Nhlinhh

(:))?)
#iu
67
4 theo dõi 2 bạn
Thông tin
Link tài khoản:
Xem trên Lazigo
Thành tích: 0 câu hỏi | 0 trả lời
Điểm số: 0đ giải bài | 0đ tặng
Chưa đạt Huy hiệu Học tập
Số ngày hoạt động: 25 ngày
Chưa đạt Huy hiệu Chuyên cần
Huy hiệu (+)
27 - 6 - 2010
Học lực: Chưa xác định
Cấp học: Trung học cơ sở
Môn học yêu thích:
Tình trạng: Một mình
Sở thích: Chưa xác định
Huyện Chư Pưh - Gia Lai
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đã tham gia: 27-07-2022
Số ngày hoạt động: 25 ngày
Ảnh nền
Báo cáo vi phạm
5
20 sao / 4 đánh giá
5 sao - 4 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 5 SAO trên tổng số 4 đánh giá
0 quà tặng | 0 câu hỏi | 0 trả lời
1 0
Nhlinhh
Link | Report
2022-12-21 18:15:04
Chat Online
- Tôi ghét nhất loại con gái hay giả bệnh như cô.
- Mình... Mình thật sự không có
Hà Chi ôm lấy ngực thở dốc cố gắng giải thích với hắn, cơn đa/u ti/m lại truyền đến sự đau đớn khiến mặt cô ngày càng trắng bệch hơn.
Thế Tuân nhìn cô ánh mắt lộ ra sự không kiên nhẫn.
- Cậu tự đi lấy t/hu/ốc được nhỉ?!
- Tôi chán cái cảnh phải kè kè theo cậu suốt ngày như vệ sĩ lắm rồi!
Đúng vậy hắn cực kì chán ghét cô, ngay từ nhỏ đã ghét. Bố mẹ hai bên lấy cái danh bạn thân của nhau phó thác cô cho hắn bắt hắn chăm sóc cô quan tâm cô tất cả đều phải đặt cô lên hàng đầu mà không quan tâm đến cảm nhận của hắn.
Tất cả những gì hắn làm, trò hắn chơi đều phải suy nghĩ đến cô. Càng ngày sự kiên nhẫn trong hắn càng lúc bị mài mòn. Trong tâm trí chỉ thấy cô đáng ghét đến tột cùng.
- Mình... hức mình xin lỗi.
- Không cần!
Hắn xoay người rời đi, góc áo mà Hà Chi cố níu lại cũng bị hắn giật ra.
Hốc mắt Hà Chi ngấn lệ từng giọt rơi xuống trong vô thức, không biết do hắn hay sự đau đớn trong tim khiến nó chảy ra. Cô cảm thấy khó thở quá, rất khó thở chân cô mềm nhũn gục xuống dưới đất.
- Th... Thế Tuân.
Tiếng động mạnh như vậy khiến hắn rời đi chưa xa nghe được nhưng hắn không có ý định quay lại.
"Chắc chắn cô ta lại đang giả vờ, thật phiền phức."
Đợi hắn rời đi, lúc này có người từ sau cây cổ thụ đi ra.
Chạm vào mạch đập trên cổ cô.
" Tim vẫn đập chưa c/h/ết"
Nhưng người nọ không có ý định cứu cô kiểm tra xong liền rời đi. Có lẽ vì cảm thấy phiền phức cũng có lẽ thật sự không muốn cứu người.
Nửa tiếng sau trong cơn mơ màng Hà Chi tỉnh dậy, vẫn là khung cảnh cũ. Hắn thật sự bỏ cô lại, trái tim cô trùng xuống trong lòng tràn ngập sự thất vọng về hắn.
Cô đứng dậy khó khăn bước đi, cô muốn về nhà cô cảm thấy trong người rất khó chịu.
Suốt một buổi chiều của tiết học, cô không vào lớp hắn chỉ cảm thấy cô giả vờ. Suốt ngày lấy lí do bị bệnh liền nghỉ ngang tiết học bất cứ lúc nào.
