Bảo
|
Tôi đã từng thích một người như vậy, không cần người ấy cười với tôi, không cần người ấy tốt với tôi, cứ thế thích, cứ thích thế thôi ..
Cái cảm giác hiện tại, thật mệt mỏi!!! Lúc ôn thi vào cấp 3, tôi hân hoan, vui mừng, muốn thật nhanh, thời gian trôi thật nhanh cho tôi vào ngôi trường tôi mong ước- nơi có bạn bè, bạn thân và crs. Thực sự...tôi đã mong chờ được vào ngôi trường ấy từ thuở bé, nằm ngủ nghĩ đến thôi mà tôi lại cười. Bạn biết tôi nghĩ gì ko? Nghĩ tới cảnh hàng ngày đi học được nhìn thấy crs đi qua lớp, học cùng lớp, ra ngoài thì bạn bè đông vui, rủ nhau đi ăn uống...nghĩ đến thôi đã thấy hạnh phúc rồi:)) thế rồi, điều tôi mong ước cũng tới, lúc được phát hồ sơ, tôi ôm chầm lấy nó, mỗi lần học căng thẳng tôi lại lôi ra ngắm, lấy đó là động lực để phấn đấu. Kì hạn nộp hồ sơ tới, gia đình khá lo lắng với quyết định của tôi nên hỏi rất nhiều thầy cô. Bạn biết gì không? 90% trong số họ không đồng tình với việc tôi thi trường ấy. Đau lòng biết bao!! Tôi tin vào chính năng lực mình, mỗi lần cả nhà hỏi tôi đều nói’ con dẽ làm được, nếu con không tin vào năng lực của mình con sẽ không thi đâu!’. Ông tôi và mẹ tôi lúc đó mới an lòng và ủng hộ. Vào ngày tôi làm hồ sơ, tôi đã ngồi buôn chuyện với bạn, kể chuyện về ngày mà chúng tôi sẽ về học chung một trường, 3 năm thanh xuân tôi sẽ bên bạn tôi, thành những đôi tri kỉ, rồi tính đến chuyện tỏ tình crs chứ<3 bởi ai cũng biết chúng tôi đều thích thầm nhưng ko thể nói. Thi xong có lẽ là lúc thích hợp nhất. Về đến nhà, những quyết định đột xuất của nhà tôi như một gáo nước lạnh dập tắt đi những ước mơ hoài bão của tôi. Bà đi đến chỗ tôi, ân cần giải thích: ‘ bà biết con thích trg đó, nhưng sức con không đủ đâu. Nghe bà, thi trg ***( ngôi trg xếp thứ 3 trong huyện)’. Mắt tôi ứa nước mắt. Ông tôi không thể làm gì, ông đi vào. Trưa đến, tôi nằm cạnh giường ông bà, khóc thút thít. Thật sự, đau lắm. Nghĩ đến bao nhiêu trang kí ức hiện lên, tôi thấy sợ. Tôi sợ phải xa bạn tôi. Vốn dĩ tính tôi rất lạ nên khó quen. Không biết xa bạn tôi sẽ thành gì nữa. Có lẽ chỉ mình ông với mẹ thấu, nhưng mẹ tôi không thể giúp. Chỉ mình ông lúc đó đứng lên nói với bà xin cho tôi đi học trg mình muốn. Sau đó ông bà cãi nhau. Thường thì khi ông bà xảy ra xung đột thì ông sẽ luôn nhường bà vì sợ bà ốm. Và lần này cũng vậy, ông tôi không thể làm gì. Vậy là tôi sẽ phải thi vào ngôi trg ấy. Chiều hôm ấy tôi và bạn đi chơi. Nếu như lúc trc thì sẽ vui vẻ lắm. Còn bh thì ...im lặng . Bạn tôi ra sức khuyên nhưng ko thành. Họ chỉ biết im lặng, nhìn tôi. Bao nhiêu lần cô giáo giới thiệu về trường, tư vấn trg cho các bạn, tôi chỉ biết gục đầu xuống bàn, khóc thút thít. Bao điều này chỉ bạn tôi thấu. Họ đi tới chỗ tôi, vỗ về an ủi. Ở lớp tôi chỉ gục đầu xuống bàn, né tránh ánh mắt