LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Nguyệt Minh Hồng Vũ

(亗✦ᴮᴬᴰGIRL☾)
#Mây của trời che đi nụ cười của nắng. Còn em cười để che đi vị đắng của tình yêu.
799
122 theo dõi 86 bạn
Thông tin
Link tài khoản:
Xem trên Lazigo
Thành tích: 2 câu hỏi | 23 trả lời
Điểm số: 16đ giải bài | 92đ tặng
Chưa đạt Huy hiệu Học tập
Số ngày hoạt động: 55 ngày
Huy hiệu Chuyên cần:
Khởi đầu
Khởi đầu
Huy hiệu (+)
17 - 8 - 2007
Học lực: Giỏi
Cấp học: Cao đẳng - Đại học
Môn học yêu thích: Âm nhạc, Mỹ thuật, Lịch sử, Ngoại ngữ khác
Tình trạng: Một mình
Sở thích: Âm nhạc, Hội họa, Thiên văn, Khám phá, Nấu ăn, Ảo thuật, Thủ công mỹ nghệ, Thể thao, Đọc sách, Thú cưng, Trồng trọt, làm vườn, Truyện tranh, Cosplay, Nghệ thuật biểu diễn, Văn hóa, Sưu tập, Giải trí, vui chơi ngoài trời
Quận Cái Răng - Cần Thơ
21 ảnh
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đã tham gia: 21-09-2024
Số ngày hoạt động: 55 ngày
Ảnh nền
Báo cáo vi phạm
4.9
652 sao / 134 đánh giá
5 sao - 129 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 1 đánh giá
2 sao - 1 đánh giá
1 sao - 2 đánh giá
Điểm 4.9 SAO trên tổng số 134 đánh giá
1 quà tặng | 2 câu hỏi | 23 trả lời
Bánh
30
22 0
Nguyệt Minh Hồng Vũ
Link | Report
2024-11-21 22:00:29
Chat Online
:)))))))))
1 0
badbooiz | Chat Online Report
Cho bádbooiz 1 theo dõi chéo đi
#badbooiz 
1 0
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
ok
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nguyệt Minh Hồng Vũ
Link | Report
2024-11-13 22:03:29
Chat Online
đây đây anh em, vid lmao lmao nx đêy :))))))))))
4 0
Dyorl | Chat Online Report

​like =trả tuss đầu
#phiền =xóa
​Diorl
2 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nguyệt Minh Hồng Vũ
Link | Report
2024-11-13 21:57:01
Chat Online
anh em coi thử đi :))))
ko bt lói j
à còn 1 vid nx á
:))))
5 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nguyệt Minh Hồng Vũ
Link | Report
2024-11-13 20:54:13
Chat Online
 Khi tôi hỏi một ai đó về mình, họ thường băn khoăn một lúc rất lâu rồi mới trả lời câu hỏi của tôi. Ai cũng vậy, tất cả bọn họ đều có cùng một câu trả lời - đó chính là đôi mắt của tôi....Họ bảo với tôi rằng, đôi mắt của tôi không giống như người sống, vô hồn và lạc lõng. Không có 1 tia sáng hay cảm xúc gì trong đó cả.
 Như một con rối, tôi được sinh ra và lớn lên chỉ để phục vụ những người đã kì vọng rất nhiều vào sự ra đời của mình. Tôi thường nghe nhiều người bảo rằng, khi chúng ta được sinh ra, hãy nên biết ơn với những người đã sinh ra mình, báo đáp họ, bảo vệ họ, vâng lời họ. Nhưng, dường như tôi có cố gắng làm hài lòng họ - người đã tạo ra tôi bằng bằng bao nhiêu cách, thì đối với sự tham lam vô tận, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ làm thoả mãn lòng tham ấy.
 Những người bạn của tôi từng hỏi rằng, tôi đã phải chịu nhiều hình phạt, yêu cầu hay kì vọng khắt khe gì chưa ? Thì vâng, tôi chưa từng. Nhưng bất cứ thứ gì cũng có giới hạn của nó, không có thứ gì là vô tận cả. Tôi chưa từng bị đánh hay bạo hành. Nhưng tôi đã phải trải qua một thời gian dài bị trầm cảm trong thầm lặng. Bị vắt kiệt sức lực, tinh thần qua từng ngày tháng dài đằng đẵng đã khiến tôi trở nên thay đổi rõ rệt. Đôi mắt tôi đã có thêm rất nhiều quầng thâm, cân nặng tôi theo đó giảm dốc, mỗi sáng thức dậy, tôi như một xác chết. Không hồn, không cảm xúc, không mục tiêu hay ước mơ.Tất thảy chỉ như một vòng lặp bất tận không có hồi kết. Và tất cả chỉ kết thúc khi tôi chọn chấm dứt cuộc đời mình..... Nhưng tôi không thể đưa ra lựa chọn cho chính mình, bị tước mất quyền mưu cầu hạnh phúc, bị sai khiến, điều khiển chỉ để làm hài lòng, làm vật ở trên đỉnh cao để khiến những kẻ thấp kém hơn ngưỡng mộ. Khi biết được quá khứ của tôi, đã có rất nhiều người hỏi tôi rằng, tôi đã làm gì để có thể vượt qua tháng ngày dài day dẵng tựa hồ địa ngục ấy. Và tôi chỉ có thể đáp "TÔI KHÔNG BIẾT"
Họ - những kẻ lạm dụng tôi, đã bị bắt đi vì hành hạ tôi trong thời gian dài, đối với người ngoài có thể họ thấy đây là một sự cứu rỗi hay một sự giải thoát, nhưng đối với tôi, đây chẳng khác gì một con búp bê mất đi cục pin - nguồn sống của nó vậy.....
 Chơi vơ, lạc lõng, không chốn dung thân. Tôi đã suy nghĩ - thứ lần đầu tiên tôi làm trong đời, đó chính là chọn cách kết thúc mình, TỰ SÁT.
 Nỗi đau dường như giằng xé con tim tôi, huỷ hoại đi nhân tính, bản chất của của một con người khi tôi chết đã khiến tôi thức tỉnh. Tôi chợt nhận ra, có phải mình đã quá nhân nhượng hay không, tôi muốn làm lại, muốn trả thù những kẻ đã khiến tôi thành ra bây giờ. Giá như tôi có thể quay trở lại, tôi sẽ thay đổi tất cả. Để thay đổi tương lai của hàng nghìn người giống như tôi, giúp họ thoát ra khỏi bi kịch này. Mang đến nguồn ánh sáng mới cho nhân loại......
 Và lần nữa khi tỉnh dậy, điều ước của tôi đã thành sự thật, và khi đó nơi đáy mắt của một người vô hồn đã ánh lên tia sáng, tự thề nguyện sẽ trở lại và thay đổi tương lai.......
                                                   - Nguyệt Minh Hồng Vũ -
4 0
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
mẫu truyện mới đầu tay, do chính tui nghĩ ra
cứ cảm thấy nó thảm quá nhỉ :)
ban đầu tui còn định viết nhân vật chính bị bạo hành hay bị abcxyz nữa kìa:>
nhưng nghĩ lại thấy như vầy là okela rồi :>>>
5 0
Bún cá Ko ngon | Chat Online Report
Ume cái cách mà cô ta viết truyện
ghiền truyện bạn viết vãiiiiiii
3 0
Hắc Dạ Thanh Vũ | Chat Online Report
Từ đấy, tôi trở thành fan cụa bạn :>>>
2 0
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
thiêu cành :>>>>
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nguyệt Minh Hồng Vũ
Link | Report
2024-11-09 22:59:41
Chat Online
                                                               - Hậu ký -

Thẩm Sách, tự Mục Dã. Hậu nhân của danh môn, tư mạo hơn người.