Lúc này ngoài trời mưa bắt đầu rơi, càng lúc càng to. Tiếng sấm chớp vang lên khiến con người sợ hãi.
Thế Tuân lội mưa về đến nhà, ba hắn đã đứng ở phòng khách đợi.
- Mày biết mày suýt chút nữa hại c/hế/t Hà Chi rồi không?!
- Ba có ý gì?
Thế Tuân không kiên nhẫn hỏi lại ba mình, vỗn dĩ vừa về đến nhà lại còn bị mưa làm ướt. Hắn nghe đến tên cô liền cảm thấy mất đi kiên nhẫn, cô ta c/hế/t thì liên quan gì đến hắn.
- Ý gì? Không phải tao bảo mày chú ý đến con bé chút sao nó người yếu không chịu được mưa gió.
- Mày để nó đi dưới mưa một mình,về đến cổng liền ngất đi hiện tại đang nằm trong bệnh viện.
- Ngày mai lập tức đi làm hòa với Hà Chi , đừng tưởng tao không biết mày lại nói mấy câu khó nghe trước mặt con bé.
Thế Tuân càng nghe càng tức giận, dựa vào cái gì bắt hắn đi xin lỗi cô? Dựa vào cô ta bị bệnh ốm yếu suốt ngày sao?
- Chịu không được thì cô ta c/h/ết luôn không phải tốt sao?
- Sao ba không nghĩ cho cảm nhận của tôi, tôi cũng là con người mà!
Hắn nói xong liền chạy ra khỏi nhà, hắn ghét nơi này. Ghét cô hắn muốn cô ch/ết đi,vậy thì hắn sẽ được tự do.
Nhưng sự ích kỉ của hắn đâu phải nhỏ, hắn chưa bao giờ toàn tâm toàn ý quan tâm cô. Hắn cũng không cảm nhận được, cũng không muốn cảm nhận.
"........"
Đọc tiếp chương 2 ~> https://thichtruyen.vn/.../phuong-truyen-hay-001-chuong-02
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nhlinhh
Link | Report
2022-12-18 21:50:30
Chat Online
"An, sao hôm nay cậu đi học sớm vậy?"
"..."
"Cậu ăn sáng chưa?"
"..."
"Không nói gì là chưa ăn rồi. Tớ lỡ mang thừa một hộp xôi, cho cậu này."
"..."
Mặc cho Phương Hoài lải nhải từ nãy đến giờ, người kia vẫn không hé răng nói lấy nửa lời. Từ đầu đến cuối cậu chỉ duy trì một tư thế nằm gục xuống bàn như thể đối với cậu Phương Hoài không hề tồn tại.
Cậu tên Bình An. Crush của Phương Hoài.
Bình An là một người kì lạ. Lúc nào cậu cũng đeo khổ trang. Lại thêm cặp kính to trên mặt nên chẳng ai biết diện mạo của cậu như thế nào.
Cả lớp 11C5 đều không thích cậu ấy. Ngay cả thầy cô cũng chẳng mấy khi quan tâm đến cậu.
Bình An như người vô hình ở trong lớp. Chẳng bao giờ chịu mở miệng nói chuyện. Ngay cả khi bị gọi lên trả bài cậu cũng không lên tiếng.
Các bạn trong lớp đều cho rằng Bình An bị câm. Chỉ có Phương Hoài, người đã ngồi cùng bàn với cậu hai năm nay là đã từng được nghe giọng cậu.
Từ lúc ấy, Phương Hoài mê giọng của cậu. Nên thành ra thích luôn cả cậu.
Cũng vì thế, ngày nào Phương Hoài cũng tìm cớ để bắt chuyện với Bình An chỉ để được nghe giọng của cậu. Nhưng mười lần thì đến chín lần cô thất bại.
