✉Momo✉(Xing thì mình có quyền)
|
Ánh trăng và kẻ 2 lòng
Trăng đêm nay tròn quá dỗi, ánh sáng thanh nhẹ soi vào lòng người. Hắn vẫn luôn gặp em vào những đêm tình như thế, hắn khẽ thì thầm vào tai em vài lời:
- Sói thích bầu trời nhưng Sói cũng yêu ánh trăng.
Hắn khẽ hôn lên trán em. Vẻ mặt em hân hoan ngọt ngào và tràn đầy hạnh phúc như hắn chẳng có nói gì, hắn chỉ một lòng yêu em. Em yêu hắn nhiều đến thế trong khi hắn lộ rõ bản chất của kẻ hai lòng? Tôi đang ghen đấy em à.
Ai đó khẽ gọi hắn, một vài cơn gió cuốn ngang bầu trời, đám mây con che đi ánh trăng vàng vành vạnh. Cả phố phường nhộn nhịp chìm vào bóng tối lửng lơ. Hắn vuốt lại mái tóc em thật ân cần, trao cho em những cử chỉ đường mật nhất. Một cái véo nhẹ vào má, hay nụ cười say lòng có phần kiêu ngạo của hắn,... hắn muốn cho em biết một cuộc tình vụn trộm nó thú vị thế nào và đau đớn ra sao ấy. Mà sao em cứ mãi lầm lũi trong một tình yêu sẽ chia như thế, em có biết tôi đau thế nào không?
Hắn cất bước rời đi. Bước chân nhanh nhẹn, lạnh lùng, đáng người chững chạc đầy cao ngạo, và cái đầu nghiêng nghiêng chẳng ngoảnh nhìn em lấy một lần. Hắn khuất bóng rồi bỏ em chơ vơ với bóng tối. Em nhìn lên bầu trời hoanh lạnh, như chính cõi lòng em, ánh mắt thù hằn và căm ghét với ánh ánh trắng cao. Bầu trời có ghét ánh trăng giống như em không? Tôi không biết.
Em tựa vào bức tường lạnh khuất sáng , khuất cả ánh trăng. Cuộn người khóc nấc lên. Em ghét hắn, vì em là Bầu Trời, hắn là Sói, và cô ấy là Ánh Trăng. Chỉ có tôi một lòng yêu em, nhung nhớ về em, và là cái bóng của hắn, em biết không? Tôi ước gì em có thể tựa vào vai tôi lúc này, nhưng tôi đã mờ đi và trở về bên hắn, có buồn không em ơi?
Thành phố Mùa Xuân nhộn nhịp, trên khuôn mặt mọi người tràn đầy vẻ hoan hỉ. Hắn cầm tay một cô gái dìu dắt qua dòng người, thỉnh thoảng họ dừng lại ở một hàng quán bày đủ loại đồ lưu niệm, hắn mĩm cười với cô ấy một cách dịu dàng, ánh mắt chăm chú luôn ẩn chứa nét tinh nghịch và hoang dại. Đó là mùa xuân đầu tiên cả hai ở cùng nhau, cùng yêu nhau một cách chân thành, không toan tính. Tôi nghĩ thế, vì hắn chưa yêu ai cả. Thế còn em, hắn có yêu em không? Chỉ có tôi yêu em thôi.
Ánh trăng vẫn cao, vẫn tròn. Vào những ngày trăng tròn, sói là một con thú thật sự. Tiếng hú vang vọng bất giác truyền từ nơi xa khiến tôi rợn người, làm hắn chú ý. Hắn đói, đói những cuộc tình, và em đã là con mồi của hắn. Rồi cô ấy cũng thế thôi. Không khí vẫn náo nức, không ngừng lan tỏa. Mọi người vẫn vui, cô ấy vẫn vui, duy chỉ có hắn còn vui.
Vài đôi ngày trôi đi. Ánh trăng lẳng lặng biến mất khỏi bầu trời. Có vài cơn gió mùa nhộn nhạo bủa vây bầu trời. Sói lang thang.
Hắn thô lỗ nắm lấy tay em mà kéo đi, chẳng dịu dàng chút nào. Hắn liếc nhìn những gã trai quanh em một cách nguy hiểm. Như em là của hắn, của riêng hắn. Em vùng khỏi tay hắn , vội chạy đi. Hắn khác quá. Nước mắt em tuôn rơi và lặng yên, em bần thần khi hắn nắm lấy tay em, nhẹ nhàng và dịu dàng làm em dao động. Hắn luôn biết cách dỗ dành con gái, hắn quá nguy hiểm. Em à!
- Đừng giận Sói. Vì Sói rất thích bầu trời.
Hắn giúp em lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, nhưng nước mắt em vẫn rơi, em cố nhắm nghiền đôi mắt để ngăn dòng nước mắt, nhưng sao không thể. Hay phần nào trong em đã biết hắn là kẻ dối gian, chỉ có trái tim em còn cố chấp?
- Sói thích bầu trời hay Sói thích những vì sao trên bầu trời?
Giọng em run run, rời rạc và nấc nghẹn. Chẳng biết sao sống mũi em say xè, nức nở, hay em yêu hắn rồi? Tôi sẽ ghen, em đấy.
Thành phố chợt tắt ngấm ánh đèn, bóng xô đẩy nhau đến cạnh hắn như muốn nói vài lời tâm tình. Em thoáng sợ hãi, hắn đặt ngón tay lên môi em, ra hiệu cho em im lặng, tay hắn đặt lên vai em như để nói:"có anh ở đây rồi".
Ánh sáng một làn nữa lan đi, bóng tối rời đi trong khó chịu. Chỉ vài giây ngắn ngủi mà sắc mặt em thay đổi đi rất nhiều, nước mắt em không còn rơi, em thôi nức nở, và vẻ mặt thẩn thờ xen lẫn hốt hoảng. Hắn rời đi theo tiếng gọi của một cơn gió lạ, đậm hương và nồng nàn. Như hắn đã từng nói về em, sự ngọt ngào của bầu trời thanh tao.
Em biết đấy. Sói là kẻ hai lòng. Sói không thể chỉ yêu một bầu trời hay một ánh trăng, Sói yêu bất kì ai. Chỉ có tôi là chung tình, là một lòng yêu em. Mà có sao em chẳng một lần quan tâm? Cái bóng này yêu em từ lâu.
Đã từ lâu khi bài tình ca của bầu trời và mặt đất ngân vang. Sói chỉ luôn hướng về bầu trời và khát khao. Sói ghét những cơn gió cứ vờn quanh bên bầu trời, cố cắt cứa lời thì thầm sói chỉ dành riêng cho bầu trời. Chẳng có ai nguyện chúc phúc cho cả hai, chỉ có mưa là nguyện vì cả hai mà cầu chúc. Giọt mưa cứ tí tách rơi như ca vang bài tình ca của bầu trời và mặt đất.
Mái tóc tôi ướt đẫm mưa, chắc vậy, những giọt mưa cô đọng không ngừng rơi xuống. Em ghét tôi từ khi tôi nhìn em vui say bên người khác, một kẻ có nụ cười tinh ngịch và cử chỉ dịu dàng, em đẩy tôi đi như hai ta đã chấm dứt, em quên rồi? Tôi cười, tôi vẫn thói quen cũ, vẫn âu yếm má em mỗi khi em giận dỗi, em chỉ cố né đi. Tôi dơ bẩn, tôi biết.
- Sói có nghe thấy bài tình ca của bầu trời và mặt đất.
- Đừng ngớ ngẩn như thế. Tôi không phải bầu trời và Sói cũng không phải mặt đất. Vả lại, bầu trời và mặt đất không thể ở cùng nhau, cả hai chỉ có thể đau đớn nhìn nhau từng ngày qua ngày.
Em hét lên, gã vỗ về em, gã nhìn về tôi, khinh bỉ. Bất giác tôi mĩm cười. Em là bầu trời, gã là cơn gió, tôi chỉ còn là cái bóng của Sói.
Phần cô ấy.
Cô ấy nhẹ nhàng và dịu dàng như ánh trăng. Mang lại cho sói niềm vui, nụ cười và sự chững chạc, trưởng thành.
- Sói yêu ánh trăng mất rồi.
Hắn khẽ cười, ngây ngô, nét hồn nhiên trẻ dại mà ở cạnh em tôi chưa một dám thể hiện. Hắn ghét em và yêu cô ấy, tôi yêu em và không thích cô ấy. Vì cô ấy giành mất hắn của em, vì tôi không thể yêu em. Thôi nào, cô ấy lại cười rồi, có lẽ không quá yêu kiều, nhưng đủ làm tôi bối rối, hắn rạo rực.
Mưa bất chợt rơi khỏi bầu trời không một dự báo trước, chẳng nhạc, chẳng ca, chỉ là dòng lạnh giá phủ lên đầu, dội xuống người. Như mưa ghét sói, ghét cả hai, chẳng buồn ngân vang bài tình ca của bầu trời và mặt đất. Vô nghĩa.
Nhưng cơn mưa nặng hạt kia chẳng đủ làm cả hai buồn phiền, họ vui đùa trong mưa, nghịch ngợm như những đứa trẻ. Khi thấm mệt, hắn cõng cô về, điều tôi chưa một lần làm với em, cô ngủ thiếp đi trên vai hắn, và chỉ như một sự vô tình nào đó, hắn ngoái nhìn về một hướng hửng nắng cuối trời, môi cô khẽ chạm lên má hắn, ửng đỏ. Trông hắn mới ngờ nghệch làm sao, cả khuôn mặt đỏ lửng, ánh mắt xa xăm mang nét cười, và sự rạng rỡ không sao giấu hết. Hắn chỉ vừa mới đặt chân đến nấc thang đầu tiên của tình yêu, chỉ là khởi đầu, rồi hắn sẽ nhanh chóng giống tôi thôi.
Ngày không trăng, sói đợi chờ, vẻ thất vọng, chán chờm vẽ khuôn mặt sói ra một dạng thật khó coi. Những vì sao rơi rụng khắp cả bầu trời, thu hút sói, bầu trời tìm sói đấy có nghe không?
Em đến tìm hắn vào một ngày trăng non mập mờ tối, vẻ đợi chờ và mong mỏi. Tôi mờ nhạt, và chắc là hắn cố ý để em không nhìn thấy tôi.
- Sói có yêu bầu trời không? Sói đã ghen kia mà.
Tôi có ghen và yêu em đấy. Nếu em hỏi tôi, tôi sẽ trả lời ngay, chẳng nghĩ ngợi nhiều như hắn làm em lo lắng, phải bối rối chăm chú đợi chờ câu trả lời từ hắn. Hắn thật kiêu ngạo, em nhỉ?
- Sói là kẻ đa tình, em biết không? Vì khi yêu một người chỉ toàn là thương đau, như một cái bóng cứ lầm lũi và khuất sâu.
Hắn nói về tôi. Về một người từng yêu em tha thiết, về một người giận em đến vô cùng, chắc hắn cũng ghét em, hắn sẽ không yêu em đâu. Và khi hắn vẫn ở cạnh cô ấy, hắn không yêu thêm bất kì ai, chắc vậy. Như tôi chỉ yêu mình em.
- nhưng Sói rất thích bầu trời. Nếu em muốn, hãy bắt đầu lại, được không?
Khi nghe câu ấy, tôi như chấn động, hắn yêu em? Không thể nào. Nhưng em lại vỡ òa, lao vào lòng hắn, lòng hắn có ấm áp như tôi? Em khóc nấc lên, hắn vỗ về trên đôi vai gầy, run rẩy, như hắn thật sự thương em. Mà sao, ánh mắt hắn lạnh như băng, nụ cười cũng hời hợt và sảo quyệt quá. Hắn chỉ muốn trêu em.
Giá tôi có thể nó em nghe, hắn không phải là tôi yêu em như ngày xưa, hắn chẳng dại khờ yêu em nữa đâu, hắn chỉ muốn trả lại em những đớn đau em đã tạo. Vậy còn tôi, tôi có yêu em không? Tôi hoang mang với mớ hồ nghi trong lòng. Tôi không biết. Tôi chỉ nhớ, em rất lạnh lùng khi xa tôi,em tàn nhẫn đẩy tôi khỏi cuộc sống của em. Em đã giết tôi rồi. Tôi chỉ còn là cái bóng lầm lũi mãi nghĩ suy về em.
Trên thảo nguyên xanh mát, sói chạy một cách điên cuồng trong đêm, như sợ một cái gì chẳng rõ ràng, sợ không gian tĩnh mịch? Sợ đêm tối? Hay sợ sự vắng mặt của ánh trăng? Sói lao vun vút những ngọn cỏ đẫm sương, xé tan vài cơn gió lắm chuyện, hướng về phía bên kia bầu trời nơi ánh trăng vẫn còn hiện hữu.
Hắn và cô cùng nhau đi ăn tối, là hiện hò chăng, sau rất nhiều lần lỗi hiện không lí do.
- Sói có bắt cá hai tay không?
Cô ấy bất ngờ hỏi hắn khi đang ăn dở dang một món cá, có chăng cô ấy đã nghi ngờ, hắn nhìn cô, rồi nhìn về vài hướng khác. Trong ánh mắt đó hiện lên sự ngờ vực, và hắn sợ phải làm ánh mắt đó não nề và nhập nhòa. Như một ánh trăng thanh khiết lùa vào đám mây dày,mọi thứ trở nên thật tăm tối và trống trải, tôi và hắn đều không thích như thế, nhưng tôi không yêu cô ta, và sẽ thôi bận tâm về chuyện của hắn.
- Sói là kẻ trăng hoa.
Một ai đó lên tiếng thay cho lời khẳng định của cô, và câu trả lời từ hắn. Chỉ là một câu nói buâng quơ từ bàn bên cạnh, nhưng nó đủ sức đánh bật ý nghĩ mềm yếu của cả hai người. Hắn bối rối, tôi thích thế, giờ phút này trông hắn thật thảm hại. Ơ mà, tôi vừa nghĩ gì thế này!
Hai hay ba cánh hoa nào đó rơi xuống mặt đất, cả người hắn nhếch nhác đủ thứ nước, tôi thấy khó chịu trông người, như chính tôi đang trong hoàn cảnh đó. Cánh tay hắn có vìa vết cứa, đâu đó còn chứa mảnh thủy tinh vụn vỡ, tim tôi buốt lên, đau nhói. Hắn quỵ lên sàn như một kẻ thất bại, tôi cảm thấy tái tê trong lòng, sao tôi chẳng vui như mọi ngày? Sao tôi thấy đớn đau thế này? Như tôi và hắn đã cùng trải qua, tất cả.
Cô ấy bỏ đi rồi, chỉ còn mình hắn chơ vơ trên những bộn bề vụn vỡ. Giờ phút này tôi chợt nhớ đến em khinh khủng, không biết hắn có nhớ em không, nhớ về người, về em, về cô ấy, đã khiến cả hai, tôi và hắn đau đớn đến thế này. Chán quá em à, thật là chán.
Hắn nhìn về phía cánh cửa kính dày, nhìn về tôi, nhìn về cô ấy, một cách căm ghét, một cách oán trách, một cách nuối tiếc. Vì hắn đã đùa giỡn với tình yêu, vì hắn lừa dối em, vì hắn đã không thành thật với cô ấy.
Sói trốn sâu vào hang, cuộn người vào một góc. Sói không muốn gặp bầu trời, lại càng không dám nhìn về hướng ánh trăng. Sói là kẻ hèn nhát.
Hắn cứ co rúc người vào một góc trong căn phòng tối, trông thật đáng thương. Tôi vẫn cứ đi lung tung quanh căn phòng của mình, chỉ vì hắn buột tôi phải ở đây. Hắn khóc? Tôi nghe thấy tiếng nấc. Hắn vẫn cuối gầm khuôn mặt trên đầu gói, bóng tối quanh hắn như dày hơn, tối hơn, đáng sợ hơn vài phần.
Tôi đến cạnh, ngồi cùng hắn. Chẳng có tia sáng nào quanh đây và tôi đã quen với bóng tối. Tiếng nấc vẫn đều và thật nghẹn ngào. Hắn như một đứa trẻ vừa đánh mất niền tin, và hơn cả là vụt mất tình yêu, thứ hắn chỉ vừa mới chập chững cảm nhận được. Đau lắm, tôi biết, hắn đã giống như tôi, nhưng sao tôi chẳng thấy vui một tẹo nào? Tôi vỗ về hắn như một đứa em ngây dại mới lần đầu thất tình.
Hắn ngã đầu lên vai tôi, đây là lần đầu tiên tôi và hắn ở gần nhau như thế, mặc cho chúng tôi chỉ là một, dù có phân định như thế nào thì tôi vẫn là cái bóng. Hắn đã thôi không khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn rơi, thấm ướt cả bã vai tôi.
- Làm một cái bóng chắc không đau lắm đau nhỉ?
Hắn hỏi một câu hỏi ngốc nghếch chưa từng có. Thử hỏi, là cái bóng có đau không? Có đấy, tôi thấy đau rát trong lòng khi chính hắn cảm thấy đau, và có lẽ trước đây hắn cũng đã đau đớn thay cho tôi rất nhiều. Hay để hắn sống hết kiếp người này đi, ganh đua làm chi với chính mình ở sự tồn tại của bản thân?
Sói lang thang giữa thành phố chật bóng người, lướt qua nhau, sói lọt thỏm nơi dòng người huyên náo. Có ai sợ sói không? Có ai ghét sói không? Không. Sói đã chẳng còn là sói để ai phải nể sợ, kính trọng.
