CRISTAIN

#hashtag
226
8 theo dõi 6 bạn
Thông tin
Link tài khoản:
Xem trên Lazigo
Thành tích: 0 câu hỏi | 0 trả lời
Điểm số: 0đ giải bài | 0đ tặng
Chưa đạt Huy hiệu Học tập
Số ngày hoạt động: 57 ngày
Huy hiệu Chuyên cần:
Khởi đầu
Khởi đầu
Huy hiệu (+)
13 - 3 - 2005
Học lực: Chưa xác định
Cấp học:
Môn học yêu thích:
Tình trạng: Chưa xác định
Sở thích: Chưa xác định
Thành phố Cà Mau - Cà Mau
Đã tham gia: 03-07-2021
Số ngày hoạt động: 57 ngày
Báo cáo vi phạm
5
55 sao / 11 đánh giá
5 sao - 11 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 11 đánh giá
0 quà tặng | 0 câu hỏi | 0 trả lời
3 0
CRISTAIN
Link | Report
2021-10-08 19:52:22
Chat Online

 

Từ nay mik sẽ bắt đầu viết truyện nhé.

Tên : Cuộc sống tuổi học trò của chúng tôi.

Thể loại : Truyện ngắn, hồi kí.

Nhân vật : Đ, M ( Tôi ), T, Dương, Linh, Ngọc Anh, ....

Mùa 1

Tập 1 : Ngày khai giảng và sự thay đổi của Đ.

Hôm nay là ngày khai giảng lên lớp 6 của chúng tôi. Reng reng, tôi bật dậy, người toát mồ hôi nhễ nhại. Tôi vừa gặp 1 cơn ác mộng thật đáng sợ. Bạn đang nghĩ tôi mơ về 1 con ma hay 1 thứ gì đó thật đáng sợ đúng không ?. Nhưng không, tôi mơ về 1 con chó khổng lồ như 1 con trâu rừng, nó như 1 loài chó lai giữa chó Pitbull và chó ngao Tây Tạng. Nó lao về phía tôi nhanh ngang với tốc độ của 1 chiếc xe ô tô với vận tốc tối đa, tôi nghĩ đến đó mà không dám nghĩ tiếp. Tôi thức dậy, vào bếp nấu bữa sáng vì hôm nay bố mẹ tôi đều bận cả, tôi sống tự lập từ rất nhỏ khoảng vào năm lớp 3, tôi không cảm thấy cô đơn vì tôi có 2 thằng bạn thân ngay cạnh nhà và cũng có hoàn cảnh giống tôi, đều phải sống tự lập từ rất nhỏ là Đ và T. Tôi vừa ăn sáng xong thì có tiếng gọi ở ngoài cổng, thì ra là T gọi tôi :

- M ơi ! Dậy đê 6 rưỡi rồi !

Tôi không kịp rửa bát thì tôi đã phải đi rồi, tôi lao nhanh ra ngoài cổng với vận tốc "tối đa" - đấy là so với tôi là tối đa nhưng thực ra tôi đi từng bước một đấy! Tôi vừa ra tới cổng thì nó đã hét vào mặt tôi :

- Sao mày đi chậm thế hả, sắp muộn học rồi đấy!

- Đã muộn học đâu còn tận 15 phút nữa mà. Tôi đáp.

Nó thở dài 1 tiếng và nói cho tôi biết là hôm nay xe đạp nó bị hỏng. Thế nên chúng tôi phải chạy bán sống bán chết tới trường.

Đến trường, tôi thở hồng hộc không ra hơi vì nhà tôi cách trường tầm 1 km mới lại hàng ngày tôi lười hoạt động thể chất nên tôi bị mất sức rất nhanh còn T chả thấy mệt tí nào. Chúng tôi tiến vào trong trường, ngôi trường khá rộng nhưng không lạ lẫm vì trường này ngay bên cạnh trường cũ của chúng tôi. Lúc đứng giữa sân trường tôi mới nhận ra tôi không đi cùng với Đ, thường ngày 3 bọn tôi thường đi học cùng nhau. Tôi hỏi T :

- Hôm nay ông không rủ Đ à ?

- Tôi gọi rồi, nó bảo tí đi sau. T đáp.

Tôi nhìn T với ánh mắt nghi ngờ. Bỗng " tùng, tùng, tùng" tiếng trống vang lên báo hiệu lễ khai giảng đã tới, đúng lúc này tôi nhận ra Đ ở đằng xa. Trông cậu ta không thay đổi gì nhiều khi lên lớp sau nhưng có gì đó hơi lạ, tôi vẫy tay gọi :

- Đ ơi ! Bọn tao ở bên này!

Nó vẫy tay chào lại và tiến về giữa sân trường, lúc đó tôi mới nhận ra nụ cười của cậu ta biến mất. Đ là 1 cậu bé khá là hoà đồng, vui vẻ và hay cười còn chúng tôi thì lúc nào mặt cũng không có biểu cảm gì, chỉ có Đ mới làm cho chũng tôi cười nhưng giờ cậu ta đã thay đổi.

Sau tận 1 tiếng nghe các bài phát biểu,... của các thầy cô giáo thì bây giờ là phần mà các thằng con trai lớp tôi đang chờ đợi đó là" các tiết mục văn nghệ ". Mấy ông con trai lớp tôi đã sẵn sàng vào vị trí và mắt các ông ấy như đèn pha ô tô. Còn tôi và 2 thằng bạn tôi thì không có hứng thú mới chuyện này nhưng tôi thì có lí do khác là tôi có người để ngắm rồi. Sau tiết mục của lớp 7A thì đến tiết mục của lớp tôi đó là tiết mục mà tôi mong chờ. Tại sao ư? Vì có người tôi thích chứ sao, cô ấy là Dương - bạn thân của tôi. Hết tiết mục của lớp tôi thì cũng đúng lúc kết thúc buổi khai giảng. Sau hồi trống khai trường thì tất cả các lớp sẽ tiến về lớp mới của mình. Sân trường lúc đó như ong vỡ tổ, đông nghịt người . Sau bao nhiêu cỗ gắng chen trúc, luồn lách thì lớp tôi đã đầy đủ. Tôi đi vào thì thấy Đ đang lấy tay chống cằm nhìn ra cửa sổ, cậu ta không nói thì tôi cũng biết sự thay đổi của cậu ta do cái chết của người yêu cậu ta. Tôi tiến tới, vỗ vai và hỏi :

- Hôm nay ông sao thế, do con Ngọc mất à, đó là quá khứ rồi.

Tôi lỡ miệng nhắc tới Ngọc - người yêu mới mất của câu ta. Cậu ta cáu gắt, hất tay tôi ra và nói :

- Đừng nhắc đến Ngọc trước mặt tao!

Và cậu ta bật khóc như 1 đứa trẻ con, đó là lần đầu tiên tôi thấy 1 người suy sụp vì chuyện tình cảm như vậy. Sau đó tôi xin lỗi và an ủi cậu ta và cuối cùng cậu ta đã lấy lại bình tĩnh, lau nước mắt. " Tùng, tùng, tùng " đó là tiếng trống báo hiệu ra về. Chúng tôi khoác vai nhau đi trên con đường về nhà, tuy cậu ta đã gạt bỏ được quá khứ đau thương đó nhưng nụ cười đó không thể trở lại được nữa rồi.

9 0
Jeals | Chat Online Report

hay like trả tus đầu
4 0
Yến Nhi | Chat Online Report
Hay quá đi!
Like cho bn nò!!
4 0
CRISTAIN | Chat Online Report
thanks bạn
2 0
Jeals | Chat Online Report


​Đ ,M,T 
tên hay thế
3 0
Jeals | Chat Online Report

chuyện cs thật hã ông anh
2 0
CRISTAIN | Chat Online Report
uk đúng đó em
0 0
...♥ | Chat Online Report
'-' ko muôn đọc . Loá quá
1 0
CRISTAIN | Chat Online Report
uk tuỳ bạn mà :)
1 0
...♥ | Chat Online Report
:)
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập