Phạm Khải
|
Cuộc sống như 1 vòng luân chuyển... và nó có thể thay đổi số phận của con người bất cứ lúc nào, có thể là tốt...nhưng cũng có thể là cực kì tệ... P/s: Thực ra ko phải truyện đâu, đây chỉ là 1 tấm ảnh edit thôi, nhưng tinh ý thì sẽ hiểu ra tôi đang muốn nói về điều j đấy. Và hôm nay cũng là 1 ngày buồn nữa...Haizzz Gia Gia | Chat Online Report Gia không hiểu Nhưng mà thấy chữ buồn của anh thì Gia chỉ muốn nói "Cười lên,chuyện gì rồi cũng sẽ ổn thôi'' Phạm Khải | Chat Online Report Gia Gia À buồn vì mấy ngày hôm nay của gần 10 năm trc là kỉ niệm đặc biệt... và ko mấy vui vẻ của cuộc đời anh thôi :| Phạm Khải | Chat Online Report Gia Gia uk và mấy ngày này của 10 năm về trc là lúc anh hok tiểu hok...và có những điều ko hề đẹp vào khoảng thời gian này đối vs anh T_T Xem thêm 10 bình luận tiếp theo
Ủng hộ nhé mn <3 ĐỊNH MỆNH ĐẾN TỪ CƠN MƯA : https://lazi.vn/posts/d/122118 Yoü and I :https://lazi.vn/posts/d/115319 MARRY THE NIGHT : https://lazi.vn/posts/d/122097
MARRY THE NIGHT Category: Đam Ending: HE <3 Time : 8:00 PM - 4/3/2020 WARNING x3,14: NẾU LÀ 1 NGƯỜI KO THIK ĐAM MỸ THÌ...ĐỪNG... ĐỪNG VÀO ĐỌC . NHẮC TRƯỚC LÀ ĐÃ KHUYẾN CÁO (x3,14) XIN TRÂN TRỌNG CẢM ƠN... Phạm Khải | Chat Online Report Gia Gia uk nhưng ảnh này anh lại chèn chữ vào rồi, ib riêng vs anh để anh cho ảnh nguyên nhá :>
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- P/s: Có câu hỏi nào thì vào đường link này và hỏi nhé : https://lazi.vn/posts/d/120128 Gia Gia | Chat Online Report † Alejandro † em có nhiều ảnh lắm nhưng mà toàn là ảnh thằng bạn thân cho thôi
Q&A đi mấy chế!!! Mới có dịp 1-0-2 để làm thì mn nhớ xả hết chất xám của mk ra để hỏi nhá, hỏi càng nhiều càng tốt, cho nó đã cái bản tính "bà tám" của mk :) Những bạn đặt câu hỏi cho mk thì mk sẽ like tus + đánh giá sao nhen :>, chơi vậy cho nó lương thiện, đc 1 công đôi vc. Chỉ đến đây thôi, Q&A xong thì lại truyện tiếp HẾT. Gia Gia | Chat Online Report -Chiều cao -Cân nặng -Mẫu người lí tưởng -Thích?Ghét môn học nào -Nhận xét của anh về em -Nhận xét của anh về nhóc Tít -Hết rồi đóa Phạm Khải | Chat Online Report Gia Gia - Chiều cao : anh gần m7 :> (gọi là hơi lùn) - Cân nặng : tính tới thời điểm hiện tại cũng như sáng nay vừa ms cân xong thì là gần 50 (gần thôi nhá chứ ko phải 50 đâu, nên hiểu rồi đấy) - Mẫu người lí tưởng á : Hừm...hơi khó nói. Nhưng tạm thời lí tưởng là 1 người cá tính, cũng hiền lành, đảm đang, nhan sắc thì ko cần thiết đâu dù anh phải nhìn suốt nếu gặp mặt :) , rồi hiểu đc đối phương,... đó nó rất chi là đơn giản vậy thôi. - Thik/ghét môn học : Anh ko có hứng cho lắm nên hiểu rồi đấy - về gia thì: ok anh thấy gia là 1 người dễ gần, cũng đáng yêu ở cách nói chuyện, ăn nói khéo, rất tốt,... nhiều thứ để nói lắm nhưng tóm lại là tốt