùng. Thờ ơ tránh xa rất cả những sinh vật là đàn ông. Cũng kể từ lúc đó, cô không còn mặc váy hay áo ngắn nữa, dù trời nóng đến đâu vẫn mặc quần áo dài tay. Và cả những vết sẹo trên cổ tay cô. Lúc nào cũng mang dao bên mình. Thuốc chống trầm cảm rơi vãi đầy đất. ...... Đứa em gái duy nhất chảy cùng dòng máu với anh... Đã chết vào năm 18 tuổi rồi.. #sưu tầm
Tảng sáng. (02) 7. Sau khi làm hết các thủ tục trở về nhà, trời bên ngoài đã tối. Đèn trong tiểu khu vẫn chưa bật nên tôi chỉ nhìn thấy những ánh đèn ấm áp hắt ra từ những căn nhà phía xa. Tôi vẫn đau bụng từ chiều đến giờ. Tôi cuộn mình trên sô pha, cơn đói và cơn đau lan ra khắp cơ thể, tôi cố gắng đứng dậy đi mở tủ lạnh. Mùi thiu thối ập vào mặt tôi, tôi nhớ ra, lần cuối cùng mình mở tủ lạnh đã là một tháng trước. Tôi tiện tay cầm lấy một mớ rau, rửa sạch rồi đặt lên thớt, tiếng dao thái không đều. Màu máu đỏ tươi rơi trên màu xanh của rau, còn mang theo mùi tanh. Tôi sửng sốt. Vết thương ngày càng đau nên tôi mới chợt tỉnh ra, tôi đã bị đứt tay rồi. Trong cơn xúc động, tôi không thể khống chế bản thân. Vết sẹo mới chồng lên vết sẹo cũ, lại thêm một vết nữa. Từ cánh tay cho đến cổ tay. Con dao rơi xuống đất, tôi quỳ xuống, thở hổn hển. Dường như tôi ngày càng không thể khống chế được mình, tự làm những chuyện khiến mình bị tổn thương. Trước đây bác sĩ nói với tôi. Lúc phát bệnh nhớ phải uống thuốc. Nhưng tôi không uống. Bác sĩ còn nói hãy để người thân chăm sóc tôi. "Khương Miên, hãy tiếp xúc với gia đình nhiều hơn để cảm nhận tình yêu." "Tốt cho bệnh tình của cô đấy." Nhưng mà.... Tôi nhìn vết máu loang lổ. Nhưng mà, tôi không có gia đình. 8. Đồ ăn tối qua nấu tôi không ăn, vứt hết vào trong thùng rác. Cơn đói quấn lấy cơn đau, cuối cùng tôi ngất trên giường. Sáng sớm có người gõ cửa. Tôi mơ màng bước xuống ghế sô pha, đi tới mở hé cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài thì hoàn toàn tỉnh táo. Gương mặt người đàn ông như được bao phủ một lớp sương, vẫn vô cảm. Tôi theo bản năng đóng cửa lại, tiếng cửa đóng sầm lập tức ngăn cách chúng tôi. Tôi nhanh chóng về phòng mặc áo khoác, thay một chiếc quần dài. Lúc mở cửa ra, ánh mắt Khương Giác dừng trên mặt tôi, lạnh đến thấu xương. "Có chuyện gì không?" Tôi hỏi thẳng. Ánh mắt anh nhìn xuống hình xăm nhỏ trên cổ tay tôi. Khương Giác híp mắt, lạnh giọng nói: "Trên cánh tay em cũng có hình xăm?" Tôi không đáp, có lẽ Khương Giác nghĩ đây là thừa nhận nên cảm xúc hờ hững ban đầu lại bị khuấy động: "Em cứ phải chơi với kẻ lưu manh đó rồi tự biến thành một thứ rác rưởi sao?" Tôi biết Khương Giác luôn nói năng độc địa, lúc quan hệ giữa hai chúng tôi trở nên tồi tệ nhất, lời nói như con dao tẩm độc của anh đâm vào tôi không thương tiếc. Nhưng anh không được nói Chu Dữu. Bởi vì chị ấy là người bạn duy nhất, tốt nhất của tôi. Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người người đàn ông phả vào mũi tôi, mạch máu trên trán tôi giật giữ dội, tôi thấy buồn nôn. Cơn đau bụng đã hết lại quay trở lại, bàn tay nắm cửa của tôi run lên bần bật, cuối cùng vẫn không nhịn được. Cái tát như dự đoán không tát vào mặt anh mà ngược lại, tôi bị anh nắm lấy cổ tay, vết sẹo năm xưa chạm vào thân nhiệt của người khác. Tôi thấy rõ vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Khương Giác: "Vết sẹo trên cổ tay em..." Chỉ là anh còn chưa dứt lời, đã bị tôi tát một cái. Người đàn ông hơi nghiêng đầu, gương mặt trắng đỏ một mảng, tôi đã tát rất mạnh. Mùi thuốc lá thoang thoảng làm tôi căng thẳng, cảm giác sợ hãi dâng lên từ lòng bàn chân, từng chút bò ra khắp người tôi. Tôi cố gắng hết sức thoát khỏi tay anh, cổ tay đã đỏ bừng. Tôi phải dùng sức nắm tay mình mới không khiến nó run lên bần bật. "Khương Miên...." "Cút." Tôi cụp mắt xuống nhìn chằm chằm chân mình. "Đừng chạm vào tôi." "Cút đi!" 9. Khương Giác đi rồi. Tôi lao vào phòng tắm, điên cuồng dùng khăn tắm rửa đôi tay mới bị Khương Giác chạm vào. Làn da bị cọ mạnh đến mức chảy máu, máu và nước lạnh cùng nhỏ giọt, màu sắc này kích thích não bộ của tôi, tôi dựa vào bồn rửa tay, thở hổn hển. Cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Buổi trưa, người giao cơm giao đến một túi lớn, tôi đặt từng hộp đồ ăn lên bàn. Mùi thơm nồng kích thích vị giác của tôi, cái bụng chịu đói hai ngày cuối cùng cũng chịu đầu hàng. Tôi cầm đũa, nhét hết đồ ăn vào trong bụng. Nhưng do ăn quá no nên tôi bị tức bụng, sau đó lại vào nhà tắm nôn hết ra. Sàn phòng tắm làm ướt quần áo của tôi, cơn đau như cận kề cái chết khiến tôi ngã xuống sàn, tay cầm điện thoại lướt đến lịch sử trò chuyện một tháng trước. Câu cuối cùng Chu Dữu nhắn cho tôi là hỏi hôm nay tôi ăn gì. Tôi không trả lời. Cũng không nói cho chị ấy biết tôi đã nhận được giấy khám bệnh. Tình bạn 5 năm vừa dài vừa ngắn. Đủ lâu để khắc sâu vào sinh mệnh của tôi. Lại ngắn đến mức chỉ bằng mấy tiếng, tôi đã xem hết nội dung trò chuyện. "Bạn có chắc chắn muốn xóa lịch sử trò chuyện với chị gái không?" Dòng chữ màu đỏ thật chói mắt. Nhưng cơn đau bụng ngày càng dữ dội như đang thôi thúc tôi bấm nút xóa đi. Ký ức 5 năm biến mất trong khoảnh khắc, cùng với sự ràng buộc cuối cùng của tôi với thế giới này. Ngày tôi nhận được kết quả chẩn đoán, bác sĩ nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc khuyên nhủ: "Tuy là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhưng nếu tích cực điều trị, lạc quan thì có thể sống thêm hai ba năm nữa." Tôi mỉm cười nói cảm ơn, nhưng không đáp lại lời bác sĩ. Tôi không có lý do để sống. Anh