Sinh hoạt khốn khó, cùng với bào muội sống gửi nhà người. Nhờ vào chiến công được phong tước làm Vương, giỏi lấy chiến dưỡng chiến, tính tình thô bạo đa nghi, xảo trá đa mưu. Hoàng thất phía sau kiêng kỵ, giam cầm kỳ muội Chiêu Chiêu, vọng tưởng lấy thân quyến chế trụ.

Thẩm Sách dẫn binh đánh vào Đô thành, kỳ muội nuốt hương tự vẫn. Thẩm Sách nổi cơn thịnh nộ đốt cháy cung thất, giết chết vua, chấn động đất trời.

Sau đó người trong dân gian truyền tai nhau một lời đồn, ngày Hoàng cung bị phá, Thẩm Sách một người một ngựa, ôm trong ngực một nữ tử mặc y phục đỏ rời khỏi. Về sau không rõ tung tích, mảnh đất hai bên bờ nhất thời vô chủ, vùng biên giới phía Nam rơi vào đại loạn.
2 0
Cố Khương | Chat Online Report
uây đỉnh :)
1 0
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
:)?
thế mới là na9 của chúng ta chứ
2 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nguyệt Minh Hồng Vũ
Link | Report
2024-11-09 22:58:05
Chat Online
                       Một đời một kiếp Giang Nam Lão

            CHƯƠNG 1: TRƯỚC BỆ PHẬT TỰ THỀ NGUYỆN

Đêm đó nàng ngủ lại doanh tiếu.

Giữa bầu không gian xơ xác tiêu điều, tiếng la hét thảm thiết chốc lát vang lên rốt cuộc thành công đánh thức nàng. Mang đến đều là thị vệ thân cận, trong lều không có ai, cả người nàng chìm trong bóng đêm, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Ban đêm không yên lành." Trên vai chợt có tấm da lông mềm mại đắp xuống.

Đại chiến sắp tới, khó tránh khỏi những đêm ồn ào không yên tĩnh, luôn có lính mới không chịu nổi áp lực sinh tử nặng nề mơ thấy ác mộng rồi la hét. Lẽ ra mỗi lần như vậy hắn sẽ đích thân đi xử lý, đến lều bạt của đám binh sĩ, mục đích là dọa cho bọn họ không dám lợi dụng những đêm này trút ân oán cá nhân. Tối nay hắn ở lại đây, bởi vì hắn biết nàng đối với bóng đêm có nỗi sợ hãi vô tận.

Nàng lần mò tìm phương hướng hắn ngồi, muốn nhờ vào trí tưởng tượng của mình đối mặt với hắn: "Ca?"

Trong lều yên tĩnh.

Hơi thở ấm nóng của hắn ở ngay phía trước, rơi xuống rồi quanh quẩn trước cánh môi nàng.

Tiếng bước chân đi lại ngoài doanh trại, tiếng quát tháo dội vào nhau, khiến ảo giác trong đầu nàng ngày càng lớn, tựa như có thể nghe được cả tiếng gió thổi trên ngọn đuốc đỏ đang cháy hừng hực, vô số ngọn đuốc dưới cuồng phong cùng nhau bập bùng, choán kín trước mắt nàng một màu đỏ rực.

Vì sao hắn còn chưa rời đi? Hay đây cũng chỉ là ảo giác của chính nàng?

Nàng không dám động đậy.

Chỉ sợ bản thân động một chút thôi, chờ đợi phía trước sẽ là vạn kiếp bất phục.

"Di mẫu nói huynh lại cự tuyệt tứ hôn?" Nàng không muốn lùi về sau, giả vờ như không phát hiện ra, cảm nhận hơi thở của hắn.

"Sao hả? Muốn có tẩu tẩu rồi?" Hắn rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Là huynh cưới, sao lại biến thành muội muốn được?"

"Cưới, cũng phải ở quận Lâm Hải bồi muội."

Trái tim nàng tựa như bị người đâm mạnh.

"Một mình muội lủi thủi quen rồi, sợ bị quản thúc, vẫn là cứ để vậy đi." Nàng rốt cuộc rời ánh mắt khỏi cái bóng của hắn, chuyển tầm mắt sang một cái bóng đen nho nhỏ khác, có lẽ là chiếc ghế.

"Còn chưa nhìn được muội gả đi, huynh cũng sẽ không có nữ nhân nào hết." Cuối cùng hắn nói.

Sau đó bên ngoài có tướng đến gọi, hắn lệnh cho quân y đến bảo vệ nàng, trong quân doanh này cũng chỉ có quân y là thuận tiện ra vào chỗ lều bạt này mà thôi. Sau nửa đêm, nàng vẫn không chờ được ca ca quay lại.

Thẩm Chiêu Chiêu biết ít ngày nữa hắn sẽ phải tham gia cuộc đại chiến Độ Giang, quân vụ nặng nề, liền không chào hỏi gì, chỉ để lại một phong thư khai báo bản thân muốn đến núi Lạc Già giúp hắn cầu phúc, sau đó dẫn theo người rời đi.

Đoàn người ngựa đi qua Sài Tang, trước đây là Thẩm trạch, đoàn người vừa giảm tốc độ thì bị người chặn lại, người kia cười cười nâng một phiến lá sen, bên trên là một miếng đậu phụ tươi mềm. Nàng nhận ra là ông chủ của quầy đậu hủ khi còn bé mình thường chạy đến mua. Liền tung người xuống ngựa, chỉ là vừa mới muốn tìm tiền trên người, một đôi ủng xanh đen đã xuất hiện: "Từ bao giờ mà muội đã phải đích thân làm những chuyện này rồi?"

Tiếng nói phát ra từ nam nhân mặc y phục xanh đứng bên đường, thắt lưng mang đai ngọc, mắt đen như mực, nụ cười còn mang theo ba phần sát khí.

Ánh mắt của đám thị vệ mang theo hoang mang, muốn hành lễ, lại bị hắn dùng ánh mắt ngăn cản.

Hắn vén lên tấm lụa trắng nàng dùng để che mặt, giúp nàng tháo xuống toàn bộ trang sức và trâm cài tóc trên đầu, lại đổi chiếc áo khoác lông chồn tuyết sang một chiếc áo choàng màu trắng bình thường. Từ dáng vẻ cao sang xa xỉ trở về bộ dạng thanh thuần trong sáng, cuối cùng dặn dò thị vệ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, theo đường cũ trở về quận Lâm Hải.

Còn hắn và nàng mỗi người một ngựa, đi về phía Đông, nơi có núi Lạc Già.

Núi tiên Lạc Già, lẳng lặng đơn độc giữa biển lớn, nơi này thờ vị Bồ Tát tên Quan Tự Tại.

Đó là nơi tu hành của Quan Âm đại sĩ, cũng là nơi thánh địa hắn vẫn xin hương về cho nàng. Nghe đã nhiều, nhưng vẫn chưa có duyên được một lần lễ bái.

Đáng tiếc thiên không gặp thời, dọc đường đi gặp liên tiếp mấy ngày mưa lớn.

Ngày thuyền vượt biển, sóng lớn ngập trời, gió cuốn mây trào. Thuyền phu sợ thuyền lật, không thể không vòng lại đưa bọn họ trở về. Hai người lẫn trong đám khách hành hương bình thường, tránh mưa trong một cái lều cỏ bên bờ.

Cùng thuyền với bọn họ bị đưa trở lại có một cặp phu thê trẻ tuổi đến cầu tử(*), còn có một lão bà bà. Nàng thấy cô cháu gái nhỏ trong lòng bà ấy bởi vì ăn mặc đơn bạc mà không ngừng run rẩy, liền lấy chiếc áo choàng ca ca đưa mình cho cô bé.

