Quỳnh Endora
|
Cái này mình làm có tham khảo , mọi người xem được không có gì góp ý nha :))) thanks Đóng vai người cháu kể lại bếp lửa
Đối với bất kì ai , thì kỉ niệm tuổi thơ hồn nhiên ngây thơ đều là một kho tàn quý báu . Và với tôi quý hơn hơn cả là những năm tháng ở cùng bà , để bà chở che , chăm sóc , dạy bảo .Bà và bếp lửa thiêng liêng đã sưởi ấm tâm hồn tôi , trong những ngày lạnh giá nhất cuộc đời . Giờ đây khi đã lớn lên , trước sự khó khăn , khi tôi muốn chạy chốn thì nơi có bà là nơi tôi nhớ đến đầu tiên Tôi sinh ra trong một thời điểm chiến tranh , và kể từ khi tôi bắt đầu nhớ được thì cũng là vào năm nạn đói xuất hiện . Đất nước bị xâu xé bởi các đế quốc , mất nước , mất mùa , bị giặc ngoài cướp sạch lương thực đó là cách nạn đói năm Ất Dậu bắt đầu , Những người dân nghèo đói mòn , rồi gục ngã ven đường làng tôi , xác người chất thành đống , thành gò. Cái chết ghé thăm trong từng giấc ngủ , đó thật là một cơn ác mộng kinh hoàng đối với đứa trẻ lên bốn như tôi . Bố tôi lên tỉnh đánh xe mong níu kéo sự sống thoi thóp , con ngựa đói da dán sát vào xương khô quắt như thế, song chũng chỉ đủ chút nước rau cầm hơi.Và trong lúc đó , trong cái bong tối của cái đói , bếp lửa được thắp lên , khói tỏa mù mịt , khắp mọi ngóc ngách của mái nhà xập xịu toàn là mùi khói . Nó len vào tim , trong đầu tôi xua đi ác mộng về cái chết cận kề , làm ấm lòng và trấn tĩnh tâm hồn tôi .Và cứ mỗi lần nghĩ về kỉ niệm này tôi chỉ nhớ khói hun nhèm đôi mắt , vẫn thấy vị khói trong khoang miệng và sóng mũi thì cay xè . Trong cái hè lặng của năm tôi lên tám , trong tiếng tu hú kêu trên những cách đồng cỏ dại . Bà trải lòng với tôi về những tháng ngày ở Huế , những cơ khổ mà bà đã nếm trải , làm bà thêm rắn rỏi , dủa bà thêm bền bỉ và càng làm tôi thêm thương bà biết bao nhiêu . Trong năm ấy , bố mẹ tôi thoát ly . Lên đường theo tiếng gọi của tổ quốc . Làng ít người , nay lại càng thêm ít . Con Tú hú lại kêu, tiếng tu hú khắc khoải , thương con tú hú bất hạnh cô đơn tôi càng thêm trận trọng bà . Từ đó bà thay bố mẹ dạy bảo tôi , cến bếp lửa nơi góc bếp . Tôi được lo cho từng bữa ăn giấc ngủ và những đạo lí làm người .Những lời dạy bảo của bà đã vun đắp cho con người tôi , đã chắp cánh cho những mơ ước của cậu bé làng nghèo.Chiến tranh xảy ra chỉ để thỏa mãn ước muốn rồ dại của một vài cá nhân , nhưng lại đem đến đau khổ cho vài triệu người , cho tang thương một đất nước , cho cao những xác người . Chiến tranh, những trận bom dội , mưa đạn và “ Làng cháy “ đã cho tôi nhìn thấy sự thật tàn khốc , khổ cực đè nặn trên đôi vai người phụ nữ đã còng và sức mạnh bền bỉ , cùng tinh thần yêu thương , sự hy sinh cao cả của bà . Trên tro tàn mới nguội , với sự đoàn kết của những con người tốt bụng . Mái nhà tranh lại được dựng lên , bà nuốt nước mặt ngược vào , ý chí bền như thép không cho bà gục ngã sự gan lì , rắn rỏi buộc bà phải đứng dậy và đi tiếp . Bà đã đốt lên trong tâm hồn tôi một ngọn lửa bất diệt , tiếp thêm cho tôi sức mạnh , nghị lực trước phong ba bảo tố , vượt qua nỗi đau “ nhà “ cháy , và ngọn lửa của bà đã hồi sinh tất cả , chính ngọn lửa của lòng bà đã hình thành ngọn lửa không tắt kia . Đến hôm tôi viết thư bà cứ dặn mãi , bảo đừng kể bố mẹ nghe chuyện cháy làng , bảo gia đình vẫn an ổn như kia , tôi cứ ngỡ bà như đã quên đi cái đau của mất nhà , không bà vẫn thương vẫn đau nhưng bà mong hòa bình hơn tất thảy , tin hòa bình hơn tất thảy.Đến tận bây giờ , bếp lửa vẫn bập bùng , tiếng rí rách của than hồng mãi cháy , dậy những tâm tình trẻ nhỏ , nấu chính những nồi cơm thơm ngon Giờ đây , ở một đất nước văn minh phát triển , nói khói của trăm tàu , lửa của trăm nhà và niềm vui trăm ngã vẫn chẳng xoa đươc hình ảnh bà nhóm bếp lửa mỗi sớm mai , vì đó là ngọn lửa là kí ức tuổi thơ không thể thiếu , là dấu ấn để tôi tồn tại , để tôi là mình
|