trai tôi, anh ấy cũng đã từng mong đợi tôi chết đi. 10. Tôi ngơ ngẩn trong nhà vài ngày. Cứ thế trải qua một vòng tuần hoàn đói khát, ăn quá nhiều rồi sau đó lại nôn ra. Thỉnh thoảng mở điện thoại lên, mới biết ngày đó đang đến gần. Tôi sửa soạn qua loa rồi muốn đến trung tâm mua sắm mua một chiếc váy thích hợp. Lúc soi gương, tôi mới nhận ra mình sút cân nhanh chóng, khuôn mặt xanh xao không có huyết sắc. Tôi nghĩ, vẫn nên trang điểm thôi. Vì đang trong thời gian làm việc nên trung tâm mua sắm không đông. Tôi lang thang không có mục đích qua các tầng, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc váy trắng xinh đẹp qua cửa kính. Lúc bước vào, nhân viên chào đón tôi rất nhiệt tình, tôi chỉ vào chiếc váy trắng đang được trưng bày, đang tính nói thì bên ngoài lại vang lên một giọng nói mềm mại: "Anh Giác, cái váy trắng này thật đẹp." Thật trùng hợp. Lúc Đường Nguyệt Sơ bước vào vừa hay chạm mắt với tôi, hai con mắt nai lập tức mở to, vui vẻ gọi tên tôi: "Miên Miên." Giống như chưa từng cãi vã. Khương Giác đứng bên ngoài lạnh lùng nhìn tôi. Vui vẻ thật đấy, em gái vừa từ nước ngoài về, anh trai dắt em gái đi dạo phố. Tôi cười mỉa mai, không quan tâm tới bọn họ. "Cái váy kia, size M, gói lại giúp tôi." "Lấy cho tôi một cái size M." Tôi và Đường Nguyệt Sơ cùng chỉ về chiếc váy trắng. Nhân viên nữ nói: "Mẫu này năm nay bán rất chạy nên chỉ còn một size M duy nhất mà mẫu đang mặc thôi ạ. Nếu hai người đẹp không ngại thì có thể xem qua các mẫu khác, tôi đi xem công ty còn hàng hay không." Đường Nguyệt Sơ nhíu mày, đang tính nói: "Vậy thì..." "Gói lại cho tôi đi." Tôi không do dự ngắt lời cô ta. Nhân viên đáp lại sau đó xoay người đi lấy váy. "Miên Miên." Đường Nguyệt Sơ bỗng gọi tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta: "Có chuyện gì?" "Chị có thể nhường em chiếc váy này không?" Cô ta tỏ vẻ áy náy, "Chị biết mà, em rất thích váy trắng, Miên Miên, bình thường chị không hay mặc váy...." Không cần giữ thể diện luôn sao. Tôi nhìn Khương Giác, anh cúi đầu không nhìn tôi, như đang dung túng cho Đường Nguyệt Sơ. Thật nực cười. Nhiều năm như vậy. Cô ta vẫn chẳng thay đổi chút nào. Những món đồ mà cô ta muốn, tôi đều phải nhường cho cô ta. Đồ chơi, quần áo, xếp hạng... Và cả người nhà. "Không muốn." Tôi lạnh lùng từ chối. Đường Nguyệt Sơ bị tôi chặn họng, thấy tôi cầm lấy túi đồ, hai mắt cô ta ửng đỏ, cúi đầu quay về phía Khương Giác. Khương Giác nghiêng người không biết nói gì với cô ta mà cô ta lại cười nhảy lên, vui vẻ khoác tay Khương Giác. Còn không quên liếc tôi một cái. Giống như đang đắc ý khoe với tôi, anh trai tôi đã trở thành anh trai cô ta. Thật ra chiếc váy này cô ta cũng chả cần. Thứ cô ta muốn là để tôi nhìn thấy anh trai tôi ngày càng yêu quý cô ta hơn. Nhưng có ai quan tâm đâu. Dù sao, mười mấy năm nay vẫn luôn như vậy mà. 11. Ngày tháng trôi qua. Tình trạng cơ thể tôi ngày càng trở nên tồi tệ. Khương Giác không chủ động tới tìm tôi nữa. Tôi xem lịch, cũng sắp đến ngày rồi. Mãi cho đến khi tôi nhận được tin nhắn của Đường Nguyệt Sơ. Cô ta mời tôi đi dự tiệc, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Miên Miên, anh Giác rất lo cho chị, nhân cơ hội này hai người làm lành đi.” Khả năng giả ngu giả khờ của cô ta luôn là số một không hai. Tôi xem lịch rồi quyết định đi. Tại sảnh lớn lộng lẫy, những người ăn mặc sang trọng đi tới đi lui, tiếng ly rượu chạm nhau xen lẫn với tiếng nói chuyện huyên náo, thật ồn ào. Tôi đã ở một mình quá lâu, đột nhiên lại xuất hiện trong một dịp náo nhiệt như vậy nên cảm thấy không quen. Cách đó không xa, Khương Giác và Đường Nguyệt Sơ đang đứng cùng trò chuyện với những người khác. Khương Giác nghiêng đầu nhìn thấy tôi, vẻ mặt thay đổi, hơi quay người về phía tôi nhưng lại bất động. Có vẻ như anh đang đợi tôi qua đó chủ động bắt chuyện với anh. Nhưng tôi sẽ không đi đâu. Đường Nguyệt Sơ ngoái đầu nhìn lại, cũng trông thấy tôi. Cô ta lập tức mỉm cười đi về phía tôi, còn tôi lại xoay người, không chút do dự rời khỏi sảnh tiệc ồn ào này. Trên ban công lộng gió. Tôi ngồi bên mép ban công, lắng nghe tiếng cười nói vọng ra từ bữa tiệc, trong lòng chỉ nghĩ xem bao giờ kết thúc để được về nhà. Từ sau không biết có ai đó ôm lấy tôi, tôi ngã vào vòng ôm xa lạ. Mùi thuốc lá nồng nặc lập tức bao trùm lấy tôi, cảm giác buồn nôn lại dâng lên. Tôi cố nén khó chịu, đẩy người đàn ông lạ bỗng nhiên xuất hiện ra, lại đúng lúc nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ đứng sau lưng anh ta. Cô ta mặc lễ phục xinh đẹp chớp mắt với tôi. Điện thoại trong túi tôi rung lên, tôi cầm lấy, đọc tin nhắn cô ta gửi. —— Miên Miên, vừa rồi Triệu Châu nhìn thấy chị, nhờ em giới thiệu nên em dẫn anh ấy tới đây. —— Anh ấy rất tốt, hai người nói chuyện vui vẻ nhé. Tôi không cần... Còn chưa gõ xong tin nhắn, cổ tay tôi đã bị nắm chặt, ánh mắt Triệu Châu dừng lại trước ngực tôi, rồi lại âm thầm rời đi. Chỉ một cái liếc mắt đó đã khiến nỗi sợ trước đây của tôi quay lại. Tôi hất mạnh tay anh ta. Rõ ràng trong bụng tôi không có gì, nhưng tôi vẫn không nhịn được nôn khan, anh ta tiến lại gần tôi, tôi lùi về phía sau. Ánh sáng tối tăm. Mùi thuốc nồng nặc. Người đàn ông cao lớn lạ lẫm. Tất cả mọi thứ, đã phá vỡ sợi dây lý trí cuối cùng. Tôi che miệng nôn khan, run rẩy lấy con dao gấp từ trong túi ra, nhưng tay tôi lại run bần bật. Con dao nhỏ xẹt qua da anh ta, màu máu nhuộm đỏ thế giới của tôi. "Khương Miên!" Tiếng hét giận dữ đồng thời vang lên, tay của tôi bị người ta hất đi, con dao nhỏ rơi xuống đất, lóe sáng phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ. "Em đang phát điên cái gì vậy?" Giọng của Khương Giác như sấm sét. Tôi như bị ai đó bóp chặt cổ họng, gân xanh trên trán giật thình thịch, trong đầu như có thứ gì đó sắp nổ tung. Tôi che miệng, hốc mắt khô đến phát đau, tôi ho khan, thở hổn hển như một con thú nhỏ. Đường Nguyệt Sơ mặc lễ phục đẹp đẽ nhẹ nhàng đi tới, vừa nhìn thấy đã hô lên, giọng nghẹn ngào: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?" "Triệu Châu, sao anh lại bị thương?" "Chẳng phải anh nói thích Miên Miên nên muốn nói chuyện với chị ấy sao." Người đàn ông lạ nhíu mày: "Tôi còn chưa làm gì hết, cô ta đột nhiên rút con dao ra..." "Anh Giác." Đường Nguyệt Sơ bỗng gọi Khương Giác, "Em tin vào nhân phẩm của Triệu Châu." Ý là gì, không cần nói cũng biết. Tôi thở hổn hển, duỗi tay định tát cô ta một cái, nhưng Khương Giác đã đứng trước mặt đẩy cô ta ra sau, tôi chật vật ngã xuống đất. Ba người đứng trên cao nhìn xuống tôi. Bụng đau. Mắt đau. Đầu cũng đau. Dường như mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều đau. Tôi như một con rô bốt hỏng sắp vỡ ra thành từng mảnh, đầu óc cũng hỗn loạn. Tôi nghe thấy Khương Giác lạnh giọng quát lớn: "Rốt cuộc em đang phát điên cái gì thế?!" "Khương Miên." "Có phải em bị bệnh không?" Khương Miên. Có phải em bị bệnh không. Có phải em.... Bị bệnh không? Tôi muốn khóc. Nhưng tôi không khóc được. Tôi chỉ có thể chống vào tường, chịu đựng cơn đau dữ dội, bò dậy khỏi mặt đất. "Đúng." "Em bị bệnh." Không còn sống được bao lâu nữa. Tôi dựa vào cánh cửa, dùng hết sức mới đứng thẳng được. Tôi chỉ biết dạ dày mình rỗng tuếch, không có gì để nôn ra. Nhưng bây giờ cổ họng tôi lại có vị ngọt. Máu đặc trào ra từ miệng tôi, nhỏ xuống quần áo, rơi xuống sàn. Tôi thấy Khương Giác sững người. Nhìn thấy anh theo bản năng muốn chạm vào tôi. Tôi lùi lại một bước. "Vì sao anh không hỏi em?" "Sao anh không hỏi anh ta đã làm gì em?" "Anh thà nghe lời nói từ một phía của Đường Nguyệt Sơ chứ chưa bao giờ chịu nghe em nói, vĩnh viễn không chịu nghe em nói." "Bởi vì anh chưa bao giờ quan tâm em." "Cuối cùng tất cả vẫn là lỗi của em..." "Bởi vì em là người có tội." "Em nợ mẹ một mạng." "Đúng không?" Xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Anh trai tôi chỉ hoảng hốt trong giây lát. Rồi lập tức bình tĩnh lại. Tôi nghe thấy anh nói với giọng bình tĩnh như thường lệ, hỏi lại tôi: "Chẳng lẽ không phải sao?" Chẳng lẽ không phải sao? "Đúng vậy." Tôi vẫn sẽ không khóc. Ngay cả khi đôi mắt đau như búa bổ, nhưng tôi cũng không rơi một giọt nước mắt nào. "Cho nên em sắp phải đền mạnh cho mẹ rồi." Đây là lần cuối cùng tôi gọi anh là anh trai. "Em sắp chết rồi." "Thấy vui không?" "Anh trai."#sưu tầm |