(*) xin con

Lão bà bà liên tục nói lời cảm tạ, sau đó hỏi hai người họ có phải cũng đến cầu tử hay không.

Ca ca làm như không nghe thấy, nàng đứng bên cạnh thoáng bối rối, không biết rốt cuộc hắn có nghe thấy hay không.

May là đúng lúc có hai vị hòa thượng mặc áo mưa đi vào kịp thời giúp bọn họ giải vây, vị lão hòa thượng đi đầu nhìn thấy Thẩm Sách, liền chắp tay chào: "Thí chủ."

Đây chính là vị phương trượng trên núi Lạc Già, xem ra cũng bị vây trong cơn mưa rào không thể vượt biển.

"Thí chủ vẫn bị tâm ma quấy nhiễu sao?" Vị phương trượng kia mỉm cười nhìn sang, không vạch trần thân phận của hắn.

"Người ở điện Diêm Vương, mấy thứ bận lòng tầm thường đều không đáng nói," hắn đáp, "Có tâm ma trói lấy cũng không phải chuyện xấu."

Phương trượng sau đó lấy lý do đi xem tình hình sóng biển, mời Thẩm Sách ra ngoài lều cỏ. Thẩm Sách và vị phương trượng này cũng coi như có nhiều năm giao tình, không từ chối, một vương một tăng đội mưa đứng bên bờ biển, nhường lại lều tránh mưa này cho bọn họ.

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn ra sóng lớn không ngừng cuộn trào, lại nhìn bóng lưng bị nước mưa không ngừng táp lên của hắn, nghĩ đến cái đêm mẫu thân rời đi.

Trước khi rời đi, mẫu thân khéo léo lừa cho nhũ mẫu và ca ca ra ngoài, sau đó kín đáo đưa cho nàng một cái túi thơm, dặn dò nàng, nếu như sau này ca ca Thẩm Sách đối xử với nàng không tốt thì hãy đưa túi thơm này cho di mẫu, đổi lấy sự che chở.

Trong chiếc túi hương này thêu ngày sinh tháng đẻ và dòng họ hương quán cha mẹ thân sinh của ca ca.

Mẫu thân không kịp nói cho nàng biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, là bởi gia tộc luôn cười nhạo xem thường mẫu thân nhiều năm không có con, hay bởi phụ thân đối với vinh quang của Thẩm gia vẫn ôm theo một tia kỳ vọng mới ôm đứa nhi tử này về. Sau cùng, mẫu thân lo lắng vẫn là an nguy của nữ nhi chính mình dứt ruột đẻ ra, tận tay giao túi thơm cho Thẩm Chiêu Chiêu.

Đây là tấm bùa bảo mệnh mẫu thân để lại cho nàng, cũng là thứ có thể lấy mạng ca ca.

Giả mạo hậu nhân của danh môn đã là tội nặng, đừng nói gì đến tòng quân.

Khi đó tuy nàng vẫn còn rất nhỏ, nhưng vẫn hiểu được vật này sẽ hại ca ca, sau khi an táng cho mẫu thân liền lập tức đốt túi hương đó thành tro bụi.

Thiêu hủy đi chính là lá bùa lấy mệnh hắn, cũng là "khả năng" duy nhất của hai người.

Nàng thậm chí đã từng tưởng tượng đến một ngày nào đó Thẩm Sách bị vị Hoàng đế đa nghi kia ép đến đường cùng tạo phản. Dù nàng nói ra hai người không phải huynh muội thân sinh, Thẩm Sách tin, nhưng tướng sĩ của hắn chắc chắn sẽ không tin. Những binh sĩ vì hắn chiến đấu anh dũng đến giọt máu cuối cùng, chắc chắn sẽ không chấp nhận vị Quận vương họ thề chết đi theo là một kẻ có quan hệ bất chính với chính vị bào muội của mình.

Thẩm lang của Sài Tang có thể là người trong mộng của hết thảy giai nhân trên thế gian.

Duy nhất không thể là của nàng.

Trước khi trời tối, mưa dần nhỏ xuống.

Núi Lạc Già không đón khách hành hương vào ban đêm, mắt thấy mặt trời sắp lặn, những vị khách hành hương này chỉ có thể từ bỏ ý định lên thuyền vượt biển vào ngày hôm nay.
Thẩm Chiêu Chiêu cố ý leo lên một mỏm đá bên bờ, hướng về phía núi Lạc Già cung kính quỳ lạy, thay cho ca ca cầu phúc. Trước khi rời khỏi lều cỏ, nàng và lão bà bà kia nói lời tạm biệt, lão bà bà nhét một sợi dây đỏ vào tay nàng, là vừa rồi rút ra từ trên cổ tay của tôn nữ, lại tranh thủ lúc tránh mưa tết thành một hạt lạc nhỏ.

Lão bà bà ấy không nhận ra Thẩm Sách, lại càng không biết Thẩm Chiêu Chiêu là ai.

Bà chỉ nghĩ rằng đội mưa lớn tìm đến lễ bái Quan Âm đại sĩ, dáng vẻ lại thành kính như thế, ắt là vì cầu tử. Vì thế nên hảo tâm tặng thứ này, xem như là một loại kỳ nguyện và thiện ý. Nàng luống cuống nhận lấy chiếc dây đỏ được tết lại tỉ mỉ, cảm thấy Thẩm Sách hẳn là không nhìn thấy, liền ra vẻ không có gì, cẩn thận cất vào ngực.

Hai người sau khi trời tối tìm được một trấn nhỏ dừng chân.

Thôn trấn nhỏ, chưa từng đón người ngoài thôn nên cũng không có mấy nơi như khách điếm. Thẩm Sách một tay cầm hai dây cương, một tay nắm cổ tay nàng, hai người cứ như vậy lững thững đi trên đường tìm nơi ở, cuối cùng nhìn thấy một chiếc thuyền con đậu bên bờ sông. Thuyền phu thấy Thẩm Chiêu Chiêu không nhìn thấy, liền tốt bụng lưu hai người lại thuyền của mình một đêm. Chỉ là không ngờ Thẩm Sách sau đó hào phóng đưa ra một khối vàng nhỏ, dọa cho thuyền phu kia không dám thất lễ, vội nói gia nhân đưa rượu ngon thức ăn ngon lên, vô cùng tận tâm chiêu đãi hai vị khách quý từ nơi khác đến này.

Đêm đó, thuyền phu tự cảm thấy nhận được món hời lớn từ Thẩm Sách, liền cho thuyền tiếp tục đi, men theo bờ sông bên thôn trấn nhỏ, để hai người họ có thể thưởng ngoạn cảnh sắc bên ngoài.

Một chiếc thuyền nhỏ lững lờ trên mặt nước.

Nàng chống cằm nghe hắn mô tả khung cảnh xung quanh, đi qua mấy cái cầu đá, lại có một cái Phật đường nhỏ, vân vân.

Bỗng nhiên, hương rượu tràn ra bốn phương tám hướng.

Hẳn là hắn vừa mở vò rượu thơm thuyền phu dâng lên. Một chén rượu nóng sưởi ấm đêm trăng lạnh, cũng khiến lòng người trở nên khoan khoái hiếm thấy.

Nàng hơi khom người, vòi vĩnh đòi ca ca cho uống rượu. Trên cánh môi truyền đến man mát, miệng chén đặt bên khóe miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, hắn cũng không hề cảm thấy mất kiên nhẫn với việc chăm sóc nàng.