hết. - về tít thì tít cũng gần giống em, cũng dễ gần, ngoan, ăn nói thì hết sảy rồi,... Nhìn chung thì anh thấy cả 2 đứa giống anh ở điểm rất thik lôi chuyện bạn bè của mk ra để bêu rếu tụi nó :) HẾT Rin | Chat Online Report em chỉ thế nè thui anh ở đâu học trường nào nhận xét về GG tk em ở điểm nòa ghét em ở ddiiemr nào Phạm Khải | Chat Online Report Tít trả lời này: - Anh ở Hải Dương nhé - Trường THCS Tân Trường ( mấy tháng nữa vô cấp 3 rồi mà cảm thấy sợ vãi đoái :| ) - Về gia thì anh đã nhận xét rồi, cứ đọc như ở trên là bt . - thik/ghét em ở điểm nào á : thik : Vui tính, ngộ này, ngoan, ăn nói khéo,... ghét : chắc ko có đâu, thân thì thương hết chứ ghét nhau làm j :> HẾT Xem thêm 10 bình luận tiếp theo
Yoü and I - 1 lời ca thật quen thuộc…và hình như…tôi đã từng nghe ở đâu đó…cùng anh ấy… Trên con đường quen thuộc ở khu phố tôi, không khí Valentine dường như đã tràn đến tất cả các ngõ ngách. Ở đâu, tôi thấy ai ai cũng tấp nập mua và tặng cho nhau những món quà nhân dịp đặc biệt này. Có người tặng sôcôla, tặng hoa hồng,tặng thú nhồi bông… hay có nhu cầu hơn thì là những buổi đi chơi,những buổi hẹn hò đầy lãng mạn và cả những bữa tiệc vô cùng hoành tráng… Khi nhìn qua ô kính cửa sổ của 1 nhà hàng ,tôi thấy có 1 cặp đôi đang nắm tay nhau cười tươi rói, nói chuyện vô cùng thân mật và vui vẻ,thậm chí là trao cho nhau những nụ hôn thật nóng bỏng. Kì thực mà nói, khi nhìn thấy cảnh đó, tôi thực sự cảm thấy…tủi thân bởi trước kia,tôi cũng đã từng như người ta, có 1 tình yêu thật hạnh phúc và đáng lẽ ra sẽ có 1 kết thúc có hậu. Nhưng rồi…định mệnh lại trêu đùa tôi 1 cách quá đáng, khiến tôi đánh mất đi tình yêu của đời mình mãi mãi và đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ in cái khoảnh khắc đầy ám ảnh đó và có lẽ,nó sẽ ám ảnh tôi đến hết đời… Trở về căn nhà yêu dấu của mình , tôi bước về phía phòng tắm. Tôi xả nước nóng vào bồn, cởi quần áo mình đang mặc trên người ra rồi ngâm mình trong bồn tắm. Trong căn phòng tắm nghi ngút khói mờ ảo, tôi suy nghĩ lại về những j đã diễn ra và quả thực nó khiến tôi cảm thấy khó chịu và bứt bối vô cùng ở trong lòng mình. Hồi trước,tôi ko có tắm 1 mình như thế này, mà lúc nào, cũng có anh ấy ở bên cạnh tôi, cùng nhau tắm chung bồn, cùng nhau trò chuyện và đôi lúc thi thoảng còn đùa giỡn nhau 1 chút. Cảm giác đó thật sự tuyệt vời và cũng thực sự đáng nhớ nữa, bởi giờ… tôi chỉ còn 1 mình, chả còn ai có thể ở bên cạnh tôi và cùng nhau làm những việc như thế nữa. Nghĩ như vậy, tôi ôm đầu mình, nhăn mặt lại,co rúm người vào, thậm chí tôi đã khóc vì cảm thấy đau khổ tột cùng. Tôi như rơi xuống vực thẳm, muốn ngoi lên cũng khó mà muốn nhờ tới sự giúp đỡ cũng bằng không. Chẳng ai có thể giúp đỡ tôi lúc này, có lẽ là sẽ chẳng có ai đâu… Tắm xong, tôi mặc quần áo rồi tiến về phía nhà bếp. Đến đây, tôi như thấy được hình bóng của anh ấy thuở nào. Mặc chiếc tạp dề anh ấy hay dùng lên người để chuẩn bị nấu nướng, tôi như cảm nhận đc từng hơi ấm của anh ấy quanh đây, ấm áo đến lạ lùng. - Lâu rồi tôi mới cảm thấy ấm đến vậy, tuyệt thật… Song đó lại chỉ là 1 cảm giác chợt đến rồi lại qua đi mà thôi… Tôi chợt bừng tỉnh sau suy nghĩ đó, liền cố gắng quên đi tất cả mọi phiền muộn trong lòng để tập trung nấu ăn. Nhưng khi tôi càng cố quên nó đi, thì nó lại cứ xuất hiện dồn dập trong đầu của tôi, khiến tôi ko thể để tâm vào việc mình đang làm. Và trong 1 lúc xao nhãng, tôi đã tự khiến bản thân mình gặp nguy hiểm : - Ah…ah…Tay…tay mk…ah… Con dao mà tôi đang cầm trên tay ko may đã khiến tôi bị thương, để lại 1 vệt chém khá dài và sâu vào tay tôi, khiến tôi vô cùng đau đớn. Tôi chạy nhanh vào phòng ngủ của mình, lấy nhanh bông và băng gạc để trị thương. Nhìn vết thương cứ chảy máu ra liên tục, tôi sợ hãi vô cùng. Tôi vừa băng tay của mình lại, vừa khóc lóc trong đau đớn. Chưa bao giờ tôi lại trở nên yếu đuối như thế này, như 1 kẻ thất bại và giờ chỉ có thể lấy nước mắt của mình như 1 thứ để giải tỏa nỗi đau trong lòng. Ko còn ai ở bên cạnh, tôi như lạc lối, rơi vào vòng vây nguy hiểm. Ko còn ai bảo vệ, tôi như bị vận đen đeo bám và làm cho sập bẫy. Và… khi ko còn ai có thể giúp đc tôi, tôi như bị mọi thứ đen tối nhất nuốt trọn vào bên trong. Cho dù có gào thét, than khóc đi chăng nữa thì… sự thật vẫn là sự thật và tôi ko thể nào có thể thay đổi đc nó. Sau 1 lúc kinh hoàng ở trong bếp, tôi đã phải mất 1 khoảng thời gian để tịnh tâm lại thì mới dám quay trở lại bếp.Và tôi lại tiếp tục nấu ăn. Lần này, đau đớn đã giúp tôi quên đi chuyện cũ, song nó lại khiến tôi gặp khó khăn trong mọi việc. Nấu xong bữa cơm cũng là lúc trời đã tối, đồng hồ lúc này điểm 7:30, lúc này, tôi đã phải cố gắng hết sức để bê đc mâm cơm lên bàn ăn với cái tay đau của mình. Ngồi ăn tối 1 mình, tôi cảm thấy trống vắng và buồn chán. Thậm chí, tôi chỉ ăn đúng 1 bát cơm “không” rồi dọn dẹp luôn, còn bao nhiêu thức ăn đã nấu lên rồi thì tôi chả thèm động đũa tới. Dọn dẹp xong xuôi mọi thứ ở trong bếp, tôi trở về phòng của mình, lên giường và quyết định ngủ 1 giấc cho đỡ mệt. Nói vậy chứ thực ra tôi ko tài nào ngủ đc, cứ trằn trọc mãi. Đầu tôi lúc này lại nhớ về chuyện cũ, khiến tôi càng ko thể nào nhắm mắt cho yên đc. Những chuyện cũ cứ hiện diện lại dần trg đầu tôi, nhưng lần này, nó đã khác: Nó biến đổi thành những cơn ác mộng, hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của tôi 1 cách khủng khiếp. Tôi như trở thành người điên kẻ dại, ko thể nào giữ bình tĩnh đc nữa. Tôi đập phá mọi thứ trong phòng mình, khóc lóc rồi lại cười hoang dại như 1 kẻ tâm thần. Nội tâm của tôi giờ đây bị cào xé, đến nỗi có thể tưởng tượng nó đã bị rách toạc cả ra rồi… - TẠI SAO TÔI LẠI TRỞ NÊN KHỔ SỞ NHƯ THẾ NÀY ? VÌ SAO CHỨ ?... Sau cơn khủng hoảng đó, tôi đã bất tỉnh và phải đến sáng hôm sau, khi 1 người bạn của tôi đến chơi nhà thì mới phát hiện ra và gọi xe cấp cứu tới đón tôi đi. Kết quả hồ sơ bệnh án cho thấy tôi bị tổn thương nặng nề về hệ thần kinh và còn gặp phải 1 số chấn thương khác, cần phải ở lại bệnh viện 1 thời gian. Và trong khoảng thời gian đó, bạn bè chính là người đã ở bên và động viên tôi rất nhiều để tôi có thể tiếp tục sống sau bao nhiêu thăng trầm đã xảy đến cuộc đời tôi. Đến ngày xuất viện, tôi còn thấm thía mãi lời nói của 1 người bạn : - “Hãy vì cậu ấy mà tiếp tục sống…” Ngẫm nghĩ lại câu nói đó, tôi thấy bạn của mk nói phải. Lâu nay, tôi đã tự làm khổ bản thân của mk chỉ vì sự cô đơn đã khiến tôi trở nên mù quáng. Đáng lẽ ra, tôi nên thoát ra khỏi nó sớm hơn thì bây giờ, cuộc đời của tôi có lẽ sẽ sang 1 trang khác.Vì vậy, nghe theo lời người bạn đó, tôi đã quyết tâm làm lại từ đầu, cố gắng hết sức để lấy lại 1 cuộc sống hạnh phúc và bình yên như trước. Và cuối cùng, chỉ sau 1 thời gian rất ngắn, tôi đã lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống của mình, khiến cho những người bạn của tôi rất bất ngờ,nhưng cũng rất vui và thán phục trước sự “hồi sinh”nhanh chóng của tôi… Và thế rồi, ngày đấy cũng đến… 14-2 Vào buổi chiều hôm đấy, tôi quyết định đến thăm mộ của anh. Nơi anh an nghỉ nằm trên 1 ngọn đồi rất “đẹp” , rất “hạnh phúc” và cũng rất “đáng nhớ” nữa. Đến nơi, tôi mỉm cười khi nhìn thấy “anh ấy”- vẫn là 1 người đàn ông chững chạc, đẹp trai và bảnh bao như lúc sinh thời. Đặt bó hoa lên trên thềm mộ, tôi lại cảm nhận đc cảm giác đó – 1 cảm giác ấm áp đến lạ thường, như kiểu “anh ấy” đang ở bên cạnh tôi và ôm lấy tôi vậy. Tôi khẽ đặt tay lên mộ anh, thủ thỉ với anh về quãng thời gian vừa rồi mà tôi phải trải qua, đồng thời, cầu nguyện cho anh ở bên kia vẫn sẽ luôn hạnh phúc và bình yên như tôi hiện giờ. Đến khi kết thúc buổi gặp mặt, trước khi chia tay, tôi vẫn đứng trước mộ anh, ngâm nga hát tặng anh những lời ca quen thuộc khi tôi và anh còn ở bên nhau : “It’s been a long time since I came around Tôi để lại đây cho anh những j cả tôi và anh đều yêu quý : Đó là tình yêu, sự chung thủy và nỗi nhớ nhung đến da diết của cả 2 con người. Ngoảnh mặt nhìn lại phía mộ anh, tôi thấy xa xa có 1 bóng trắng mờ ảo, đứng ở đó và nhìn về phía tôi. Tôi biết – đó là anh. Và tôi cũng biết rằng: Tuy anh ấy sẽ ko bao giờ trở về đc vs tôi, nhưng trong lòng anh ấy,…và cả trong lòng tôi nữa, tôi - anh vẫn sẽ là hình bóng khó có thể phai nhòa, khó có thể bị chia rẽ và vẫn sẽ mãi là “Chuyện tình anh & em” thật đẹp với 1 cái kết có hậu cho cả tôi…và anh ấy…
|