mọi người và crs, cố tỏ ra mạnh mẽ và ko bh đề cậu thấy tôi khóc. Về nha cũng vậy, tôi luôn tỏ vẻ hài lòng với quyết định của cả nhà, để rồi hamgf đêm bịt miệng khóc. Kì thi tuyển sinh rồi cũng đến, tôi thất vọng nhìn tờ giấy số báo danh ngôi trg yêu thik của mik- thiếu học sinh. Ko bt lmj nữa, chỉ có thể nở một nụ cười, một nụ cười chua xót. Bao ngày bận bịu vs vc ôn thi, cùng sự giảng dạy nhiệt tình của crs và bn bè, tôi cx đã hoàn thành bài th trong sự nuối tiêvs vô bờ. Đến lúc biết điêmr, cả nhà tôi thất vọng nhìn điểm số của tôi, cái số điểm gấp đôi số điểm trg tôi yêu thích. Cả nhà ai cũng nuối tiếc, chỉ biết nói câu giá như. Ngôi trên bàn ăn mà thạt cay đắng, tôi vô thức đưa cơm vô mêngj nhưng thật đắng và xót xa. Rồi tôi và crs mất liên lạc, câu ‘tôi thích cậu’ mãi mãi kjoong thể thốt ra, bạn bè thì chia cắt. Nếu lúc trc ngày nào cũng đi học cùng nhau về thì bh tôi chỉ có thể đi một mình... nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc. Tôi cảm thấy sợ hãi hơn khi biết được danh sách lớp. Họ thật đáng sợ. Tôi ngồi im lặng, trong khi lớp nói chuyện rôm rả vì họ quen nhau rất nhiều. Tôi đi lao động thui thủi một mình, trong khi họ có bạn bè, đi với nhau thật vui vẻ. Hơn lúc nào hết, tôi thật sự rất sợ đi học, tôi ko muốn nhìn thấy họ, tôi sợ. Từ một con người thích nói chuyện hoà đồng thì giờ đây tôi như một con người khác. Ko tiếp xúc trò chx tôi dần trở nên trầm cảm. Tôi sợ đi học, sợ tất cả mọi thứ... nhưng chung quy lại, lỗi vẫn là ở tôi, ko thể trách ai hết... giá mà thời gian có thể quay lại nhỉ, để tôi có thể làm những điều mình thích, nói lời yêu, chis sẻ tình cảm với người mình yêu ...nhưng mà có lẽ, chỉ có thể là giá như... nguồn: simonchymte
#2034 "Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả, cho đi mà người ta chẳng buồn nhận. Chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ 1 nơi rất xa .. bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó ... Có lúc lại tự lừa dối mình .. tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng rằng người ta thích mình để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vô tâm quá ... có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình. Có đôi khi chỉ là 1 cái nhìn, 1 câu hỏi quan tâm, 1 vài cử chỉ biểu hiện mình cũng biến đó là cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng để rồi 1 ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận ... cái phao đó xẹt đi và chính nó nhấn chìm mình xuống. Có những khi muốn quen 1 người khác, muốn yêu 1 người khác nhưng trong lòng lại cứ chần chừ chờ đợi cứ hy vọng rằng 1 ngày người ta nhận ra và đáp trả tình cảm của mình, cứ chờ hoài, đợi hoài mà chẳng hề biết điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra ... Có khi trong lòng lại dấy lên