Nàng mở to mắt nhìn cái bóng đối diện, muốn nói, ca có biết chăng? Mỗi lần nghe tin ca hồi phủ muội sẽ lại cao hứng đến mức mất ngủ cả đêm, muốn nói, vết thương trên mặt này là muội cố ý té ngã, bởi vì không muốn bị gả đi, không muốn nhận tứ hôn gì hết.

Hình như hắn cũng đã nhìn sang nàng: "Có thứ đồ gì tốt hả? Cầm cả một đêm?" Là nói thứ đồ trong tay nàng.

Sau đó sợi dây đỏ bị rút đi, lòng bàn tay trống trơn, tựa như làm mất đi cái gì, cũng tựa bị hắn nhìn thấu tâm tư. Nàng đưa tay ra quơ loạn, muốn đoạt lại: "Muội cũng không biết là thứ gì, nhưng lão bà bà ấy tặng chắc chắn là món đồ quý."

Bóng người của hắn hơi rướn về phía trước, cánh tay hình như vung lên.

Trái tim nàng đột nhiên co lại, nghe được âm thanh của thứ gì đó bị ném xuống nước.

"Vì sao ném nó?" Hốc mắt chua xót, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên oan ức. Có thể bởi đã uống nhiều rượu, hoặc bởi vật này đối với nàng quá quý giá. Thứ đó chỉ sợ là cả đời này nàng cũng chỉ nhận được một lần, là ước nguyện nàng đã khẩn cầu cho mối nhân duyên của hai người.

Thế nhưng lại không thể nói ra, cuối cùng chẳng thể làm gì khác ngoài cúi đầu, giấu đi mất mát trong đáy mắt.

Mãi đến khi bàn tay bị kéo đến, chiếc dây đỏ được đặt trở về.

Thứ hắn ném vào nước chẳng qua chỉ là một khúc xương cá.

"Nếu muội thích -------" hắn nhàn nhạt dỗ dành, không nói hết câu.

Chỉ cần là thứ muội muội của Thẩm Sách thích, chiếu theo hình dáng của nó, chạm ngọc đúc kim, làm ra một cái tương tự cũng không phải không thể.

"Không cần," nàng vội lắc đầu, "Một phòng treo kín hạt lạc còn ra cái thể thống gì."

Lần này thì đúng không biết phải gặp người thế nào rồi.

Hắn cười, có lẽ cũng say rồi, lại có thể cười vui vẻ đến vậy.

Hai ngày trôi qua, hắn đưa nàng bình an trở lại quận Lâm Hải.

Lúc hắn đi, nàng đi theo cả một đường, đến tận trước cửa lớn Thẩm trạch. Hiện tại là ban ngày, hai người nhìn nhau trong chốc lát, vành mắt nàng đã đỏ lên, nghẹn ngào không nói ra lời.

Khoảnh khắc hắn bước qua cửa lớn Thẩm gia, trái tim nàng bỗng chốc loạn nhịp. Lời từ biệt còn chưa kịp nói, cảm giác chua xót như sóng triều dâng lên trong lòng. Hắn đã hoàn toàn bước ra khỏi bậc cửa, xoay người nhảy lên ngựa, nàng rốt cuộc không kìm được lòng đuổi tới, miệng thốt ra tên hắn: "Thẩm Sách!"

Dưới ánh nắng diễm lệ, hắn nhanh chóng quay đầu, cùng nàng nhìn nhau một hồi lâu.

Người nam nhân đã từng bước qua bao nhiêu biển xương mưa máu vững vàng ngồi trên chiến mã, tự chế giễu bản thân là linh hồn thuộc về điện Diêm Vương, giờ khắc này lại bị đôi mắt đen láy kia nhìn tới mà mất một hồi lâu không thể mở miệng, cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng bật thốt ra được mấy chữ: "Trời sắp tối rồi, mau vào đi."

Sau đó vung roi, thúc ngựa rời đi.

Phía sau, một đội kỵ binh tinh nhuệ xuất hiện, là những người từ quân doanh theo hắn đến núi Lạc Già, lại đến quận Lâm Hải, mấy ngày nay vẫn nghe theo lệnh âm thầm bảo vệ trong tối, chưa từng lộ diện quấy rầy không gian của hai huynh muội họ.

Nửa tháng sau, di mẫu về Thẩm trạch, sau đó triệu nàng vào cung.

Nàng ghi nhớ lời dặn dò của ca ca, cáo bệnh từ chối. Di mẫu không để bụng, chỉ cười nói nàng bị ca ca chiều hư rồi, thánh chỉ há lại có thể cáo ốm không tiếp. Thế nhưng cũng chỉ mắng yêu vài câu, sau đó tuyệt nhiên không nhiều lời nữa. Nàng cũng cứ như vậy cho rằng chuyện này đến đó qua đi.

Không ngờ di mẫu đã có an bài từ sớm, nhân lúc nàng không đề phòng trói chặt rồi giấu vào rương gỗ, mang nàng ra khỏi Thẩm trạch. Di mẫu là người của Thẩm gia, dù Thẩm Sách đã căn dặn từ trước thì ai cũng sẽ không ngờ được một rương hương đốt này lại có thể là bào muội của Quận vương.

Bọn họ rời khỏi quận Lâm Hải, lại có đội quân của Hoàng đế tiếp ứng, Thẩm gia càng không có năng lực đoạt Thẩm Chiêu Chiêu về nữa rồi.

Sau đó nàng bị giam ở Thiên Điện của Đông cung.

Di mẫu than thở khóc lóc, thuyết phục nàng khuyên Thẩm Sách giao binh quyền ra. Hiện tại Hoàng đế đã quyết định xuống tay với Thẩm Sách, di mẫu và biểu ca nhất định phải đứng về phía Hoàng thất mới có thể bảo toàn tính mạng.

Di mẫu nắm chắc trong lòng, nàng chính là điểm yếu chí mạng của Thẩm Sách.

Thế nhưng điều di mẫu không nắm được, chính là muội muội của Thẩm Sách sao có thể để cho kẻ khác dễ dàng khống chế như vậy chứ.

......
Ngoài điện, mưa càng lúc càng lớn.

Lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt, cả người giống như có ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực.

Đầu ngón tay vẫn cố chấp muốn tìm vết nứt trên sàn nhà, nàng sớm đã quên mất nơi đây là trong cung, đinh ninh bản thân còn đang ở Thẩm trạch tại quận Lâm Hải. Nàng lại lên tiếng hỏi, giọng nói nhu hòa mềm mại: "Ca ca đã về đến...... núi Lạc Già chưa?"

Tiểu cung nữ không quen không biết hầu bên cạnh rốt cuộc bật khóc: "Cô nương, từ Sài Tang tới đây sẽ không đi qua núi Lạc Già. Cô nương nhớ nhầm rồi."

Nàng chậm chạp chớp mắt, dòng lệ từ khóe mắt tràn ra, chảy xuôi.

Một khắc thanh tỉnh cuối cùng vụt tắt, sau đó, lời đã không thể thốt ra khỏi miệng.

Nỗi nhớ nhung duy nhất còn lại cũng bị bóp chết.

Hai ngày sau đó, ý thức của nàng trôi nổi bồng bềnh giữa những đám mây ký ức về núi Lạc Già, hơi thở tiến vào mà không có trở ra.

Trong lòng chỉ nhớ được duy nhất cuộc chiến Độ Giang, nghĩ đến ca ca có bình an trở về phủ hay không.

Thời khắc hấp hối sắp từ giã cõi đời, nàng tựa như nghe được tiếng cửa điện bị đẩy ra, cửa gỗ va chạm vách tường.

Hình như nàng ngửi thấy mùi tàn hương quen thuộc, có giọt nước mang theo nhiệt độ rơi xuống khuôn mặt nàng.