Tuy vậy, Phương Hoài không chịu bỏ cuộc. Việc tìm cách để bắt chuyện với Bình An đã trở thành một mục tiêu lớn của cô.
Nghĩ ngợi một lúc, Phương Hoài dứt khoát đẩy hộp xôi về phía Bình An rồi chạy ra ngoài. Đến khi cô quay lại thì hộp xôi kia vẫn nguyên vẹn bay về chỗ cô.
"An, cậu không ăn sao?"
"..."
Phương Hoài thấy Bình An vẫn không có ý định mở miệng đành phải cầm hộp xôi cất đi. Đúng lúc này, một giọng nói đầy chế giễu vang lên:
"Hoài, ngày nào mày cũng bắt chuyện với thằng câm đấy làm gì. Nó có nói được đâu."
"Đúng đấy. Loại người như nó tốt nhất mày nên tránh xa ra."
"..."
Một người nói kéo theo vô số lời xì xào, bàn tán vô cùng khó nghe. Lại thêm những tiếng cười đùa đầy ý chế giễu.
Người mà đám học sinh này nhắc đến là Bình An. Nhưng cậu còn chưa tức giận thì Phương Hoài đã sắp nổi đóa. Cô xắn tay áo đi ra chống hông mở miệng chửi lại.
"Mẹ nó! Liên quan gì đến các cậu. Cũng không tự soi lại chính mình đi. Tưởng mình tốt đẹp lắm chắc."
"Mày..."
"Mày cái gì mà mày. Biến ra chỗ khác giùm cái. Ở đây không chứa."
Mấy tên khi nãy bị Phương Hoài nói cho câm nín. Tuy tức tối lắm nhưng cũng chẳng làm gì được. Dù sao cũng là một đám con trai, cũng đâu thể ra tay đánh một đứa con gái. Như thế sẽ mất mặt lắm.
Đến khi đám học sinh kia bỏ đi, Phương Hoài lại quay về chỗ ngồi của mình tiếp tục công việc bắt chuyện với Bình An.
"An, cậu đừng quan tâm mấy lời nói vớ vẩn kia. Bọn nó chắc là ghen ăn tức ở với cậu đấy."
Phương Hoài cứ ngỡ Bình An sẽ tiếp tục làm lơ nhưng ai ngờ cậu lại đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt đầy kì lạ.
Đương nhiên chuyện này cũng chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi. Đến khi Phương Hoài kịp phản ứng lại thì Bình An đã tiếp tục gục đầu xuống bàn.
Đúng lúc này, chuông reo vào lớp. Phương Hoài cũng không tiếp tục bắt chuyện với Bình An nữa mà lôi sách vở trong cặp ra để coi lại bài cũ.
Hai tiết đầu trôi qua vô cùng thuận lợi. Đến tiết thứ ba, khi giáo viên tiếng anh vừa nhắc đến chuyện kiểm tra bài cũ, Phương Hoài liền thầm nuốt nước bọt. Vẻ mặt cô tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi. Ai bảo môn này là môn cô ngu nhất làm gì.
Linh cảm sẽ bị gọi lên bảng nên Phương Hoài liền tìm cớ để chuồn ra ngoài.
"Cô ơi, cô cho em đưa bạn Bình An đi vệ sinh ạ. Bạn ấy mắc lắm rồi, không nhịn được đâu cô."
Đọc tiếp chương 2 ~> https://thichtruyen.vn/doc.../binh-an-phuong-hoai-chuong-02
1 0
Hngc | Chat Online Report
thế lực nào đã khiến t đọc hết  ngần nấy chương ._.
ok, nó hay thật :> 1like
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nhlinhh
Link | Report
2022-12-18 21:43:19
Chat Online
" Thầy ơi, em đau bụng "
" Lần thứ mấy em đến phòng y tế vì lí do này rồi vậy Gia An? " anh nhíu mày nhìn cô.
" Một ngày. Hai ngày. Ba ngày ? " cô xòe bàn tay ra đếm.
" Chính xác là ngày nào, cũng vào tiết này em đều xuống phòng y tế, cũng chính cái lí do này "
" Thì.. thì em đau thiệt chứ bộ " cô chu mỏ.
" Tôi đã đưa t/hu/ốc, em không uống sao mà ngày nào cũng đau "
" Th/u/ốc của thầy đương nhiên em uống. Nhưng em đau là vì nhớ thầy, không được gặp thầy nên bụng mới đau "
" Cho nên ? "
" Cho nên ngày nào em cũng phải tìm mọi cách để vào phòng y tế, cực khổ lắm đó thầy " cô bắt đầu than vãn.
" Tôi thì lại nghĩ em đến đây không chỉ để ngắm tôi "
" Thật ra em còn một chuyện, thứ 5 tuần sau thầy có rảnh không ? "
" Thứ 5 tuần sau ? Chẳng phải là ngày Giáng Sinh sao ? Mà để làm gì ? "
" Thầy cứ trả lời em trước đi "
" Hôm đó tôi rảnh, giờ em trả lời tôi được rồi chứ? "
" Bí mật. Thứ 5 lúc 7h tối, em đợi thầy ở tháp chuông nhà thờ Thanh Tân. Không gặp không về, nhớ nha thầy " nói rồi cô nhanh chóng chạy đi.
" Cô nhóc này lại bày trò gì đây? " anh lẩm bẩm rồi nhìn lại ra ngoài, bật cười.
Giáng sinh năm nay trời rất lạnh, tuyết rơi cũng sớm hơn những năm trước. Cô đứng ở tháp chuông, khuôn mặt vì trời lạnh mà đỏ ửng.
Trên tay cầm hộp quà, cô tưởng tượng đến vẻ mặt bất ngờ của anh. Cô để ý anh rất lâu rồi, anh là con lai, là thầy y tế của trường được cử về. Vẻ đẹp của anh đúng chuẩn con lai, mạnh mẽ và ngọt ngào.
" Sao giờ này thầy vẫn chưa đến nhỉ? "
Cô cứ đợi, 1 tiếng trôi qua, rồi 2 tiếng vẫn chưa thấy anh xuất hiện.
Rồi đột nhiên điện thoại cô chợt reo lên, cố nén cái lạnh, cô ấn nút nghe.
" Alo, An Tuệ ? Chuyện gì vậy? "
" Gia An, mày còn ở tháp chuông không? Đừng đợi nữa, thầy đi rồi "
" Mày nói gì vậy? Ai đi ? Mà đi đâu ? "
" Thầy Dennis, thầy ấy về lại nước ngoài rồi "
Cô sững người, hộp quà trên tay vô lực rơi xuống nền tuyết trắng. Nắp hộp rơi ra, là một chiếc khăn len do chính cô dành cả tháng trời đan tặng anh.
Mối tình đầu của cô kết thúc như vậy đấy, à không, cô và anh chưa có bắt đầu làm sao có kết thúc. Tất cả là do cô tự suy diễn, tự mình đơn phương.
[...]
Canada - 5 năm sau. Cô giờ đây đã trở thành một bác sĩ tài giỏi. Chỉ là, đã qua 4 mùa Giáng sinh cô vẫn chưa tìm được anh, năm nay, có lẽ cũng vậy.
Bước đi trên phố tấp nập người qua, dưới trời tuyết càng khiến cô nhớ lại ngày hôm đó, hụt hẫng, cô đơn, tuyệt vọng.
Rồi không may cô va vào ai đó, hình như là một cặp tình nhân.
" Tôi xin lỗi, tôi sơ ý quá, cô có sao không ? " người đàn ông lịch sự nói.
" À tôi không.. " cô ngước nhìn, người đàn ông ấy khiến cô như c/h/ết lặng.
" Thầy... " cô sửng sốt nhìn anh.
" Em khỏe không ? " anh lãnh đạm, trong ánh mắt chứa nhiều sự nhung nhớ.