sự ghen tuông khi thấy người ta quan tâm tới người khác, nhắc nhiều tới người khác, đi với với người khác trong lòng lại lo lắng nếu người ta yêu người khác thì mình chẳng còn cơ hội với lại làm gì mà có cơ hội chứ .. Rồi lại những lúc xót xa khi thấy người ta đau đớn vì người khác, căm thù tột đỉnh kẻ đã làm cho người ta tổn thương ..... Rồi khi lòng tự nhủ phải quên người ta đi phải chôn vùi đi nhưng làm không có được .. từ trước tới nay có bao giờ con tim nghe lời của lí trí đâu ...cứ luyến tiếc mãi điều gì mà chính mình cũng chẳng xác định rõ. Cứ mỗi ngày những cảm xúc những hy vọng, những thương yêu cứ giằng xé, giằng xé và xé nát con tim .... Nói 1 cách khác yêu đơn phương là cả 1 cuộc chiến đấu với chính bản thân mình, 1 cuộc chiến không có người thắng ko có người thua ... chỉ biết 1 điều kết cục sẽ chắc chắn là đau đớn ... #Hy_vọng_rằng_người_ấy_sẽ_hiểu
Mình chia tay đi anh. Sao thế, em đừng trẻ con nữa. Em không trẻ con. Là anh vô tâm. Chúng ta lớn rồi, ngoài tình yêu còn có rất nhiều điều cần lo lắng. Anh không thể cả ngày kè kè bên điện thoại để nhắn tin, trò chuyện, tán gẫu cùng em. Tối nào cũng hẹn hò xem phim, ăn uống. Em cũng vậy, ai cũng bận rộn với cuộc sống của mình. Và đôi lúc không tránh khỏi những lúc lơ đãng, chúng ta chỉ là yêu nhau theo cách của những người trưởng thành. Trưởng thành khác, vô tâm khác anh ạ. Bận rộn đến mấy cũng cần ăn, cần nghỉ, cần thư giãn. Anh bớt một vài phút rep lại cái tin nhắn khó thể hả anh. 1 tháng không gặp nhau lấy một lần trong khi anh có thể hẹn hò, đi chơi với bạn bè, với em gái. Đó là trưởng thành hả anh? Không phải là anh không có thời gian mà là thời gian của anh còn dành cho nhiều thú vui khác ngoài em. Trưởng thành là không thể lúc nào cũng ở bên, nhưng lúc em cần anh sẽ không thể ngồi im, không chạy đến. Còn như giữa chúng ta, là vô tâm rồi anh ạ. Anh ở đâu, lúc em cần anh thế? Có những chặng đường dài, em phải bước một mình. Nhưng không sao cả anh ạ, nhờ điều đó, mà em sẽ mạnh mẽ hơn. Cảm ơn vì tất cả mọi điều, kể cả sự vô tâm anh dành cho em... Nguồn : Hiên
Anh xin lỗi... Xin lỗi vì đã không thương em nhiều như những gì anh từng hứa và nói với em. Xin lỗi vì có những khi em buồn, anh lại chẳng có mặt bên cạnh để mà an ủi, vỗ về em. Xin lỗi vì những lúc em khóc, anh lại bận đến nổi chẳng thèm quan tâm đến cảm giác của em. Đáng lẽ ra anh phải ở ngay tại đó, để là cái bờ vai cho em dựa vào, dù cho em có khóc ướt đẫm cả bờ vai anh thì cũng chẳng sao cả. Đáng lẽ anh phải là người lau nước mắt cho em, chứ không phải là để em tự lau một mình. Xin lỗi vì những lúc anh vô tâm, thiếu suy nghĩ. Vì có những ngày áp lực nên anh có những hành động ngu ngốc làm cho em phải đau lòng. Xin lỗi vì những lần hai đứa cãi nhau vì một chuyện rất nhỏ thôi nhưng anh chẳng thể kìm nén được rồi lớn tiếng với em. Đáng lẽ ra anh phải là người xin lỗi em trước không để cho cả hai ta phải im lặng và tạo cho nhau một khoảng cách xa đến như vậy. Nhưng em à, anh không biết chắc là chúng ta sẽ bên nhau được bao lâu. Nhưng nếu như chỉ cần còn được bên em dù chỉ là một ngày thôi thì anh sẽ cố gắng trân trọng và bên em trọn vẹn cả một ngày đó. Anh yêu em ... Đàn ông trưởng thành phải biết hạ cái tôi của bản thân mình xuống thì mới có thể bên cô ấy được lâu dài. Con gái mà, đừng nghĩ cô ấy tỏ ra mạnh mẽ là cho rằng cô ấy mạnh mẽ. Con gái cũng biết đau lòng và sức chịu đựng cũng có giới hạn nhất định mà thôi. Đàn ông đừng nên vì cái tôi bản thân quá cao để cô ấy phải đau lòng. Hãy thương cô ấy thật lòng, nuông chiều được cô ấy thì hãy cứ nuông chiều, an ủi được thì hãy cứ an ủi. Dù có bận đến đâu, cũng nên cố gắng quan tâm cô ấy. Hãy tự đặt mình vào vị trí của cô ấy mà suy nghĩ chứ đừng quá vô tâm. Thanh xuân của một người con gái không quá dài. Đừng để cô ấy phải yêu lầm người, đặt niềm tin không đúng thời điểm. Nguồn: FB
nguồn FB CHÚNG TÔI CHIA TAY RỒI! Đêm giáng sinh năm đó, cô ấy nói cô ấy muốn ăn một chiếc bánh kem, thế nhưng, bởi vì tan làm muộn, chỗ bán bánh kem lại xa, nên tôi đã không đi. Kết quả trở về nhà, cô ấy thấy tôi không cầm theo bánh kem liền khóc, khóc rất thương tâm. Sau đó, cô ấy nói, cô ấy khóc chỉ vì không được ăn bánh kem thôi, còn tôi vẫn cứ không hiểu nổi, tại sao một cô gái đã hai mươi mấy tuổi lại có thể khóc vì không được ăn một chiếc bánh kem như thế. Chỉ đến bây giờ tôi mới hiểu, khi ấy cô ấy nói dối tôi, cô ấy chỉ là cảm thấy tôi không quan tâm đến cô ấy. Vào cuối mỗi tháng, cô ấy thường phải làm tăng ca đến hơn 12 giờ đêm. Tiểu khu chúng tôi sống ở ngay bên đường lớn, xuống xe là đến, vậy mà cô ấy vẫn muốn tôi xuống cửa tiểu khu đón mình. Phía bên kia tiểu khu đèn đường đều thắp sáng, lại có nhân viên an ninh bảo vệ 24/24, tôi luôn cảm thấy việc đón cô ấy là không cần thiết, nên thường nói với cô ấy: "Tiểu khu này rất an toàn, em không cần phải sợ". Nghĩ đến đây, tôi luôn muốn khi ấy có thể giữ chặt miệng mình lại. Cô ấy nhát gan như vậy, sợ tối như vậy, lại gầy nhỏ như vậy, nếu lúc đó tôi có thể nắm chặt tay cô ấy thì tốt biết bao. Thế nhưng, bây giờ, đã không còn cơ hội nữa. Một lần, lúc tôi chơi điện tử, cô ấy ở bên cạnh, vừa lướt điện thoại vừa nói với tôi rằng YSL vừa cho ra mắt son môi phiên bản giới hạn nhân dịp Giáng sinh. Bạn trai của cô bạn gái thân nhất của cô ấy đã canh đúng đến 0 giờ để giành mua được một thỏi tặng cô bạn ấy. Khi đó, tôi đang thua mất ba trận nên khó chịu nói: Sau đó, cô ấy điên cuồng săn lùng để mua thỏi son đó, mà tôi kì thực cũng mua hơn nghìn trang bị cho trò chơi của mình. Nếu như có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ không mua trang bị nữa, sẽ mua quà cho cô ấy, chí ít như thế, lúc này, khi dùng thỏi son đó, cô ấy có thể nhớ đến tôi. Chỉ là, không có nếu như, cũng không thể quay ngược thời gian được nữa. Trước đây, tôi luôn thích náo nhiệt, ngày lễ, cuối tuần, sinh nhật đều nghĩ đến việc cùng bạn bè ra ngoài vui chơi, cho nên, vẫn luôn thích tụ tập đông người, luôn bỏ qua đề nghị chỉ hai người ở bên nhau của cô ấy, còn cảm thấy cô ấy chẳng ra sao hết. Cô ấy luôn nói muốn tới Thổ Nhĩ Kỳ, muốn ngồi khinh khí cầu ngắm bình minh trên thung lũng, muốn cho những con hải âu trên biển Á - Âu ăn, muốn chụp ảnh trong khách sạn hang động...Tôi luôn nói được được được, nhưng thực ra chẳng bao giờ đi. Sau này, tôi lén coi weibo, thấy cô ấy đi qua rất nhiều nơi. Thật tốt. Cô ấy vẫn là không nên nhớ đã từng có một người chỉ nói mà không làm như tôi. Cuộc sống có quá nhiều chuyện, từ chuyện nhỏ nhặt trong công việc, áp lực của lãnh đạo đến lời cằn nhằn của mẹ cha, cho nên, tôi luôn hi vọng cô ấy có thể hiểu tôi, hỗ trợ tôi, không muốn cùng cô ấy nói ít hơn một câu, lui một bước. Khi cô ấy giận, khi cô ấy tủi thân, tôi vẫn cứ cùng cô ấy tranh cãi đúng sai cho bằng được. Hiện tại, nghĩ lại những chuyện đó dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, tôi cảm thấy tôi đích thực là một tên chẳng ra gì. Hôm đó, cô ấy gói ghém hành lý dọn đi, tôi còn nổi giận, cho rằng cô ấy chắc hẳn lại như mấy lần trước, giận dỗi vài ba ngày rồi thôi. Thế nhưng, ngày đó không có nữa, không còn những lần cố tình nói lớn để gây sự chú ý với tôi, không còn âm thanh mệt mỏi cùng tôi tranh luận sai đúng, cũng không còn những lần nói cô ấy sẽ không bao giờ quay trở lại. Tôi không muốn nghĩ tới, chỉ là như bao ngày hè bình thường khác, cô ấy mặc chiếc váy mà tôi vẫn từng quen thuộc, rời đi. Khi tôi ý thức được việc tôi đã triệt để mất cô ấy thì đã là ba tháng sau. Cô ấy xóa weixin của tôi, chặn weibo của tôi, xóa mọi thứ liên quan đến tôi trên mạng xã hội. Cô ấy không còn như trước, không viết mấy câu buồn bã sau chia tay, mà thay vào đó là những câu chuyện hàng ngày, những bữa tiệc và những bức ảnh chụp tự sướng, tin nhắn của tôi, cô ấy chưa từng hồi âm lại. Phải mất một thời gian dài, tôi mới thực sự tin rằng tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy. Tôi luôn nghĩ, rốt cuộc, cô ấy từ khi nào đã quyết định rời xa tôi? Có lẽ là năm tháng trước, cô ấy bảo tôi xuống lầu đón, nhưng tôi còn đang bận chơi game nên không đi. Sau đó, cô ấy hình như không còn bảo tôi đi đón cô ấy nữa. Có lẽ là bốn tháng trước, cô ấy nói muốn ra một cửa tiệm để ăn, tôi từ chối, viện lý do quá xa nên không đi, cô ấy sau đó hình như cũng không rủ tôi ra ngoài nữa. Có lẽ là ba tháng trước, cô ấy phát hiện tin nhắn của một em gái khóa dưới gửi cho tôi , trước đây cô ấy luôn nói học muội nên tránh, mỗi lần cô gái đó gửi tin nhắn tới đều tức giận, chỉ là lần đó, cô ấy chẳng nói gì. Tôi bây giờ đã hiểu rồi. Điều cô ấy muốn không phải là ăn một chiếc bánh, mà là tôi có thể vì cô ấy mà bỏ ra tâm ý thế nào. Tôi hiện giờ thực sự hiểu rõ rồi, chỉ là cô ấy không quay lại, cô ấy đã có người khác. Xem thêm 10 bình luận tiếp theo
"Gửi a thanh xuân của e A à khoá a ra trường cx được 2 năm rồi nhỉ . E thì khác ms đc 1 năm thôi a ! Hà Nội h khắc nghiệt lắm , nhiều lúc mệt mỏi cx chả biết chia sẻ với ai bạn bè thì ai cx bận cả còn bạn mới thì chả đáng tin , bme khi nào cx bận chả có thời gian mà quan tâm.Thế nên mỗi khi cảm thấy như vậy e lại mò vào fb của a ,vẫn nụ cười đó vẫn cái nụ cười khiến ngta thổn thức :)) Hôm nay chính là ngày tròn 3 năm e cush a ! Vậy mà 3 năm dòng e chả đủ can đảm để inbox cho a ! Cũng đã có nhiều chàng trai ngỏ lời nhưng e chả đồng ý ai cả , hình bóng của anh là quá lớn khiến e k sao quên đc nhưng vì sự hèn kém của mình mà chả dám nói ra =)) Chả biết a có ny hay thích ai chưa nhỉ ?bởi e cx biết là a có nhiều người thích lắm nha! Nếu có thì e xin nhắn nhủ với cô gái đó là “ này cô gái à ! Bạn đang may mắn lắm đấy có biết k” Tâm sự đến đây thôi ! Thế này là quá dài so vs đứa dốt văn như e rồi! Chúc a mạnh khoẻ ,học tâm tốt ,”cứ tự tin và lạc quan bởi sau a luôn có e ầm thầm theo dõi nha ^^ P/s: câu từ có hơi lủng củng mong các bạn thông cảm hihi con gái cntt chỉ viết đc thế thôi ạ" hihi mấy bạng cứ có tâm sự hay muốn thổ lộ j thì vt thành văn dài r gửi mik okok:))) nguồn: noname2
"Thanh xuân bạn hối tiếc nhất điều gì ? Còn đối với tớ thì đó chính là cậu ! Chúng ta bên nhau khi cả 2 đứa mới chập chững bước vào lớp 10. Không quá sớm cũng chẳng quá muộn nhưng đó là thời điểm mà tớ và cậu đều còn non dại, ngây ngô . Tớ thường hay giận hờn vô cớ , những lúc như vậy cậu chỉ biết ngồi dỗ dành, tạo cho tớ cảm giác tin tưởng , vỗ về tớ. Để rồi một ngày tớ bất ngờ ns lời chia tay ...Khoảnh khắc tớ nhận ra từ giờ con đường này chỉ còn một mk tớ bước, khoảnh khắc mà tớ bắt đầu hối hận về quyết định của mk cũng là lúc cậu quyết định ra đi . Cậu biết k có một cô gái dùng cả thanh xuân đợi cậu quay về. Tớ đã níu kéo rất nhiều lần nhưng đều thất bại . 1 tháng bên nhau quá ngắn ngủi phải k .Nhưng đối với tớ thì đó là khoảng thời gian đáng nhớ và hạn phúc nhất . Một chút ngây thơ của tuổi trẻ, một chút chững chạc của trưởng thành , nó đã viết nên câu chx thanh xuân của tớ và cậu . Cuối cùng tớ chỉ biết chúc cậu sớm đạt được ước mơ của mk nhé Chàng trai à , chúc cậu một đời bình an !!" nguồn: một bn nữ giấu mặt nhé! nhờ mik đăng hộ.
Thấy chú bác sĩ cute ko??? Quà muộn nhưng vẫn chấp nhận được chắc tui bịnh quài quá:)))) |