Đó không phải là nước, tất cả đều là máu. Tiểu cung nữ đã sớm bị dọa sợ nằm co quắp trên mặt đất, nhìn chằm chằm nam nhân mang theo một thân đẫm máu cầm kiếm đi vào, trên tay cũng là máu không ngừng nhỏ xuống. Từ khi biết được nàng bị triệu vào cung hắn liền không quản ngày đêm thúc ngựa phi về, cách mấy trăm dặm nghe được tin di mẫu đến Thẩm trạch, biết rằng sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện lớn: "Chiêu Chiêu."

Nàng nỗ lực hít thở, nước mắt không ngừng trào xuống, nước mắt hòa lẫn với máu.

"Ca....."

Nàng cố gắng mở to đôi mắt nặng nề, nước mắt như giọt trân châu từng viên lớn rơi xuống. Nàng nỗ lực muốn nhìn rõ hắn, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có một cái bóng đen. Ngón tay ở trong lòng bàn tay hắn di chuyển, lại vẽ không ra một chữ hoàn chỉnh.

Thẩm Chiêu Chiêu bất lực buông thõng tay, lại bị hắn bắt lấy, hai bàn tay nhỏ đặt gọn trong lòng bàn tay hắn, siết chặt.

Đôi mắt chỉ có dịu dàng ôn nhu của ngày xưa đã không còn một tia sáng, toàn bộ đều bị hắc ám phủ kín.

"Đi tìm vải đỏ......" Giọng hắn khàn khàn, cắn răng nhả ra từng chữ, trong cổ họng hòa lẫn máu tanh.

Đám tướng sĩ một thân đẫm máu phía sau nhất thời không hiểu hàm ý phía sau câu nói này, luống cuống tay chân đứng đó.

"Đi tìm vải đỏ! Đi!"

Hắn biết nàng muốn cái gì, vẫn luôn biết. Một Thẩm Sách xảo quyệt đa mưu, có thể chinh chiến nơi sa trường từng ấy năm, nhìn thấu vô số những trận pháp quỷ kế của quân địch, thì sao có thể không nhìn ra tâm tư của muội muội mình đây.....

Trước đây trái tim hắn bị nhốt lại, tự trói buộc chính mình. Hiện tại, hắn rốt cuộc đã nhìn thấu.

Mưu nghịch còn có thể, cưới Chiêu Chiêu thì có gì mà không dám?

Muội và ta từ nhỏ đã bơ vơ, trở thành nơi nương tựa của nhau.

Muội muốn ta, vì sao ta không thể cho?

                                               - Còn Tiếp -
2 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nguyệt Minh Hồng Vũ
Link | Report
2024-10-31 21:49:03
Chat Online
             Một đời một kiếp Giang Nam Lão

   CHƯƠNG 1: TRƯỚC BỆ PHẬT TỰ THỀ NGUYỆN

Thẩm Chiêu Chiêu nghe được tiếng mưa rơi, trong khoảnh khắc ảo giác bản thân đã trở lại Thẩm trạch ở Sài Tang.

Trong ánh sáng mơ hồ nhìn thấy một bóng đen giơ đèn, ánh sáng vàng nhạt lóa mắt, nàng hỏi: "Ca ca đã đi qua núi Lạc Già chưa?"

Người kia treo đèn lên vách tường, không đáp lại.

Đúng rồi, sao có thể nhanh như vậy được chứ? Xem ra nàng không chờ được hắn rồi.

"Thổi tắt đèn đi." Nàng đành nói.

Căn phòng nhanh chóng tối thui, bóng tối như sóng triều dâng cao nhấn chìm nàng trong đó. Bàn tay nàng lần mò trên mép chăn gấm, sau đó trượt xuống một chút nữa...... Xuống đến mặt đất, lòng bàn tay chầm chậm dọc theo nền đất tìm kiếm vết nứt. Trong vết nứt này sẽ có tàn hương trước đó nàng đã sai người nhét vào, là mùi hương nàng yêu thích, giống hệt với mùi hương trên người ca ca.

Hết thảy tựa giấc mộng đã qua.

Từ nhỏ nàng đã mắc bệnh quáng gà, sau khi mặt trời lặn, dù cả căn phòng đều sáng đèn thì cũng chỉ có thể thấy được bóng đen mơ hồ, đèn nếu như thổi tắt đi vài cái, thì đến cả cái bóng cũng không nhìn thấy. Khi ấy nàng và ca ca được gửi sống nhờ nhà người ta, sinh hoạt túng bần, đừng nói là cả phòng đều được thắp đèn, một chiếc thôi cũng là xa xỉ. Bởi vậy buổi tối đối với nàng không khác gì cơn ác mộng, mỗi khi muốn mà không lần được tay của ca ca trong lòng sẽ sợ hãi, hoảng lên sẽ bật khóc nức nở, khóc nhiều lại liên lụy ca ca bị người ta lườm nguýt. Sau đó ca ca nghĩ ra cách khiến người mình mang theo mùi hương, để nàng lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, hơn nữa mỗi lần đọc sách hay luyện kiếm đều sẽ chỉ quanh quẩn trong sân.

Sau đó nàng dù là ngủ hay chơi đùa bên cửa cũng sẽ không còn khóc nữa.

Ca ca lấy tàn hương ở Phật đường xoa lên quần áo, mùi hương trên người có thể miễn cưỡng giữ được mấy ngày. Dần dà, mùi hương này trở thành thứ đặc trưng thuộc về riêng ca ca, mà nàng, cũng luyện thành bản lĩnh phân biệt mùi hương.

Thứ gọi là phân biệt mùi hương, kỳ thực chính là phân biệt ca ca đang ở nơi nào.

Trong mắt nàng, người trên thế gian này chia làm hai loại: Thẩm Sách và người ngoài.

Sau khi trưởng thành, ca ca nàng trở thành vị đại tướng quân được người người tôn sùng, chiến công hiển hách, được phong làm Vương. Một nửa giang sơn bảo hộ bởi Thẩm thị. Cũng nhờ có binh quyền trong tay Thẩm Sách mà vị di mẫu(*) bị lạnh nhạt nhiều năm trong cung dần lấy lại thánh sủng. Nhi tử thân sinh của di mẫu cũng nhờ có chiến công của Thẩm thị mà liên tiếp được phong tước, địa vị ngang ngửa với Thái tử. Thẩm thị sa sút hơn ba mươi năm, là nhờ hắn từ trong đám ngói vụn vỡ nát chấn chỉnh gia uy, vinh quang choáng ngợp.

(*) dì

Người trong triều đình, ai ai cũng muốn gả nữ nhi nhà mình cho người của Thẩm gia.

Thẩm lang của Sài Tang trở thành tình nhân trong mộng của vô số những giai nhân chốn khuê phòng.

Dù tin đồn về tính tình thô bạo của hắn không thiếu trên khắp các nẻo đường, là ác nhân hỉ nộ vô thường, còn thường xuyên bị quan văn trong triều lên án, bị những kẻ hiền đọc sách bĩu môi khinh thường, thế nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản ý nghĩ muốn kết thông gia của các tông thân quý tộc.

Cưới nàng, dĩ nhiên cũng là một con đường tắt khác nhằm lôi kéo Thẩm Sách.

Dưới sự nhiệt tình của vị di mẫu trong cung, từ khi nàng bước qua tuổi cập kê, người trong dân gian đã bắt đầu truyền tai nhau lời đồn về dung mạo vị bào muội(*) của Thẩm Sách. Di mẫu muốn mượn nàng làm hòn đá lót đường, muốn thay nàng định ra mối hôn sự tốt nhất, mục đích là trợ lực cho Thẩm gia. Mà điều này trong mắt nàng cũng chỉ là phóng đại sự thật thôi, mang ra so sánh với ca ca, nàng bất quá chỉ ở cái mức "tạm được".

(*) em gái ruột

Rất nhanh, lời đồn này biến mất không còn dấu tích.

Là sau đó nàng nghe được từ các đốc quân của Thẩm Sách, trong một lần hắn dẫn quân qua trấn nhỏ, trên đường dừng lại nghỉ chân tại một quán trà trùng hợp nghe được thị vệ của di mẫu cải trang thành người kể chuyện đang ở trong trà lâu khoa môi múa mép, vừa mở miệng liền nói: "Thẩm thị có nữ nhi tên Chiêu Chiêu, quốc sắc thiên tư, dung mạo thanh nhã tựa loài ưu đàm bà la hoa(*)......"

(*) là một loài hoa đặc biệt được ghi chép trong Kinh Phật, đường kính loài hoa này chỉ có 1 milimet, hình chuông, màu trắng nhạt, nhành hoa nhỏ như sợi tơ. Hương thơm vô cùng, đêm nở sớm tàn

Sau khi Thẩm Sách rời khỏi, trà lâu bị niêm phong, người kể chuyện lôi ra chém đầu ngay giữa phố.

Chỉ trong vòng ba ngày, câu chuyện này đã truyền đi khắp mười một quận bốn mươi hai thành, sau đó tuyệt nhiên không còn kẻ nào dám lén nghị luận về vị bào muội này của Thẩm Sách nữa.

Những chuyện vặt vãnh này hắn cũng chưa bao giờ nói với nàng.

Thời gian thấm thoắt đến ba tháng sau, nàng bất ngờ té ngã, phá tướng.
Hắn suốt đêm từ doanh trại cưỡi ngựa trở về, nổi cơn thịnh nộ suýt chút nữa thì chém toàn bộ đám lang trung tỳ nữ, may là nàng kịp thời ngăn lại, nói tự mình không cẩn thận, không trách bọn họ. Dưỡng mất nửa năm, nửa khuôn mặt bên trái vẫn còn lại dấu vết hồng hồng không lớn không nhỏ, những ngày thời tiết nóng bức hay tâm tình chập trùng kịch liệt, khối hồng này sẽ trở nên càng rõ ràng hơn.

Sau đó mỗi lần nàng gặp người ngoài đều phải đắp lên một tầng phấn dày che đi. Ngoại trừ những người trong Thẩm trạch thì cũng không có người ngoài biết đến chuyện này.

Gần cuối năm, Thẩm Sách phái người truyền tin về, nói sẽ cùng nàng đón đêm giao thừa.

Nàng vui vẻ không thôi, lệnh cho tỳ nữ tìm các kiểu đèn đăng khác nhau xếp đầy một phòng, lại lấy ra mấy tráp gỗ trữ hương.

Thẩm Sách tự biết bản thân sát nghiệt nặng, những thứ đồ đưa cho nàng đều rất tỉ mỉ tinh tế, từng món từng món đều kèm theo công hiệu trừ tà. Hương hết sẽ có cao tăng cung cấp thêm, định kỳ đưa đến Thẩm trạch. Dần dà, trong phòng nàng chất đầy những rương lớn trữ hương.

Ngày thường đều không nỡ dùng, nhất định phải chờ hắn về mới đốt lên.

Ngày cuối năm, nàng chờ hắn từ sáng sớm đến chiều tối, tận khi mặt trời xuống núi mới chờ được Thẩm Sách xuất hiện.

Vốn định nhân khi còn trời sáng nhìn dáng vẻ của hắn, thế nhưng nguyện vọng này nhanh chóng bị dập tắt.

Hai huynh muội tuy là ngồi đối diện nhau trong căn phòng, nhưng trước mắt nàng chỉ có cái bóng mơ hồ. Trên mũi hắn có một vết thương do đao chém đã kết thành sẹo, khuôn mặt vốn trắng trẻo bởi vì vết thương này mà trở nên tối tăm hơn mấy phần.

"Năm nào cũng thức đêm đón giao thừa, thế nhưng chẳng lúc nào muội nhìn được rõ." Nàng hơi tiếc nuối nói.

Đêm trừ tịch vĩnh viễn không thấy được rõ người ở bên cạnh.

"Những thứ thuộc về đêm tối cũng chẳng sạch sẽ gì, không nhìn thấy là tốt." Giọng nói của Thẩm Sách giống như khuôn mặt của hắn, đều bị tổn thương nặng nề. Là năm mười lăm tuổi theo đội kỵ binh xuyên qua cánh rừng chìm trong ngọn lửa dữ, giữa ngày đông lạnh tập kích quân địch đã bị đuối sức đang chạy trốn. Khi đó trên người chỉ khoác độc một chiếc áo choàng rơm sũng nước, khói đặc tràn vào cổ họng, cứ như vậy phá hỏng dây thanh quản. Giọng nói bởi vậy không nghe ra âm sắc, thô ráp, khàn, thấp nhưng không trầm.

Đám tỳ nữ luôn nói giọng nói của quận vương khiến họ sợ sệt, đặc biệt là khi về đêm.

Nàng lại không hề thấy vậy.
Cái bóng của hắn khẽ động, theo đó là tiếng vang loạt xoạt, một tiếng rồi lại một tiếng vang lên, nàng ngưng thần lắng nghe.

"Đưa tay cho huynh." Hắn nói.

Nàng cười, lòng bàn tay hướng về phía cái bóng đen kia.

Lòng bàn tay tiếp xúc với mấy quả hạch khô đã luộc chín: "Người Di tiến phụng." Trong đó mang theo nhiệt độ trên cơ thể hắn.

Trái tim nàng thoáng chốc bị thiêu đốt đến nóng bỏng.

"Đưa mặt đến đây, để huynh xem vết thương một chút."

Nàng đẩy bàn trà sang một bên, tay chống trên chân hắn, đưa má trái về phía hắn.

Mảng da hồng này không lớn, còn ở phía dưới, nhưng bởi vì khuôn mặt nàng nhỏ nên cảm giác rất chói mắt. Bởi vì được dưỡng cẩn thận nên không lưu lại dấu vết dữ tợn nào, chỉ hơi hồng lên như vậy, bởi vì từng bị thương nên sau khi vết thương lành lại khiến da ở nơi này mỏng hơn, mỏng nên mới hồng.

Hai người cứ như vậy ngồi đối diện nhau một hồi lâu không lên tiếng, hắn cũng chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt của nàng như vậy.

"Muội nghe người ta nói huynh giết chết một người kể chuyện?"

"Ai nói?"

Nàng dĩ nhiên không dám nói ra là ai, sợ hắn nổi giận rồi lại trách tội xuống.

May là ca ca không truy hỏi.

Nàng như ngồi trên một bó đuốc lớn, cả người bị thiêu đốt, khuôn mặt dần nóng lên. Nếu để cho mặt đỏ lên, nhất định vết thương kia sẽ càng bắt mắt, nàng sợ bị hắn nhìn thấu, vội xoay mặt đi hướng khác: "Dưỡng cũng khá ổn rồi. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không quá quan trọng."

"Không quá quan trọng?" Tiếng cười của hắn như cây chổi cọ quét đi đám lá khô, "Nếu muội không muốn lấy chồng thì đúng là không quan trọng."

"Muội cũng không muốn gả đi, trên đời này kẻ nào có cái năng lực cưới muội muội của Thẩm Sách chứ?" Nàng lẩm bẩm nói, giọng mang theo mấy phần làm nũng.

Hắn lại cười.

Sợ là toàn bộ nụ cười trong một năm này của hắn đều ở ngay đêm nay cho nàng hết rồi.

