Kisaragi(Miw)
|
Xin chào, tôi là A len, Tôi có một thử thách nhỏ cho các bạn đây. Với đoạn video sau của tôi, liệu các bạn có biết tôi đang muốn nói đến ngày nào trong năm hay không? Ng Ngânn | Chat Online Report =v Like=trả (tuss4) Rảnh like hộ tớ phần quà tặng nha<3 #tt k0 cọu? (Nhận đc tb/ib/khi onl sẽ trả) # Zinnia's Phuongg Anh | Chat Online Report Vanh Vanh đã like cho chủ tus trả = theo dõi đánh giá 5s Like hộ+hay q ặ.. #phiền = xoá #VanhVanh ***#Hứa trẩ/// -VanhVanhcamonbnratnhiu..../// _Stardayy_ | Chat Online Report #Laii<3 #Trả=đánh giá 5*+ theo dõi(sẽ trả) #Rảnh làm qen hogg>? #Phiền=xoá #_Stardayy.rosie<33
Chương 1: Hôn nhân Một bà mai tuổi ngoại ngũ tuần nhưng ăn mặc cầu kì, sặc sỡ đang ở trong đại sảnh của Vũ gia. Trên miệng mụ ta không lúc nào vắng lời nói tiếng cười. “Kìa, lão Vũ Thành! Ông còn chần chừ gì nữa?” Mụ đi một vòng quanh vợ chồng ông Vũ. “Ông xem xem, con gái ông quả là may mắn. Ngoài kia biết bao nhiêu là khuê nữ xinh đẹp mà Trương gia lại nhắm trúng con gái ông!” Mụ cười duyên, tay chỉ vào người ông lão: “Đây quả là… phúc tu ba đời nhà ông đấy!” “…” Ông lão mỉm cười gật đầu. Từ làng trên đến xóm dưới, từ thôn Đông sang thôn Tây ai chẳng biết con gái ông vừa đẹp người lại vừa đẹp nết. “Mà Trương gia cũng thật có lòng, đã đồng ý xóa những khoản nợ cũ rồi lại còn tặng thêm một trăm lạng vàng làm sính lễ nữa. Ông quá lãi rồi còn gì!” Mụ ta suýt xoa, đánh giá hai vợ chồng ông lão. Hành nghề bao nhiêu năm, gặp biết bao nhiêu hạng người nhưng với mụ thì không có hai chữ “từ chối”. Hai vợ chồng ông Vũ Thành nhìn nhau tỏ vẻ không mấy đồng tình với lời mụ nói. Dẫu sao thì họ cũng chỉ có một cô con gái, chỉ mong cho nó được gả vào gia đình tử tế chứ mong gì cái tiền sính lễ kia! Nhận thấy thái độ của hai vợ chồng ông, bà mai lại “đung đưa” thân mình trước mặt hai người: “Ầy, đứa con gái này của hai người thật là!” Mụ nhăn trán tỏ vẻ khó sử: “Nếu để thì quá lứa lỡ thì, lại còn tốn thêm một miệng ăn, mà gả đi thì…” Mụ lắc đầu, miệng chẹp chẹp: “Hai người xem có còn nhà nào tốt hơn nhà họ Trương? Vả lại, hai nhà Trương, Vũ một đầu làng, một cuối làng, tình nghĩa làng xóm với nhau ông bà còn lo sợ cái gì?” “Có thể cho chúng tôi thời gian suy nghĩ được không?” Bà Hoàng Thị, vợ ông Vũ Thành lên tiếng. “Suy nghĩ?” Mụ cười khinh, nếu họ thích làm cao thì cứ cho họ làm cao. Thường thì mụ sẽ chẳng thừa lời mà nói tiếp nhưng đối với khoản tiền công mà nhà họ Trương đã hứa thì… mụ vẫn rất cần. “Được! Hãy suy nghĩ cho kĩ!” Mụ nhấc gót ra về, khuôn mặt lạnh lùng như thể những lời nói niềm nở ban nãy không có câu nào “chảy” ra từ miệng của mụ. Hai vợ chồng ông Vũ Thành nhìn mụ khó hiểu. Rõ ràng là họ có quyền suy nghĩ cho con gái của mình, sao mụ lại khó chịu như thế? Đang đi, mụ chợt ngoảnh đầu lại, mặt không biểu cảm: “Hai người phải biết, con gái đi lấy chồng thì cũng giống như bát nước bị hắt xuống sông. Từ giờ đứa con gái này không còn là người nhà họ Vũ nữa, mất công sinh con ra nhưng sau này khi về già nó có ở bên hai người? ” Nói rồi mụ đi thẳng không quay lại lần nào nữa. Ông Vũ Thành thở dài nhìn vợ, những lời mụ nói không phải là không có lí nhưng họ biết phải làm sao trước hạnh phúc của con gái? Đứng trong buồng, chứng kiến từ đầu cuộc nói chuyện, nàng Thiết dựa lưng vào tường, nước tràn bờ mi lăn dài trên má: “Sinh ra là phận nữ nhi trên đời đã chẳng thể phụng dưỡng cha mẹ lúc về già, sao có thể để cha mẹ khó xử?” Nàng lau nước mắt, trấn tĩnh bản thân rồi bước ra đại sảnh. “Cha, mẹ! Con đồng ý cuộc hôn nhân này!” Nàng cố nặn ra vẻ mặt vui cười. “Con nói sao? Thế còn mong ước của con?” Ông Vũ ngạc nhiên nhìn con gái. Nàng cười nhạt: “Bây giờ với con, nó chẳng còn là mong ước nữa rồi! Mong ước của con bây giờ là cha mẹ, hai người phải sông thật tốt thì con mới vui vẻ!” Phải rồi, cha mẹ ai chẳng muốn con mình hạnh phúc, vui vẻ! Hoàng Thị lại gần ôm con gái vào lòng: “Thật là thiệt thòi cho con quá!” Ông Vũ Thành cũng lại gần, xoa đầu con gái. Nàng thật sự mong sẽ mãi được như thế này, được ở trong lòng mẹ, hít hà hương thơm của mẹ, rồi cái vỗ đầu an ủi của cha. “Chị, chị ơi!” Là tiếng của Vũ Văn. Nàng Thiết vội vàng rời lòng mẹ. “Sao thế, Tiểu Văn?” Nàng nhìn vẻ mặt vui mừng của cậu em trai, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. “Chị thật là giỏi! Bài thơ chị làm giúp Tiểu Văn được thầy khen suốt! Thế này thì mong ước lấy được một người tài giỏi để đối thi đáp văn của chị không lâu nữa sẽ thành hiện thực rồi!” Tiểu Văn nhìn nàng đầy tự hào. Giọt nước mắt chợt lăn xuống má, nàng Thiết vội vàng lau. Nhưng những giọt nước mắt vẫn ngoan cố rơi, chúng rơi nhanh hơn, nhanh hơn. Nàng vội quay lưng về phía em trai. Ngay từ nhỏ nàng đã thông minh, hiểu chuyện. Lên bảy tuổi đã tinh thông cầm, kì, thi, họa; lên mười tuổi đã đọc thuộc tứ thư ngũ kinh. May vá, thêu thùa, không gì có thể làm khó nàng. Nàng đã cố gắng để trở nên hoàn hảo, ước mong có một ngày sánh bước cùng với người tài giỏi, thấu hiểu lòng mình. “Chị, chị sao vậy?” Tiểu Văn nhìn chị mình, cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng hít sâu một hơi rồi quay người lại, mỉm cười hiền hậu: “Chị không sao! Tiểu Văn đừng lo!” “Chị nói dối! Nếu không sao thì hà cớ gì chị phải khóc chứ!” Tay cậu lướt lên khuôn mặt nàng, lau giọt nước mắt còn vương trên mi của nàng. “Đâu có!” Nàng đưa tay lên lau mặt. “Chỉ là…” “Chúng ta là song sinh, tâm trạng của chị chỉ cần liếc mắt em cũng biết. Chị đang có chuyện buồn đúng không?” Tiểu Văn hướng con mắt nghi hoặc về phía nàng. Nàng nhìn về phía cha mẹ, lại nhìn ánh mắt lo lắng của Tiểu Văn, cổ họng nghẹn ứa, nước mắt lại chầu trực để trào ra. Nàng thật sự may mắn khi có những người luôn yêu thương nàng, chở che cho nàng. Mỉm cười thật tươi, nàng lên tiếng: “Không có chuyện gì đâu! Chỉ là… chỉ là…” Nói đến đấy mặt nàng bỗng đỏ hẳn lên. “Là sao? Chị mau nói đi!” Tiểu Văn sốt ruột. “Hay là có ai đến hỏi cưới chị rồi?” Nàng cúi đầu không nói, cảm xúc rất khó nói, vừa buồn lại vừa lo lắng. Tiểu Văn bối rối, cuống quýt cả chân tay: “Thật thế ạ? Không biết đấy là vị tài tử phương nào?” “Là thiếu gia họ Trương ở trong làng!” Bà Hoàng Thị từ tốn nói. “Là Trương Sinh?” Tiểu Văn nhìn cha mẹ, nhìn chị gái, cậu giật mình trước thái độ gián tiếp đồng tình của mọi người. “Sao có thể là tên thất phu đó chứ! Mọi người đang đùa có phải không? Hắn…” “Tiểu Văn!” Bà Hoàng Thị gằn giọng: “Suy nghĩ và cất nhắc!” Trong chốc lát mà trán Tiểu Văn “uốn lượn” như mái ngói. Mặc dù còn nhiều điều muốn nói, nhiều lời muốn khuyên chị nhưng cậu chỉ có thể im lặng trước sự dạy dỗ của mẹ. “Từ giờ không được phép ăn nói linh tinh nữa!” Bà Hoàng Thị nói với con trai. “Tiểu Thiết, Tiểu Văn! Hai con về phòng đi! Ta và cha con sẽ đi chuẩn bị đồ rồi đến gặp bà mai!” Bà nói với hai con. Tiểu Văn bỏ về tiểu viện. Nàng Thiết vừa đi vừa nghĩ, nghĩ về một cái gì đó mông lung, chưa xác định được. Bỗng đâu, trước mặt nàng tối sầm, nàng đâm Vào Tiểu Văn. Theo đà, nàng suýt chút nữa đã ngã ngửa ra sau, thật may có Tiểu văn nhanh tay. “Chị, chị thật sự đồng ý lấy tên thất phu đó sao?” Tiểu Văn ức chế không kìm được. “Ừ!” Nàng dứt khoát trả lời. “Chị đã suy nghĩ kĩ chưa? Chị cũng biết hắn là người thế nào mà! Một tên thất phu!” Nàng nhìn Tiểu Văn. Làm sao mà nàng chả biết cơ chứ! Hắn nổi tiếng tàn bạo, lạnh lùng, lại thêm tính đa nghi, hắn chưa từng biết đến hai chữ “thương người”, hắn đã muốn thì sẽ không có hai chữ “nhường nhịn”. Nàng cười nhạt, bước vào phòng đóng cửa lại bỏ mặc Tiểu Văn đứng ngoài cửa chửi bới người chồng tương lai của mình. Số trời đã định, duyên Nguyệt Lão cũng đã se, nàng phải lấy hắn, phải làm vợ của… Thời gian thấm thoát trôi nhanh, ngày cưới của nàng cũng đã đến. Nàng ngồi trong phòng tân hôn chờ hắn, lòng bồn chồn lo lắng. Hai tay đan vào nhau thật chặt, nàng cắn môi dưới, mi mắt cụp xuống. Rồi sau này nàng sẽ ra sao? Câu hỏi mà suốt đến ngày hôm nay nàng vẫn tự hỏi bản thân. Cạch… Cánh cửa phòng dần hé mở, qua lớp khăn mỏng che mặt nàng nhìn thấy hắn đang tiến về phía mình. Lòng nàng nóng như lửa đốt, thấp thỏm không yên. ( Vi Quyên )
Thèm nghe bà kể chuyện xưa Thèm nghe bà kể chuyện sau Thèm nghe bà hát mê say Những ngày khốn khó con sinh Tình ông luôn vẫn mặn mà
Con đang ngưỡng tuổi tơ hồng Anhnobo...!✿ | Chat Online Report Đã like cho cậu chủ tuss :) Nhớ trả tớ tuss đầu:>? Camon ạ ~ Rảnh thỳ cho tớ 1 vé theo dõi đề tăng độ cute nhá >< #Mi pát zu zú zù :^ #Emdangtoasangtrongnhatam:) #Cày_thuê_team:) Kisaragi | Chat Online Report Tình ai cuốn bay theo gió núi Rồi để tình kia lại chơi vơi Trong lòng thiếu nữ nay đã lớn Nhớ về chàng trai tuổi thiếu thời ( Miw ) |