Hắn bước đi chơi vơi với bước chân như quỵ ngã. Lang thang, tôi lang thang cùng hắn. Tôi chợt thẫn người khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc tôi hằng nhung nhớ, em vẫy gọi hắn, mà hắn vẫn bước đi, vô hồn. Hay hắn cố cấm đoán tôi nhìn thấy em?
Không. Hắn đã dừng lại, trong cái nắm tay bất chợt của em giữ hắn lại, hắn nhìn em một cách khó hiểu, như hắn đã lãng quên em. Hắn nghi hoặc nhìn về phía tôi.
- Sói có sao không? Nghe nói Sói không khỏe.
Em lên tiếng hỏi thăm, ánh nhìn chăm chú quan sát thật kĩ trên khuôn mặt lạnh nhạt của hắn. Giá như em có thể nhìn tôi như thế trong một vài giây thôi tôi cũng vui rồi. Tôi muốn chạm đến em, đôi tay này muốn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn đã không còn hay cười của em. Tôi khẽ sững sờ khi cảm giác ấm nóng chảy truyền qua da thịt, em chăm chú nhìn tôi có phần lo lắng.
Hắn, qua tấm gương, nhìn về tôi mĩm cười, hắn cho tôi một chút thời gian để ở cạnh em, để yêu em, và tạm biệt em. Lúc này, tôi bỗng dưng chợt nhớ về cô ấy. Tôi khẽ cười, hắn cất bước rời đi, như một lời hứa, không phiền đến tôi.
Em cùng tôi rong ruổi suốt cả ngày dài, em mĩm cười rất vui, rất tươi, như trước đây, trước cái lúc em bỏ tôi đi. Nhưng tôi vẫn yêu em, dù qua thời gian, nó nhạt nhòa và nguội lạnh đi ít nhiều. Như ước nguyện, tôi và em đã cùng nhau đi qua hết cả ngày dài, qua cả hoàng hôn muộn, bước vào bóng tối. Em dịu dàng hôn lên má tôi, cảm giác nóng rang chạy dọc khắp cả người, một cảm giác mà từ lâu tôi đã không cảm nhận được. Tôi đáp lại em bằng một nụ hôn lên trán, đó là giới hạn mà tôi sẽ không vượt qua, vì tôi đã không còn cơ hội để yêu em.
- Sói rất thích bầu trời.
Tôi ôm siết em vào lòng, cảm nhận sự tồn tại của em tại thời khắc này, muốn chắc rằng lần này em không bỏ tôi đi. Dù đó có là sự níu kéo muộn màng của riêng tôi.
- Sói có yêu em không?
Đã từng. Nhưng bây giờ, tôi có yêu em không? Tôi hoang mang với mớ hồ nghi trong lòng. Em nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời trong sự mong mõi, tôi chỉ biết bối rối quay mặt đi, thật tình tôi cũng không biết nữa, em hiểu cho tôi có được không?
- Có, đã từng, rất yêu. Nhưng em biết không, với Sói, em vĩnh viễn là Bầu trời, Sói không bao giờ với tới. Sói chỉ là Sói_Một kẻ hai lòng.
Giọt nước mắt lặng lẻ rơi khỏi khóe mắt em. Đôi vai nhỏ bé của em run lên, tiếng nấc nghẹn bị em chôn dấu, bất chợt vang lên, như oán trách tôi vô tình. Em ghét tôi? Giá như được thế, em chỉ việc cẳm ghét tôi thôi, được không?
Em rời đi với nụ cười gượng ép trông thật buồn. Nhưng lần cuối cùng, em chạy đến ôm siết tôi vào vòng tay run rẫy, đây sẽ là lần cuối cùng em ôm lấy tôi như thế. Em mĩm cười tươi vui thay cho lời giã từ không đủ cam đảm để nói ra, có lẽ em sẽ bật khóc mất. Và tôi cũng không đủ dũng khí mà quên em đi, thật may có phải không?
Khi em dần biến mất vào bóng tối, tôi muốn chạy đến, lần sau cùng, tôi đưa em về nhà trong dự bình an. Nhưng khó có thể, tôi từng chút một biến mất vào bóng tối, khi hắn bước đến với nụ cười trên môi, xuyên qua người tôi. Tôi không đủ cứng cõi để bước ra khỏi cuộc đời em.
Sáng sớm, sương phủ mờ cả bầu trời. Hắn dắt tay cô ây đi dạo quanh thành phố tĩnh lặng hiếm hoi. Hắn lướt qua em như người xa lạ, tôi lướt qua em như một cơn gió thi thoảnh quanh bầu trời, cô ấy nhìn em. Bước đi. Có những ngã rẽ không chung đường đâu em, rồi em sẽ hạnh phúc hơn bây giờ.
Sói là kẻ hai lòng. Vì tôi chỉ yêu riêng mình em, một tình yêu bi lụy, ray rứt và khốn khổ. Vì hắn chỉ yêu riêng mình cô ấy, một thứ tình yêu ngông cuồng, mạnh mẽ, và... có đôi chút hoang dại. Sói là kẻ hai lòng, em biết không? Cô ấy biết rồi, nhưng vẫn yêu Sói đấy em à. Nhưng em đừng yêu Sói, vì Sói là kẻ hai lòng. PHAN THẢO NGUYÊN | Chat Online Report Vinh dự like+cmt đầu cho chủ tus chymtee^^ Trả cho Ánh bằng like tus hoặc đánh giá 5* nha><
CÔ BẠN LỚP TRƯỞNG Nó, một đứa hậu đậu, ích kỉ, vô duyên, không được ý tứ, nói trước quên sau, thơ thẩn đỏng đảnh,...nói chung, theo mẹ nó, tất cả những tính từ miêu tả sự vô duyên đều được sinh ra dành cho nó. Được thêm cái nữa, nó ngang không khác gì con cua. Mẹ cấm nó mua cuốn sách to bự dày đặc, tất nhiên là tốn tiền không kém, nó lựa dịp đi chơi với bạn mua luôn, kèm theo một cuốn sách nữa dành cho mẹ, nhưng cũng tất nhiên, là cuốn nó thích. Mẹ cấm nó chơi video game, chả sao, sinh nhật nó, bạn bè tặng nó tới mấy bộ. Đương nhiên, nó vịn cớ bạn đã có lòng tặng, để đó chi cho chật nhà, rồi cứ dịp ở nhà một mình nó lại lôi ra "cày". Mẹ bực mình nó kinh khủng, đã bao nhiêu lần nói mà mặt nó vẫn cứ trơ ra, môi nó vẫn cứ cong lên, cứ loắng nhoắng cãi, thôi thì, mẹ không thèm nói nữa! Mẹ không thèm nói nữa!, đã bao nhiêu lần mẹ nói câu đó rồi nhỉ? Và rồi, khi năm học đầu tiên tại cấp Ba đang đến gần, nó bỗng nảy ra ý tưởng... "Mẹ! Con ứng cử làm lớp trưởng lớp mới nha!" "Hả?" Mẹ nghe như sét đánh ngang tai, làm sao con bé đỏng đảnh, nhạy cảm, cứng đầu này tự dưng lại muốn làm lớp trưởng? "Không được đâu nhé! Con không đủ tố chất, làm lớp trưởng cực lắm con!" "Không đủ thì rèn, vả lại làm lớp trưởng, con sẽ được thầy cô ưu tiên, rành những phong trào ở trường, làm quen với các bạn nhanh hơn, oai lắm chứ, mẹ?" "Không không không..." Tối hôm trước khi nó đi nhận lớp, mẹ cứ nơm nớp lo, cứ sợ nó tự giơ tay đề cử mình, tự rước rắc rối vào nó, một đứa còn chưa hình dung nổi thời khóa biểu cấp Ba, lịch học thêm sẽ dày đặc cỡ nào, chưa nghĩ hết được khả năng tiếp thu bài vở của mình tệ ra sao, nó chưa bao giờ làm lớp trưởng cả, lúc nào cũng thờ ơ với mọi thứ xung quanh, thì làm sao mà đảm đương toàn bộ việc lớp, mà trách nhiệm với cả một tập thể được? Hôm nhận lớp, trong khi từng chức vụ trong ban cán sự được lần lượt trao vào tay những ứng cử viên "có vẻ là tiềm năng", con bé cứ hồi hộp, quả thật nó cũng ngại giơ tay, ngại ánh mắt của các bạn nhìn nó, nhưng nó vẫn không mảy may tự ti về khả năng của mình. Giơ hay không giơ? Chỉ có mỗi cơ hội này để thử sức, để được một lần trở nên oai ơi là oai. Giơ không đây? Đến khi cô chủ nhiệm hỏi "Còn chức lớp trưởng? Làm lớp trưởng dễ ợt à, chỉ điểm danh các bạn, giữ các bạn im lặng trong lúc chào cờ, quản l..." "Con". Cánh tay nó chĩa thẳng băng lên trần nhà, giọng nói nhỏ bé nhưng không hề run rẩy. Cả căn phòng yên ắng, những ánh mắt đổ dồn về phía nó, con bé cảm thấy tim mình đập những nhịp rộn ràng, nó biết mặt mình giờ đỏ y chang những mạch máu đang dồn dập lên não nó. Liệu có ai còn tranh chức với nó không? Không ai dám giơ tay nữa. Cô chủ nhiệm vui mừng : "Con hả? Vậy con đọc tên với số điện thoại cho cô nha!" Và thế là nó làm lớp trưởng. Khỏi phải nói mẹ phẫn nộ đến mức nào. "Mẹ hết nói nổi con rồi. Con lo cho thân con còn chưa xong, học hành chả giỏi giang gì, các bạn lại thông minh hơn mình gấp nhiều lần, có kham nổi trọng trách này không? Rồi lớp ồn, lớp không hợp tác, có nhiêu là đổ hết lên lớp trưởng đó." "Mẹ khuyên con nên từ chức ngay đi, trước khi con thấy hối hận." Con bé nghĩ, "Nhỡ giơ tay mà từ chức liền thì quê chết, còn gì hình tượng với các bạn mới nữa. Chi bằng cứ thử, được đâu hay tới đó, mình chỉ cần cố hết sức thôi..." Con bé cứng đầu, Con bé lì lợm kinh khủng, Vì thế nó cố gắng thật. Trong những tuần đầu tiên, nó xông xáo, cẩn thận ghi chép, quan tâm đến tất cả thành viên, chịu khó nhắc nhở lớp giữ trật tự, đồng thời chịu khó xem trước bài mới, dò từng thuật ngữ không hiểu... Họp phụ huynh đầu năm, mẹ không tin vào tai mình khi nghe cô khen nó thực hiện vai trò đứng đầu rất tốt. Con bé nghe mẹ kể, khoái chí lắm, nghĩ rằng năm học này mình sẽ thật oai, thật nổi tiếng trong trường cho mà xem. Từ đó cái tính ích kỉ tự cao lại ngoi lên chiếm phần nhiều trong nó. Nó tự cao đến nỗi không dám nói xin lỗi bất cứ ai, không thèm suy xét kĩ lưỡng một vấn đề. Đã quen là tâm điểm của sự chú ý, nó luôn là đứa đầu têu ra tất cả phi vụ "nói chuyện liên hành tinh" trong lớp. Thầy cô bắt đầu phàn nàn về tình trạng kỉ luật của lớp. Đã có một số bạn cảm thấy không phục với cách xử lí vấn đề của nó. Tự cao quá mức, nó bắt đầu ỷ y vào khả năng học tập của mình, bắt đầu bỏ bê việc học, hoặc nhiều khi nó chỉ ôm tập ngồi thừ ra đó, tập mở ra trước mắt, nhưng đầu óc nó lại lang thang đâu đó, đi luẩn quẩn trong một thế giới khác, một thế giới được xây nên bằng những viên gạch xấu tính đố kị kết dính chặt chẽ với nhau bằng chất keo "chủ quan", sẵn sàng khép chặt cánh cửa, cách ly nó khỏi thế giới bên ngoài. Kì thi tập trung giữa học kì đến và qua nhanh. Cầm trên tay bảng điểm, con bé muốn bật khóc. Trước khi kiểm tra vì nghĩ mình biết hết, nó không thèm xem lại những bài cũ từ đầu năm. Lúc kiểm tra xong, nó cứ nghĩ mình đúng hết. Nhưng, sao điểm nát bét thế này? Một con toán trung bình. Một con hóa chỉ được 6 điểm (con bé tính ra nó được 9 cơ). Môn văn, môn nó tự tin nhất, chỉ được 7 điểm, trong khi những bài kiểm tra từ lúc biết văn là gì nó luôn trên 8, thuộc top cao nhất của lớp. Môn anh văn, tại sao vậy, 7 điểm thôi? Không thể thế được. Con bé chực trào nước mắt. Lớp trưởng mà còn thua điểm gần như hết lớp. Lớp trưởng mà học sinh khá. Bộ mặt của lớp mà bảng điểm nát bét như thế này sao? Phải tìm đứa nào đó để "dốc bầu tâm sự" xả stress mới được. Giờ nghỉ giữa 2 tiết, nó vào nhà vệ sinh, vừa để "giải quyết nỗi buồn", vừa để xem có đứa nào trong lớp đang ở trong nhà vệ sinh không. Cửa các buồng vệ sinh đóng im lìm, chắc bọn nó chưa ra, con bé mệt đến nỗi không buồn gọi xem có ai chung lớp nó đang ở trong đó không. Nó tìm một buồng không người. Đang "giải quyết", nghe tiếng cửa mở, rồi có ba giọng nói quen thuộc vang lên, ríu ra ríu rít. 3 con nhỏ hay tám với mình đây rồi, nó định mở mồm gọi tên bỗng khựng lại... "Bọn bay biết lớp trưởng môn Toán bao nhiêu điểm không?" "9 điểm hả?" "Hửm? Sao cao vậy được? Đánh giá lớp trưởng hơi cao rồi đó." "Tao thấy nó biết nhiều với tự tin lắm mà?" "Trời, cái mác bên ngoài nó vậy thôi, trong lớp suốt ngày nói chuyện, quản lớp thì không, thầy cô khó chịu ra mặt, cho điểm thấp là đúng rồi." "Ừ, nó chểnh mảng thiệt đó, đầu năm tao cứ nghĩ nó biết điều khiêm tốn lắm." "Mới đầu vô nó vậy, giờ bản chất lộ ra rồi, từ giờ đảm bảo không ai nghe lời nó nữa." Cả đám lại ríu rít ra ngoài, bỏ mặc nó co rúm trong nhà vệ sinh, tủi hổ, sững sờ, cô đơn... Nó xuống dốc thật sự. Những ngày đến trường không còn là những ngày vui, đầy tiếng cười nữa. Cứ nghĩ đến cảnh bị "phản bội", bị nói sau lưng, bị ánh mắt dò xét kín đáo của các thành viên trong lớp là lòng nó lại trĩu lại, nó cảm thấy mỗi ngày vào lớp là một lo lắng, là một gánh nặng. Càng lo lắng, nó càng mất tập trung trong giờ học, bắt đầu ngại mở lời, không dám tham gia trò chuyện với các bạn nữa. Việc quản lý lớp của nó càng ngày càng trì trệ... "Lớp trưởng ơi, quyết vụ áo lớp đi!" "Hả?" – nó giật mình khi thấy tin nhắn từ đứa bạn cùng lớp. – "Có áo lớp nữa hả?" "Ủa? Lớp nào chả có áo lớp? :))" "Ờ để tui coi thử." Nó mệt mỏi mở nhóm chat của lớp, một loạt các ý tưởng...không giống ai lướt qua, nó thầm nghĩ "Sao tụi lớp mình có gu tệ thế nhỉ? Loại áo này mặc vào không giống ai cả?" Không hình dung tiếp được cảnh nó sẽ phải mặc loại áo màu xám xịt chèn thêm mấy dòng chữ nhằng nhịt, nó type luôn: "Thôi để áo vậy kì lắm. Mình đổi kiểu khác được không?" "Kiểu nào nói thử coi LỚP TRƯỞNG ơi?" – dòng tin nhắn đáng ghét tỏ ý khinh bỉ nó xuất hiện, đứa nó "không vừa mắt" nhất lớp nghĩ nó là ai thế kia? Tự ái, nó liền đề xuất cho cả lớp nó ý tưởng về cái kiểu áo được "thiết kế có 1-0-2" và hoàn toàn "phù hợp với mắt người nhìn vào cái lớp". Phổ biến xong, tưởng chừng được ủng hộ, lay động được cái nhìn của các bạn, nó nào ngờ tự nó lại đẩy mình vào tình thế, như mẹ nó nói là "Không biết thì dựa cột mà nghe", và nó lại bỏ cái cột đi đến nơi nào mất rồi. "Gu thẩm mỹ của bà bị gì vậy bà?" "Thôi cho tui xin, bà đi khám mắt đi là vừa!" "Trời đất, kiểu này quê quá à, tầm thường hết sức." Đúng lúc con bé vốn nhạy cảm sắp chết ngộp trong những lời chê bai ấy, đứa nó chướng mắt nhất lớp – đứa luôn luôn can thiệp vào chuyện quản lí lớp của nó, luôn lăm le chức lớp trưởng của nó – lên tiếng : "Được rồi các bạn, tha lớp trưởng đi, lớp trưởng đang sống chậm thời đại thôi à, mốt có hoạt động gì thì mình tự làm để lớp trưởng có thời gian cập nhật cái đầu lại ha." Con bé tức giận, tức giận thật sự, đứa đó là ai mà dám lên mặt với nó như vậy? Bực mình, nó type một dòng: "Có quyền gì mà nói tao như vậy?" Cô nàng này cũng không vừa gì nó. Tìm đúng được điểm yếu của nó, cô độp vào ngay: - Ủa chứ phải là lớp trưởng mới có quyền nói hả? Lớp trưởng chứ không có phải cái rốn của vũ trụ nhé, muốn mở miệng ra là người khác phải tuyệt đối răm rắp nghe theo cái ý kiến ngớ ngẩn của mình hả? - Tụi tao chán cái thái độ của mày lắm rồi. Lớp trưởng gì mà trong lớp thì nói chuyện riêng. Suốt ngày ganh tị với hết người này đến người khác. Hở tí không được thì bĩu môi giở trò nước mắt ra hù dọa, quát tháo. Phong trào thì không làm được đến đâu. Vì cái "năng suất hiệu quả" của mày mà từng phong trào đều chỉ đùn hết cho một đứa làm. Giờ đến áo của lớp thì cũng không quan tâm. Làm ơn đi, cái lớp này chán ngấy cái tác phong quản lí lớp của mày lắm rồi. Chắc chắn nó bị trách oan. Con bé tham gia đầy đủ phong trào của lớp. Nó cố gắng giúp đỡ các bạn trong từng mảng văn nghệ, phụ trong phần chỉnh sửa video lớp, đôn đốc tìm địa điểm, ý tưởng cho cuộc thi cắm hoa. Lẽ nào lại không nhìn ra được công sức, thời gian nó đầu tư? Hình như chưa đủ để "giết" con bé, một bức ảnh chụp màn hình đã cắt tên người nhắn được gửi lên ngay nhóm chat của lớp, từng dòng chữ như cắt đứt hơi thở và nhịp tim, cũng như niềm tin của con bé: "Thiết nghĩ nên đổi lớp trưởng đi, chứ cái thể loại đứng đó giao việc xong không làm gì thì không xứng đáng để lãnh đạo cái tập thể này nữa." Tim con bé ngừng đập. Trong một thoáng, nó thiết nghĩ mình chết đi là vừa. Nhục nhã. Bị khinh bỉ. Không một ai tin nó. Tất cả mọi người đều quay lưng lại với nó. Con bé cảm thấy như bị đẩy xuống dòng chảy tối tăm. Càng ngày càng chìm xuống dần. Nó quẫy đạp. Nó kêu cứu. Không một lối thoát, không một cánh tay nào kéo nó lên. Dòng chảy vẫn tiếp tục chảy xiết, như muốn chôn vùi nó cùng chức lớp trưởng nó hằng ao ước xuống đáy biển sâu. Nó thất vọng vì những ước mong muốn gắn bó, làm cho cả lớp tốt hơn lại không được ai công nhận. Nó thật sự hối hận vì không tin lời mẹ, nó hận mình cứ một mực làm theo những gì mình thích. Chỉ cần nó thích. Chứ nó không bao giờ để ý đến hậu quả sau này. Và con bé khóc. Nó khóc. Từng giọt nước mắt đong đầy xấu hổ, oan ức và căm ghét bản thân. Đáng lẽ không làm lớp trưởng, thì nó sẽ không bị soi mói, không phải rớ tay vào những việc nó không thích như thế này. Đáng lẽ không làm lớp trưởng, cuộc sống của nó sẽ thoải mái, nó sẽ bớt những thói ích kỉ hơn bây giờ. Đáng lẽ ra... Một tin nhắn mới. Con bé định tắt nguồn, quăng chiếc điện thoại đi thì... "Lớp trưởng ơi, các bạn nói cũng đúng đó, chỉ là cách thể hiện không được khéo thôi. Lớp trưởng đừng để ý những lời nặng nề đó mà hãy xem như đó là lời khuyên thôi nha! Đừng từ chức nhé vì ngoài bà ra, không ai phù hợp để làm lớp trưởng một cách nhiệt tình như vậy đâu." Con bé ngơ ngác, xen lẫn một chút cảm giác được an ủi, một tia nắng ấm áp xuyên qua lòng nó. Hóa ra, trong lớp này, người nó xem trọng nhất, cũng chính là duy nhất còn tin tưởng, ủng hộ nó. Cuối cùng cũng có người dám chèo thuyền đi tìm nó, dù chỉ có 2 cánh tay, nhưng vững chắc, đủ để kéo nó thoát khỏi dòng nước dữ. Con bé nhắn lại : "Cảm ơn ông nha! Nhưng chắc chỉ có mình ông nghĩ vậy, các bạn khác chắc cũng sẽ đề nghị với cô giáo đổi lớp trưởng thôi." "Không đâu, mọi người không có ý gì đâu mà." "Đừng tiêu cực nha! Cũng đừng có từ chức. Còn tui...tui ủng hộ bà...Mà thôi, lớp trưởng ngủ sớm đi, mai còn đi học." Đặt điện thoại xuống, con bé quệt nước mắt, mỉm cười. Tối đó, nó nằm suy nghĩ, liệu trước giờ nó có thật lòng muốn làm lớp tốt hơn hay chỉ muốn chứng tỏ một mình bản thân nó? Liệu có bao giờ nó thật sự lắng nghe tâm tư, nguyện vọng của mọi người? Liệu có bao giờ nó chịu nhìn nhận thật kĩ vào những sai lầm, khuyết điểm trước đó của nó không?, nó cứ nghĩ, nghĩ mãi, rồi nó chìm vào giấc ngủ sâu, miên man, trong mơ đó nó thấy các bạn trong lớp uể oải đến trường sau khi nhận những nhiệm vụ "bất khả thi bất khả cãi" của nó, oan ức vì những "phán xét" không có suy nghĩ, bất công của nó, bất lực nghe ý kiến của mình bị bác bỏ, không thể đóng góp thêm ý kiến để xây dựng lớp. Con bé như kẻ độc tài đứng trên ngọn núi của sự tự cao tự đại, giương lá cờ màu đỏ thẫm, cái màu tưởng chừng có thể đem con người ta trở nên quyền lực, thành công, cuối cùng lại thành một màu đại diện cho nguy hiểm, bị đẩy xuống vực khi nào không hay.... Hôm sau, giờ sinh hoạt chủ nhiệm, "Kết thúc giờ sinh hoạt, các em có ý kiến góp ý gì không?" Con bé, với một sự dũng cảm, xen lẫn hồi hộp y như cái ngày nó giơ tay tự ứng cử làm lớp trưởng, lên tiếng: - Thưa cô, em có chuyện muốn nói với cả lớp. Con bé, với sự hối hận tột độ, mong muốn cải thiện, đã thật sự bỏ qua được cái tôi của mình, mà chân thành xin lỗi cả lớp, xin lỗi những lúc vô tâm, ích kỉ, bảo thủ mà quên đi rằng, các bạn cũng là những người có chính kiến, có tài năng, và quan trọng, cũng là một thần dân trách nhiệm muốn chung tay giúp nó xây dựng lớp. Nó cũng tâm sự về những khó khăn lần đầu làm lớp trưởng, những chật vật cố gắng cân bằng việc trường lớp và học hành, những khoảnh khắc nó chợt thấy lớp đoàn kết, cười đùa, lòng nó tự nhiên ấm áp, như đó chính là trái ngọt đầu tiên, là thành công của việc lãnh đạo một tập thể của nó. Con bé không nhớ nó còn bộc lộ những cảm xúc gì, nhưng toàn thể lớp đều vỗ tay ủng hộ, an ủi, đóng góp ý kiến một cách thẳng thắn chân thành, kể cả cô nàng hay chọc quê nó, đặc biệt, các bạn cảm ơn sự nhiệt tình của nó, còn xin lỗi nó vì cứ nghĩ nó không làm gì cho lớp... "Trên đời ai mà chả một lần bị vấp ngã, ngay từ những trải nghiệm đầu tiên? Quan trọng, ta có cảm thấy lương tâm cắn rứt vì mình chưa cố gắng hết sức, để tạo động lực cho mình phát triển và sửa đổi thôi." Con bé tự nhủ với chính mình trên đường về nhà. Ngày mai tới trường, nó sẽ là một cô lớp trưởng hòa đồng, luôn quan tâm, đốc thúc các bạn tham gia học tập và luôn đoàn kết, thương yêu nhau, như mục tiêu ban đầu của nó khi mới nhận chức, và đến bây giờ mục tiêu đó vẫn chỉ như vậy..... Kết thúc học kì 1, nó la toáng vui mừng khi công sức cải thiện, phấn đấu của nó được đền đáp: Nó đủ điểm để đạt học sinh giỏi! Không những thế, vì đã hiểu phần nào tính cách và năng lực của nhau, lớp nó đạt giải nhì cuộc thi trí tuệ và múa cổ động của trường, được khen thưởng danh hiệu "Lớp tiến bộ nhất khối". Được cô giáo và các bạn hoan nghênh, nó vui lắm. Nó thật sự yêu cuộc đời này và cám ơn những bất đồng, những chê bai từ mọi người xung quanh đã làm nó tự hối lỗi và hoàn thiện bản thân, trở thành một cán bộ lớp đầy gương mẫu, công bằng, luôn đặt mục tiêu chung của lớp lên trên, một học sinh ngoan ngoãn, học lực tốt, một đứa con gái biết suy nghĩ thấu đáo, biết phụ mẹ việc nhà và bớt cãi bướng khi mắc phải lỗi lầm... Ngày Valentine đã đến, không khí xung quanh ngập tràn những ngọt ngào, tinh khiết của tình yêu học trò. Hương tóc nhẹ của những cô bạn thoang thoảng vào mũi nó, mùi quần áo được là ủi thơm tho của đám con trai đang ra vẻ người lớn, lịch sự. Nhìn những cặp đôi xung quanh nó, mới bước vào trường thôi, con bé thấy lòng mình hơi chùng lại. Ừ thì, có bao giờ nó nghĩ về việc có bạn trai đâu nhỉ? Mà chắc cũng chả ai thèm để ý đến nó đâu. Có gì đâu mà ghen tị? "Valentine này, cậu cho tớ được làm "vệ tinh", à nhầm, vệ sĩ của cậu được không, lớp trưởng?" Mảnh giấy kèm với chiếc túi giấy màu hồng nhẹ nằm trong hộc bàn nó, bên trong là thỏi sô cô la vị hoa hồng – vị nó thích nhất. Túi giấy còn rất ấm. Băn khoăn, ngẩn ngơ, không biết là ai đã "thương hại" nó hay cố tình trêu nó vậy nhỉ? Nó chợt nhìn ra cửa lớp, cậu bạn trầm tính ấy đang đứng nhìn nó, nắng chiếu lên mái tóc đen và đôi mắt sáng của cậu. Con bé ngẩn người. Má cậu chuyển sang ửng đỏ, cậu hít một hơi, tiến về phía nó. Cả người con bé như nổ tung vì những "mạch điện" tình cảm đang rần rần chạy ngang dọc, với vận tốc còn hơn cả ánh sáng. Con bé vuốt khẽ mái tóc, mỉm cười... Bầu trời đương muốn níu giữ mùa xuân vẫn xanh mướt, những ngọn gió vẫn thoảng nhẹ qua mái tóc và tà áo học sinh. Và con bé vẫn vui vẻ đi trên con đường đến trường mỗi ngày, chỉ là, bên cạnh nó, đã có một chàng trai đi cùng. Dù có chuyện gì thì vẫn luôn cố gắng và thật trách nhiệm, phải không cô lớp trưởng?
himahope | Chat Online Report Dài thế này làm sao mak đọc hết được cơ chứ:>> Like cho cậu nìa Nhớ trả cho Phương bằng like tus hoặc đánh giá 5* nhoaa:>> |