GUNTER OBERDORF TRƯƠNG(TRUONG)
|
Ngày ấy, Hà Nội vào mùa đông, cái lạnh cắt da cắt thịt không ngăn được nhịp sống hối hả của thành phố. Ở một góc bệnh viện Bạch Mai, nàng bác sĩ Linh, với đôi mắt hiền lành và nụ cười ấm áp, đang chăm chú kiểm tra hồ sơ bệnh án. Dù còn trẻ, Linh đã là một bác sĩ giỏi, tận tâm với nghề, và được đồng nghiệp kính trọng. Một ngày nọ, bệnh viện tiếp nhận một nhóm lính đặc chủng vừa trở về từ chiến trường biên giới. Họ đều bị thương, có người nặng, có người nhẹ, nhưng tất cả đều cần sự chăm sóc chu đáo. Trong số đó có Nam, anh chàng lính đặc chủng cao to với ánh mắt kiên định, nhưng lúc này lại bị băng bó kín mít vì vết thương ở chân. Linh được phân công chăm sóc cho Nam. Ban đầu, Nam khá khép kín và ít nói, có lẽ vì anh đã quen với cuộc sống chiến trường khắc nghiệt và không dễ dàng mở lòng. Nhưng Linh, với sự kiên nhẫn và tận tâm, dần dần phá bỏ được bức tường bảo vệ của anh. Cô luôn có những câu chuyện vui vẻ để kể, những món ăn ngon mang đến từ nhà, và đặc biệt là sự lắng nghe không bao giờ ngừng. Một lần, khi trời mưa tầm tã, điện bệnh viện bị cắt. Nam đang nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy buồn bã và lạc lõng. Linh bước vào, trên tay cầm một cây nến và một chiếc bánh nhỏ. Cô mỉm cười, đặt nến lên bàn và ngồi xuống bên cạnh anh. "Anh có thích nghe kể chuyện không?" Linh hỏi. Nam gật đầu. Và thế là, trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, Linh bắt đầu kể những câu chuyện từ thời thơ ấu, về những ngày tháng hồn nhiên bên gia đình và những ước mơ của cô khi còn nhỏ. Giọng kể ấm áp của Linh làm cho trái tim Nam dần dần tan chảy, những bức tường phòng thủ cũng sụp đổ. Thời gian trôi qua, vết thương của Nam cũng dần hồi phục. Nhưng tình cảm giữa anh và Linh ngày một sâu đậm. Họ dành nhiều thời gian bên nhau hơn, chia sẻ nhiều hơn về cuộc sống, về những ước mơ và hy vọng. Nam kể cho Linh nghe về những lần anh và đồng đội vượt qua hiểm nguy, về tình đồng đội và lòng yêu nước. Linh kể cho Nam về những bệnh nhân cô đã chăm sóc, về niềm vui khi cứu sống một mạng người. Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, Nam và Linh cùng ngồi trên băng ghế ngoài sân bệnh viện. Anh nhìn sâu vào mắt cô, nắm lấy tay cô và nói: "Linh, anh đã tìm thấy một điều quý giá hơn bất cứ chiến thắng nào trên chiến trường, đó là em. Em có đồng ý cùng anh bước tiếp quãng đường còn lại không?" Linh mỉm cười, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt hạnh phúc. "Em đã chờ lời này từ rất lâu rồi, Nam. Em đồng ý." Và thế là, trong cái lạnh của mùa đông Hà Nội, giữa khung cảnh yên bình của bệnh viện, một tình yêu đẹp đẽ đã nảy nở. Linh và Nam, hai con người từ hai thế giới khác nhau, đã tìm thấy nhau, yêu thương và cùng nhau viết nên một câu chuyện tình yêu đầy ý nghĩa và ấm áp.
KIỂM TRA BÀI CŨ BƯỚC TỚI BÀN CÔ NỔI DA GÀ MẶT MÀY XANH NGẮT MẮT HOA HOA LƠ NGƠ DƯỚI LỚP TÌM BẠN GIÚP LÁC ĐÁC BÊN CÔ TRỘM MẮT NHÌN NHỚ LÚC Ở NHÀ KHÔNG CHỊU HỌC BÂY GIỜ MỎI MIỆNG CỨ VAN XIN LẠNH LÙNG CÔ VIẾT CHO CON BỐN CUỐI TUẦN XÁC ĐỊNH NGHE CẢI LƯƠNG. (GUNTER OBERDORF TRUONG)
14/4 - Valentine Đen Mình độc thân lâu quá Mùa hạ sắp sang rồi Người thân, bạn bè bảo Tìm người yêu đi thôi... Mình gật đầu ra vẻ Nghe cũng muốn xiêu lòng Thật ra đang tự hỏi Người yêu cần có không? Sao cứ phải thúc ép Duyên có, nợ thì không Thôi mình tự yêu mình Vẫn thấy đời màu hồng... Có muôn vàn dự định Lương lính đủ nuôi thân Có thêm một đám bạn Lúc nào cũng quậy tưng Yêu đời, thoải mái tính Việc quân rãnh là chơi ... Ba mẹ càm ràm tí Bịt tai đi thì thôi... Nghĩ đi rồi nghĩ lại Giờ yêu vào làm gì? Thanh xuân mình dài lắm Mười năm nữa tính đi
https://www.tiktok.com/@gnter.oberdorf Cross-interaction, everyone Follow + Heart = Follow + Heart |