" Em khỏe, đây là ? " cô nhìn cô gái bên cạnh anh, ôm lấy khuỷu tay anh.
" Cô ấy là người yêu của tôi "
Đọc tiếp chương 2 ~> https://thichtruyen.vn/doc.../mai-thuoc-ve-nhau-chuong-02
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Nhlinhh
Link | Report
2022-12-18 21:27:18
Chat Online
Dạo gần đây, tôi vô tình lọt vào tầm ngắm của một đàn anh khối trên.
Nghe đồn bảo phe phái trong trường của anh ta siêu siêu lớn, anh ta lại siêu hung dữ, cũng siêu lạnh lùng.
Tôi cũng không hiểu vì sao bản thân lại được anh ta lựa trúng nữa.
Nhưng tôi không quan tâm, vì tôi nghĩ anh ta chỉ là nhất thời muốn đùa tôi mà thôi.
Cứ thế cũng 2 3 tuần rồi.
[...]
"Niên Nhĩ Lạc, xin cậu đấy, xin cậu..."
"Không được đâu."
"Mình xin cậu mà!"
Chuyện là nhỏ bạn thân tôi lỡ thích một anh chàng học cùng trường, nhưng con bé này nó vốn nhát gan nên không dám tỏ tình, đang cầu xin tôi giúp nó gửi thư tình.
Nhưng mà tôi thật sự phiền lắm, với lại tôi cũng không muốn tạo thêm tin đồn nhiều.
Giờ mà vác mặt đi đưa thư giúp, lọt vào tai mắt của đàn anh khối trên kia, tôi coi như c/h/ết chắc.
"Nhĩ Lạc, đi mà. Năn nỉ đấy."
Tôi lắc lắc đầu, vẫn liên tục cự tuyệt cô nàng.
"Mẫn Doãn Kì mà biết sẽ không tha cho mình đâu."
"Nhưng cậu và anh ta đâu có quan hệ gì đâu?"
Tôi bị câu nói này làm cho ngây người, sau đó bừng tỉnh.
Đúng rồi, tôi và cái tên kia thì có quan hệ gì chứ? Mắc cái gì phải sợ sệt anh ta?
Haha!
Sau đó tôi đưa tay giật lấy thư tình trên tay của cô bạn thân, quay lưng đi ra ngoài cửa lớp.
Phòng học của anh chàng kia trên lầu hai, cách phòng học của tôi một tầng, và kế bên lớp của Mẫn Doãn Kì.
Không biết vì sao tôi lại lựa đường vòng, tránh xa cái lớp kia ra.
"Anh Phác Trí Mẫn có trong lớp không ạ?" Tôi đứng ngoài cửa gõ gõ, sau đó nói vọng vào.
Vừa nói xong, một cậu trai mang theo dáng vẻ dịu dàng ngọt ngào như mùa xuân bước ra, suýt nữa là cướp luôn trái tim thiếu nữ của tôi luôn.
Anh liếc mắt nhìn tôi, sau đó mỉm cười.
"Sao thế?"
Không biết vì sao nhìn nụ cười đó, cổ họng tôi không phát ra âm thanh được. Nhưng nhiệm vụ của tôi chính là bồ câu đưa thư, vì thế tôi giơ lá thư ra trước mặt anh, sắc mặt không hề biến đổi.
Phác Trí Mẫn nhìn lá thư màu hồng trong tay tôi, hai mở to mắt, dáng vẻ có chút kinh ngạc, sau đó anh lùi hai ba bước rồi đi về phía lớp bên cạnh.
Đọc tiếp chương 2 ~> https://thichtruyen.vn/.../trai-nghiem-yeu-duong-cung-voi...
1 0
Lương Thanh Hằng | Chat Online Report
hay á =))
0 0
Nhlinhh | Chat Online Report
theo dõi tui để tui gt thêm chuỵn nx nhe
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập