ÚtNhàNghèo

(Nhà em nghèo nên khonq ai yêu.)
#hashtag
1.003
44 theo dõi 23 bạn
Thông tin
Link tài khoản:
Xem trên Lazigo
Thành tích: 0 câu hỏi | 7 trả lời
Điểm số: 0đ giải bài | 13đ tặng
Chưa đạt Huy hiệu Học tập
Số ngày hoạt động: 102 ngày
Huy hiệu Chuyên cần:
Khởi đầu
Khởi đầu
Thử thách
Thử thách
Huy hiệu (+)
Bí mật
Học lực: Giỏi
Cấp học:
Môn học yêu thích:
Tình trạng: Một mình
Sở thích: Đọc sách, Phim, truyền hình, Thể thao, Âm nhạc, Ảo thuật, Trồng trọt, làm vườn, Khám phá, Thú cưng, Nấu ăn, Truyện tranh, Câu cá giải trí, Cá cảnh, Văn hóa, Giải trí, vui chơi ngoài trời, Sưu tập
Huyện Hưng Hà - Thái Bình
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đã tham gia: 22-03-2021
Số ngày hoạt động: 102 ngày
Ảnh nền
Báo cáo vi phạm
4.9
176 sao / 36 đánh giá
5 sao - 35 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 1 đánh giá
Điểm 4.9 SAO trên tổng số 36 đánh giá
0 quà tặng | 0 câu hỏi | 7 trả lời
11 0
ÚtNhàNghèo
Link | Report
2021-03-28 15:51:17
Chat Online
11 1
92 ♡_kel 〤 | Chat Online Report
​Đã like trả dô tus đầu của Zu 1 like hen
0 0
ulatr | Chat Online Report

Lai+ floww+ tick 5s cho cậu chủ tuss
Trả tôy vôz nik này nhé :)) 
https://lazi.vn/user/ky-xu-tan.pi5

_Ann~zii_
''toychynazkolckongoaipaydac''
''kolmazdagchoytkuoclubizi''

#Tộc_Người_Chết_
_Trả thì trả 0 trả thì cứx vc trả_
0 0
Đọc Đi Rồi Khóc | Chat Online Report
like
0 0
dbt | Chat Online Report
đt
0 0
Lingg Lingg | Chat Online Report
Chat online
​Đã like cho chủ tuss xiu xinhhh xiu cuteeeeee gòi đó:>>
0 0
Kocho_Shinobu | Chat Online Report

​like=trả nha bạn
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ÚtNhàNghèo
Link | Report
2021-03-28 10:05:08
Chat Online
                                                   BÁCH HỢP HOANG Dà

Hoàng Quân chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nơi có một bụi hoa đang nở rộ dưới ánh nắng mặt trời. Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy loài hoa nào đẹp như thế. Những cánh hoa trắng ngần, mỏng manh nhưng lại không hề yếu ớt trước gió, lá xanh mướt, vô cùng rực rỡ. Hoa mọc từ trong các hốc đá, khe núi, mở ra một thế giới hoang dã.

Hoàng Quân nói đó là hoa bách hợp, nở vào tháng tư, mùa hoa bách hợp rất ngắn nhưng khi nở lại mang một vẻ đẹp hết sức lộng lẫy. Đột nhiên anh xoay người tôi lại đối diện với anh. Hoàn toàn bất ngờ, tôi không có bất kỳ phản ứng nào ngoài việc nhìn gương mặt tuấn tú của anh như hoà vào biển hoa bách hợp trắng muốt. Gương mặt vừa kiêu ngạo vừa ấm áp khiến tim tôi như thắt lại. Tôi gục đầu lên vai anh khóc rấm rứt.
 

Một tháng trước. Tôi nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ bảo tôi đến đồn cảnh sát. Một trong những người thẩm vấn tôi chính là Hoàng Quân. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau đã cãi nhau một trận kịch liệt. Hôm đó anh mặc chiếc áo sơ mi màu be, quần jogger làm từ chất liệu kaki cộng thêm đôi sneaker năng động, trông rõ là một chàng trai nam tính và đầy cuốn hút.

Anh ta nhìn tôi vài giây rồi hỏi tôi có quen cô gái nào tên Bách Hợp không? Tôi gật đầu xác nhận. Bách Hợp là bạn thân nhất của tôi, hơn cả bạn cô ấy còn là tri kỷ quan trọng nhất cuộc đời tôi.

Bách Hợp chết rồi, Hoàng Quân gõ cây bút lên bàn, trước khi chết người cuối cùng cô ấy gọi là cô nên tôi có một vài điều cần hỏi. Mong cô hợp tác...

Không đợi Hoàng Quân nói hết câu, tôi đứng phắt dậy chỉ thẳng tay vào mặt anh, nói dối, sao có thể như thế chứ? Sau đó tôi còn nói nặng lời với Hoàng Quân.

Cô bình tĩnh, tôi chỉ muốn hỏi cô một vài điều.

Tôi không có gì để nói với anh hết. Nghe tin sốc từ miệng anh ta, dường như tôi đã mất hết lý trí. Cách đây hai tiếng đồng hồ, Bách Hợp còn gọi cho tôi, bảo cô đang ở trung tâm mua sắm, hỏi tôi thích quà sinh nhật gì để cô mua mặc dù còn những một tuần nữa mới tới sinh nhật tôi.

Vậy thì cứ để ở chỗ tớ, đến ngày đó cậu tới lấy, Bách Hợp lúc nào cũng chu đáo như thế.

Nhưng tớ biết chắc là tới ngày đó cậu sẽ mua thêm một món quà khác nữa cho tớ bất ngờ đúng không, tôi cười.

Cậu thật là, tôi nghe tiếng cười của Bách Hợp ở bên kia điện thoại. Chúng tôi bằng tuổi nhau nhưng có vẻ trưởng thành hơn, là người bạn đáng tin cậy, cô hiểu tôi còn hơn cả ba mẹ tôi. Nhiều lúc tôi nghĩ chúng tôi có duyên nên mới gặp nhau.

***

Tôi và Bách Hợp

Ký túc xá ngày đầu tiên. Tôi và một cô bạn cùng phòng gây xích mích. Cô ta cao lớn, tóc vàng hoe, tính tình kiêu căng. Tôi vô ý làm rơi chiếc áo của cô xuống sàn nhà, tôi cũng đã xin lỗi nhưng cô ta vẫn không bỏ qua cho tôi. Vốn là người hiền lành lại không khéo ăn khéo nói, nên chỉ mới hai câu, tôi đã bị cô ta làm cho cứng họng.

Lúc ấy Bách Hợp xuất hiện ở cửa, tay cầm chiếc vali to đùng. Cô đứng yên khoảng một phút rồi ném phịch vali xuống, bước tới túm lấy tay cô gái kia, hừ giọng, tôi ghét nhất là những kẻ ưa bắt nạt người khác.

Tôi sửng sốt. Dáng người Bách Hợp nhỏ nhắn, gầy gầy nhưng lại khoẻ vô cùng. Cô gái kia giằng co đến đỏ mặt tía tai vẫn không thoát ra được bàn tay Bách Hợp.

Cảnh cáo vài câu, Bách Hợp buông cô ta ra.

Bách Hợp có vầng trán cao cùng đôi mắt to toát lên vẻ lanh lợi, kiên cường. Tôi thích tính cách cuồng nhiệt của cô, thích cái cách cô đưa ra những lời khuyên chân thành thay vì nhận lời cảm ơn từ tôi, cuộc sống này không phải là một màu hồng, có những lúc nên biết đứng lên đấu tranh để bảo vệ bản thân.

Tôi nghĩ cô nói rất chính xác.

Giường của cô ở trên, giường tôi ở dưới. Mỗi giường đều có ghi họ tên của sinh viên đó nhưng Bách Hợp thì không có họ. Tôi bèn hỏi, cô lắc đầu, cười mỉm, tớ là cô nhi nên không có họ.

Tôi lặng người đi ít phút. Giờ tôi mới nhận ra nét u sầu trong đôi mắt to tròn ấy. Bách Hợp lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Ngày cô được đưa vào đó là một ngày tháng tư, đúng dịp hoa bách hợp bung nở nên người ta đặt tên cho cô là Bách Hợp.

Cô hỏi tôi đã nhìn thấy hoa bách hợp chưa?

Chưa, tôi lắc đầu, hoa có đẹp không?

Đẹp, cánh hoa trắng ngần, là loài hoa của những điều mong chờ viên mãn, mùa hoa bách hợp ngắn lắm nhưng khi nở lại khiến say đắm lòng người. À, còn nữa tuy nhìn hoa mỏng manh nhưng lại ẩn chứa một sức sống mãnh liệt.

Có phải cô đang nói đến bản thân mình. Đằng sau ánh mắt sáng trong là cả một nỗi niềm ưu tư được giấu kín.

Chúng tôi trở thành bạn kể từ lúc đó. Tôi thích vẻ ngoài sôi nổi, hoạt bát của cô. Cô thích sự ấm áp, dịu dàng của tôi. Vào mùa hạ tôi và Bách Hợp vừa tròn mười chín, chúng tôi đã có một mối liên kết, không thể nào dứt ra được.

***

Tôi và Hoàng Quân

Tại sở cảnh sát

Trước phản ứng gay gắt của tôi, Hoàng Quân không hề phẫn nộ ngược lại anh rất bình tĩnh, nhắc lại một lần nữa, Bách Hợp chết rồi, tối hôm đó ở tại nhà riêng của cô ấy, chúng tôi đã tìm thấy rất nhiều thuốc an thần nằm la liệt khắp nơi. Tim cô ấy ngừng đập trước khi đến bệnh viện do uống quá liều. Trong nhật ký cuộc gọi hay danh bạ điện thoại, Bách Hợp chỉ lưu mỗi số cô nên tôi mới tìm gặp cô.

Giọng anh nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng lại làm dịu đi cơn nóng giận trong người tôi một cách kỳ lạ. Lúc này tôi mới để ý đến chiếc túi giấy đặt trên bàn. Theo hướng nhìn của tôi, Hoàng Quân mở túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh. Bên trong hộp là sợi dây chuyền bằng bạc rất đắt tiền. Viên kim cương đính trên sợi dây chuyền ánh lên tia sáng lấp lánh rồi bất chợt tối sầm lại.

Vài phút sau tôi tỉnh dậy do có bàn tay khẽ vỗ vào má mình. Hoàng Quân gọi tên tôi, từng tiếng một. Đôi mắt tôi ráo hoảnh. Trái tim tôi cũng không thấy đau. Tôi nhìn chằm chằm vào những bông hoa bách hợp ngoài ô cửa sổ, cảm thấy đầu óc trống rỗng, không nhận thức được điều gì cả.

Hoàng Quân không hỏi nữa mà dìu tôi bước lại chiếc sofa êm ái duy nhất trong phòng, anh ta đưa cho tôi cốc nước. Khi tâm trí hoàn toàn tỉnh táo, tôi xin lỗi anh ta vì đã xử sự quá nóng nảy. Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Bách Hợp.

Cô ấy tự sát, anh ta đáp.

Nhưng... vì cớ gì, tôi không hét lên nữa mà cất giọng yếu ớt.

Theo như những gì chúng tôi điều tra được thì buổi tối trước khi Bách Hợp tự sát, cô ấy có cãi nhau với một người đàn ông, cô có biết người này không? Hoàng Quân đưa tôi một bức ảnh.

Không, tôi lắc đầu, bàn tay run run suýt làm đổ cốc nước.

Hoàng Quân nhìn tôi, nhíu mày, nhưng đúng thật là như vậy, Bách Hợp và người đàn ông đó quen nhau thì phải.

Bịa đặt, tôi đứng phắt dậy ném mạnh cốc nước ra xa, gương mặt căm phẫn lại bắt đầu hét toáng lên. Những mảnh vỡ thuỷ tinh đã chấm dứt cuộc đối thoại giữa tôi và Hoàng Quân. Anh ta không nói gì, lẳng lặng thu gom đống đổ nát mà tôi vừa gây ra. Tôi đứng im, sững người nhìn anh nhặt từng mảnh vỡ bỏ vào túi ni lông rồi sau đó rời khỏi phòng.

Tôi từ từ khuỵu gối, ôm chặt lấy ngực mình. Những giọt nước mắt ngay giờ phút này mới tuôn rơi. Tôi đã nói dối Hoàng Quân vì không muốn thừa nhận sự tồn tại của Minh Khang trong cuộc đời Bách Hợp nhưng tôi không gạt được chính mình. Người đàn ông mà Hoàng Quân nhắc tới chỉ có thể là Minh Khang.

***

Bách Hợp và Minh Khang

Sau khi tốt nghiệp đại học, từ chối sự giúp đỡ của gia đình tôi, Bách Hợp nộp hồ sơ và được nhận vào làm ở bộ phận thiết kế của công ty quảng cáo, thuê một căn phòng nhỏ chừng mấy mét vuông gần nơi làm việc để đỡ một khoản tiền đi lại. Tôi hiểu, lòng tự tôn của Bách Hợp quá cao.

Nửa năm sau, Bách Hợp giới thiệu Minh Khang với tôi. Anh chàng còn rất trẻ, tuổi xấp xỉ cô, cũng có đôi mắt u buồn mênh mang giống cô, trang phục luộm thuộm. Nhìn bề ngoài biết ngay không phải là con nhà giàu hay những tay ăn chơi lêu lỏng. Tôi nhanh chóng hiểu vì sao Bách Hợp lại thích anh ta. Từ nhỏ Minh Khang sống với mẹ kế, mười lăm tuổi bỏ học tự bươn chải. Vất vả bao nhiêu năm anh cũng dành dụm được một số tiền mở tiệm sửa chữa đồng hồ.

Không biết vô tình hay hữu ý, tiệm đồng hồ của Minh Khang nằm đối diện nhà trọ Bách Hợp. Cô có thói quen sưu tập đồng hồ từ cổ điển cho đến những kiểu đồng hồ hiện đại. Vì thế mà cô đếm tiệm của Minh Khang mỗi ngày. Họ có nhiều điểm giống nhau, đều là những kẻ cô đơn và không có một mái ấm gia đình trọn vẹn. Họ nhanh chóng đến với nhau là điều dễ hiểu. Nhưng thật sự tôi không thích Bách Hợp quen với Minh Khang, tôi vẫn luôn hy vọng rằng cô ấy có thể tìm cho mình một bờ vai ấm áp, vững chắc, một chàng trai chân thật, gia cảnh khá giả một chút để cô nương tựa đến cuối cuộc đời.

Tiếc thay người mà làm tim Bách Hợp xao xuyến lại là anh chàng quá đỗi tầm thường. Tôi hiểu Bách Hợp, rất dứt khoát trong chuyện tình yêu, một khi cô đã yêu ai thì sẽ không bao giờ thay lòng. Điều tôi làm là chỉ có thể mong cô hạnh phúc dài lâu.

Một lần chỉ có tôi và Bách Hợp cùng nhau đi ăn khuya, tôi hỏi cô, Minh Khang mang hạnh phúc đến cho cậu chứ?

Dĩ nhiên rồi, cô nói, mắt long lanh cười.

Hiện tại thì cậu thấy thế nhưng tương lai là điều khó xác định, tôi hối hận khi nói ra lời này.

Bách Hợp trầm ngâm một lúc, giọng cô nhẹ đi, cậu nói đúng, tớ không biết bọn tớ có nắm chặt tay nhau đi hết quãng đường hay không nhưng nếu không ở bên anh ấy tớ sẽ rất buồn.

Tôi không còn gì để nói. Trong những buổi hẹn hò giữa hai người, tôi thường đi chung. Điều này là do Bách Hợp năn nỉ mãi. Thường thì, Minh Khang ngồi yên một góc lắng nghe chúng tôi buôn chuyện, thi thoảng xen vào một hai câu. Đến một ngày kia sự trầm lặng quen thuộc của anh ta đột ngột bị phá vỡ.

***

Tôi và Minh Khang

Sinh nhật Minh Khang, Bách Hợp dự định tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ tại nhà hàng. Cô bảo tôi nhất định phải đến. Khi tôi hoàn thành công việc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì đã muộn giờ. Bữa tiệc có lẽ sắp kết thúc nhưng nếu tôi không đến, Bách Hợp sẽ giận tôi. Nên tôi đành lấy chiếc xe hơi của ba một mình lái đến nhà hàng mà cô đặt sẵn. Nhìn từ bên ngoài qua cửa kính lớn, tôi chỉ thấy mỗi Minh Khang, không thấy Bách Hợp đâu cả.

Hoá ra người đến muộn lại là Bách Hợp.

Ánh mắt ngạc nhiên của Minh Khang rớt trên chiếc Nissan màu bạc tôi đỗ ngoài kia, tôi cười, nhún vai, của ông già tôi đấy không phải của tôi đâu, bình thường ông ấy hiếm khi nào cho tôi lái xe.

Minh Khang sửng sốt.

Tôi đoán có lẽ Bách Hợp chưa nói gì cho Minh Khang biết, tuy nhìn bề ngoài tôi không chưng diện trau chuốt nhưng sự thật là gia đình có một gia sản kếch xù. Ba tôi là một doanh nhân có tiếng và là một người cha mẫu mực. Cách ông ấy giáo dục con cái cũng rất khác biệt, ông bỏ mặc tôi làm những gì tôi muốn nhưng phải biết dừng đúng lúc. Vì vậy tôi là đứa trẻ lớn lên mà không có chút tỳ vết nhơ bẩn nào. Bách Hợp quý tôi ở điểm này, tình bạn giữa chúng tôi cũng vì thế mà keo sơn.

Trong một giờ đồng hồ chờ Bách Hợp, tôi nhận thấy Minh Khang dường như biến thành một người khác hẳn hoàn toàn. Vẻ im lặng xoá bỏ, anh nói nhiều hơn tôi nghĩ, trí tưởng tượng cũng rất phong phú còn đôi mắt u buồn từng loé lên sáng ngời trong suốt thời khắc chờ đợi đó. Anh gọi tên một cách thân thiết, rót trà mời tôi. Anh galăng và lịch sự với tôi, hỏi tôi có đói không. Chúng tôi giống như những người đang yêu nhau vậy.

Tôi khẽ cúi đầu, khuấy tách ca cao đã nguội, lòng chơi vơi, thỉnh thoảng lại bắt gặp cái nhìn chăm chằm của chàng trai đối diện.

***

Bách Hợp và Minh Khang

Mấy ngày sau đó Minh Khang thay đổi thật sự. Đôi mắt anh không còn buồn bã như trước cũng không mặc những bộ quần áo luộm thuộm hay rộng thùng thình nữa. Anh ta bắt đầu diện lên người những bộ y phục tinh tươm, áo vest lịch lãm, thắt cà vạt màu xanh lam, tóc chải bóng loáng. Đây mới chính là hình mẫu phù hợp với Bách Hợp mà tôi từng nghĩ.

Nhưng sự thay đổi của Minh Khang lại khiến tôi bất an hơn, nhất là khi anh nhìn tôi lâu thật lâu, dịu dàng và cháy bỏng, có muốn né tránh hay chối từ cũng đều vô ích.

Tôi lờ mờ đoán ra nguyên do của sự thay đổi đột ngột đó nhưng tôi không muốn đối diện. Đối với một người đàn ông bao nhiêu năm cực nhọc kiếm sống là vì mục đích gì? Mùa hè sang, Bách Hợp đưa hết số tiền mà mình dành dụm được cho Minh Khang mở rộng cửa tiệm, không những sửa chữa mà còn bán những mặt đồng hồ ngoại quốc. Khi cửa tiệm được khang trang, sửa sang lại, Minh Khang vận com lê trắng muốt đi giày đen kèm với nụ cười tươi như hoa, đứng trong cửa tiệm niềm nở chào khách.

Minh Khang càng ngày càng trẻ trung, ăn nên làm ra thì Bách Hợp gầy đi trông thấy, gương mặt cô xanh xao, những đường gân xanh nổi lên trên bề mặt hai cánh tay.

***

Tôi và Minh Khang

Từ sở cảnh sát, tôi đón taxi chạy thẳng đến cửa tiệm đồng hồ của Minh Khang. Khi tôi xông vào, anh đang tựa người bên khung cửa sổ cười mãn nguyện, trong tay cầm chiếc cốc thuỷ tinh có cắm một bông cúc vàng.

Tôi giựt phắt chiếc ly trên tay anh ta ném mạnh xuống sàn nhà. Chỉ trong một ngày mà tôi đã làm vỡ hai chiếc ly thuỷ tinh tại hai thời điểm khác nhau.

Thấy tôi, anh ngạc nhiên xen lẫn phấn khích.

Tối hôm qua anh đến nhà Bách Hợp, đúng không? Tôi gặng hỏi.

Anh quay mặt đi, bối rối.

Tôi lặp lại một lần nữa, anh đã nói gì với cô ấy?

Anh đút hai vào túi quần, nói một cách bình thản, anh nói với Bách Hợp người anh thích là em...

Minh Khang nói chưa dứt câu liền bị tôi tát cho một cái thật mạnh. Cái tát ấy chấm dứt luôn mối quan hệ quen biết giữa tôi và anh. Lúc này tôi đã tin sự có mặt của Hoàng Quân không phải là ảo giác. Đây chính là lý do khiến Bách Hợp-một cô gái mạnh mẽ, cứng rắn-cũng phải kết thúc cuộc đời mình khi lâm vào bế tắc trong tình yêu.

Minh Khang là chàng trai mà Bách Hợp yêu, tin tưởng và gửi gắm thế nhưng đến phút cuối anh ta chỉ lợi dụng cô, lừa gạt cô khiến cô không còn đường lui đành từ bỏ để giải thoát nỗi đau.

Anh thích tôi hay thích gia sản nhà tôi? Tôi trợn ngược mắt nhìn Minh Khang, giọng nhấn mạnh rõ từng tiếng, anh mau biến khỏi đây ngay lập tức, đừng để tôi gặp lại anh nếu không tôi sẽ giết anh.

Buổi chiều hôm đó, tôi đập nát hết tất cả những gì có trong cửa tiệm. Minh Khang vì muốn thoát khỏi cuộc sống nghèo hèn trước đây mà để quỷ dữ bắt mất linh hồn, anh ta chỉ trợn mắt nhìn tôi phá phách cuồng loạn mà không ngăn lại, từng chiếc đồng hồ ném xuống đất, vỡ tan tành. Mãi cho đến khi Hoàng Quân đến lôi tôi về khi tôi quỳ thụp gối giữa đống hoang tàn đổ nát.

Không có nước mắt, chỉ thấy tim nghẹn lại.

Qua ngày hôm sau, Minh Khang rời khỏi thành phố, cửa tiệm đồng hồ sang cho chủ mới. Hai tháng sau nó biến thành một quán cà phê xinh xắn, chôn vùi mọi dấu tích của quá khứ.
 

Tôi và Hoàng Quân

Sau cái chết của Bách Hợp, tôi hay ngồi thơ thẩn bên cửa sổ. Hoàng Quân luôn kề cận bên tôi, sợ tôi buồn chán mặc cho tôi có khi nổi giận với anh hoặc cả ngày không nói lời nào. Câu chuyện về Bách Hợp in sâu vào kí ức tôi, nhìn đâu đâu cũng thấy cô. Có lẽ vì quá sốc, đầu óc hoảng loạn nên tôi chẳng thể nào khóc được.

Hoàng Quân chỉ ở cạnh tôi chứ không an ủi hay vỗ về. Anh để mặc tôi tự hành hạ bản thân mình, kiệt sức vì mỏi mệt rồi dần dần gượng dậy.

Một hôm anh nói sẽ dẫn tôi đi ngắm bách hợp nở. Tôi nhìn tờ lịch trên bàn, tháng tư đến rồi. Mùa bách hợp nở trắng xoá khắp núi đồi cũng đã đến. Tôi nghĩ anh nói đùa nhưng không anh xin nghỉ phép và đưa tôi đi thật.

Cuối cùng tôi đã nhìn thấy hoa bách hợp. Không kiềm được cảm xúc, tôi gục đầu lên vai Hoàng Quân, khóc rấm rức làm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh. Bốn tháng sau khi Bách Hợp mất, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi đau, nước mắt, cuối cùng cũng đối diện với tháng tư bách hợp nở rộ trên núi. Thế giới này vĩnh viễn không còn người con gái mang tên loài hoa dại mỏng mảnh nhưng bền bỉ kia nữa.

Bàn tay Hoàng Quân vuốt mái tóc tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Một năm sau, tôi và anh về cùng một nhà. Con đường sau này, tôi tình nguyện bước tiếp cùng anh
GR:Chuyện buồn tình yêu.

3 0
ngan | Chat Online Report
Like=trả
+5sao mik sẽ trả
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ÚtNhàNghèo
Link | Report
2021-03-28 09:56:37
Chat Online
                            TỪ LÂU ĐÃ KHÔNG CÒN LÀ BẠN THÂN

Nhưng rồi cuộng sống dần thay đổi thì con người cũng vậy thôi, nó là sự khởi đầu, nhưng nó mong, sẽ có một đứa con gái tốt khác, là điểm kết thúc, tình yêu học trò chỉ là những kỉ niệm đẹp để ấp ủ, nhớ về. 

***
 

"Reng!Reng!Reng..." – Tiếng tin nhắn từ điện thoại.

- Cậu được xếp vào lớp mấy vậy ?

- Chúng mình cùng lớp mà

- Vui nhỉ !! Mai tớ qua đón sớm nhé!

- Uhm, tớ đợi.

- Mai cậu muốn ăn gì?

- Phở đi, hôm qua, cậu nói thèm mà.

- Tớ nói chơi mà cậu nhớ luôn à, đúng là bạn thân của tớ.
Nhận được tin nhắn đó, An hờn lẫy ném điện thoại lên giường, nó trùm mền, úp mặt vào gối. hai từ "bạn thân" làm nó đau lắm! Từ lâu cái khái niệm đó đã không còn. Chẳng biết là Khang giả vờ ngốc hay là hắn chưa nhận ra tình cảm của nó. Là bạn tri kỉ của nhau hơn 9năm, nhưng lúc nào nó cũng là đứa cho đi nhiều hơn. Nó hiểu Khang hơn chính bản thân mình, nhưng Khang thì lúc nào cũng hồn nhiên vô số tội.

Nhà hai đứa cách nhau chưa đầy ba trăm mét, nên lúc nào Khang cũng qua đón nó đi học. Và hôm nay cũng vậy, ngồi trên xe của Khang nó vẫn rôm rã hỏi chuyện, nhưng thật ra nó thẹn lắm. Trước đây nó đâu có cái cảm giác đó, nhưng bắt đầu từ cuối năm lớp 8 thì mọi chuyện dần thay đổi cho đến tận bây giờ. Khang chở nó đi ăn sáng, rồi đến trường, trên đường đi hắn có nói:

- Tụi mình...Lại ngồi cạnh nhau nhé !

- Thì tất nhiên rồi – An mỉm cười đáp.

Dù nó chẳng muốn có người xinh hơn mình nhưng phải công nhận con gái lớp này đẹp thật. Khang ngồi loay hoay ngó trên ngó dưới rồi đập vai An cười nói:

- Cậu thấy con bé ngồi bàn đầu thế nào?

- Thì cũng xinh, cậu định cưa nó à - An đáp .

- Ừ. Tớ mới vừa "đá" nhỏ hôm trước

Nghe vậy, nó quay đi chẳng nói gì. Mỗi lần như thế nó đau lắm! Khang nổi tiếng lăng nhăng điều đó nó cũng biết, nhưng chỉ với tư cách là một đứa bạn thì làm sao nó có thế trách móc Khang được. Mỗi lần Khang thay người yêu là mỗi lần nó chìm đắm trong nỗi buồn và suy tư. Đôi khi cũng có chút ghen tị , vì sao hết lần này đến lần khác người được Khang chọn lại không phải là nó. Nhưng Khang cũng đâu thờ ơ, hắn cũng quan tâm đến nó lắm!

Những khi đi học trễ, Khang thường hỏi nó muốn ăn gì rồi xuống căn tin lấy, biết nó thích uống nước ngọt nên lúc nào cũng mua kèm. Nhưng mỗi lần ngồi nhìn Khang và con bé bàn đầu ném thư qua lại thì nó lạnh chạnh lòng, có khi nó bỏ vào nhà vệ sinh ngồi một mình. Dạo này trời nóng, nên hai đứa thường rủ nhau ra quán cà phê làm bài tập. Cái nắng chói chang rọi vào cửa kính, tỏa vào người An, trông nó như một thiên thần tự nhiên thuần khiết. Đôi lúc một cơn gió thoảng qua làm tóc nó tung xỏa vào mặt, phất phơ che trên trang giấy, khiến việc viết bài của nó trở nên khó khăn . Thấy vậy, Khang chợt nhẹ nhàng đưa tay lên tém tóc cho nó ở phía sau, nắm chặc không để cho sợi nào bay lung tung làm vướng vào mặt nó. Khang khẽ nói:

- Cậu cứ việc làm bài còn mọi thứ cứ để tớ lo.

Nó đỏ mặt, ngượng ngùng chỉ biết cắm cúi ngồi viết, và cảnh tượng hết sức dễ thương đã diễn ra, một đứa con trai ngồi giữ tóc để cho người con gái của mình ngồi học bài. Mỗi lần được Khang quan tâm chăm sóc như vậy trong lòng nó hạnh phúc nhường nào. Cũng chính vì điều đó đã làm nó lỡ thích một đứa bạn thân tri kỉ. Bao nhiêu muộn phiền tan biến. Nó không cần biết Khang đã thích những ai, hay nói lời đường mật với đứa con gái khác, chỉ cần biết là nó đã thích Khang, thích từ rất lâu rồi. Nhưng làm sao nó có thể thổ lộ được, xung quang Khang có biết bao nhiêu người, hết lần này đến lần khác nó vẫn chưa phải là đứa được Khang chọn. Nó thì có gì xấu đâu chứ! Nhưng mà Khang chẳng một lần để mắt tới, khiến nó bi quan và nghĩ Khang không thích mình, vì vậy nó nào có can đảm để nói ra hết. Nó sợ Khang biết rồi cái tình cảm bạn bè tri kỉ cũng không còn, nên suốt hơn 3năm nó đành phải im lặng mà chôn giấu.

Ngày noel, Khang dẫn nhỏ bàn đầu đi chơi, giờ thì nhỏ là bạn gái của Khang rồi. Nó cũng được Khang rủ đi cùng. Ban đầu, nó lưỡng lự nhưng rồi không hiểu tại sao nó lại đồng ý. Hẹn nhau 4 giờ chiều nhưng nó lại đến sớm 5 phút, còn nhỏ kia thì đã tới trễ lại còn đòi Khang qua chở. Từ lúc đó, nó tự nhiên trở thành người vô hình. Khang cứ nói chuyện, đùa dỡn, còn nhỏ thì ngồi ỏng ẹo các thứ, nhưng Khang đều chiều theo ý. Đôi lúc nhỏ còn lườm lườm liếc liếc sang nó.Thấy chướng mắt, nó đập vai Khang rồi bảo:

- Sở thích của cậu là mấy đứa con gái bánh bèo chảy nước này à?

- Thì con gái bây giờ, đứa con gái nào cũng thích làm nũng với ban trai mà! – Khang trả lời tỉnh bơ.

Nghe Khang nói, nó cũng chẳng còn kìm chế được nữa, nên vội vã bỏ về, Khang cũng định chạy theo giữ lại, nhưng sợ nhỏ đó giận nên lại thôi. Nó cũng chẳng lạ lẫm gì với trường hợp như vậy, đây không phải là lần đầu tiên nó hờn dỗi bỏ về. Dẫu biết là sẽ buồn sẽ đau, nhưng lần nào Khang rủ đi chơi với bạn gái nó đều đồng ý một cách mù quáng. Nếu là mọi ngày, hai đứa như một cặp bài trùng thì lúc có kẻ thứ 3 xuất hiện, nó lại trở thành một người dư thừa. làm bạn với nhau hơn 7 năm, nó còn lạ gì tính cách của Khang, nhưng lần nào bỏ về, tâm trạng nó lại nặng trĩu. Mọi thứ do Khang làm ra, cũng là do Khang kết thúc. Lúc nào cũng vậy, Khang vẫn là người chủ động. Cách đó mấy ngày, nó chẳng thèm gọi điện hay nhắn tin gì, nhưng Khang lại qua rủ nó đi thư viện, nhân tiện cơ hội làm hòa. Ngồi trên xe, nó cũng chẳng mở miệng nói câu nào, thấy vậy Khang hỏi:

- Cậu lại giận à?

- Ừ...

- Tớ thấy nhỏ đó cũng tốt tính nên muốn cậu làm bạn rồi kết thân thôi!

- Nhưng mà...tớ chỉ muốn mỗi cậu làm bạn thân với tớ thôi.

- Ơ...Tớ... xin lỗi.

Nói rồi hai đứa cũng im bặc. Vào thư viện nó lẳng lặng tìm mấy cuốn tiểu thuyết rồi ngồi đọc, Khang thì đam mê với mấy cuốn trinh thám. Vì đến khá trễ, nên chỉ còn một bàn gần cửa sổ. Buổi chiều nắng chói chang, chiếu thẳng vào mặt, nó vừa lấy tay che, vừa cặm cuội đọc. Thấy nó "khổ sở", Khang mỉm cười, đem truyện lại ngồi trên cửa sổ, ngay hướng mặt trời một cách thản nhiên. Khang làm vậy là để che cho nó khỏi bị nắng rọi. Khang luôn quan tâm âm thầm đến từng điều nhỏ nhặt của nó. Nếu không phải vì quá lăng nhăng thì Khang cũng trở thành hình tượng soái ca trong lòng nó rồi. Vốn dĩ truyện tranh ngắn hơn tiểu thuyến, nên mỗi lúc đọc xong, Khang lại ngồi chờ nó, vừa nhìn vừa cười cười he hé, nó cũng chẳng biết tại sao. Khi ra về, nó vẫn lặng im thin thít và Khang lại là người mở lời:

- Cậu biết là cậu xấu xa nhất khi nào không?

- Không!

- Là lúc cậu giận tớ và không nói chuyện với tớ đó, mỗi khi như vậy, đối diện với cậu tớ khó chịu lắm đấy

- Thì cũng tại cậu thôi – Nó lạnh lùng đáp lại

- Tớ thì làm gì sai...Tớ...chia tay với nhỏ đó rồi!

- Ơ...Tại sao?

- Nó lúc nào cũng nũng nịu, nói tớ đừng làm bạn và nghĩ chơi với cậu đi nên tớ chia tay rồi!

- Ừ...đúng đó! Tớ...cũng hết giận cậu rồi! – Nó cười đáp.

Khang và nó cứ như vậy thì vui biết nhường nào. Đối với nó, Khang là một thứ rất tuyệt vời mà ông trời đã ban để thay thế cho bố. Dù Khang rất hay làm nó buồn nhưng Khang cũng là người làm nó vui. Đôi lúc nó cũng nghĩ hơi nhiều, nó tự thấy bản thân cứ như một con kì đà cãn mũi, nhưng nó cũng muốn Khang có một đứa người yêu tốt dù không phải là nó. Những lời nó nói ra đều mang nặng hàm ý, mà Khang đâu hay biết, lúc nào cũng mở miệng ra là bạn thân tốt, nó vui nhưng thật sự nó vẫn mong được nhận lại nhiều hơn thế, dù chỉ lướt qua và đụng phải nhau một chút thôi thôi. Nó không thích cái cảm giác bộn bề tâm tư rồi lại chỉ đối diện mà nhìn Khang. Nó sợ nói ra rồi ngay cả cái tình cảm bạn bè cũng vơi dần, nó sợ cái cảm giác không thỏa mái, e dè trước Khang, và hai đứa lại tránh mặt nhau. Đôi lúc nó muốn mọi chuyện cứ diễn ra như thế này, nhưng lại có khi nó muốn là người ở bên Khang với một vai trò khác. Những lúc nhìn Khang cười đùa với đám con gái nó khó chịu lắm.Nó định trả thù thân mật với những thằng con trai nhưng lại không làm được. Bởi vì trong nó chỉ có mỗi Khang mà thôi.

Học Kì 2 năm cuối cấp, hai đứa dần chú tâm vào việc học hơn. Khang giỏi các môn tự nhiên, còn nó giỏi các môn xã hội. Môn văn đối với Khang là một cực hình.Bỏ bê đã lâu, nên bây giờ Khang không tài nào chép và theo kịp bài nỗi, một phần cũng là do giáo viên giảng khá nhanh. Thấy Khang ngồi nhăn nhó, nó ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng giơ tay đứng phắt dậy:

- Cô ơi, cô giảng chậm lại một chút, e không theo kịp ạ.

Cả lớp trố mắt nhìn, một đứa giỏi văn thiên bẩm như nó cần gì cô giảng cũng tự biết được thôi. Nghe vậy, Khang liền hiểu chuyện. Nó nhìn qua, rồi chỉ cười nhẹ, Khang cuối đầu rút điện thoại nhắn tin. Nó nhận được, liền mở ra xem, thì thấy dòng "chữ cảm ơn cậu" được ghép trên hình một một con ma tóc dài, không có mắt. Hoảng hồn, nó làm rơi điện thoại. Chẳng biết đụng chỗ nào, mà nhạc bỗng nhiên phát ra, cô giáo phát hiện ngay và điện thoại của nó đã bị thu. Mặc cho nó hết lời nen nỉ hết lời cô vẫn không bị lay động, nó ào khóc vì sợ bị mẹ đánh. Khang xoa đầu, xin lỗi, dỗ dành các thứ nhưng nước mắt nó vẫn không ngừng tuông. Giờ ra chơi, Khang nhảy ra ngay khỏi lớp, cũng không màng đến nó nữa, khiến nó hận ghê gướm. Và rồi một lúc sau quay lại, Khang cầm điện thoại rồi chìa ra cho nó nói:

- Tớ lấy trộm trong phòng giáo viên đó!

Nó chưa kịp mừng thì đã thấy Khang vội quay đi trên tay cầm một tờ giấy, nó gặng lại hỏi:

- Lại đi đâu thế?

- Xuống viết bảng kiểm điểm, may mà tớ bị thầy giám thị bắt, gặp cô Văn là chết rồi.

- Bây giờ...Tớ chẳng biết nên nói cảm ơn hay là xin lỗi cậu nữa. – Giọng nó bé lại.

- Tớ thích nge cậu nói cảm ơn hơn. Cậu bị thu điện thoại là lỗi của tớ mà.

- Vậy...Cảm ơn cậu.

Khang cười rồi véo má nó và quay đi, nó vẫn đứng nhìn theo bóng hình của Khang. Tim nó như muốn tung ra khỏi lồng ngực. Đến giờ phút này nó biết mình chẳng bao giờ ngừng thích Khang được nữa. Tình cảm sâu đậm là vậy, nhưng nó ít khi nào làm được điều gì cho Khang, nhưng Khang thì khác. Dù chưa một lần nói ra tình cảm của mình, nhưng vì nó Khang có thể làm tất cả. Nó từng đọc được một câu:"Con đường từ tình bạn sang tình yêu là rất ngắn nhưng từ tình yêu qua tình bạn là không thể nào", Và nó sợ điều đó, nên bây giờ, đối với nó, có thể im lặng là quốc sách.

Ngày 26-3, trường có tổ chức cắm trại, sinh hoạt. Khối của nó cũng có hoạt đông thi đua giữa các lớp. Khang và nó được chia thành một cặp tham gia với nhiệm vụ là chuyền banh bằng miệng. Nhưng trớ trêu thay, trong quá trình diễn ra đã có một sự cố. Lúc đang gấp gáp, môi của hai đứa đã vô tình chạm nhau. Mọi người ai cũng thấy, đám bạn la hét lên khiến nó giậc mình làm rơi cả quả banh. Bọn trong lớp thì châm chọc: "Chúng mày định chúc nhau năm mới An Khang thịnh vượng hả." Hai đứa chỉ biết đứng như trời trồng, mọi thứ dần náo nhiệt hẳn lên. Và rồi, đứa con gái trong đám đã vô tình nói một câu:

- Sắp hết năm học rồi, lớp mình còn vui vẻ như vậy được bao lâu ?

Mọi thứ dường như lặng cả đi, chẳng ai dám nói gì, Khang cũng chỉ biết cười trừ. Từ hôm đó, nó đã suy nghĩ rất nhiều, liệu sau này Khang và nó có còn cơ hội như vậy với nhau được nữa không? Rồi những tình cảm của nó, Khang có thể nào hay biết. Thời gian thì đang trôi qua từng ngày, nó thì vẫn rụt rè lưỡng lự, bây giờ không thổ lộ thì liệu sau này sẽ ra sao, hay chỉ là bí mậy mà nó vùi lấp suốt bao nhiêu năm. Bây giờ nó mới thông suốt, Khang không thích nó cũng chẳng sao chỉ cần Khang biết được tình cả của nó một lần thôi cũng được, nó tin cái gọi là bạn bè hơn 9 năm sẽ không vì chuyện này mà bị đánh mất. Thế là nó hẹn Khang ra quán cà phê quen thuộc để thi hành nhiệm vụ . Hai đứa ngồi nhìn một cấp lâu, rồi nó mới dám rụt rè mở lời vào trực tiếp câu chuyện:

- Cậu biết không?

- Biết gì. ?

- Từ lâu, tớ đã chẳng còn xem chúng ta là bạn thân nữa rồi, bởi vì...tớ...th..í..ch...

Nói tới đây Khang lấy tay che miệng nó lại rồi ngượng ngùng đáp tiếp:

- Cậu đừng nói nữa. Tớ sẽ cảm thấy bản thân rất có lỗi, xấu hổ rồi sẽ chẳng dám đối diện với cậu.

Nó cảm giác như mình đang bị từ chối, hai má nó đỏ ửng và ngẹn ngào đáp:

- Vậy thì thôi, tớ hiểu rồi, tớ không làm phiền cậu nữa

- Cậu hãy nge tớ nói hết, tớ thấy mình tệ và... hèn nhát lắm! Đáng lẽ, người nói những lời đó...phải là tớ. Thật ra tớ cũng thích cậu từ lâu lắm rồi. Cái cảm giác đó đã bắt đầu từ lúc tớ học lớp 9, tớ cũng chẳng nge cậu nói gì nên không dám thổ lộ. Tớ làm mọi cách để che đi mọi cảm xúc, cả việc tớ hay lăng nhăng, bồ bịch cũng vậy. Nhưng bây giờ tớ biết là mình không đơn phương rồi.

- Nhưng tớ mới là người đơn phương này, tớ thích cậu từ lúc học lớp 8 mà – Nó đáp lại hài hước

Rồi hai đứa chỉ ngồi tủm tỉm nhìn nhau cười. Từ hôm đó, mọi chuyện cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ là đôi khi nó và Khang thường tung ra một vài câu mùi mẫn tình cảm. Một lần, đang trò chuyện trong quán trà sữa, nó bắt gặp thông tin tuyển sinh học bổng du học toàn phần ở Singapore, hai đứa quyết định đi thi thử. Đề thi hầu hết là về kiểm tra IQ nên rất khó khăn với một đứa chỉ giỏi văn như nó, Khang cũng chỉ bảo làm tàm tạm. Nó cũng chẳng trông chờ gì vào kết quả, vì ngay từ đầu, hai đứa đã hứa cùng nhau cố gắng thi vào trường đại học ở TP.HCM, nó và Khang lại được ở bên nhau cùng nhau học tập, đi chơi. Chỉ nghĩ đến vậy thôi là nó hạnh phúc rồi. Ngày thông báo điểm, nó đã rớt, gọi điện Khang cũng bảo là điểm thấp nên chẳng hy vọng gì. Khang động viên nó, hai đứa hứa hẹn đủ điều, cái cảm giác được tự do tự tại ở bên nhau thật là vui sướng biết bao nhiêu. Khang vui nó cũng vui, Khang hiểu nó và nó cũng hiểu Khang vậy là tốt rồi. Thế là hai đứa chăm chỉ ôn luyện và bước vào kì thi đại học với một tâm thế khá nhẹ nhàng. Cũng rất may là bài làm cũng khá ổn. Sau những ngày miệt mài đen sách, hai đứa lại càng khắng khít hơn, Khang thường qua nhà nó chơi. Một lần, Khang để quên điện thoại ở nhà nó, định đem đi trả, thì nó nhận được một tin nhắn với nội dung:" vậy mày quyết định chỉ vì con An mà không đi du học hả" nó mới giậc mình, dù biết là sai nhưng nó vẫn mở ra xem cuộc hội thoại của Khang với người bạn đó:

- Mày nhận được học bổng toàn phần đi du học ở Singapo hả?

- Ừ, nhưng tao không thể đi

- Tại sao?

- Vì, An! Tao với nó đã hứa cùng nhau học ĐH ở TP.HCM rồi, tao không thể cắt đứt tình cảm với nó mà đi được. Nhưng tao vẫn đang suy nghĩ . Tao thích nó và tao cũng thích đi du học nữa, đó là ước mơ của tao, tao cũng buồn lắm mà biết làm sao được .

- Vậy là mày quyết định định chỉ vì con An mà không đi du học hả?

Đọc xong, nó rưng rưng nước mắt chạy đến nhà Khang. Nó phải hỏi cho ra nhẽ. Đây là mơ ước của Khang nhưng không lẽ vì nó mà bị dập tắt, nó đã nói ra cả lòng mình, khuyên Khang hết lời nhưng Khang chỉ vỗ nhẹ vai nó và cười nói:

- Thật ra tớ thích cậu hơn đi du học. Nếu chúng mình được học chung ở TP.HCM và được bên nhau thì cũng rất đáng để mình đánh đổi với cái học bổng mà. Ở gần cậu cũng là ước mơ lớn nhất của tớ rồi.

Chỉ vì lời hứa đó mà Khang lại bất chấp như vậy, khiến nó vô cùng xúc động. Nó tự cảm thấy gánh nặng như đè lên vai. Nó phải đậu được đại học ở thành phố thì mới xứng đáng với những gì Khang đánh đổi. Bằng mọi giá nó phải giữ được lời hứa thì mới không có lỗi với Khang. Nó phải bù đắp lại những gì mà Khang đã bỏ ra.

Nhưng rồi, lúc nhận được kết quả nó đã hết sức tuyệt vọng, điểm của nó chỉ đủ đậu các trường ở Quy Nhơn, nó đã không thể giữ lời hứa được. Còn đối với một người như Khang thì dư sức rồi, còn thừa một đống điểm. Nó chẳng dám đối mặt, cũng không nói cho Khang biết chuyện này. Nó xấu hổ với những gì mình nhận được. Nó đã trằn trọc suốt bao đêm, Khang đặt hy vọng vào nó mà bỏ hết tất cả nhưng lại chẳng nhận được gì, nó cảm thấy cảm có lỗi vì người không thực hiện lời được lời hứa lại là nó. Nó đang nghĩ đến một viễn cảnh mỗi đứa một nơi, chẳng thể được ở bên nhau nữa, rồi còn khi lên đại học hai đứa cũng ít có thơi gian về nhà chứ đừng nói là gặp nhau, cái tình cảm này sẽ giữ được bao lâu, đến một lúc nào đó, lâu dần thì cũng phai mờ thôi. Còn Khang không những chẳng được đi du học mà còn mất cả những hẹn ước, hy vọng. Nếu nó giữ được lời hứa, thì phần nào mới đủ với những gì Khang đã từ bỏ, hy sinh. Nó không thể chỉ vì vậy mà đánh mất cả tương lai ước mơ của Khang. Bây giờ, nếu nó không buông thì việc ở bên nhau đã không được mà còn ảnh hưởng đến tiền đồ của Khang. Ngay từ đầu, tất cả là đều do nó. Nó đã suy nghĩ rất nhiều, khóc cũng có, đau cũng có nhưng nó phải đành nghĩ cho Khang. Rồi nó hẹn Khang ra quán cà phê quen thuộc, hôm nay nó không còn e dè như trước nữa:

- Tớ nghĩ chúng ta đơn thuần chỉ là say nắng thôi, chúng ta chưa đủ chín chắn trong việc gì cả, vậy nên tớ nghĩ nên dừng lại đi...tớ cũng hơi mệt mỏi rồi.

- Tại sao? Cậu không tin tớ, hay là cậu nghĩ chỉ vì tớ, mà cậu thi đại học không đạt kết quả tốt. Vậy tớ hiểu rồi, đúng là do tớ...dù sao thì cũng cảm ơn cậu suốt thời gian qua.

Nó nhắm mắt quay lưng, vội vã bỏ về, nó sợ mình sẽ mềm yếu. Nó không nói ra hết mọi chuyện, là vì với tính cách đó, Khang sẽ chẳng như vậy bỏ nó mà đi. Nó đau lắm chứ, nhưng nếu vậy thì mọi chuyện mới êm xuôi, điều duy nhất khiến Khang lưu luyến là nó, mà bây giờ đã chẳng còn gì, nên Khang cũng không vướng bận. Nó không hối hận với quyết định này, đôi khi chỉ là buồn bã khóc thầm mà thôi. Khang cũng có nhắn tin níu kéo nhưng nó đã cố gắng không trả lời. Rồi Khang cũng quyết định đi du học, ngày Khang ra sân bay nó chỉ biết đứng từ xa mà lặng lẽ nhìn cho đến khi hình bóng Khang khuất hẳn. Vì người mình thích, nó quyết định làm người xấu miễn là đem lại kết quả tốt. Có thể Khang ra đi mà trong lòng vẫn còn hận nó, vẫn chỉ nghĩ lý do chia tay là sự ích kỷ của nó. Nhưng rồi cuộng sống dần thay đổi thì con người cũng vậy thôi, nó là sự khởi đầu, nhưng nó mong, sẽ có một đứa con gái tốt khác, là điểm kết thúc, tình yêu học trò chỉ là những kỉ niệm đẹp để ấp ủ, nhớ về. Nó chưa bao giờ trách móc ai, mọi chuyện cùng từ nó mà ra, nếu Khang sống tốt thì nó cũng vui rồi. Đó là điều đầu tiên mà nó hy sinh một cách chính đáng cho Khang. Nó đã không giữ được lời hứa vì thế nó làm vậy là để bù đắp với những gì Khang đã bỏ ra. Đôi lúc nó nhớ Khang vô cùng, cầm điện thoại nó chỉ muốn gọi ngay cho Khang nhưng nó không thể. Dù sao thì Khang cũng đã đổi số điện thoại, nó chẳng biết cách nào để liên lạc, mà cũng tốt thôi, như vậy nó sẽ dễ dàng quên Khang đi. Nó luôn suy nghĩ tích cực, Khang sống tốt thì việc gì mình phải hối hận, nhưng lí trí làm sao thắng được con tim, từng đêm từng đêm nó luôn nhớ về Khang mà không ngủ được. Mỗi lúc buồn bã, nó đều lặng lẽ ngồi nhìn ra ô cửa sổ, như mong ngóng một hình bóng quen thuộc nào đó, rồi hoài niệm nhớ về những khoảnh khắc, khoảng thời gian đẹp đẽ của hai đứa, nước mắt nó không ngừng tuông trào, cứ thế mà lăn dài...lăn dài...và lăn dài.

Nhưng nó vẫn tin vào cái tình cảm đẹp đẽ ngày ấy của nó và Khang và một điều kì diệu nào đó đang đợi chờ ở tương lai. Có duyên ắt sẽ gặp lại, có nợ ắt sẽ tìm về, đủ yêu đủ thương cũng sẽ vượt qua bao khoảng cách và thử thách cho dù là bây giờ hay sau này...
GR:Chuyện buồn tình yêu.
#GR đầu tiên trong ngày 28/03/2021.

5 0
K☥O☥D_T0iYeuEmk | Chat Online Report
Like
0 0
๖ۣۜℓїŋɦッ☪k8☆๖ۣۜ♡ŋè♡ | Chat Online Report
like nhé,
0 0
ÚtNhàNghèo | Chat Online Report
cảm ơn
0 0
I need to tell you something | Chat Online Report
like
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ÚtNhàNghèo
Link | Report
2021-03-27 23:16:54
Chat Online
                                     MẢNH ĐỜI KHÔNG TÁCH

Tình yêu đôi lứa hay tình cảm ruột thịt mới là thứ làm chúng ta day dứt nhất về sau cùng. Điều này tùy thuộc vào cảm nhận của riêng mỗi người. Có thể chúng ta còn trẻ, chúng ta còn nhiều thời gian để đổ lỗi cho thứ gọi là "sai lầm của tuổi trẻ". Nhưng thực ra mà nói, cuộc đời là một chuỗi những hành trình mà bước đi sau sẽ cần phải dựa vào chính bước đi từ phía trước. Tình yêu có thể trở thành ngốc nghếch và dằn vặt, cũng có thể đơn giản là một cái phủi tay như thể rằng ngày mai sẽ khác.

Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ đột nhiên nhớ ra về tuổi trẻ của mình và thoải mái đối mặt lại với những nỗi đau mà bản thân từng trốn chạy. Đó là lúc mà tình yêu vốn dĩ chẳng còn là điều đặc biệt quan trọng như cách chúng ta từng nghĩ. Người cũ, tình cũ hay bất cứ những thứ gì cũ kỹ, có thể cũng chỉ đơn giản được gói trong một câu chuyện dửng dưng bên tách cà phê để hồi tưởng, hoặc một nụ cười thoáng qua nếu vô tình bắt gặp đâu đó trong dòng đời.

***

An kéo tấm rèm cửa lại và rời khỏi phòng làm việc vào lúc năm giờ chiều, như cách mà bất cứ ngày nào trong tuần vẫn diễn ra. Phòng làm việc của An nằm trên lầu mười ba của một cao ốc giữa trung tâm thành phố. Đây là nơi cô làm việc kể từ khi về nước với tấm bằng tiến sĩ ngành tâm lý học cách đây hai năm.

Đối với An lúc này, công việc dường như là điều bận tâm duy nhất. Cách làm việc của An khá độc lập, cầu toàn. Công việc phần lớn dựa vào nền tảng kiến thức mà cô có được trong thời gian làm nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Điều này khiến cho đồng nghiệp và khách hàng luôn thấy ở An một nguồn năng lượng dồi dào, một cá tính mạnh mẽ. Cũng bởi thế, họ có phần kiêng dè cô.

Ba mươi tư tuổi, có sự nghiệp ở một độ tuổi không còn trẻ với người phụ nữ. Nhưng An chưa lập gia đình. Theo như cách cô từng nói, đàn ông không còn bất cứ điểm nào thú vị để cô khám phá.

An hài lòng với lựa chọn cô đơn.

Sài Gòn những ngày nắng tháng tư, mặt đường ủ nhiệt, bỏng rẫy. Xung quanh đặc quánh mùi nhựa đường, khói bụi và dầu xe. Hết thảy như chỉ chực chờ để xộc thẳng vào khoang mũi.

An chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại Sài Gòn khi quyết định ra nước ngoài học gần mười năm về trước. Nhưng rồi, duyên số khiến cô quay lại với lời đề nghị cộng tác từ dự án hỗ trợ tâm lý cho những người phụ nữ không còn khả năng sinh con. An thích thú với dự án này. Cô quyết định quay về để hỗ trợ họ và tìm một cơ hội làm mới bản thân tại vùng đất cũ. Vùng đất mà với cô, hạnh phúc nhiều nhưng cũng lắm đau thương.

Trên đường về nhà, An bỗng khựng lại khi thấy một bóng người khá quen thuộc. Giây phút đó khiến cô trở nên bối rối và loạng quạng tay lái đôi chút. Định thần lại, An quay xe rẽ ngang để đuổi theo dáng người mà cô vừa trông thấy, không ngại chạy tắt vào những con hẻm nhỏ chưa từng một lần đi qua nhằm kịp đón đầu.

Đến ngã tư thứ năm, An thấy người mà mình đang đuổi theo đang dừng đèn đỏ cách cô khoảng năm mét. Nhưng không phải là người mà An đang tìm kiếm. Đến tận lúc đó, An vẫn chưa định hình được mục đích của hành động mình vừa thực hiện.

Trời chiều đổ xuống một cách tham lam. Chưa hẳn là tối, cũng chẳng còn sáng. Khoảng thời gian chiều tối của Sài Gòn là khoảnh khắc bắt đầu của những nhá nhem trong sự hối hả của dòng người tan tầm, của đèn đường lởm chởm chỗ bật chỗ chưa.

Đời người kể ra cũng lạ. Dù có cứng rắn đến mấy, có lao vào công việc đến mấy đi nữa, trong sâu thẳm vẫn còn những lỗ hổng khó mà chạm tới.
Cuộc sống có quá nhiều lựa chọn, đôi lúc chúng ta đã lựa chọn việc cách xa nhau như một lẽ dĩ nhiên, mặc dù trong cả hai vẫn còn quá nhiều thương nhớ. Nhưng quên thì lại là một chuyện khác. Xa mặt, liệu có cách được lòng? Như An đã từng đọc được ở đâu đó rằng: "Thế giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không gặp được anh. Nhưng đồng thời, thế giới cũng quá nhỏ bé, gặp ai cũng thấy giống anh".

An trở nên chông chênh trong một khoảnh khắc ngắn, đủ để cô biết rằng có thể một lúc nào đó sẽ vô tình gặp lại người xưa. Hoặc là, vào chính thời khắc này đây, cô nhận ra mình vẫn chưa quên đi được.

An gặp Cảnh cách đây mười năm.

Ngày đó, An vừa hoàn tất chương trình học đại học. Cảnh làm nghề sửa xe mô tô. Chính sự đôn hậu và tử tế của anh trong vài lần giúp đỡ lúc xe cô gặp trục trặc đã khiến An cảm mến chàng trai này.

Ngày đó, An không nghĩ nhiều về địa vị hay học thức, cô cũng chưa từng hỏi Cảnh nghĩ gì. Cũng đúng thôi, An ngày đó đơn giản chỉ là một cô sinh viên vừa tốt nghiệp, làm sao biết được mười năm sau mình sẽ cầm trên tay học vị tiến sĩ để so bì hơn thiệt với người ta.

Họ quen biết nhau, An có tình cảm thầm kín với anh chàng sửa xe mô tô có nước da ngăm ngăm rắn rỏi trong suốt hơn một năm trời. Thỉnh thoảng là những cuộc hẹn cà phê để trò chuyện. Đôi khi là những dòng tin nhắn hỏi han về công việc, về cuộc sống. Kể cả khi công việc mới của An không còn bắt cô phải đi vào con đường ngang qua trước cửa tiệm của Cảnh, An vẫn không ngần ngại kéo dài thêm hai mươi phút mỗi ngày chỉ để được nhìn thấy người ta.

Một năm trời, họ vẫn dành cho nhau một khoảng thời gian nhất định hằng tuần dù chưa phải là gì trong cuộc đời của nhau. Chưa chính thức hẹn hò. Chưa ngỏ lời yêu đương. Trong một cơn say ngày Cảnh chủ động gọi cho An, cả hai đều không kiểm soát được tuổi trẻ và bản năng của mình. Họ lao vào nhau.

Sau ngày đó, An càng khó khăn hơn trong việc ép mình phải chờ đợi lời tỏ tình từ Cảnh. Với cá tính của mình, cô thấy việc phải chờ hơn một năm đã là điều phi thường. Cô không thể mãi sống trong sự chênh vênh của cuộc tình ngày càng không rõ ràng.

Hai tháng sau, khi đã dành nhiều thời gian suy nghĩ, cuối cùng cô quyết định sẽ thẳng thắn và muốn được nhiều hơn từ Cảnh. Ít nhất là một sự chân thành về thái độ. Cô nghĩ, một khi đã đem lòng cảm mến ai, thì cứ nói ra cho nhẹ nhõm. Cô chấp nhận trong tình cảm có những chuyện chứa đầy những dằn vặt khiến ta bận lòng, nếu không nói ra thì có thể sẽ chẳng kịp, mà nói ra rồi có khi lại càng kết thúc nhanh hơn.

Cá tính là điều An luôn giữ được nguyên vẹn trong suốt nhiều năm, bất kể xung quanh xảy ra chuyện gì, bất kể cô đã từng vụn vỡ nhiều lần sau ngần đó thời gian. Ngày An chủ động tỏ tình với Cảnh, khuôn mặt của anh thể hiện sự bất ngờ.

Anh không nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống, suy nghĩ rất lâu rồi hỏi lại An về điều cô vừa nói. An lặp lại một lần nữa, chắc nịch về ba từ "Em thích anh" trước khi tiếp tục hỏi ý kiến của người cô đang thích. Cảnh không trả lời ngay câu hỏi đó, anh im lặng và nói rằng mình cần suy nghĩ. An đồng ý.

"Anh không thể", đó là tất cả những gì An nhận được sau mười ngày im lặng. Lý do ư? Cảnh không yêu cô. Từng câu từng từ mà anh thốt ra khiến An nhớ mãi: "Anh đã yêu người khác, và chưa từng yêu em". Chỉ vậy thôi. Thời gian và tình cảm mà An trao đi chỉ gói trong mấy chữ bắt đầu bằng "Anh không thể" cùng một lý do nhạt nhẽo vô thưởng vô phạt.

Tình yêu của Cảnh mà, anh có quyền quyết định. An nghĩ mình đủ sáng suốt để hiểu rằng tình cảm là thứ không nên cưỡng cầu và không nên dùng bất cứ lý do nào để thuyết phục. An không muốn nói thêm điều gì nữa. Suy cho cùng, trong chuyện tình cảm, khi đã dốc hết tâm can để thổ lộ, khoảng khắc chờ đợi sự hồi đáp cũng tương tự như việc vẫy một chiếc taxi không hẹn trước vậy. Chỉ mong họ dừng lại, và trên xe hiện chẳng có người.

Cô cười mỉm, nghĩ mình vẫn ổn. Ít nhất, cô không tìm cho mình một lý do hợp lý để níu kéo, cũng không chờ đợi hay cảm thấy hối tiếc về cuộc tình này khi bị từ chối.

An không vội về nhà.

Cô vào thẳng bệnh viện, và phá thai.

Thả mình trên chiếc ghế sofa và nhấm nháp một ly vang trắng, An nhìn thẳng ra khung cửa kính lớn từ căn hộ chung cư ở tầng hai mươi ba. Sài Gòn trong An chỉ đẹp lúc đêm về. Cô nhớ lại cuộc gặp với vị khách lúc chiều, một người phụ nữ trạc tuổi cô, đang loay hoay trước cuộc hôn nhân trên bờ vực thẳm. Nhân tình của người chồng đã kịp có một đứa con riêng.

Đàn ông trong mắt những người phụ nữ như họ tựa hồ là một giống loài tệ bạc. Nhiều người cứ nghĩ, một đứa con là sợi dây kết nối để níu kéo đàn ông. Dù là nhân tình hay những người vợ mà An từng gặp, họ đều giữ cho mình một đứa con.

Sau cuộc gặp đó, An bỗng trở nên chênh vênh với hàng loạt những suy nghĩ về chính cuộc đời mình. An biết tình trạng của mình cả về mặt bệnh lý lẫn tâm lý. Cô vẫn bị ám ảnh vì những gì đã diễn ra trong cuộc tình chới với cùng Cảnh cách đây mười năm. Cô vẫn bị ám ảnh vì mùi thuốc sát trùng trên băng ca lạnh ngắt vào ngày cô quyết định phá thai để bỏ đi mọi ràng buộc. Cô cũng chưa từng quên đi cảm giác khi bác sĩ thông báo rằng cô sẽ không bao giờ còn cơ hội được làm mẹ vì những tổn thương đã gặp phải. Cuộc tình đó và bản tính háo thắng của tuổi trẻ đã lấy đi của An quá nhiều thứ, khiến cho cô cảm thấy ngột ngạt với Sài Gòn và phải tìm cách bỏ chạy.

An hiểu bản thân mình hơn bất kỳ ai. Cô đọc vị được hầu hết suy nghĩ và mong muốn của khách hàng để tìm liệu pháp tốt nhất về tâm lý cho những vấn đề của họ. Nhưng giúp người khác giải tỏa những lo lắng và chia sẻ phiền muộn cùng họ đôi khi còn dễ hơn việc tự xử lý vấn đề của bản thân gấp trăm ngàn lần.

Trong khoảng thời gian học ở nước ngoài và trong hai năm qua, đôi khi cô vẫn nhận được một vài email hỏi thăm từ Cảnh. Cách đây sáu năm, anh gửi email để hỏi thăm như người bạn lâu ngày không gặp. Vài năm trước, anh muốn xin cô một vài chỉ dẫn cho tình trạng tâm lý bất ổn mà một người bạn nào đó của anh đang phải đối mặt. Rồi đôi ba email hỏi thăm về công việc.

Cô chưa từng trả lời bất kỳ email nào. Nhưng An biết, khi trở về Sài Gòn, khi đã hít thở chung một bầu không khí, đến một lúc nào đó cô sẽ phải chọn cách phù hợp nhất để đối mặt với Cảnh. Vì dù sao, đối mặt cũng là cách tốt nhất để làm lành một vết thương lòng, ít nhất là thêm một lần nữa cho cả quãng đời về sau.

"Nếu ngày đó mẹ giữ con lại, liệu rằng chúng ta có hạnh phúc không?", An đưa tay xuống bụng. Vuốt ve rồi lẩm bẩm một câu hát ru quen thuộc.

"À a à ời, à a à ơi

Ru con con ngủ cho ngoan..."

Vài tháng sau, khi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, An chủ động sắp xếp một cuộc hẹn, cô muốn một lần nhìn lại người cũ của mình sau nhiều năm xa cách.
Ngày còn trẻ, thời gian An chờ đợi sự chủ động từ Cảnh được cô tính bằng ngày và nóng lòng đến từng giây. Giờ đây, hơn hai năm kể từ ngày về nước, An cho rằng hiện tại mới là thời điểm mình cần gặp Cảnh, xem như một lời hồi đáp lịch sự cho những email mà anh đã gửi.

Thời điểm này, cô đã hoàn thành những việc cuối cùng trong dự án cô dùng làm cớ để quay về, cô có thể ra nước ngoài làm việc tiếp hoặc ở lại mở văn phòng riêng cho mình tại Sài Gòn. Điều này cô sẽ tính toán sau, và nó không liên quan gì đến kết quả cuộc gặp với Cảnh.

Khác với mười năm trước, khi ấy An từng nghĩ toàn bộ tương lai của mình sẽ nằm ở câu trả lời của người đàn ông đó. Với An lúc này, cô chỉ thật sự bình yên và hạnh phúc khi được làm điều mình muốn.

Nói là vậy, mặt ngoài là vậy, nhưng An chỉ có thể che giấu cảm xúc của bản thân trước người khác, khó mà giấu được hết mọi thứ trước chính mình.
Cô là một chuyên gia tâm lý cơ mà. Cô hiểu bản thân cảm thấy thế nào. Và cũng hiểu rất rõ rằng, trong bản thân còn nhiều mâu thuẫn, thứ đã đeo bám cô suốt nhiều năm qua.

An tự mặc định rằng mình sẽ dễ rơi vào trạng thái chới với khi đối mặt với Cảnh. Dù sao, vào thời điểm hiện tại, đó vẫn là vết thương chưa thực sự lành lặn trong cô.

An đặt ra những giả thiết. Giả sử cuộc gặp khiến cho tâm trạng của cô chới với quá mức, không kiềm chế được cảm xúc, cô sẽ chẳng giấu diếm nữa, sẽ nói rằng cô đã từng có thai với anh. Nói về điều mà cô đã dự định nói nếu như ngày đó Cảnh với cô trở thành người yêu. Vì đứa con An đã bỏ, điều khiến cô luôn dằn vặt bản thân, không phải là thứ chỉ thuộc về riêng cô. Anh cũng có thể cần được biết mà nhớ về nó như một phần của tuổi trẻ không tách rời mà anh từng sống. Dù An chẳng biết nói ra điều đó sẽ đổi lại được điều gì.

Sau cùng, mọi thứ nên là "tùy duyên". Việc đối mặt với người cũ cũng là cách tốt nhất và duy nhất để tạo ra cơ hội cho việc chữa lành những tổn thương cuối cùng.

Cô gặp Cảnh trong một không gian yên tĩnh giữa lòng Sài Gòn vốn thường náo nhiệt. Cảnh trong An vẫn là một người đàn ông như vậy. Nước da ngăm ngăm, rắn rỏi và có chút gì đó e dè, mặc cảm khi ở bên cạnh cô.

Anh nói rằng mình hiện đã làm chủ một cơ sở sửa chữa. Cô mừng cho anh. Anh hỏi cô về cuộc sống hiện tại, cô nói rằng mình ổn. Anh giải thích về việc anh cảm thấy có lỗi với cô rất nhiều vì những gì đã trải qua giữa hai người. Cô im lặng và bắt đầu nghĩ ngợi về quá khứ. Cho đến lúc anh kể về gia đình của mình với hai đứa con, An hơi lưỡng lự một chút, nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười và thấy mừng cho Cảnh.

Phải rồi, đó là thực tại. Cả cô và Cảnh đang ở thực tại, không còn là quá khứ. Cuộc gặp diễn ra nhẹ nhàng hơn so với những gì An từng nghĩ.

Khi cô biết, rằng suốt thời gian qua Cảnh đã suy nghĩ rất nhiều về quá khứ và những gì anh đã không dám đối mặt khi còn trẻ, rằng anh tự trách bản thân vì đã khiến An tổn thương, cô biết mình không cần phải nói ra điều mình đã giấu kín nữa. Vì có quan trọng nữa đâu khi cả hai đều đã tìm được cách để làm cuộc sống trở nên hạnh phúc, hoặc ít nhiều là trông có vẻ hạnh phúc.

Đối mặt và lắng nghe những tâm sự của Cảnh, An thấy lòng nhẹ bẫng. Không còn lý do để giận hờn hoặc phải tìm kiếm điều gì ở anh. Cô muốn được giải thoát khỏi những dằn vặt từ mảnh tình quá khứ, và cũng nghĩ đã đến lúc có thể khép lại hành trình đi tìm sự tha thứ vì một lỗi lầm tuổi trẻ mà mình vô tình phạm phải. Xin sự tha thứ từ chính người đã làm mình tổn thương.

"Anh có thể tha thứ cho em chứ?"

"Vì điều gì?", Cảnh bất ngờ trước câu hỏi của An.

"Đừng nhìn em ngạc nhiên như ngày trước nữa. Chúng ta đều có những điều đúng đắn, nhưng cũng có những sai lầm. Tha thứ vì một phần của tuổi trẻ thôi."

Cảnh lưỡng lự một lát, rồi nói: "Ừ, vậy thì tha thứ cho nhau".

An mỉm cười. Hơn mười năm qua, An đi và tránh xa mọi câu hỏi về quá khứ để tìm một sự an yên dù chỉ là tạm bợ. Sau cùng, cô cũng đối mặt được với thời khắc mà mình có thể mỉm cười thực sự khi nhận câu trả lời của Cảnh. Dù đó chưa phải là liều thuốc cuối cùng giúp cho An trở nên an yên ở hiện tại. Nhưng ít nhất, An hiểu, Cảnh đã từng là một sự tổn thương trong cô, và giờ đây, đã lành lặn hoàn toàn.

Sài Gòn của An có thể vẫn là những đêm dài thượt và chông chênh trong lòng một người phụ nữ trải qua nhiều tổn thương. Có những thứ sẽ lành lặn theo thời gian, dù một ít trong số đó sẽ mãi là những tổn thương không bao giờ lành lặn. Nhưng An hài lòng, vì sau cùng cô cũng tìm được câu trả lời từ sự tha thứ của người đã từng khiến cô tổn thương trong những năm tháng tuổi trẻ của mình.

Hơn hết, cô đã tìm được cách để tự tha thứ cho bản thân sau những thổn thức và chênh vênh từ quá khứ. Vết sẹo vì sự đổ vỡ với Cảnh đã không còn lý do để nhức nhối. Thời điểm chúng ta học được cách tha thứ cho bản thân sẽ là khoảnh khắc khiến chúng ta trở nên dễ chịu nhất.

Sau cuộc gặp gỡ với Cảnh, cô không còn lý do để hối tiếc vì bất cứ điều gì chưa nói – với những người ở hiện tại. An sẽ chỉ dành những điều còn lại cho ngày gặp con sau này, đứa trẻ của quá khứ mà cô chưa từng được nhìn thấy mặt. Đứa trẻ của một mảnh đời đã nằm lại ở một quãng rất xa của tuổi trẻ, cũng là thứ không bao giờ tách rời hành trình còn lại của cô. Nó, chứ không phải Cảnh, mới là nỗi đau lớn nhất cuộc đời của An.

"Bao lâu nhỉ?", An tự hỏi bản thân.

Có thể là mười năm, hai mươi năm hoặc lâu hơn nữa. Cô sẽ một lần nữa xin lỗi nó, như cách cô vẫn làm suốt mười năm qua, lặng lẽ và một mình. Rồi kể cho nó nghe về việc cô đã nhớ nó ra sao trong suốt cuộc đời đã qua của mình.

Nhiều người cho rằng lựa chọn của nhân vật An là ngốc nghếch, cũng có người nói đó là can đảm. Không chắc nữa, chỉ biết rằng bất cứ lựa chọn nào của tuổi trẻ cũng có thể để lại trong đời rất nhiều khoảng trống.

Đôi lúc, chúng ta có thể gạt bỏ cái tôi để nói ra, để đối mặt, hay ít nhất là để tìm một giải pháp đủ tốt cho cả hai, thay vì chịu đựng một mình.

Quan trọng không phải là đúng hay sai, mà là ở chỗ bản thân có hài lòng với lựa chọn của mình hay không mà thôi.
GR:Chuyện buồn tình yêu.
#GR cuối cùng trong ngày 27/03/2021.

 

4 0
๖ۣۜℓїŋɦッ☪k8☆๖ۣۜ♡ŋè♡ | Chat Online Report
hay vậy
0 0
I need to tell you something | Chat Online Report
hay
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ÚtNhàNghèo
Link | Report
2021-03-27 23:14:40
Chat Online
                                      HAI XE HỦ TIẾU

Tình yêu của những người vốn dĩ chưa từng nói lời yêu thường lãng mạn, thường là thứ tình yêu bình dị mà sâu sắc nhất. Họ không sôi nổi, không chỉ trích lẫn nhau, không cãi vã...
Câu hỏi được đặt ra là liệu như vậy có nhàm chán quá không? Cũng không chắc nữa. Vì ai biết được ngày mai.

Sự bình lặng là một lựa chọn. Sự khác biệt cũng là một lựa chọn. Lạc lối trong chốc lát, cũng chỉ đơn giản là một sự lựa chọn.

Cuộc đời mà, biết đâu vào một ngày rất đỗi bình thường, khi xung quanh tình yêu bình lặng đó chỉ còn những vòng tròn lặp đi lặp lại quen thuộc, sẽ xuất hiện lựa chọn nào đó khác biệt, cần người ta can đảm nắm lấy để tạo nên những điều đặc biệt.

Vậy đấy, dù chỉ trong một phút giây ngắn ngủ, vẫn có rất nhiều lựa chọn trong cách yêu. Để lạc lối chốc lát, vào một ngày rất đỗi bình thường.

***
 

Sáng sớm khi vừa ngủ dậy, anh đã bồn chồn đi đi lại lại trước cửa. Ngoài sân, chị vẫn đang chuẩn bị những khúc xương heo thật to, một ít củ cải và cà rốt để ninh nước dùng cho hai xe bán hủ tiếu gõ.

Mọi việc vẫn diễn ra bình thường, không có gì đặc biệt từ chị. Chị cũng không để ý đến sự nôn nao bất thường của anh. Hình như anh đang tính nói với chị điều gì đó. Rồi lại thôi. Rồi lại muốn nói, rồi lại thôi.

Vốn là dân ở quê lên thành phố kiếm sống đã hơn hai mươi năm nay, anh chị kết hôn cùng nhau và có đến năm mặt con. Đứa lớn năm nay vừa học xong cấp ba, còn đứa bé nhất mới năm tuổi, không đi nhà trẻ mà cứ lẽo đẽo theo sau chị suốt cả ngày.

Ngày trước, khi mới cưới nhau, chị làm phụ bếp trong một quán cơm bình dân gần nhà trọ, còn anh làm công nhân tại nhà máy. Công việc cũng khá bấp bênh, thu nhập lại không ổn định.

Được một thời gian, khi đứa con đầu ra đời, chị quyết định ở nhà nấu hủ tiếu bình dân rồi tối đẩy xe ra bán. Ban đầu, do còn công việc tại nhà máy, anh chỉ phụ chị những việc lặt vặt. Về sau, anh cũng nghỉ luôn việc ở nhà máy về bán hủ tiếu gõ cùng chị.

Mỗi người một xe, bán cách nhau khoảng một cây số, từ ba bốn giờ chiều đến hơn nửa đêm. Lúc nào hết thì dọn dẹp, đẩy xe về.

Khách hàng của anh chị chủ yếu là sinh viên, công nhân, người lao động nghèo hoặc một số dân trọ trong các con hẻm ở khu vực. Mấy năm nay tiền nguyên liệu tăng cao, đắn đo mãi anh chị mới quyết định lên giá bán từ mười ngàn thành mười hai ngàn. Ban đầu, hai anh chị cũng sợ khách sẽ vắng hơn. Nhưng rồi thấy không ai thắc mắc gì về giá, lâu lắm anh chị mới quyết định nâng hẳn.

Tính tình chị xởi lởi, dễ bắt chuyện và nhiệt tình nên ai cũng quý. Với nữa, người ăn cũng như người bán, cùng là dân thu nhập thấp với nhau, họ hiểu nhau hơn bất kỳ ai khác.

Có lẽ do cuộc sống tất bật với mưu sinh, cả anh và chị hầu như không bao giờ để ý đến chuyện dành thời gian riêng cho bản thân và cho nhau. Trong suốt hai mươi năm kể từ ngày kết hôn, chưa có năm nào họ tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới.

Anh không nhớ được ngày kết hôn, chị cũng chưa từng để ý về ngày kết hôn. Chị chỉ nhớ đó là một ngày mưa cách đây rất lâu. Một lễ cưới đơn sơ, vài ba mâm cỗ trước hai bên nội ngoại. Vậy là thành vợ thành chồng và sống với nhau đến tận bây giờ. Không điều tiếng, không mâu thuẫn, không so bì tị nạnh hơn thua.

Nhiều lúc, chị và anh đều nghĩ cuộc hôn nhân của mình là một điều may mắn. Dĩ nhiên không phải vì vật chất, mà bởi chính sự hài lòng trong suốt nhiều năm kể từ thời điểm họ gắn với nhau vào chung một cuộc đời.

Vợ chồng mà, sống với nhau không hẳn luôn vì tình yêu, mà còn là điểm tựa, trách nhiệm và sự sẻ chia trong mọi điều dù là nhỏ nhất.

Anh đứng dậy, thoát khỏi vẻ bồn chồn và tiến đến cạnh chị.

"Để anh cắt củ cải cho. Em đem mớ hẹ ra kia cho ráo nước đi."

"Ủa nay có chuyện gì mà ra tranh việc với em?"

"Thì..."

"Sao, nói đi, có bao giờ thấy anh ấp úng vậy đâu."

"Mai chắc bán một xe thôi. Rồi đến tối nhờ cậu ra bán hộ một lát, vợ chồng mình đi xem phim."

"Cái gì? Đâu ra vậy ông?"

"Ờ thì thằng Thành, sinh viên hay ăn bên xe của anh ấy, nó cho cặp vé."

"Thì cho tụi nhỏ đi, chứ bán buôn mà nghỉ thì kỳ lắm."

"Thì hỏi em vậy đó, để coi sao rồi tính tiếp vậy."

Chị không nói gì, anh cũng vậy. Trên khuôn mặt chị lúc này là một vẻ gì đó vô cùng khó đoán. Vừa có nét hồi hộp, lại có vẻ hơi thắc mắc trước đề nghị lạ lùng anh vừa đưa ra.

Chị chưa từng xem phim trong rạp. Hồi trẻ, chị đã nghĩ mình không đủ điều kiện và thời gian để làm việc đó, dù đôi khi chị cũng thấy hào hứng trước những câu chuyện được kể lại từ những vị khách trẻ.

Giờ chị chưa già, nhưng cũng chẳng còn trẻ để nghĩ về chuyện hẹn hò với chồng của mình. Nét chân chất, thôn quê trong người chị vẫn là thứ nguyên vẹn sau gần hai mươi năm lập gia đình, dẫu đã trở thành mẹ của năm đứa con.

Rõ khổ, chỉ có mỗi chuyện xem một bộ phim thôi mà cũng khó khăn vậy đấy. Không biết có phải do áp lực cuộc sống, kiếm tiền đè riết nên quen rồi, giờ không còn quen với yêu thương nữa. Mà hóa ra ông chồng khô khan này cũng có lúc đáng yêu. Chị nghĩ, rồi tự nhiên lại mỉm cười.

Tối qua, thằng Thành đưa cho anh một cặp vé xem phim. Nói chú rủ cô đi coi đi, con mua nhưng chưa kịp coi thì bồ nói chia tay, "giờ chẳng còn tâm trạng nào nữa".

Thằng bé như con cháu trong nhà vậy, nó ăn ở xe hủ tiếu của anh đã ba năm nay. Nó buồn, anh cũng buồn lây. Anh cầm tấm vé cho nó vui, cất vào hộc đựng tiền của xe hủ tiếu và tiếp tục bán hàng.

Anh chưa nghĩ và cũng chưa biết sẽ làm gì tiếp theo. Cho đến tận khi đẩy xe về lúc hơn một giờ sáng, anh vẫn nghĩ về việc sẽ giải quyết hai chiếc vé xem phim thế nào. Có thể là cho hai đứa con lớn để chúng nó đi xem, nhưng rồi anh lại nghĩ vẩn vơ về lời thằng Thành lúc nó đưa cho anh cặp vé: "Chú rủ cô đi coi đi".

Điều đó là một cái gì đó rất khác lạ, hoàn toàn khác lạ với cuộc sống của hai vợ chồng trước đây. Anh nghĩ về việc sẽ rủ chị đi xem. Đúng rồi, hơn bốn mươi tuổi, gần hai mươi năm nên nghĩa vợ chồng, anh chưa từng chủ động hẹn chị đi đâu. Cưới nhau về rồi thu xếp cuộc sống, vừa ổn định một chút thì đã có con. Đứa này nối tiếp đứa kia cứ lần lượt ra đời, gạt phăng đi toàn bộ thứ gọi là thời gian riêng tư của cả hai vợ chồng.

Tự nhiên anh thấy mình là một gã chồng có phần tệ bạc. Cưới người ta nhiêu đấy năm, chưa một lần đưa người ta đi xem phim hay đi đâu đó du lịch. Vậy mà cô ấy cũng chẳng hề trách móc nửa lời. Giờ cả hai đã chẳng còn trẻ, đến cả việc xem một bộ phim như cách lũ trẻ vẫn làm khi yêu nhau, tự nhiên cũng trở nên khó khăn đến lạ.

Anh nghĩ về quá khứ. Nếu không có cô ấy, cuộc đời của mình có được những tháng ngày dù vất vả nhưng an yên như vậy hay không?

Chị chỉnh sửa bộ áo quần của mình, rồi đứng trước gương hồi lâu. Nếu cách đây chừng mười năm thôi, không làm cái nghề bán hủ tiếu thức khuya dậy sớm này, làn da của chị có lẽ cũng không tệ đến vậy.

Anh đứng phía xa, nhìn chị, rồi vuốt lại cái áo thun màu đen mà anh đang mặc.

Thằng Tí, đứa con út của hai người từ chiều giờ cứ ríu rít kể với mấy đứa bạn của nó rằng "Tối nay ba mẹ hẹn hò".

Bộ phim bắt đầu chiếu vào lúc tám giờ tối. Đã lâu lắm rồi, chị mới lại được ngồi đằng sau xe của anh vào giờ đó. Nếu là một ngày bình thường như bao ngày khác, thì cả anh và chị đều đang cách nhau hơn một cây số, mỗi người sẽ bán ở một xe hủ tiếu riêng và luôn tay chuẩn bị phần ăn cho khách. Có khi còn chẳng kịp lau vội mồ hôi đang toát ra trên mặt.

Sài Gòn đêm nay với chị là một Sài Gòn khác lạ. Vùng đất này vốn dĩ không phải quê hương của cả hai, nhưng lại là nơi cả hai gắn mảnh đời của mình thành một mảnh đời chung, và buộc vào rất nhiều những mảnh đời khác mỗi ngày. Vì tình yêu? Vì gia đình? Hay chỉ đơn giản là vì nhau... có thể chẳng cần giải thích cho rạch ròi, cứ vậy thôi, cho đến thời khắc hữu hạn của cuộc đời.

Anh muốn đi chậm một chút, hẵng còn sớm và cảm giác này cũng thật lạ. Ánh đèn phủ kín thành phố về đêm vàng vọt. Phản chiếu dưới mặt đường là hình bóng của hai người đang chậm rãi chở nhau đi.

Hình bóng cho thấy họ đang ở cạnh nhau, chẳng nói lên việc đã già hay vẫn đang còn son trẻ, và cũng chẳng diễn tả được hết việc họ hạnh phúc ra sao với cuộc đời của mình trong hiện tại.

Tình yêu là thứ ẩn chứa trong muôn hình vạn trạng. Không phải để cầm nắm, mà là để cảm nhận.

Đôi lúc, chúng ta quá bận bịu với ngàn nẻo mưu sinh, quên đi cách thể hiện tình yêu ra ngoài mặt, dù chẳng bao giờ quên việc bản thân đang vì ai đó mà cố gắng. Đó đã là một thứ cắt nghĩa trọn vẹn của yêu thương, chân thành và tử tế.

Mọi thứ, trong anh và trong chị, có thể cũng chỉ cần lặng lẽ như vậy, mặc cho đời chảy trôi.

Liệu có gì thay đổi sau lựa chọn của cặp vợ chồng trong câu chuyện hay không? Tôi nghĩ là không. Guồng quay của nhịp sống cũ sẽ cuốn họ trở về với thực tại của mưu sinh.

Nhưng khoan đã! Chẳng phải những thời khắc lãng mạn họ vừa trải qua cũng là thực tại đó sao?

Vậy nên, nếu bạn đang sống một cuộc đời nhàm chán, thi thoảng hãy để chân mình lạc bước dẫu chỉ là một nhịp, dành chút thời gian riêng cho người kề cạnh. Mọi thứ có thể không đủ để tạo ra khác biệt, nhưng sẽ khiến cuộc đời của bạn ý nghĩa hơn rất nhiều.
GR:Chuyện buồn tình yêu.

3 0
I need to tell you something | Chat Online Report
like nek
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ÚtNhàNghèo
Link | Report
2021-03-27 23:13:16
Chat Online
                                  PASSWORD CỦA CHỒNG

Rồi em phát hiện ngón tay giữa của anh có cái nhẫn bạc khắc chữ T. Anh đeo nó bao giờ? T, là chữ cái đầu tên ai? Bao câu hỏi xoay tròn khiến nước mắt em lặng lẽ tràn quanh mi...

***

Thời yêu nhau, có lần mãi lo công việc, anh quên mất ngày sinh nhật của em. Khi nó đã quá hai ngày, anh mới quýnh quáng mang quà đến nhà em với vẻ hối lỗi...

Từ đó, anh tự nhắc mình nhớ bằng cách lấy ngày đó làm mật khẩu cho máy tính cá nhân, địa chỉ email và cả tài khoản ngân hàng. Anh nói, làm vậy mới trị được chứng "đãng trí" của anh. Em nghe mà vừa buồn cười, vừa cảm động quá!

Em cũng không muốn mình quên ngày sinh nhật của anh nên bí mật "học" anh kiểu tự nhắc nhở đó.
 

Rồi chúng mình kết hôn, có con trai đầu lòng. Bỡ ngỡ khi lần đầu làm mẹ, em ở luôn nhà mẹ ruột bốn tháng để tiện chăm sóc em bé.

Việc nhà cửa, con cái, việc làm, việc học nâng cao, tất cả cuốn lấy em đến không kịp thở. Anh gần như trở về thời "độc thân vui tính" khi chúng mình không còn thời gian để dành cho nhau. Cứ như thế đến khi con trai hơn một tuổi, tình cờ gặp bạn cũ, nghe chuyện gia đình bạn tan vỡ vì hoàn cảnh giống nhà mình, em mới "hồn vía lên mây".

Mở máy tính của anh, em ngỡ ngàng khi mình không có "chìa khóa". Rồi e-mail, tài khoản chơi game, thẻ ATM, tất cả đã trở nên xa lạ với em, như thế giới tâm hồn anh đã đóng kín trước em.

Hụt hẫng, suy nghĩ vẫn vơ, tưởng tượng đến ngày tồi tệ nhất của cuộc hôn nhân, em hồi hộp gọi điện hẹn anh buổi tối nhờ má trông con, mình đi thư giản cà phê. Nghe giọng anh hồ hởi đồng ý, em lại hoài nghi không biết anh có đóng kịch? Anh đã thay password tất cả rồi mà...

Chần chừ mãi mà em vẫn không chọn được một bộ đồ nào "coi được". Cả son môi, phấn hồng cũng hết hạn sử dụng từ lâu. Em cay đắng nhận ra em còn "bỏ bê" chính mình nữa là anh. Quyết định phải thay đổi để lấy lại phong độ giúp em phấn chấn hơn đôi chút, nhưng khi đối diện với anh, nhìn anh bấm bấm điện thoại em lại tủi thân. Cái điện thoại đó em không nhớ anh mua từ lúc nào, cách sử dụng em cũng không biết.

Rồi em phát hiện ngón tay giữa của anh có cái nhẫn bạc khắc chữ T. Anh đeo nó bao giờ? T, là chữ cái đầu tên ai? Bao câu hỏi xoay tròn khiến nước mắt em lặng lẽ tràn quanh mi...
 

Nhờ trời và cũng nhờ tật đãng trí của anh mà không lâu sau ngày "tự điều chỉnh", em đã tìm được câu trả lời cho những câu hỏi vớ vẩn của mình.

Hôm đó trời mưa, ví anh bị ướt nên em đem ra phơi, tình cờ thấy mảnh giấy nhỏ xíu ghi chữ Pass và một dãy số - chính là ngày sinh của con trai. Âm thầm kiểm tra, lại biết đó là mật khẩu mới của anh, em mới vỡ òa nhẹ nhõm.

Hóa ra mấy tuần nay em đã ghen với ... con. Rồi nhớ chiếc nhẫn lấp lánh chữ T, em gật gù: con mình tên Tũn.

Ngày trước, em thật sự cảm động khi anh trân trọng ngày sinh của em; giờ biết anh ghi nhớ ngày con ra đời, em càng cảm động gấp bội. Em biết anh cũng như em luôn quý trọng và yêu thương gia đình mình thật nhiều...

''Hạnh phúc là khi anh nắm thật chặt tay em và chúng mình cùng bước qua những khó khăn, phải không anh?
GR:Chuyện buồn tình yêu.

3 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ÚtNhàNghèo
Link | Report
2021-03-27 23:11:30
Chat Online
                                            NGỌN NẾN

Ba ngày trước Thoại và ba người bạn của mình chơi cầu cơ ở một nghĩa trang. Sau đó mỗi đêm, một người bạn của Thoại lại chết mà không rõ lý do. Hôm nay là ngày thứ tư, các bạn của Thoại đã chết hết chỉ còn mình cô. Biết mình bị ma ám nên Thoại đã lên chùa để nhờ đến các sư thầy.
Đêm đó Thoại được sư thầy đưa vào một căn phòng tối và chỉ mình cô ở đó. Sư thầy đưa cho cô một ngọn nến đã thấp sẵn và dặn cô phải giữ không được để ngọn nến tắt đến khi trời sáng. Nếu cô để ngọn nến tắt thì cô sẽ chết.

Nửa đêm, hồn ma đến hù dọa Thoại và tìm đủ cách để cô làm tắt nến. Nhưng cô đã vượt qua nỗi sợ và giữ ngọn nến không tắt đến khi trời sáng. Hồn ma biến đi và sư thầy bước vào nói với cô rằng cô đã an toàn, hồn ma sẽ không còn ám cô nữa.

Mấy ngày sau sinh nhật của Thoại, các bạn cô tụ họp đông đủ. Bạn trai cô đem ra một cái bánh sinh nhật và bảo cô thổi nến. Thoại nhấm mắt lại thổi nến và ước mơ những điều tốt đẹp trong tương lai. Khi mở mắt ra cô thấy một nụ cười giang xảo hiện lên gương mặt của ban trai mình. Hình như có điều gì đó không ổn?
GR:Chuyện kinh dị.

2 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ÚtNhàNghèo
Link | Report
2021-03-27 23:10:12
Chat Online
                                              GỌI HỒN

Bạn đã từng nghe tới việc gọi hồn chưa? Bạn là một người thiên về tâm linh, hay bạn không tin vào sự hiện diện của thế giới âm?

Thật ra, tôi cũng như một số người, thuộc dạng chỉ tin vào những gì khoa học đã chứng minh. Chuyện ma quỷ chưa bao giờ khiến tôi sợ hãi cho tới khi sự việc ấy xảy ra. Câu chuyện này được kể từ câu chuyện thật về một người bạn của tôi.

Bạn tôi có cả ba và mẹ rất hạnh phúc. Ba nó rất thương nó, gia đình của nó đúng kiểu tuy không quá giàu có nhưng hạnh phúc viên mãn. Nó rất vui, nó luôn kể đủ thức trên trời dưới đất với tôi về gia đình nhỏ đáng tự hào của nó. Chưa bao giờ nó nghĩ tới việc rời xa ba mẹ, vì tuổi ba mẹ nó không gọi là quá già.

Chiều tàn mùa thu muộn, gió xào xạc xuyên qua khe lá vàng rơi, cảnh vật đìu hiu u tĩnh như báo trước một ngày chẳng lành. Vừa đi học về, nó không ngờ đó cũng là lần cuối còn nhìn thấy ba mình. Căn nhà chìm trong không khí nặng nề tang thương. Mẹ nó khóc cạn nước mắt, tay quệt những vệt dài lăn không ngừng:

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Vừa nãy mẹ ngồi trong bếp thái rau, ba con vẫn mạnh khỏe, nằm võng xem tivi, mẹ nghe ngóng loáng thoáng có tiếng ai đó gọi tên ba, ba con đáp rồi mẹ không để ý tiếp tục làm việc… vậy mà giờ thành ra như vầy, trời ơi!!”

Mẹ nó cơ hồ muốn ngất đi vì tin dữ đến chóng vánh. Nó đờ đẫn, dường như chưa lý giải nổi sự ra đi của ba. Sáng nay ba chở nó đi học, nó đòi ba tối về nhất định phải tặng nó chiếc xe đạp để tự đến trường, cả hai còn vui vẻ móc nghéo, vậy mà…

Hai mẹ con nó suy sụp tinh thần từ dạo ấy. Nhà nó thay vì không khí vui vẻ đầm ấm thì lại thay bằng cái nghẹt thở của khói nhang bàn thờ lạnh lẽo. Mẹ nó khóc sưng mắt nhiều đêm. Song trước mặt nó bao giờ cũng tỏ ra lạc quan hơn hết. Nhiều hôm qua nhà nó chơi, tôi cảm thấy nghẹn ngào cho họ, cái chết của ba nó quá kì lạ, quá đột ngột. Một người trước đó vài giây còn trả lời nhanh nhẹn, sau đó có thể đột quỵ qua đời sao?

Sự việc tưởng chừng chỉ dừng đến đó. Không ngờ một hôm mọi chuyện vẫn lặp ại y cũ. Lần này là mẹ của nó. Mẹ nó mua nhang về thắp lên bàn thờ của ba nó, đang khấn trong miệng thì có tiếng gọi vẳng lại:

“Huyền ơi!”

Đó là tên mẹ nó. Mẹ nó không nhớ giọng nói này có phải của hàng xóm hay không, nhưng đang thắp nhang dở, nên không đáp lại mà làm nốt.

Lúc khoảng 3 phút sau mẹ nó ra cổng mở cửa, bên ngoài hàng cây hắt hiu đang đung đưa trước gió thì không có một ai. Mẹ nó không hiểu chuyện gì. Nói thật âm thanh vang vọng mới đây, không thể nào người đó bỏ đi khuất dạng cả 1 con đường nhanh vậy được!

Hôm sau, mẹ nó hỏi thăm tất cả những hàng xóm xung quanh, ai cũng bảo hôm đó có người thấy giờ đó không có ai đứng trước cổng nhà nó cả… Và nhà họ có nhiều người thức cũng kể lại rằng không hề nghe thấy tiếng người nào gọi mẹ nó…

Tôi đã từng nghe ở đâu đó nói rằng: “Tích truyền khi nghe được tiếng gọi tên mình mà lại không biết nó bắt nguồn từ đâu, đừng bao giờ ngu ngốc trả lời! Bởi có thể trả lời đồng nghĩa với việc bạn đồng ý đi theo nó!”. Lúc đó, tôi đã tin và thầm cảm thấy may mắn vì lúc đó mẹ của nó không kịp trả lời…

Qua câu chuyện này, tôi mong các bạn, những ai đã – đang chưa tin vào thế giới tâm linh, hãy giải đáp tất cả nghi ngờ đó bằng một câu trả lời đơn giản: “Tiếng gọi người ba của bạn tôi là từ đâu? Và vì sao ông lại ra đi đột ngột sau khi trả lời?”
GR:Chuyện kinh dị.

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ÚtNhàNghèo
Link | Report
2021-03-27 23:07:08
Chat Online
                                      CHIẾC ĐĨA CD

Tôi và bạn mình đang họp tác làm một bộ phim ma ngắn. Nữa đêm không ngủ được nên tôi đến phòng làm việc để hoàng thành nốt những thứ cần thiết trong dự án. Tôi thấy một chiếc đĩa CD và bật nó lên. Ôi thật tuyệt vời, những tiếng rào rú rên rỉ ầu ơ ru con ma quái rùng rợn phát ra qua tai nghe. Không ngờ thằng bạn tôi có thể sưu tập những âm thanh đáng sợ và sống động như thật đến thế. Qua 12h giờ, tôi cũng buồn ngủ và thiếp đi trên bàn.

Sáng hôm sau thằng bạn kêu tôi dậy và hỏi:” Có thấy cài đĩa CD trắng đâu không? Tao đi chép âm thanh coi.”

Cái đĩa trắng? Nó vẫn chưa chép âm thanh vào đĩa? Vậy cái thứ hôm qua tôi nghe là đéo gì?
GR:Chuyện kinh dị.

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

ÚtNhàNghèo
Link | Report
2021-03-27 23:05:32
Chat Online
                               TRUYỆN KINH DỊ HỦ TIẾU LỀ ĐƯỜNG

Một anh công nhân nhà máy nọ đi làm về khuya, đói bụng, đoạn đường lại không một quán xá, anh ta bèn ghé đại vào một xe hủ tiếu lề đường ăn tạm. Anh ta gọi:

“Cho một tô bò viên với rau sống đầy đủ!”

Sau đó lại cặm cụi chà đôi giày dính đất do vừa đi ngang nghĩa trang.

Một tô hủ tiếu đột ngột xuất hiện trên bàn, kèm theo tiếng ồm àm của bà cụ chủ quán: “Của chú.”

Anh ta giật bắn mình, nhìn lại thấy bà cụ lưng còng, da mặt nhăn nheo. Đôi mắt bà ta sâu và đen thẵm đang nhìn anh mỉm cười thì anh ta mới hoàn hồn, vuốt ngực mấy cái rồi lao vào ăn ngấu nghiến.

Trong lòng không ngừng băn khoăn.

Quái! Rõ ràng không nghe tiếng bước chân, ấy vậy mà bà ta đứng cạnh mình lúc nào không biết!

Tô mì anh ăn rõ ràng múc từ nồi nước lèo bốc khói nghi ngút. Nhưng khi anh ta nhai lại có cảm giác tuy nó rất ngon nhưng như để nguội từ tầm hai ba tuần rồi!

Hôm sau, khi tan ca về, anh ta lại thèm ăn nên vỗ vai người đồng nghiệp rủ rê:

“Ê, đi ăn hủ tiếu gõ không? Tao mới phát hiện chỗ này ăn cũng được lắm!”

“Chỗ nào?”

“Bà già đứng chỗ ngã ba gần nghĩa địa Bình Hưng Hòa đó! Cũng gần nhà mày nhỉ!”

Anh đồng nghiệp như sực nhớ ra điều gì, giọng gấp gáp:

“Bà cụ giọng ồm ồm, mắt đen sâu hoắm ấy hả?”

Anh này cười đập tay:

“Bà ta chứ ai! Hôm qua tao mới ăn!”

Lập tức anh bạn kia mặt tái mét, run rẩy nói:

“Bà cụ chết rồi mà!!! Mày bị điên à? Bà ta mới chết hồi hai tuần trước do bị trượt gãy chân té cầu thang!”

Anh công nhân cứng họng, lòng bỗng nhớ lại tô hủ tiếu nguội ngắt cùng bước chân không tiếng động tối hôm đó…
GR:Chuyện kinh dị.

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư