ÚtNhàNghèo(Nhà em nghèo nên khonq ai yêu.)
|
NGƯỜI ANH NUÔI "- Ba má đã nuôi anh từ nhỏ cho tới lớn, nhưng anh không phải là ruột rà, dù biết anh luôn nhường nhịn và không tranh giành với các em, nhưng cái nào ra cái đó, tài sản là của nhà này do cha mẹ và các con làm ra mới có, vì thế nó phải thuộc về thành viên ruột trong nhà này. Tôi cho anh ở trong căn nhà này là may phước lắm rồi, chia với chác gì nữa. Anh lớn rồi mà, tự lập, tự làm, tự riêng đi chứ." *** Đêm đã khuya, đường im vắng không còn dáng người nào, chỉ còn lại tiếng bước vội vã rơi xuống lòng đường vang vọng. Ánh trăng soi đường dẫn lối người trai trở về nhà, với bước chân mỏi mệt mồ hôi ướt đẫm áo. Đêm nào cũng vậy, gần 0 giờ Sinh mới trở về nhà. Công việc bốc vác ở bến lúa khá cực nhọc đối với Sinh, tuy còn trẻ nhưng sức khỏe anh đã suy yếu, người ta làm xong trở về nhà từ rất sớm, riêng anh cứ nghỉ mệt nên về muộn hơn bất cứ ai. Sinh trở về nhà ăn vội chén cơm, tắm rửa rồi vào mùng ngủ. Cha mẹ mất khi anh mới chín tuổi ông Năm hàng xóm thấy tội nghiệp mang về nuôi cho tới ngày hôm nay. Mang tiếng con nuôi nhưng chẳng khác nào như con ruột, vợ chồng ông Năm thương yêu như ba đứa con của mình. Nhà ông Năm có ba người con, một trai, hai gái, thêm Sinh là bốn người. Hai người con gái đi lấy chồng và sống gần đó, người con trai út cũng có vợ sống cùng ông Năm, riêng Sinh đã hơn bốn mươi tuổi mà chưa vợ con gì. Họ yêu thương nhau, sống hòa thuận như anh em ruột, chưa bao giờ họ phân biệt giữa con ruột và con ghẻ. Bà Năm còn sống đã dạy như thế, đến khi bà Năm mất đi họ vẫn giữ mối hòa thuận anh em với nhau. Đó là điều ông Năm rất vui và hạnh phúc bên bốn người con của mình, có thể nói ông là người có phước, tuy hai người con gái đã có gia đình sống riêng nhưng họ vẫn hay cho tiền hoặc mua những thứ ngon nhất cho ông, họ đều học thành tài và có nghề nghiệp ổn định với đồng lương kha khá. Cả ba người họ đều là bác sĩ làm việc trong một bệnh viện gần nhà, riêng Sinh một chữ bẻ đôi cũng không có, đành phải đi bốc vác kiếm từng đồng rồi trở về rất khuya. Không vì điều đó mà ông Năm thương ba người con hơn, ngược lại ông thương Sinh nhiều hơn ba người con ruột. Những lần con của ông cho tiền xài, ông đều giấu lại một ít để cho Sinh nhưng chưa lần nào anh nhận, vì anh thừa hiểu cha đã già không còn sức lao động, không làm gì ra tiền, chính vì điều đó mà anh không nhận tiền từ cha nuôi. Đôi khi anh cho tiền cha mình, ông cứ chần chừ như không muốn lấy, nhưng cũng phải lấy để anh được vui. Một buổi sáng tiếng gà gáy vang sau nhà, ông Năm thức dậy uống trà như mọi ngày, ông có thói quen khi thức dậy đi rửa mặt ngang qua chỗ ngủ của Sinh, ông hay dừng lại để kiểm tra xem tối qua Sinh ngủ có tống mùng kỹ không, và chiếc đèn pin luôn pha vào mùng xem thử có con muỗi nào trong ấy không, rồi mới đi rửa mặt và trở lên nhà trên hút thuốc uống trà. Thói quen này hình như không dành cho ba người con ruột của ông. Sinh thức dậy với cơ thể uể oải sau một đêm mệt nhọc ở bến lúa, anh bước xuống giường ra sau rửa mặt rồi đi lên nhà trên. Thấy cha anh ngồi đó với gương mặt trầm ngâm như đang nghĩ ngợi điều gì đó bên làn khói trắng. Tay ông ôm một chiếc hộp, đôi mắt cứ nhìn lên bàn thờ nơi có di ảnh vợ ông, anh chưa từng thấy chiếc hộp này bao giờ. Anh bước lại gần cha rồi nói. - Tía đang nghĩ gì mà điếu thuốc sắp tàn luôn rồi. - Sao mày không ngủ thêm lát nữa đi hai, còn sớm mà. - Con dậy giờ này quen rồi, cứ tới giờ này là tự nhiên thức dậy. - Tía dặn đừng đi bốc vác nữa, sao mày không nghe vậy hai. - Ủa sao Tía biết con đi bốc vác. - Mày đừng nói dối Tía nữa, mày cứ nói đi làm việc nhẹ một lát rồi về. Chứ thật ra là mày đang bốc vác ở bến lúa. Hồi sáng Tía đi rửa mặt thấy cái áo của mày treo trên móc, trên cái vai áo có dính màu của bao lúa. - Nhưng Tía yên tâm, con vác một bao rồi nghỉ mệt, xong tới bao khác lại nghỉ mệt, chứ không vác liên tục đâu. - Mày có biết sức khỏe đang yếu, hạn chế làm việc nặng không hai, mày không có tiền thì Tía cho. - Dạ con biết, nhưng ở nhà không có gì làm cũng buồn. Tía đang ôm cái hộp gì vậy. - Đây là cái hộp có đựng tờ di chúc của má bây trước khi bả mất, sau này có chia tài sản thì cứ theo nguyện vọng của bả mà chia. Tía định kêu vợ chồng con Thu, vợ chồng con Kiều, chiều về đây chơi sẵn đó Tía tuyên bố tài sản trong di chúc luôn. Cũng gần tới ngày giỗ của má bây rồi. - Dạ, ngày mai là giỗ má rồi đó Tía. - Đúng vậy, vì thế Tía muốn các con nhận tài sản rồi vui vẻ trong ngày giỗ của má bây. - Vợ chồng thằng út Tâm nó dậy chưa, nếu nó dậy rồi thì kêu nó ra đây Tía biểu, hoặc kêu nó báo cho con Thu với con Kiều biết chiều nay về chơi. - Dạ, chắc vợ chồng nó dậy rồi đó Tía, cũng sắp tới giờ nó đi làm rồi, để con vào nói rồi đi mua đồ ăn sáng cho Tía. - Ừa đi đi con. Anh vào nói với út Tâm, một lát chiếc xe của út Tâm rồ máy rồi đi khuất, Họ là dân làm việc nên đi làm rồi ghé ăn sáng, chỉ có Sinh và ông là hay ăn sáng tại nhà. Sinh cũng là người gần ông và nói chuyện nhiều nhất so với ba người con ruột của mình. Đến chiều tất cả các con của ông đều có mặt, ông lặng lẽ đốt nén hương cho người vợ quá cố, rồi mở hộc tủ lấy chiếc hộp mà hồi sáng ông đã ôm. Ông nhìn từng đứa con của mình rồi nói. - Hôm nay có mặt đông đủ các con, Tía muốn đọc tờ di chúc của má bây để lại, đó là nguyện vọng của bả trước khi nhắm mắt. Họ im lặng chú tâm nghe kỹ ông đọc những gì trong tờ di chúc. "Thằng hai nó vốn dĩ là con nuôi của nhà mình, nhưng chưa bao giờ ba má xem nó là con nuôi. Má chia cho nó 30% tài sản. Con Thu và con Kiều là phận đàn bà, rồi cũng đi lấy chồng làm dâu nhà người ta, không có gánh vác gì về cái gia đình này, nên má chia cho mỗi đứa 20%. Còn thằng Tâm là con út, sau này thờ phượng gánh vác hết tất cả, nên má chia cho 30% kèm với cái nhà này" Họ nhìn nhau mà không nói được lời gì, cuối cùng ông Năm phải lên tiếng. - Các con có ý kiến gì không, đó là nguyện vọng của má bây. Tâm nói trong sự ngỡ ngàng. - Nguyện vọng gì kì vậy, sao con chỉ có 30% bằng anh hai, con gánh vác cái nhà này, anh hai có gánh vác gì đâu mà bằng với con. Ông nhìn sang người con gái thứ ba rồi nói. - Còn con Thu mày có ý kiến gì không, nói Tía nghe. Thu nói ngay không cần suy nghĩ. - Con không đồng ý với cách chia này của má. - Tại sao. - Con là con ruột mà chia có 20% thua cả con ghẻ. Ông nhìn sang người con thứ tư. - Còn con Kiều. Ý mày sao, nói Tía biết. - Con cũng như ý chị ba vậy, không đồng ý với cách chia này của má. Ông nhìn sang Sinh rồi nói. - Rồi thằng Hai, ý mày thế nào. - Dạ con chỉ lấy 10% còn 20% còn lại con cho các em. Thu nghe vậy lên tiếng. - Tôi nói thật anh 1% cũng không có chứ đừng nói 10%. Kiều cũng xen vào. - Anh phải biết điều. Anh không phải máu mủ gì với cái nhà này, nên anh không có phần là đúng. Tâm cũng ý kiến vào. - Ba má đã nuôi anh từ nhỏ cho tới lớn, nhưng anh không phải là ruột rà, dù biết anh luôn nhường nhịn và không tranh giành với các em, nhưng cái nào ra cái đó, tài sản là của nhà này do cha mẹ và các con làm ra mới có, vì thế nó phải thuộc về thành viên ruột trong nhà này. Tôi cho anh ở trong căn nhà này là may phước lắm rồi, chia với chác gì nữa. Anh lớn rồi mà, tự lập, tự làm, tự riêng đi chứ. Sinh gục mặt buồn bã, chưa bao giờ anh nhận những lời này từ các em mình như hôm nay. Anh em lúc nào cũng hòa thuận, vui vẻ, thương yêu, vậy mà hôm nay chỉ vì tờ di chúc mà tặng cho anh những lời thật khó nghe, anh im lặng. Ông Năm lấy tay đập xuống bàn thật lớn như trút cơn giận. - Mày vừa nói cái gì, mày muốn đuổi thằng Sinh đi hả, cái nhà nào là nhà của mày. Thằng Sinh nó có quyền ở đây đến khi nào nó có vợ thì nó ra riêng, nó cũng là thành viên trong cái nhà này. Đây là tao nói. Ông lắc đầu rồi thở dài, Sinh đến an ủi ông. Ông thừa biết chuyện này không bao lâu sẽ xảy ra thôi, hàng đêm ông ôm cái hộp với mong muốn các con khi chia tài sản đừng bất hòa. Thu lên tiếng để trấn an ông. - Thôi thì cái chuyện chia tài sản để tính sau. Tía đừng giận nữa, hồi đó chắc má chia nhầm, thôi thì sau này Tía chia lại cho tụi con cũng được. - Ý của Tía cũng như ý của má bây thôi. Kiều nói nhanh vội vàng. - Vậy sao được, tính tới tính lui gì thì anh hai cũng được 30%. Chắc có lẽ anh hai luôn gần Tía còn tụi con thì không, nên chia cho anh hai nhiều hơn phải không Tía. Út Tâm cũng nói vào. - Tía chia như vậy là không công bằng. Người ngoài mà chia tài sản hơn người nhà coi sao được. Chúng con luôn hiếu thảo với ba má, đâu phải chỉ có anh nuôi mới hiếu thảo với ba má đâu. Ông đứng nhìn út Tâm rồi nghiêm giọng. - Mày cứ người ngoài với người trong một lát, tao lấy cái bát hương chọi bể đầu mày bây giờ. Nguyện vọng của má bây, mà bây còn không tôn kính, tao chết rồi chắc mồ mả tụi bây bỏ luôn. Tụi bây học cao hiểu rộng mà sao cái đạo lý làm người, tụi bây không hiểu vậy. Tao cứ chia như trong tờ di chúc của má bây, đứa nào lấy thì lấy, không lấy thì bỏ. Họ giận bỏ nhau ra về, ông và Sinh đứng đó trong căn nhà vốn dĩ từ trước tới giờ chưa xảy ra chuyện giận hờn to tiếng. Anh nhìn cha rồi thì thầm. - Thưa Tía, con thấy các em nói đúng đó. Tía nên chia lại, con không cần tài sản này nhiều đâu, con sống với Tía má từ nhỏ đến lớn là quá hạnh phúc rồi. Tài sản Tía cứ chia cho các em, con một thân một mình, không có cũng không sao, còn các em nó có gia đình nên nó còn lo cho gia đình của nó. - Mày nói gì kỳ vậy hai, riết rồi mày cũng giống mấy đứa em mày luôn. Mày nhìn cái bàn thờ má bây đi rồi nói, má bây chia và đó cũng là nguyện vọng của bả, chứ Tía có chia đâu. Một thân là sau này không có vợ con hả bây, một thân là sau này không có ăn hả hai. Anh biết khó có thể thuyết phục được cha mình. Sáng đó là ngày giỗ của má nuôi anh, con Thu với con Kiều không về vì còn giận chuyện chia tài sản, út Tâm cũng chở vợ đi chơi chứ nhất quyết không chịu ở nhà ăn giỗ. Từ đó họ không nói chuyện với Sinh như đã từ mặt. Đám giỗ lần này chỉ có hai cha con ông. Ông Năm mặt buồn hiu nhìn xung quanh căn nhà rồi thở dài, năm nào cũng đầy đủ con cháu chỉ vì chuyện chia tài sản mà không đứa nào chịu về thắp nén nhang cho má nó. Ông tới đốt nhang cho vợ mà hai hàng nước mắt chảy dài. Tối đó anh trăn trở nằm suy nghĩ về chuyện chia tài sản, anh nghĩ cũng do mình nên anh em bất hòa nhau. Tài sản đó nó vốn dĩ không thuộc về anh, vì anh chỉ là con nuôi nên không được quyền hưởng nó, anh sẽ khăn gói bỏ nhà ra đi trong khuya nay, chỉ có thế các em mới được vui. Anh lục đục xếp quần áo bỏ vào ba lô đợi cha anh ngủ, anh sẽ rời khỏi căn nhà này ngay. Cái buồn nhất là anh phải xa căn nhà này mà anh đã sống từ lúc chín tuổi cho tới nay, lại phải xa người cha già, tuy là cha mẹ nuôi nhưng họ hết mực thương anh như chính con ruột của mình. Anh lên nhà trên thấy cha đã ngủ từ bao giờ, anh móc trong túi mình ra một xấp tiền bỏ lên cái gối nơi cha anh nằm, rồi lặng lẽ mở cửa bước chân ra đi, anh ra đầu ngõ đứng nhìn căn nhà một lát như nói lời từ biệt. Anh không biết mình phải đi về đâu, làm gì, tóm lại cứ đi, đi càng xa càng tốt. Sáng sớm ông Năm thức dậy, vẫn như thói quen cũ đi ngang qua nơi Sinh ngủ không thấy anh đâu, nhìn cái sào đồ trống trơn ông biết Sinh đã bỏ nhà đi để trốn tránh chuyện hưởng tài sản. Ông buồn bã ngồi đó tần ngần, rồi trở lại nhà trên hút thuốc uống trà, mắt nhìn xa xăm ra đường như đợi ai đó trở về. Tâm thức dậy cái miệng ngáp ngắn ngáp dài chưa tỉnh ngủ hẳn, ông gọi Tâm lại. - Thằng Út lại đây Tía biểu coi. Tâm lấy tay che miệng trong cơn ngáp rồi trả lời. - Dạ có gì không Tía. - Anh hai bây đã bỏ nhà ra đi vì không muốn anh em trong nhà mất hòa thuận. - Hả. Thật hả Tía. Tâm như tỉnh ngủ hẳn ra, tâm trạng phơi phới, gương mặt tươi rói. Ông Năm nói tiếp. - Mày nói với hai người chị của mày, kêu nó chiều về đây Tía có chuyện muốn nói, nếu hai đứa nó không về thì từ nay về sau đừng nhìn mặt ông già này nữa. Nói xong ông bỏ đi trong tâm trạng nặng nề như cục đá. Chiều đó hai người con gái của ông cũng trở về để nghe ông nói, ông lấy ra một tờ giấy đã xếp lại, ông ngồi xuống ghế nhìn thẳng ba người con rồi nói. - Thằng hai nó đã bỏ nhà ra đi các con có biết vì sao không, vì nó không muốn anh em trong nhà mất hòa khí với nhau. Giờ thì các con đã vui chưa. Thằng Út mày đọc lá thư này của má mày viết khi còn sống cho hai người chị mày nghe. Tâm cầm tờ giấy ông đưa lòng hồi hộp, không biết má đã viết gì trong đó, mở ra coi đúng là nét chữ của má anh, những dòng đã lem màu mực theo thời gian nhưng vẫn đọc ra được. "Các con thân yêu của má, khi các con đọc được lá thư này thì má không còn bên các con nữa. Má đang nằm trong bệnh viện với những cơn đau cứ hành hạ. Má vui vì cả ba đứa con đều học ngành y rồi này các con sẽ trở thành bác sỹ, má không còn lo nữa, riêng anh hai bây thì không được như ba đứa, nó mồ côi từ nhỏ. Từ nhỏ nó đi chăn trâu, gánh nước mướn cho người ta, để kiếm tiền nuôi các con ăn học, nó không biết một chữ nghĩa nào, vì nếu nó đi học rồi thì sẽ không còn ai kiếm tiền mà nuôi các con. Hồi đó nhà mình rất nghèo, nó phải nhịn đói, nhịn khát, để nhường đồ ăn cho các con. Ba của các con bệnh tật không làm được gì một tay nó lo hết. Thằng út Tâm hay chê anh hai nó yếu không làm được việc nặng nhọc, nhưng nó không biết rằng nó đang mang quả thận trong người của anh hai nó, chính anh hai đã hiến tặng để cứu nó sống cho tới ngày hôm nay. Con thu hay chê anh hai nó cái chân đi cà nhắc trông xấu xí vô cùng, nhưng con nhớ lại xem, lúc nhỏ ham búp bê cứ khóc lóc đòi. Nó không có tiền mua, vì quá thương em nó đành phải đi ăn cắp của người ta, người ta bắt được đánh nó đến gãy chân. Còn con Kiều lúc đi thả diều làm đứt dây, con diều bay đi mất, cứ về khóc lóc không chịu ăn cơm. Anh hai nó đành phải đi kiếm con diều về cho bằng được, lúc nó về trên người đầy thương tích vì phải chui vào bụi gai, máu còn dính đầy trên con diều. Rồi ba mẹ ra miền Trung làm tám năm trời, tám năm đó nó một mình ở nhà nuôi ba đứa em. Khi lớn lên thì nó chưa bao giờ có bộ đồ nào lành lặn như người ta, cái nào cũng đầy mảnh chắp vá. Cho tiền nó mua đồ thì nó cho ngược lại các em nó. Có thể nói các con được ăn học như hôm nay cũng nhờ vào anh hai của các con, sau này các con cái thành tài đừng bao giờ quên công ơn đó. Nó đã hy sinh cho các con quá nhiều, chính vì thế ba má muốn bù đắp lại cho nó, chia nó 30% là quá ít so với những gì mà nó hy sinh. Má mong muốn các con hiểu và chấp nhận nguyện vọng này của má. Má không sống được bao lâu nữa mong các con sống hòa thuận, đùm bọc lẫn nhau" Tâm làm rơi tờ giấy rưng rưng nước mắt, hai người chị cũng khóc xối xả khi nghe nội dung trong lá thư, ông năm nhìn từng người rồi nói. - Tụi bây còn đứa nào nói thằng hai là người ngoài, không là phải con ruột của nhà này nữa không, còn đứa nào tranh giành tài sản với nó không. Từ xưa tới giờ có cái gì mà nó không nhường cho tụi bây đâu. Tụi bây ai cũng sung sướng, nhìn lại nó xem cho tới bây giờ nó chưa có vợ, nó cứ lo kiếm tiền. Người nó thì yếu vì hiến thận cho thằng út, nhưng phải đi bốc vác đến khuya mới về để kiếm tiền lo cho tao. - Ông ném xuống bàn một xấp tiền rồi nói trong nước mắt. - Tụi bây nhìn đi, đây là tiền của nó đi bốc vác. Nó để lại cho tao trước khi bỏ nhà ra đi, đó là tiền mồ hôi nước mắt của con tao, nhìn lại tụi bây có đứa nào thiếu thốn cái gì chưa. Tụi bây giàu có mà lại đi tranh giành phân bì với nó. Ông khóc thành tiếng, đó cũng là lần đầu tiên ba người con ruột thấy ông khóc. Thu và Kiều ôm nhau mà khóc. Tâm nhìn lá thư trên bàn và một xấp tiền mà nước mắt rơi không ngừng. Cả ba người họ ôm ông và nói lời xin lỗi. Ông nói trong những giọt nước mắt. - Nếu tụi bây còn là con người thì hãy mau đi kiếm thằng hai về đây, phải kiếm cho bằng được. Tụi bây có muốn mất đi một người anh như vậy không. Cả ba người họ tay lau nước mắt, lập tức ra xe chia nhau đi tìm. Họ hỏi hết người này đến người khác. Cuối cùng cũng có người nhìn thấy Sinh đang ở bến xe, chuẩn bị mua vé đi Sài Gòn. Họ vội vàng đến thấy Sinh đang ở đó trong tà áo phai màu. Cả ba người họ chạy đến ôm anh khóc nức nở giữa bến xe đông người. Thu vừa nói vừa khóc. - Anh hai về nhà đi. Tía đang rất buồn về chuyện anh hai bỏ nhà đi. Tuy là con nuôi nhưng anh rất thương cha, khi nghe cha buồn anh chẳng muốn đi nữa. Chỉ muốn quay về gặp cha để nói xin lỗi vì đã làm cho ông buồn. - Thôi mình về đi các em, anh không đi nữa, từ nay anh sẽ luôn ở gần Tía. Thấy anh trở về ông vui như chưa từng vui. Chiều đó họ cùng ăn cơm niềm vui ngập tràn trong không gian căn nhà. Đó là giây phút hạnh phúc nhất trong từng đôi mắt và nụ cười nở tươi trên môi mỗi người. Ba người em gắp đầy thức ăn vào cái chén của anh. Kiều nói với anh. - Anh hai ăn đi. - Thôi các em ăn đi, anh ăn rau được rồi. Thu nói với nụ cười. - Anh hai không cần phải nhường cho tụi em đâu, cứ ăn đi. Tâm nói trong niềm vui rộn ràng. - Phải rồi đó anh hai. Anh đã hy sinh cho chúng em quá nhiều rồi. Giờ đã đến lúc chúng em hy sinh lại cho anh hai. Ông Năm bỏ đôi đũa xuống rồi nhắc lại. - Còn chuyện chia tài sản theo nguyện vọng của má bây. Bây tính sao. Tất cả đều đồng thanh nói - Dạ, tụi con Đồng ý. Ông Năm cười vui xúc động trong niềm hạnh phúc dâng trào. Chưa bao giờ họ thấy vui như hôm nay, nhìn các con gắp thức ăn cho nhau mà lòng ông vui sướng biết bao. Tiền, vật chất là thứ hay chia rẽ con người, nhưng đôi khi nhờ nó làm đáp án mà ta biết và nhận ra, kết quả của lòng dạ con người. Người quay lưng đi, người quay đầu lại. Cuộc đời nó luôn luôn hai mặt đi song hành cùng nhau. Từ nay nhà ông Năm sẽ ngập tràn yêu thương trong tình cảm gia đình. Cái từ " anh nuôi" hoặc " người ngoài" cũng biến mất từ ấy, thay vào đó là từ " anh ruột" như một cha mẹ sinh ra. Đọc Đi Rồi Khóc | Chat Online Report like like like Nếu đc mong bn qua tus đọc truyện ủng hộ mk với Thấy hay thì hãy phệt ngay cho mk một like nhé. Nếu bn thấy đã mất công vào tận acc mk mà chỉ cho một like thôi ko bõ công các bn thì hãy cho mk thêm 5* và 1fl nhé! Thanks bn nhiều: Chúc bn trong cuộc sông css thật nhiều niềm vui
BA CHỞ CON ĐI HỌC... Năm con vào trường mẫu giáo, ba chở con đi học bằng chiếc Cub 50. Trên đường đi, trong lúc dựng xe ngoài sân trường và cả khi chia tay ở cửa phòng học, con cứ nói mãi một câu: "Ba ơi! Hết giờ, ba rước con sớm nhứt nghen, ba". Ba cũng lặp đi lặp lại không biết chán: "Ừ! Ba sẽ đến sớm nhứt!". Suốt thời con học mẫu giáo, chỉ có một lần ba không phải là người đến sớm nhất. Phố đang mưa, ba chạy nhanh quá, không tránh kịp chiếc xe tải bất ngờ quẹo cua, đành thắng gấp. Chiếc Cub lết đi mấy chục mét, ba ngã nằm dưới gầm xe tải. May mà thoát chết! Lồm cồm bật dậy, chạy đến trường, hối hả ẵm con, hối hả xin lỗi. Con làm thinh, nhìn mãi mặt ba, lâu lắm, chợt nói: "Ba ơi, sao trán ba có máu?". Năm con vào tiểu học, đường đến trường xa hơn. Ba vẫn chở con trên chiếc Cub cũ mèm. Buổi sáng, hễ chia tay nhau ngoài cổng trường là con nhắc: "Ba ơi! Ba cứ đứng đây nghen, ba! Khi nào con vô lớp rồi ba hãy về nghen, ba!". "Ừ! Ba sẽ đứng đây! Đừng lo!". Con đi qua sân, đến tận hành lang phòng học vẫn quay ra, dáo dác ngó, xem ba có còn đứng đó hay không. Ba đứng nhìn cái lưng nhỏ xíu của con lẫn trong đám học trò, giơ tay thật cao cho con thấy, đợi đến khi con vào lớp mới chạy vội cho kịp giờ dạy. Suốt thời con học tiểu học, cũng chỉ đúng một lần ba không đứng lại mà hộc tốc chạy đi. Ba chạy hơn trăm mét, bỗng giật mình, nôn nao, khó chịu lạ lùng, đành quay lại, len qua cánh cổng trường sắp đóng, nhìn vào, thấy con đứng tần ngần giữa hành lang vắng. Lúc thấy ba ló đầu vào, ánh mắt con sáng lên như có một giọt nước phản chiếu ánh nắng sớm. Con giơ tay, mỉm cười, miệng mấp máy như muốn nói: "Chạy nhanh lên, ba. Cho kịp giờ! Con vào lớp nghen!". Ông bảo vệ chưa đành đóng cổng trường, lắc đầu, cười: "Bữa nào cũng vậy!". Năm con vào cấp II, trường xa thêm chút nữa. Chiếc Cub cà tàng giờ uống xăng như uống nước, tuần nào cũng phải đem đến tiệm sửa hai, ba lần, nên ba và con phải thức sớm, dẫn xe ra hẻm, đạp cho nó nổ máy, phun khói đen mù mịt một lúc mới chịu chạy êm. Ba không còn đón con sớm nhất nữa mà có khi trễ, rất trễ vì thỉnh thoảng xe xì vỏ, nghẹt xăng... Một lần, mưa rất to, phố xá chìm trong nước. Xe ướt bugi, chết máy. Ba xuống xe, dặn: "Con cứ mặc áo mưa, ngồi trên xe để ba dẫn qua chỗ ngập". Ba lội bì bõm trong nước, đẩy xe len trong dòng người cũng đang vật vã với cảnh nước ngập đến đùi. Bỗng thấy chiếc xe nhẹ hơn, quay lại, thấy con đã cởi áo mưa, nhảy xuống từ lúc nào, cắn răng đẩy tiếp. Ba và con về đến nhà ướt mem, vậy mà vẫn nhìn nhau cười. Năm con vào cấp III, trường xa lắm, mỗi ngày hai lượt đi, về hơn 20 cây số. Chiếc Cub đã bán cho đồng nát. Ba mua chiếc Dream mới, không còn sợ cảnh chết máy dọc đường. Con ngồi phía sau, nói đủ chuyện trên đời: chuyện nhà, chuyện trường, chuyện thầy cô, bè bạn... Có khi xe đã đến cổng trường mà chuyện còn chưa dứt. Trong tiếng mưa, tiếng còi chói tai, tiếng máy xe gầm rú, tiếng cãi vã, hò hét xô bồ giữa đám khói bụi, giữa những ngã tư, ngã năm ùn ứ người và xe giờ cao điểm, ba vẫn nghe rất rõ tiếng con liến thoắng, vì tiếng nói đó ở ngay sau lưng ba. Ngày con thi đại học, ba chở con đến trường rất sớm rồi chờ ngoài cổng, chen chúc trong nhóm cha mẹ cũng ngồi chờ con, hết đứng lại ngồi. Gặp vài học sinh nộp bài ra sớm, cả nhóm nhao nhao bu lại hỏi: "Ra tác phẩm gì, con?", "Đề khó không, con?"... Ba chạy mua một ly nước mía, đợi con ra khỏi cổng trường là vội vã đưa: "Uống đi con! Cho khỏe rồi về! Làm bài được không, con?". Con cầm ly nước mía, ngó ba, chớp mắt mấy cái như bối rối: "Chắc không tệ ba à!". "Đâu, đưa đề ba coi!". Con cười, lấy đề đưa cho ba. Ba cắm cúi đọc, toàn số và hình, công thức và đồ thị, chẳng biết ất giáp gì. Nhưng thôi, cứ lướt qua cho yên tâm. Con đi học xa, vậy mà thỉnh thoảng, trong giấc ngủ, ba vẫn hay choàng tỉnh, hoảng hốt vì hình như đã thức dậy trễ giờ đưa con đi học. Biết rằng ở thành phố, chiếc xe là phương tiện tối hậu, nếu không con phải thức sớm, đi bộ cả quãng đường ba cây số từ ký túc xá đến lớp mới kịp giờ, nhưng cứ dụ dự mãi vì lo tình hình giao thông phức tạp, lỡ có bề nào... Cuối cùng, đành bấm bụng đem chiếc Dream lên Sài Gòn cho con đỡ chân. Căn nhà chật chội vì thường khi có chiếc xe dựng chiếm chỗ, giờ bỗng rộng mênh mông. Cứ thấy thiêu thiếu một cái gì! Con ra trường rồi ở lại Sài Gòn làm việc. Ba đi thăm con, đang chờ ngoài cổng bến xe Miền Tây thì nghe con gọi. Con chạy chiếc Dream ba cho, trờ tới, với tay xách túi đồ, nói: "Lên xe đi ba! Con chở ba về". Ba ngồi sau lưng con, đi qua chằng chịt phố xá, xe chen xe, người chen người, hoa cả mắt. Con luôn miệng giải thích: "Ở đây người ta chạy nhanh lắm, không giống ở quê mình!", "Chỗ này có quán ăn miền Tây nè ba!", "Mình vừa qua Đầm Sen đó ba"... Rồi ba nhìn con đường trước mặt, dài thăm thẳm, lóa nắng, ngập khói bụi, ken đặc xe cộ, nửa ngao ngán, nửa thắc thỏm, tưởng tượng những sáng, những chiều, những tuần... con từ nhà đến chỗ làm rồi từ chỗ làm về nhà trên chiếc Dream đã rệu rã. Ba nói: "Ráng làm có tiền đổi xe mới đi, con! Chiếc này tệ lắm rồi!". Con quay lại, đùa: "Còn chạy tốt mà ba! Con ráng o bế nó, để dành chở cháu nội ba đi học!". Ba cười cười, mắng con: "Thằng cha mày!...". Đọc Đi Rồi Khóc | Chat Online Report like like like Nếu đc mong bn qua tus đọc truyện ủng hộ mk với Thấy hay thì hãy phệt ngay cho mk một like nhé. Nếu bn thấy đã mất công vào tận acc mk mà chỉ cho một like thôi ko bõ công các bn thì hãy cho mk thêm 5* và 1fl nhé! Thanks bn nhiều: Chúc bn trong cuộc sông css thật nhiều niềm vui
Nàng không yêu chàng. Bởi vì xuất thân bần hàn, bởi vì cần trả nợ, mà nàng lấy chàng. Khi ấy, nàng đã đem mình đi bán được ba vạn đồng (tương đương 60 triệu VNĐ ): một vạn trả tiền chữa bệnh cho cha, một vạn đồng nuôi em trai ăn học, còn một vạn nữa, trả những món nợ của gia đình. Chàng khi ấy, là người có tiền ở trong làng, vợ đã chết, có một cô con gái, chàng lớn hơn nàng 20 tuổi. Chàng có tiền, làm nghề buôn bán ở làng quê, muốn đi bước nữa, tái hôn với một người vợ kế hiền dịu, xinh đẹp, nàng rất phù hợp. Đêm tân hôn, nàng khóc ròng suốt đêm. Chàng cũng biết nàng ngại ngần với mình, mọi việc đều rất cẩn trọng, và dỗ nàng như dỗ dành trẻ con. Khi ấy, nàng giúp chàng mở cửa hàng, hàng ngày báo cáo sổ sách với chàng, khoản nào cũng tính toán rõ ràng. Chàng nói: "Giữa vợ chồng, thật ra không cần rõ ràng, rạch ròi như thế". Câu nói ấy, khiến cho nàng cảm thấy ấm áp trong lòng bởi vì khi đi qua nhà hàng xóm, có người nói với chàng, cần chú ý đến vợ của mình, vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, không nên để cho nàng quản lý tiền nong, nếu không sau khi đã thả chim câu ra, thì hối hận không kịp. Lúc mới đầu, nàng thật sự không biết chàng có bao nhiêu tiền. Mỗi khi đi gửi tiền vào ngân hàng trở về, chàng đều để biên lai vào trong ngăn kéo cuối cùng, sau đó khóa lại. Động tác ấy làm đau lòng nàng vô cùng, nàng chỉ sống lẳng lặng âm thầm, trong lòng chỉ toàn nhớ đến người yêu thuở tóc còn để chỏm. Nàng nghĩ, chẳng qua nàng chỉ đền ơn đáp nghĩa mà thôi. Một ngày vào mấy tháng sau, chàng đột nhiên trao chìa khóa cho nàng, rồi nói với nàng: "Trong này là tiền tiết kiệm của chúng ta, mười vạn đồng, mật mã là ngày sinh của em". Nàng ngây người ra, cảm thấy nóng ran cả lòng. Nàng không phải là một người đàn bà coi trọng đồng tiền, nhưng, vì người chồng coi trọng nàng như vậy, thậm chí tất cả mọi chuyện đều không giấu giếm nàng cái gì, nàng cảm thấy mình thật sự là vợ của chàng. Từ hôm ấy trở đi, nàng bắt đầu hăng hái bán hàng, tất cả những việc mà mình có thể làm thì tuyệt đối không thuê mướn người khác. Hơn nữa, nàng không cần báo cáo thu chi hàng ngày nữa, bởi vì, nàng đã trở thành người chủ cái gia đình này. Ngày hôm ấy, nàng và chàng đi ngang qua đường nhựa, đột nhiên một chiếc xe môtô mất tay lái, lao tới. Chàng đẩy nàng qua một bên, còn chàng bị xe môtô đâm vào, cánh tay bị gẫy tại chỗ, một đầu xương rất lớn lồi ra ngoài. Nàng chồm đến ôm chầm lấy chàng, trong giây lát ấy, nàng coi chàng là người thân của mình. Chàng lại an ủi nàng: "Không sao, tôi xấu số, nhưng gẫy đâu cũng không quan trọng. Nhưng em còn trẻ mà gẫy chân thì thật là khó coi!". Nước mắt của nàng tự dưng trào ra, đây là lần đầu tiên, nàng chảy nước mắt vì chàng. Trước đây, nàng vẫn luôn luôn cho rằng mình không có tình yêu nữa, từ khi kết hôn đến giờ, chỉ luôn luôn ứng phó với chàng. Song, từ hôm ấy, nàng bắt đầu toàn tâm toàn ý chăm lo săn sóc chàng. Nàng dần dần biết chàng thích ăn những món gì, thích mặc quần áo màu gì. Nàng biết chàng buổi sáng thích uống một cốc cà phê đặc, buổi tối thích ăn một loại hoa quả, đó là thói quen của chàng. Mà trước đó, nàng không hề để ý tới. Mà trước sau, chàng đều thật lòng đối xử với nàng, mua cặp tóc, mua váy mới xuất hiện trên thị trường, thậm chí mua cả băng vệ sinh cho nàng. Từng việc làm nhỏ nhoi một, nàng dần dần mềm lòng, cuộc sống cơm áo gạo tiền, sinh hoạt vợ chồng, từ lâu đã mang màu sắc của tình yêu. Hình như có ai đó đã nói rằng: Trái tim xúc động đầu tiên có thể là dung nhan, nhưng tổ ấm cuối cùng, lại bởi vì khói lửa và hơi thở của cuộc sống thường ngày. Sau khi kết hôn được một năm rưỡi, nàng mang thai, nôn mửa rất ghê. Chàng cuống cả lên, suốt ngày ở bên cạnh nàng, nàng nôn mửa, chàng bèn dọn, có lúc nôn vào nửa đêm. Chàng thức dậy dọn dẹp xong, luộc trứng gà bắt nàng ăn hết, bởi vì chàng lo sợ nàng kiệt sức. Khi sinh con, mẹ vợ sang. Trước kia, mẹ vẫn cho nàng không hạnh phúc, nhưng khi chứng kiến cảnh sinh nở, mẹ nàng nói: "Con ơi! Con lấy đúng người đấy!". Trong những người chồng ngồi chờ ngoài phòng sản, chỉ có một mình chàng bước chân tới hỏi hộ lý: "Vợ tôi thế nào?". Còn những người chồng khác đều hỏi: "Sinh con trai hay con gái?". Ngay câu hỏi khác mọi người của chàng, đã khiến cho nàng cảm kích vô cùng. Trong lòng chàng, nàng quan trọng hơn con rất nhiều. Khi biết nàng an toàn khỏe khoắn, chàng mới hỏi: - Con cũng khỏe chứ? Con trai hay con gái? Nàng biết chàng đã có con gái rồi, thật ra muốn có một đứa con trai. Nhưng, sau khi nghe thấy sinh con gái, chàng ráng nói cứng: "Con gái, hay quá! Con gái cưng của mẹ, đến khi mình già, sẽ có người sớm tối bên cạnh hầu hạ mình! Em thử nghĩ xem! Tôi lớn hơn mình hai mươi tuổi, sớm muộn sẽ có một ngày, tôi ra đi trước, cho nên con gái vẫn tốt hơn chứ!". Nàng ôm chàng vào lòng, chỉ kêu một câu: "Ông xã!". Nếu như trước kia, nàng vẫn có suy nghĩ khác, vẫn muốn cùng với người yêu thời thơ ấu chạy trốn đến một nơi khác. Thế mà bây giờ, trong lòng nàng chỉ có một người đàn ông này. Trên đời này, có một tình cảm đẹp nhất, vượt lên trên tình cảm nam nữ, không chỉ đơn thuần là tình yêu, mà trong đó còn có ân, có tình, có nghĩa! Đọc Đi Rồi Khóc | Chat Online Report like like like Nếu đc mong bn qua tus đọc truyện ủng hộ mk với Thấy hay thì hãy phệt ngay cho mk một like nhé. Nếu bn thấy đã mất công vào tận acc mk mà chỉ cho một like thôi ko bõ công các bn thì hãy cho mk thêm 5* và 1fl nhé! Thanks bn nhiều: Chúc bn trong cuộc sông css thật nhiều niềm vui
Đã mấy hôm nay Vũ thấy buồn bực trong lòng . Bình thường nó vốn là 1 đứa vui vẻ , hiền lành , vậy mà từ mấy hôm nay , chính xác là từ hôm liên lạc được với người yêu cũ , nó tỏ ra khác hẳn , lúc nào cũng buồn buồn , nhiều khi ngồi im như suy nghĩ 1 điều gì đó .... 1 năm rưỡi trước , nó đang là sinh viên trường Điện Lực trên Hà Nội , nó học ngành này không phải vì thích mà vì ... bố mẹ nó thích . Nhưng cũng từ ngôi trường này , nó đã quen biết và đem lòng yêu 1 người con gái ở cùng xóm trọ tên Loan quê ở Thanh Hà , 1 mối tình thời sinh viên như bao mối tình sinh viên khác ấy mà . Nó học Trung Cấp , có 2 năm là ra trường rồi , trong khi Loan thì học Đại Học Nhân Văn đến tận 4 năm cơ , nó biết vậy nhưng nó vẫn yêu Loan dù nó biết rằng trong tương lai khoảng thời gian 2 năm chờ đợi sẽ là khoảng thời gian vô cùng dài và nhiều thử thách . Loan cũng đã có lần bảo nó : “ tận 4 năm có , có chờ được thì chờ “ , và chắc chắn là nó đồng ý , khi ấy nó nghĩ rằng dù có thế nào thì 2 đứa nó cũng không thể xa rời nhau mà . Thế nhưng rồi người tính không bằng trời tính , năm học ấy do mới xa nhà nó bị cuốn theo những cám dỗ của cuộc sống xa nhà , đi học thì ít mà đi chơi thì nhiều , và điều tất yếu là nó không được lên lớp . Quá chán nản , bố mẹ nó bắt nó về học ở 1 trường gần nhà , và như vậy nó đã xa Loan , xa mối tình mà nó vô cùng trân trọng . Tuy nó biết là xa nhau như vậy , chắc chắn tình cảm của nó và Loan sẽ không còn được như trước nữa , nhưng nó vẫn mang 1 chút hi vọng vì nó nghĩ “ Mình chờ được thì sao Loan không chờ được , chỉ 2 năm thôi mà “ . Và như vậy nó vẫn mang trong mình 1 niềm hi vọng nhỏ nhoi dù nhiều khi nó cũng nghĩ là vô vọng . Rồi nó về học ở 1 trường gần nhà , nó đi học mà không lúc nào không nghĩ về Loan , không biết Loan có còn yêu nó nữa không , không biết Loan có nghĩ về nó nhiều như nó nghĩ về Loan bay giờ không , không biết và không biết nhiều thứ ... Nó về gần nhà học , nhiều sự việc xảy ra khiến nó không còn liên lạc được với Loan nữa , số ĐT thì đổi , Email thì không thấy OL . Nhưng nó vẫn hi vọng , hi vọng là Loan vẫn chờ nó như nó vẫn đang chờ Loan bây giờ . Cuộc sống sinh viên với nhiều niềm vui , bạn bè , trường lớp ... nhưng nó không khi nào không nghĩ về Loan , dù nó không nói ra nhưng trong sâu thẳm tâm hồn , nó không bao giờ không nghĩ về Loan . Rồi bất chợt , trong 1 lần OL muộn , nó gặp nick Yahoo của Loan sáng đèn , nó vội vã Buzz , và sau bao nhiêu lần nhớ nhung , giờ đây nó đã được gặp lại Loan dù chỉ là qua Internet . Nó hỏi Loan nhiều truyện , nó lại vui vẻ như ngày 2 đứa còn ở bên nhau , nó hi vọng , hi vọng và lại hi vọng ... Rồi nó nhận được 1 tin sét đánh , đó là Loan đã có người yêu mới – 1 điều mà nó đã nghĩ đến nhưng không bao giờ nó mong là sự thật . Và trong tâm trạng buồn bã , nó hỏi Loan có người yêu bao giờ , Loan bảo là ngay sau khi nó về học ở gần nhà . Nghe như vậy , bao nhiêu niềm hi vọng , bao nhiêu ước mơ của nó tan thành mây khói ngay lập tức , nó không ngờ là ngay sau khi nó về , Loan đã có người yêu mới ngay lập tức . Mọi niềm tin của nó vào Loan sụp đổ trong chớp mắt , những hi vọng , những ước mơ đẹp đẽ của tương lai mà nó vẽ ra lâu nay đã tan nhanh như bọt xà phòng , nó thật sự thất vọng , nó không ngờ nó có thể chờ được 4 năm mà Loan lại không thể chờ nó dù chỉ 2 năm ... Tuy nhiên nó vẫn không biểu hiện gì ra để Loan biết , hằng đêm nó vẫn OL thật muộn để có thể gặp Loan , để có thể nói chuyện với Loan dù chỉ trong chốc lát . Hằng ngày nó vẫn tiếp tục sống cuộc sống bình thường nhưng nó không còn thấy vui vẻ như trước nữa , nó luôn tự trách nó là tại sao lại để vuột mất tình yêu của mình dễ dàng như vậy , nó trách nó sao ngày trước không học hành hẳn hoi để giờ này không phải hối hận , và nó trách nó nhiều thứ , nhiều thứ lắm ... Trách mình rồi nó lại trách Loan , trách Loan sao không chờ nó , sao lại vội vã đi yêu người khác ngay sau khi nó về như vậy ... Và sau khi trách đủ thứ xong nó lại buồn , nó biết là từ giờ nó đã mất Loan hoàn toàn , không còn hi vọng gì nữa rồi , buồn và chán nản , nó quyết định sẽ làm bạn với Loan , hi vọng là 1 ngày nào đó Loan sẽ quay trở về bên nó như nó đã từng mơ . Cuộc sống của nó vẫn tiếp diễn , nó vẫn ngày ngày xoay vòng với đủ thứ phải suy nghĩ , nhưng không bao giờ nó thôi nghĩ về Loan , nó vẫn hi vọng 1 ngày nào đó Loan sẽ trở về bên nó và nó và Loan sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi như nó vẫn thường mơ . 1 ước mơ xa vời nhưng rất đáng trân trọng của nó . Đọc Đi Rồi Khóc | Chat Online Report like like like Nếu đc mong bn qua tus đọc truyện ủng hộ mk với Thấy hay thì hãy phệt ngay cho mk một like nhé. Nếu bn thấy đã mất công vào tận acc mk mà chỉ cho một like thôi ko bõ công các bn thì hãy cho mk thêm 5* và 1fl nhé! Thanks bn nhiều: Chúc bn trong cuộc sông css thật nhiều niềm vui
Anh không giống như những người đàn ông khác, luôn nói ba từ “anh yêu em” trước người phụ nữ của mình để làm cô ấy vui. Nhưng anh thì luôn dùng hành động thay vì lời nói sến đặc đó, đấy là chỗ tôi thích ở anh. Anh không giàu, không đẹp trai, là một người bình thường, rất bình thường. Có thể nói, anh không phải là một người chồng hoàn hảo nhất, cũng không phải là mỹ nam hay soái ca này nọ như những nam chính được miêu tả trong tiểu thuyết. Nhưng anh luôn biết cách làm tôi hạnh phúc, làm trò cho tôi vui vẻ khi tôi buồn, chia sẽ với tôi khi tôi có tâm sự, và khuyên nhủ tôi khi tôi mất hết hy vọng… Anh nói, anh thích gọi tôi là “đồ ngốc”! Tôi đã kháng cự lại: “Em không có ngốc nha!” “Không phải trong đầu em chứa toàn gỗ sao?” Tôi: “…” Có một lần, anh dẫn tôi đi mua vài bộ quần áo trong một shop thời trang. Tôi đã lựa tới lựa lui, lựa sập cả tiệm người ta, nhưng chỉ mua được mỗi duy nhất một cái áo sơ mi. Đến lúc trả tiền, anh chợt kề vào tai tôi nói nhỏ: “Vợ à, anh quên mang tiền theo rồi!” Tôi lúc này hốt hoảng và lo lắng tột cùng. Chết tiệt! Tôi cũng không có đem theo tiền trong người. Chẳng lẽ ngồi lục tung cái shop người ta cho đã, bây giờ nói: tôi không có tiền là xong sao? Thật mất mặt quá mà!!! Tôi quay sang hỏi anh: “Bây giờ làm sao hở anh??? Làm sao đây???” – Tôi cuống hết cả lên, mồ hôi chảy đầy trán. Vậy mà, anh vẫn bình thản như vậy, làm tôi đây mờ mịt không biết trong đầu anh đang nghĩ cái quái gì. “Chạy chứ sao! Ở đây cho người ta bắt hả?” Nói rồi, anh nắm tay tôi kéo chạy đi. Chạy rất lâu, rất xa, cả một quãng đường dài ấy chứ. Tôi vì sợ người bán hàng đuổi theo nên dốc hết công sức mà chạy, quên trời quên đất chạy trối chết. Cuối cùng, anh đột nhiên ngừng lại, bàn tay ấm áp của anh giật mạnh tôi lại, khiến cả người tôi lảo đảo ngã vào lồng ngực của anh. Tôi nghe thấy hơi thở anh dồn dập, tôi nghe thấy tiếng tim anh đập thật mạnh mẽ, tôi ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh… Nhưng mà bây giờ không phải lúc tôi suy nghĩ đến những thứ này!!! Họ có đuổi theo sau không??? “Không cần chạy nữa!” – Anh ôm lấy tôi, cưng chiều nói. “Nhưng nhưng mà…” “Anh trả tiền cho người chủ shop rồi.” – Anh đáp thật bình tĩnh, không hề có chút hoang mang gì. “Hả? Không phải anh quên mang theo tiền sao?” – Tôi đờ đẫn, ngây ngô ngước nhìn anh. Anh bỗng nhiên cười phá lên khiến tôi giật mình! “Em đúng là ngốc mà, có ai dẫn người mình yêu đi shopping mà quên đem tiền không?” – Anh cốc đầu tôi một cái. Cái người này lại cố ý ám chỉ tôi là đầu gỗ rồi! Tôi: “…” Hừ, không có lương tâm. Thấy vợ mình chạy bán sống bán chết như thế, không đau lòng hả? Còn cười sung sướng như nhặt được 100 triệu ấy!! Lại có lúc, khi tôi đang ngủ say trên ghế so pha thì có cảm giác như đang bị ai đó bế lên. Tôi dường như ngửi được mùi hương quen thuộc nên dựa hẳn vào ngực anh ngủ một cách thoải mái. Người đó đặt tôi lên giường… Cánh tay người đó không yên phận thò vào áo ngủ của tôi… Tôi lúc này cảm thấy nhột nên: ~ lăn qua ~ ~ lăn lại ~ ~ lăn tới ~ ~ lăn lui ~ Cuối cùng, tôi hại người nào đó làm hành động “người nhớn” không được, liền bốc hỏa nổi giận đùng đùng >__< . Tôi nghe được tiếng bước chân của anh vào phòng tắm và dội nước lạnh. Tôi còn nhớ, có một lần tôi bị anh mắng rất dã man. Đến nỗi tôi còn muốn ly hôn với anh nữa! Nhưng chưa được 5 phút sau tôi và anh lại hòa…. “Em đúng là cái đồ chậm chạp, phản ứng không nhanh nhẹn, lôi thôi như con rùa, hậu đậu hết chỗ nói, ngay cả nấu ăn cũng không biết….. …….~~ chỗ này lượt bỏ 1000 từ ~~~~… ………………~~ lại lượt bỏ 1000 từ…………” “Thế tại sao anh lại cưới em?” – Tôi bĩu môi, ức muốn phát khóc! “Mẹ kiếp! Anh không giàu, không đẹp trai, không lấy em thì cô nàng nào xinh gái cưới anh à?!” À, ra vậy. Tôi cố nuốt nước mắt vào trong, buông ra một câu hờ hững: “Vậy nếu anh hối hận thì ly hôn đi!” – Tôi xoay người bỏ đi. Bỗng nhiên, có một lực từ phía sau kéo mạnh tôi lại. Lúc tôi còn hoảng hốt thì đã bị người ta bế lên, đặt xuống giường, kế tiếp, tôi bị người nào đó đè lên T_T “Anh muốn làm gì? Tôi bảo ly hôn mà! Không phải anh hối hận vì đã cưới tôi hay sao!” – Tôi hờn dỗi hét toáng lên. “abcxyz chứ gì….” – Anh thản nhiên đáp. Tôi đớ người! Rất muốn được anh yêu thương, nhưng vẫn còn rất bức xúc cái chuyện khi nãy nên không nghe lời, giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay của anh. “Bà xã ngốc! Đừng giận nữa, chẳng phải ngay từ đầu anh biết là em hậu đậu mà vẫn thích em hay sao?” Do những lời nói này mà tôi chịu nằm yên, không chiến đấu chống đối lại anh nữa. Bà vợ như tôi đây lại thua T_T Tôi: 0 điểm Anh: 3 điểm. Một hôm, tôi và anh đi dự lễ cưới của một người họ hàng, bà con xa. Tôi đã chọn được một bộ váy sexy rất đẹp làm trang phục. Tôi còn rất hứng khởi không biết khi mình mặc nó vào sẽ như thế nào thì đã bị anh giật cái váy trong tay tôi, nhét lại vào trong tủ. “Khốn! Anh làm gì thế?” – Tôi bực dọc. “Đừng mặc cái đó. Lấy bộ này đi.” Anh đưa cho tôi một cái váy khác, nhưng kín mít từ cổ áo tới tận chân rất bảo thủ, không có quyến rũ gì cả ~ >__< ~ “Em không mặc! Nóng lắm!” – Tôi từ chối thẳng. “Thế cái kia có gì đẹp??? Hở lưng hở ngực trông mà được à?” – Anh bắt đầu nóng! Tôi chớp chớp mắt: “Anh không thấy vợ anh mặc cái đó vào rất gợi cảm sao?” “Nhưng lễ cưới sẽ có rất nhiều người đến dự. Anh không muốn em mặc những thứ sexy vậy. Vợ anh thì chỉ có mình anh được thấy thôi…” Những ngày tháng vợ chồng của tôi vốn dĩ ngọt ngào như vậy, tôi hạnh phúc tới mức không biết mình nên khóc vì cảm động hay là cười vì vui sướng. Nhưng ở đời này sẽ không có cái gì gọi là mãi mãi. Tình yêu cũng vậy, rất nồng nhiệt, rất mùi mẫn, nhưng đến một lúc nào đó sẽ không còn như xưa nữa. Tôi đã từng ví hạnh phúc như bong bóng xà phòng, chúng rất đẹp, rất long lanh, mà chỉ được một thời gian ngắn thôi, rồi cuối cùng cũng sẽ vỡ tựa như chưa từng tồn tại. Mới ngày nào anh còn gõ đầu tôi bảo tôi ngốc, mới ngày nào anh còn dùng những hành động ngọt ngào để dỗ dành tôi, mới ngày nào anh còn mắng yêu tôi, mới ngày nào… Nhưng giờ thì sao? Anh trở nên đối xử nhợt nhạt với tôi, không còn quan tâm tôi nhiều như trước nữa. Sau khi đi làm về, anh không về nhà liền, mà còn dành một, hai tiếng để đi đâu đó, một nơi mà tôi không hề hay biết. Thái độ anh cứ lén lút rất đáng nghi. Tôi tâm sự với một người bạn, cô ấy bảo tôi phải canh chừng anh, nếu không có ngày sẽ mất chồng. Tôi nghe xong, cảm giác sợ hãi bao trùm cả lồng ngực mình, nên đã bí mật theo dõi anh. Hôm đó, tôi đã xin nghỉ phép để đứng chờ ở công ty anh. Cho đến khi lúc tan ca là trời đã sập tối, tôi thấy anh trèo lên xe chạy đi mất hút. Tôi cũng chạy theo sau. Con đường mà anh đi không phải là về nhà, tôi cũng không đoán được là anh định đi đâu, nhà tình nhân chăng? Đột nhiên, chuông điện thoại trong túi reo lên. Tôi không xem màn hình là ai gọi đến mà nhấn ngay phím nghe. Đầu dây bên ấy phát ra giọng nói quen thuộc, nhưng hầu như rất hờ hững, rất không thoải mái… “Em về nhà đi, đừng theo dõi anh nữa. Em có biết làm như vậy khiến anh rất bực không? Cho anh cảm giác ngợp thở và không tự do chút nào.” *Rụp* Bên kia tắt máy. Lòng tôi thêm phần rét lạnh. Nhìn vào số điện thoại trên màn hình, tôi không khỏi đau đớn. Tại sao cùng một số phone, cùng một cái tên ‘ông xã’, cùng một người lại có thể nói ra câu nói mà tôi chưa từng nghe như vậy? Anh còn tắt máy trước tôi, giọng nói của anh cũng khác như những ngày trước. Có phải, anh không còn yêu tôi nữa rồi? Bỏ đi! Anh không phải là loại người vậy. Tôi tin rằng anh sẽ không phản bội tôi. Nhưng mà… Dạo gần đây, mỗi lần tôi giật mình thức dậy trong màn đêm tĩnh mịch, tôi không thấy anh nằm bên cạnh tôi… Tôi không cảm nhận được bờ vai ấm áp của anh, tôi càng không nghe thấy được hơi thở trầm ổn của anh. Anh đang làm gì? Tại sao càng lúc càng tỏ ra kì quặc? Nhưng rồi, tôi lại tự an ủi bản thân anh sẽ không làm gì có lỗi với tôi đâu. Ấy thế mà, nước mắt lại không nghe lời tôi nữa rồi… Có một hôm, tôi cùng vài cô bạn đang tâm sự trong một quán cà phê gần công ty của anh. Tôi không để ý gì lắm đến mọi người xung quanh, ngay cả những lời nói của mấy cô bạn tôi cũng chẳng quan tâm gì đến. Nhưng rồi, tầm mắt vốn đang đờ đẫn của tôi dừng trên một dáng người quen thuộc. Có lẽ anh nhìn thấy tôi, nhưng anh vẫn thản nhiên như tôi là một kẻ xa lạ, không phải vợ của mình vậy. Bên cạnh anh là một người phụ nữ có bề ngoài cao ráo, không thể nói cô ta là mỹ nhân, nhưng quả thật cô ta đẹp hơn tôi. Đàn ông là thế, khi không yêu nữa thì chuyện gì cũng có thể làm. Ngoại tình trước mắt vợ mình? Thật không khỏi ngưỡng mộ chồng tôi rồi. Thực tế vẫn là thực tế, tôi làm gì tin cảnh tượng trước mắt của mình là hiểu lầm? Từ trước đến giờ, anh luôn mắng tôi ngốc, những lúc ấy tôi cứ tưởng anh mắng yêu tôi. Nhưng bây giờ tôi mới hiểu, tôi ngốc, thật sự là do tôi quá tin người. Nếu tôi chỉ biết khóc, thì tôi là một kẻ nhu nhược. Nếu tôi làm ngơ tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm, thì tôi là một tên dối trá, giả tạo. Tôi cầm ly nước ép trên tay mình đi thẳng về phía họ, hất vào mặt anh. Còn anh, dường như đã biết trước tôi sẽ làm như vậy nên không hề tỏ ra ngạc nhiên gì. Lúc ấy, tôi đã nói: “Ly hôn đi!” Anh gật đầu, lấy trong chiếc cặp táp ra một tờ đơn ly hôn, và quan trọng là trong tờ giấy trắng mực đen ấy có cả chữ ký sẵn của anh. Trong khoảnh khắc này trái tim tôi bị đóng băng hoàn toàn… Tôi vốn dĩ cứ tưởng anh sẽ dỗ dành tôi như những lần trước. Tôi vốn dĩ cứ tưởng rằng anh sẽ không đồng ý với quyết định này của tôi. Tôi vốn dĩ cứ tưởng rằng anh sẽ giải thích cho tôi nghe đó chỉ là hiểu lầm. Nhưng sự thật vẫn cứ là sự thật, cứ tưởng vẫn cứ là cứ tưởng. Tôi đơ người rất lâu, rất lâu, không biết nói gì cả. Là anh từ lâu đã chuẩn bị ly hôn với tôi nhưng không mở lời trước, đợi đến cơ hội hôm nay thì mới lộ ra bản chất thật của mình. Là ai đã từng nói sẽ không bao giờ là người phản bội trước tôi? Tôi chặn đứt suy nghĩ dông dài của chính mình, cầm lấy cây bút anh đưa trước mặt ký rõ họ và tên mình vào trong đó. Sau khi đưa nhau ra tòa, tôi và anh không còn gặp mặt nhau nữa. Vậy là từ nay, hai chúng tôi không còn là vợ chồng. Anh đi đường anh, mà tôi thì vẫn bước theo lối đi riêng của tôi. Tôi và anh hiện tại chỉ là kẻ xa lạ, giống như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp được nhau, không bao giờ cắt nhau. Khẽ lau một giọt nước mắt còn vấn vương trên mi mình, tôi lướt trên mặt phím của điện thoại. Xóa đi số điện thoại của ai đó tên là ‘ông xã’. Đã đến lúc phải tự dựa vào bản thân để sống tiếp rồi! À, sao nhỉ? Tôi phải ăn mừng vì từ nay trở đi tôi độc thân chứ? Nuốt từng ngụm rượu vào cổ họng, tôi muốn quên đi kí ức đẹp đẽ giữa tôi và anh. Nhưng không hiểu sao càng muốn quên thì nó lại càng hiện lên rõ rệt. Những hình ảnh ngọt ngào khi anh lần đầu tiên nắm tay tôi; những lúc tôi và anh đi xe buýt, tôi ngủ gục trên vai anh rồi bị anh mắng vì chảy cả nước bọt trên áo; những lúc anh hôn tôi thật sâu; những khi anh dạy tôi nấu ăn… Mẹ kiếp! Sao tôi lại đi nhớ cái tên đốn mạt đó vậy? Men rượu khiến tôi chìm sâu vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, tôi cảm nhận được bàn tay ai đó đang bế tôi lên, rồi nghe loáng thoáng người đó trả tiền rượu cho tôi. Trên đường đi, tôi đã mấy lần nôn mửa lên bả vai người đó. Nhưng anh ta không tỏ ra gớm ghiếc gì, vẫn ôm chặt tôi như vậy, bế tôi đi cả một quãng đường dài. Cuối cùng, anh lấy chìa khóa mở cửa nhà sau đó đem tôi vào phòng và đặt lên giường. Trong cơn buồn ngủ, tôi nghe tiếng anh thở dài… Giữa màn đêm, bóng anh mất hút và khuất sau cánh cửa… Tôi mở mắt, từng giọt nước cứ lẳng lặng rơi xuống gối. Tôi biết người đó là ai chứ! Tôi biết chứ! Nhưng mà giây phút anh ôm tôi chặt như vậy, cũng không hiểu tại sao bản thân lại nằm im không phản kháng. Có lẽ, tôi vẫn còn yêu anh. Có lẽ, tôi lưu luyến mối tình đó không dứt. Có lẽ, tôi sợ rằng ngày nào đó sẽ không còn cơ hội để được anh bế như vậy nữa. Hôm sau, khi vừa mở cửa nhà, tôi gặp ngay cô gái tình nhân kia. Cô ta đến đây để chế giễu tôi sao? Nực cười! Tôi sẽ không dễ bị bắt nạt. Với lại hiện tại tôi đã ly hôn với anh, cô ta có lí do gì để đến tìm tôi đây? Tôi nở nụ cười khinh bỉ nhìn cô ta. Cô ấy vẫn mặc một chiếc váy trắng đơn giản như ngày đó, có thể cô muốn tôi nhớ cô chính là người tôi gặp trong quán cà phê hôm nọ. “Đến đây làm gì? Tại sao cô biết nhà tôi? Chắc tên đàn ông khốn nạn đó đã đưa địa chỉ để cô tới đây sỉ nhục tôi không biết giữ chồng phải không!” – Tôi lên tiếng trước. “Không phải…chị bình tĩnh…Có vẻ như chị hiểu lầm tôi rồi. Thật sự thì, tôi chính là bác sĩ của anh Khoa..” – Cô ta vội vã giải thích khi nghe tôi kết tội. “Rồi làm sao? Cô tưởng bản thân là bác sĩ, là ngon hả? Đến nhà tôi chỉ để khoe nghề nghiệp phải không?” – Tôi ngang ngược ngắt lời của cô bác sĩ trẻ kia. “Chị để tôi nói hết. Thật sự không phải như chị nghĩ đâu. Chồng chị bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Anh ấy từng tâm sự với tôi là mỗi khi đêm đến, không thể ngủ cạnh chị được, là bởi vì anh sợ bị chị phát hiện mình bị đau dạ dày đến bán sống bán chết sẽ lo lắng cho anh. Những khi anh về trễ đều do đến bệnh viện để nghe tư vấn tìm cách trị dứt căn bệnh hiện tại, bởi anh không muốn xa chị… Nhưng mà khi nghe tôi nói bệnh tình của anh không có khả quan lắm, nên đã tìm cách hờ hững với chị, tìm cách ly hôn chị, muốn chị đi tìm hạnh phúc khác, tìm người tốt hơn anh để chăm sóc chị quãng đời còn lại khi anh không còn trên đời này nữa…” Cô ta nói rất dài, rất nhiều, mà tôi căn bản lại không muốn nghe, cũng không muốn hiểu. Vì vậy tôi cười nhạt: “Tính đóng kịch với tôi sao? Cô diễn đạt thật! Cô chỉ là một bác sĩ xa lạ, vậy mà được nghe chồng cũ tôi tâm sự nhiều đến thế cơ à…” Cô ta kẹp hồ sơ bệnh án của anh vào tay tôi, rồi nổi giận: “Tin hay không tùy chị! Trước đây tôi từng là bạn thời trung học của anh! Chị nghĩ sao tùy chị đấy!” – Cô bác sĩ nóng tính bỏ đi, để lại tôi đờ đẫn nhìn hồ sơ trên tay mình. Trần Vĩnh Khoa… 25 tuổi… Ung thư dạ dày giai đoạn cuối… Từng câu từng chữ đập vào mắt tôi. Tôi dường như nghe tiếng sét đánh ngang tai của mình. Là sự thật? Anh bị bệnh thật sao? Hay là chuyện giả dối gì đây? Hóa ra, những lúc anh đối xử nhợt nhạt với tôi là lúc anh mệt mỏi. Hóa ra, những lúc anh tránh mặt tôi là do sợ tôi thấy anh lên cơn đau dạ dày gần như chết đi sống lại sao? Hóa ra, anh lo lắng cho tôi xa như vậy, là bởi vì anh nghĩ mình sắp rời khỏi cuộc đời rồi… Tôi không còn thời gian để suy nghĩ nữa, chạy thật nhanh ra ngoài. Tôi muốn tìm anh! Muốn gặp lại gương mặt xấu xa đê tiện ích kỉ đó! Khốn khiếp! Tôi lại càng không biết anh đang ở đâu. Nếu như tôi đến muộn, liệu có còn cơ hội gặp anh lần nữa không? Nước mắt tôi trào ra… Tôi dốc hết sức để đuổi theo cô bác sĩ trẻ kia đang đi bộ trước mắt. Cô ta nghe tiếng tôi hổn hển gọi liền xoay người lại. Tôi dồn dập, thở gấp hỏi: “Anh ấy…anh ấy đang ở đâu?? Tôi muốn tìm anh ấy! Cô mau nói tôi biết!” “Sân bay X” – Cô ta mỉm cười. Tôi gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó hối hả gọi taxi chạy với tốc độ thật nhanh tới sân bay. Tôi rất sợ, khi tôi đến chậm anh sẽ biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi rất sợ, khi tôi đến chậm tôi sẽ không còn nghe giọng nói của anh nữa. Tôi rất sợ, khi tôi đến chậm tôi sẽ không còn cơ hội nào được anh ôm trong vòng tay ấm áp đó… Anh à, em đã từng trách lầm anh, không phải là em sẽ không còn yêu anh. Anh à, em đã từng muốn ly hôn với anh, không phải là em muốn chấm dứt đi tất cả. Trong muôn vạn người đó, anh ở nơi góc khuất nào? Vì sao em lại cảm thấy cái sân bay này lại rộng lớn như muôn trùng biển cả, tìm một con cá thất lạc khó biết chừng nào. Tôi khóc, khóc thật nhiều, khóc đến tan nát cõi lòng. Giữa dòng người đông đúc như vậy, tôi lại khóc dửng dưng hệt một đứa trẻ. Có ai đó đang xoa đầu tôi. Tôi giật mình quay lại. “Anh…anh không phải đã bay rồi sao?” – tôi ngạc nhiên, tròn đôi mắt ươn ướt của mình. “Anh chỉ đưa tiễn một người bạn thôi. Ngốc! Một thằng nghèo như anh thì làm sao đủ tiền mua vé máy bay hả? Khóc khóc cái gì chứ! Anh chưa chết mà!” – Anh đưa tay lau nước mắt tôi. Tôi ôm chặt anh, thật chặt, bám vào cổ anh như gấu koala. Thoáng chốc, anh bỗng nghi ngờ, cúi xuống nhìn tôi. “Em…không phải biết rồi chứ hả?” Tôi gật đầu. Có thể nói, từng giây từng phút bây giờ đối với tôi cứ như rằng rất quý trọng. Một phút trôi qua, tôi lại luyến tiếc. Và rồi anh sẽ sống được với tôi bao lâu nữa? Anh thật cao thượng, luôn suy nghĩ cho tôi. Còn tôi, chỉ là một cô nhóc hay hờn dỗi, luôn trách anh này nọ. Tôi không biết rằng anh lại yêu tôi nhiều đến như vậy. Và tôi càng không biết rằng ngay lúc này tôi mới nhận ra bản thân không thể sống thiếu anh. Tuy lúc đó, tôi mắng anh thật nhiều, nói anh là gã đàn ông đê tiện chết sớm đi! Nhưng mà thật sự, tôi không muốn anh chết, tôi không muốn… Từ ngày ở sân bay đó, tôi và anh lại sống chung với nhau. Tôi luôn trân quý mỗi phút mỗi giây anh bên cạnh mình. Biết đâu, một ngày nào đó khi tôi thức dậy sẽ không còn thấy gương mặt của anh nữa? Biết đâu, một ngày nào đó khi tôi thức dậy sẽ không còn một bờ vai rộng để tôi tựa vào. Tôi biết, anh yêu tôi, anh không muốn rời xa khỏi thế gian này. Dù rằng sống thêm một ngày, cơn đau bụng lại càng thêm dữ dội. Có những lúc, tôi nhìn thấy anh quằn quại ôm bụng co rút dưới sàn. Có những lúc, tôi nhìn thấy anh nôn ói đến chết đi sống lại trong toilet. Và có những lúc, anh kiềm chế cơn đau khi nhìn thấy tôi đứng bên ngoài nhìn anh…Anh là đồ lừa đảo! Vì sao đau đớn như vậy vẫn cứ cố tỏ ra bản thân mình không sao? Tôi bất lực trước những ngày tháng còn lại của anh, không biết làm gì để bồi đắp. Tôi muốn cùng anh đi du lịch một nơi thật xa, và giữ lại những tấm ảnh kỉ niệm nhưng phát hiện ra mình không có tiền. Tôi muốn dùng tính mạnh của bản thân để đổi lại cuộc sống của anh, nhưng trên đời này không có chuyện như vậy. Tôi muốn một ông bụt hiện lên và cho tôi một điều ước, lúc ấy tôi sẽ ước rằng anh vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, sẽ khỏi bệnh và sống khỏe mạnh, nhưng đáng tiếc rằng cuộc sống này lại không phải là cổ tích. Một ngày 24h, một giờ 60 phút, 1 phút 60 giây, cớ sao từng ngày lại nhanh chóng qua nhanh? Phải làm sao đây khi đến một ngày nhất định nào đó tôi sẽ vĩnh viễn mất anh mãi mãi. Anh nằm đó, nằm cạnh tôi, cố gắng để ép tiếng rên rỉ vì đau bụng mà rỉ cả mồ hôi đầy trán. Mỗi lần phát cơn đau, tôi nhìn thấy anh nuốt cả một ngụm thuốc rồi chờ nó qua đi. Tôi không ngủ được. Càng không có tâm trạng để ngủ. Thần chết sao cứ mỗi ngày mỗi lúc đến gần anh hơn, ông ta muốn cướp anh đi từ tay tôi. Tôi gào khóc, khi nhìn thấy anh gắng gượng chiến đấu với bản thân mình trên giường bệnh. Anh trợn mắt, chân tay lạnh và cứng ngắc. Đôi môi muốn nói gì đó nhưng bất lực. Bác sĩ từ trong phòng bệnh bước ra ngoài, nhìn tôi rồi lắc đầu. Tôi mới biết, cảm giác bản thân sụp đổ là như thế, tận mắt chứng kiến cái chết của anh là đau đớn gấp ngàn lần khi tôi bị tai nạn xe. Ông xã yêu à, đừng lo cho em, em sẽ sống tốt quãng đời còn lại của mình. Anh hãy an nghỉ, đừng bận tâm đến con nhóc nghịch ngợm ngu ngốc như em nhé. Bởi vì, em sẽ chỉ khóc một lần này nữa thôi, em hứa đó.
Chàng trai và cô gái là một đôi tình nhân thanh mai trúc mã. Tình yêu đẹp nhất là khi không có những toan tính về vật chất. Vì vậy hãy trân trọng những người có thể không giàu có về tiền bạc nhưng luôn giàu có về tình yêu thương!
Tôi thích cậu ấy. Cậu ấy không thích tôi. Sinh nhật tôi, cậu ấy tặng tôi một hộp sao. Tự tay cậu ấy gấp. Tổng cộng 999 ngôi sao. Mãi cho đến ngày cậu ấy kết hôn, cậu ấy mới hỏi tôi :”Những câu bên trong sao tớ gấp cậu đã đọc chưa?” Tôi vội vàng chạy về. Phát hiện bên trong mỗi ngôi sao đều là một câu tỏ tình với tôi. Nhưng cậu ấy đã là chú rể của người khác mất rồi. Người ta thường nói đến với nhau là duyên phận. Có những người chỉ một giây ta vô tình bỏ lỡ sẽ mãi mãi không thể thuộc về mình!
Hồi nhỏ chị hay khóc nhè, mẹ nói dối rằng, con mà còn khóc thì sẽ bị chú cảnh sát đến bắt đi đấy, chị sợ quá nên nín luôn. Lớn lên rồi, chị quả thật đã yêu một anh cảnh sát, sáu năm bên nhau, người lớn hai nhà phản đối cãi vã suốt sáu năm. Cuối cùng anh ấy cũng từ bỏ, kết hôn với người khác… Ngày anh ấy cưới, chị ngẩn ngơ ngồi trước thềm nhà, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, bèn ngoảnh lại cười với mẹ, nói: “Mẹ ơi, mẹ nói xem nếu bây giờ con khóc, chú cảnh sát có đến đưa con đi không?” Em biết không, giây phút ấy, mẹ chị khóc đấy… Có những mối tình kết thúc mang nhiều nỗi đau, không phải là do cả hai nhưng phải học cách chấp nhận… |