Không lâu sau, tiếng lột vỏ quả hạch lại vang lên, như chiếc đồng hồ cát, tiết tấu và tần suất vô cùng đều đặn.

Khiến nàng bỗng nhớ đến khi còn nhỏ, hai người ở trong phòng, khi đó còn chưa nghĩ ra cách dùng tàn hương. Nàng bị bóng tối dọa cho co rúm trong một góc, sợ hãi nên chốc lát lại gọi ca, chốc lát sau lại gọi ca. Hắn sợ nàng gọi nhiều, còn mình đáp lời nhiều sẽ bị chủ nhà ghét bỏ, trong lúc đọc sách sẽ dùng ngón tay một chốc lại một chốc gõ lên sàn gỗ, xua đi nỗi sợ hãi trong lòng nàng.

......

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên người nàng đã được đắp chiếc áo lông cáo của hắn, màu trắng tinh khiết tựa như cũng lọc sạch cả những tia sáng chiếu lên nó. Hai chiếc bát bạch ngọc đặt trên bàn trà, một bát xếp đầy quả hạch đã lột vỏ, vỏ khô thì chất đầy ở một cái bát ngọc khác.

"Quận vương nói tiểu thư nhất định sẽ muốn nhìn bát vỏ này, nên nói chúng nô tỳ không được thu dọn." Tỳ nữ đứng hầu một bên nói.

Nàng nằm đó, nhìn chằm chằm cái bát ngọc này.

Ruột của quả hạch có màu đỏ tương, vỏ ngoài màu trắng sữa, đêm qua ăn vào miệng không ít, rốt cuộc bây giờ đã được nhìn thấy rõ chúng.

Sau đó nàng từ miệng của hạ nhân biết được, thực ra ngày cuối năm Thẩm Sách đã vào đến thành trước khi mặt trời lặn, nhưng lại cố tình chờ cho trời tối mới hồi phủ. Hỏi kỹ hơn, mới biết là bởi vì hắn bị thương, vết thương ngay trên vai, bởi vì không muốn để nàng nhìn thấy nên mới làm vậy. Thậm chí trước khi tiến vào sân nhỏ trước phòng nàng, bởi vì sợ nàng nhìn ra cánh tay băng bó nên đã để cho quân y tháo băng ra, lại tắm rửa cẩn thận một lượt, cọ rửa đi mùi máu tanh trên người.

Không lâu sau, Thẩm Sách tiếp tục chiếm được năm thành, là vùng đất hai bên bờ sông của Quy vương.

Thẩm trạch ở Sài Tang chính là vùng trọng yếu quân sự, vị trí cứ điểm, Hoàng Đế lo lắng thế lực của Thẩm Sách sẽ càng ngày càng lớn mạnh, không sớm thì muộn cũng này sinh lòng mưu phản, liền hạ chỉ để Thẩm gia từ Sài Tang dời đến Đô Thành.

Thánh chỉ này nhìn thì giống như nhận được vinh sủng vô thượng, kỳ thực là muốn giữ già trẻ Thẩm gia làm con tin, ngăn chặn suy nghĩ làm phản của Thẩm Sách.

Thẩm Sách không muốn để bào muội làm con tin, lĩnh thánh chỉ xong lại lấy lý do "Quân vụ bộn bề, sẽ cố gắng chọn ngày dời trạch" qua loa ứng phó. Di mẫu mấy lần gửi thư khuyên nhủ, suốt một năm trời mới khiến hắn dời Thẩm trạch đến quận Lâm Hải là quê cũ trước đây của Thẩm gia, xem như mỗi bên lùi một bước, cho nhau mặt mũi.

Sau khi trở lại quân Lâm Hải, Thẩm trạch lại được tu sửa thêm mấy lần, phú quý cũng mỗi ngày một dồi dào.

Di mẫu lấy danh nghĩa tham dự lễ "tế tổ" trở lại Thẩm gia, sau đó tìm Thẩm Chiêu Chiêu trò chuyện, ý muốn nàng gả cho biểu ca, cũng chính là con trai ruột của di mẫu, ngũ hoàng tử của thánh thượng. Một khi như vậy, vừa có thể khiến cho Thẩm thị và hoàng thất thân cận hơn, vừa có thể khiến cho biểu ca tranh thủ được sự ủng hộ lớn hơn từ triều thần, vọng tưởng ngày sau thay thế vị trí Thái tử.
Thẩm Chiêu Chiêu khéo léo từ chối. Di mẫu hết lòng khuyên nhủ, nói nàng dù gì cũng là muội muội của Thẩm Sách, tránh không thoát sớm muộn cũng bị tứ hôn cho ai đó, nếu không sớm xin tứ hôn, ngày sau cũng chỉ có thể nghe theo an bài của thánh thượng. Khi đó vị hôn phu được lựa chọn chưa chắc đã có thể phù hợp tuổi như biểu ca, còn biết rõ gốc rễ.

Sau đó di mẫu còn nói rất nhiều, nàng lơ đãng ngồi đó, hầu hết đều chui vào tai trái lọt qua tai phải, sau cùng chỉ nhớ được đôi môi đỏ thẫm của di mẫu, lời nói ra đều là trong bông giấu kim, chỉ chực chờ cơ hội đâm thương người.

Di mẫu đi rồi, tráp hương cung cấp đều đặn mỗi tháng cũng vừa vặn được đưa đến. Nàng mở tráp ra, quệt nhẹ một cái rồi đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, nghĩ đến ngày sinh thần hai mươi sáu tuổi sắp tới của hắn.

Nàng nhất thời nảy ra hứng thú, bèn dẫn theo một đội thị vệ thân tín rời khỏi quận Lâm Hải, hướng về phía Sài Tang mà đi.

Trời đất bao la, Sài Tang mới chính là thiên hạ của Thẩm gia.

Cổng vào trọng trấn Sài Tang, thủ vệ trạm gác nhanh chóng nhận ra đoàn người ngựa Thẩm gia, nhất tề quỳ xuống cung nghênh.

Quân doanh dựng bên bờ sông, tường vây với nước sông kéo dài như không có điểm cuối, soái kỳ đón gió phấp phới, tất cả đều là một chữ "Thẩm". Nàng thúc ngựa phi đến doanh trại bên ngoài, sau đó tung người nhảy xuống ngựa, một khắc cũng không nghỉ chạy về phía doanh trại, đúng lúc chứng kiến một màn chém đầu những kẻ tạo phản.

Hai mươi mấy người đeo gông xiềng, mắt cũng bị che lại, đang khàn giọng mắng chửi Thẩm Sách. Thứ ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, cây đao trên tay binh sĩ chém xuống, hai mươi mấy cái đầu người cùng một lúc rơi xuống đất.

Thẩm Sách ngồi trên đài cao cách đó không xa.

Gió rét từ mặt sông không ngừng gào thét thổi ập tới, hắn và thủ lĩnh của quân tạo phản đều để trần nửa người trên, trường bào quăng bừa trên mặt đất. Thẩm Chiêu Chiêu biết, đây là thói quen của Thẩm Sách, mỗi khi hắn ở quân doanh cùng binh sĩ uống rượu mừng chiến thắng đều sẽ có bộ dạng như vậy. Ngày hôm nay không có gì để chúc mừng, nhưng những thủ lĩnh của quân tạo phản này đều là chí hữu, là huynh đệ, là thuộc hạ mười mấy năm qua vẫn ở bên cạnh hắn, một đao ngang sống mũi kia cũng chính là do đối phương ban tặng.

Đối lập, là tiễn đưa.

Tay trái hắn cầm một bầu rượu, bát rượu nâng lên thay lời tiễn biệt đến từng vị thủ lĩnh của quân tạo phản ngã xuống.

Phía dưới đài cao là đoàn tướng lĩnh binh sĩ hùng hậu, trẻ có, già có, giờ khắc này hết thảy đều yên tĩnh.

Thủ lĩnh kia tiếp nhận bát rượu, mấy lần muốn xin tha, thế nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ nuốt xuống, đem toàn bộ quyết tâm ngửa đầu, nâng bát dốc rượu vào miệng. Sau đó thứ ánh sáng lạnh lẽo lại lóe lên, không chỉ có máu, mà còn có rượu từ cổ họng còn chưa kịp nuốt xuống cùng phun ra, hỗn tạp, tung tóe.

Thẩm Chiêu Chiêu đứng dưới đài, cơn gió dữ không ngừng thổi tới, quần áo và giày đều lấm tấm đốm máu đỏ tươi. Ngực nàng phập phồng dữ dội, nhìn ca ca cầm trường kiếm chậm rãi tra về vỏ, sau đó nâng cao thanh kiếm này lên trước mặt.

Quân doanh này, vùng đất rộng lớn trù phú hai bên bờ sông này, hết thảy đều do chính tay hắn chém giết, dùng chính máu và sinh mạng mà cướp về. Chỉ duy nhất một ý niệm này thôi cũng đã đủ khiến cho cảm xúc trong lòng nàng cuộn trào, không thể tự kiềm chế.

Không chỉ có nàng, trên mặt đám tướng sĩ đứng bên dưới cũng tràn ngập phấn khích, tiếng hô hưởng ứng vang vọng khắp núi đồi.

Tiếng hô của những nam nhân nơi doanh trại này chấn động đến mức nền đất dưới chân cũng rung theo lên từng đợt. Nàng đứng trong đám người, nhìn hắn ném thanh kiếm cho người đứng phía sau lưng, sau đó nhảy xuống đài cao, đi đến trước mặt mình. Trên mặt hắn còn có máu của quân tạo phản, trên bờ ngực trần cũng có, tuy rằng sát khí chưa tản đi hết, nhưng trong con ngươi chiếu ra chỉ có ánh nắng và nàng. Hắn nheo mắt: "Đây là cô nương nhà nào? Dám to gan xông vào điện Diêm Vương?"

Mọi người cười lớn.

Có ai mà không biết chứ? Đây chính là vị bào muội hưởng sự sủng ái vô tận của Quận Vương.

"Muội tới tìm....." Dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, nàng khẽ mỉm cười, cố ý nhẹ giọng gọi hắn, "Thẩm lang của Sài Tang."

Gió đã kịp thời thổi đi lời của nàng.

Bởi vậy ngoại trừ hắn ra, ai cũng không nghe được, bởi vì bọn họ còn đang mải cười lớn.

Người bên cạnh đưa đến một tấm vải trắng, vừa mới được ngâm qua nước đá, dùng để lau đi vết máu trên người. Hắn không nhận, nâng tay ngăn lại, trong mắt phảng phất có thứ cảm xúc khác lạ nào đó chợt lóe lên.

Hoặc là do tâm ma của nàng nhất thời choán lấy tâm trí mà nhìn nhầm rồi.
                                        - CÒN TIẾP -
7 1
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
nay đăng 1 loạt truyện mới
hơi dài nha
ai thích thì đọc., ko thì thoy
thật ra đây ko phải là truyện tui viết, mà tui đang giới thiệu cho ai đam mê tiểu thuyết 1 bộ truyện hay hoi !!!!
nên là đừng toxic tui nhaaa
1 1
Cố Khương | Chat Online Report
hay é tui thik đọc truyện nên nick pà tui sẽ thường xuyên zô xem cs truyện j đọc khong đọc hớt :)
1 1
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
ok bà
vui vì vẫn có người ủng hộ tui :>>>>>
0 0
Reika_bé kẹo | Chat Online Report
wowwww
0 0
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
:)?
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nguyệt Minh Hồng Vũ
Link | Report
2024-10-28 23:10:18
Chat Online
><      
mê cái cách mà cô ấy cover lại 1 bài hát
có ai ghiền Cúc Tịnh Y giống tui khơm ??? :>>>
3 0
Mocodark thik đc top up | Chat Online Report
Uk có con bạn mik á
1 0
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
:)))
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
                                                      Lyrics cho mấy ai cần nèk :))
3 0
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
                                 ✦ℭ Id 072019❍✦
Có cơn mưa nào đôi mình đi qua
Anh đến bên em ngày đôi mình chia xa
Mỗi lá rơi bên hồ nỗi cô đơn lớn lên
Mùa thu ấy em không còn bên cạnh anh nữa
Anh vẫn đứng nơi đây chờ em cùng cơn mưa
Chúng ta sau này chẳng có chúng ta bây giờ
Một người âm thầm đứng dưới mưa nhìn em
Một người giữa thành phố vẫn cứ chờ em
Vì sao cứ nơi đó mà anh dần xa nơi đâu
Giờ này chỉ nỗi nhớ cứ vơi nhiều thêm
Giờ này chỉ mình ta với những tháng năm dài
Có khi em chẳng còn yêu anh như trái tim ta từng chung lối đi
Anh đi một vòng thị trấn trên con đường cũ ta đi
Vòng bánh xe như thế cứ chạy
Hai tuyến đường ngược chiều ta nghĩ
Chắc em cũng quên tên đường này rồi
Nhánh hoa sữa nhẹ bay đi khắp lối
Em cũng giống như anh của ngày trước
Hai con đường về nhà khi sắp tối
Anh còn nhớ hồi đó ta đi học
Lúc tan trường thì em ngồi sau xe
Lúc em buồn thì anh hay trêu chọc
Bảo em cười kể chuyện cho nhau nghe
Rồi vào quán mua món mà em thích
Em mỉm cười làm anh cũng vui lây
Nhưng hồi đó thì vẫn là hồi đó
Anh cảm ơn em đã để lại chuỗi ngày
Một người âm thầm đứng dưới mưa nhìn em
Một người giữa thành phố vẫn cứ chờ em
Vì sao cứ nơi đó mà anh dần xa nơi đâu
Giờ này chỉ nỗi nhớ cứ vơi nhiều thêm
Giờ này chỉ mình ta với những tháng năm dài
Có khi em chẳng còn yêu anh như trái tim ta từng chung lối đi
Có cơn mưa nào đôi mình đi qua
Anh viết cho em bài ca mùa yêu xa
Mỗi lá rơi bên hồ nỗi cô đơn lớn lên
Mùa thu ấy anh không còn bên cạnh em nữa
Em vẫn đứng nơi đây chờ anh cùng cơn mưa
Chúng ta sau này chẳng có chúng ta bây giờ
5 0
Hắc Dạ Thanh Vũ | Chat Online Report
Bài này nghe rất là bùn nhg hay vl ra
4 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nguyệt Minh Hồng Vũ
Link | Report
2024-10-23 11:03:58
Chat Online
Yeeeeeeeeeeeeee :>>>
đã đạt được cột móc 500 vieww ròi nè      :>>>>
cảm ơn mn vì đã quan tâm và ghé xem trang cá nhân của vũ nhe :>>>

 
4 0
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
Tiếp tục tiến đến cột móc 1k view hoi :>>>>>>>>>>>>>>
2 0
Hắc Dạ Thanh Vũ | Chat Online Report
ờ ok bbi :))))))
3 0
Mocodark thik đc top up | Chat Online Report
View thì đc j
1 0
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
ok......
1 0
Cố Khương | Chat Online Report
chucmung nha zà chúc cou sớm lên view nhen
1 0
Nguyệt Minh Hồng Vũ | Chat Online Report
ok bà
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư