Hồng Hà(-Bống-)
|
Giữa dòng đời hối hả, giữa những bộn bề lo toan, có những lúc ta lặng lẽ nhìn lại quãng đường đã đi qua và chợt nhận ra rằng không phải lúc nào mọi thứ cũng được như ý muốn. Có những điều tưởng chừng đơn giản nhưng lại trở thành những nỗi buồn vô hình, ám ảnh ta trong những khoảnh khắc tĩnh lặng. Mỗi sáng thức dậy, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ đánh thức tôi, nhưng thay vì cảm nhận niềm vui của một ngày mới, tôi lại cảm thấy trống rỗng. Những tiếng cười trong quá khứ, những kỷ niệm đẹp đẽ bỗng chốc trở thành những vết xước trong trái tim. Tôi thấy mình lạc lõng giữa đám đông, giống như một chiếc lá vàng rơi rụng giữa mùa thu. Ai trong chúng ta cũng có những lúc cảm thấy đơn độc, ngay cả khi xung quanh là những người bạn thân thiết. Có lẽ, đôi khi, nỗi buồn không nhất thiết phải đến từ sự cô đơn, mà là từ sự thiếu vắng điều gì đó mà ta luôn tìm kiếm. Tôi nhớ một lần, sau những tiếng cười đùa giòn giã của nhóm bạn bè, bỗng có một khoảnh khắc im lặng xảy ra. Mỗi người đều chìm vào suy nghĩ riêng, trong khi tôi cảm thấy nhức nhối. Cảm giác như tất cả mọi người đều có một nơi chốn để quay về, còn tôi thì không. Hình ảnh những người bạn nắm tay nhau đi qua con đường trải đầy lá vàng, còn tôi đứng lại, ngắm nhìn từ xa, tự hỏi liệu có bao giờ tôi cũng có thể bước đi trên con đường ấy với ai đó bên cạnh? Đôi lúc, nỗi buồn chợt ập đến như những cơn mưa bất chợt. Nó không hề báo trước mà chỉ đến và làm ướt đẫm tâm hồn tôi bằng sự tĩnh lặng và cô đơn. Tôi nhớ đến những ước mơ mà mình đã từng nuôi nấng, nhưng giờ đây chúng như những cánh diều bị gió cuốn đi, không thể nào nắm giữ được. Có ai từng trải qua cảm giác ấy chưa? Cảm giác những điều mình khao khát bấy lâu bỗng xa vời vợi, như những vì sao sáng nhưng chưa bao giờ chạm tới. Nhưng giữa những nỗi buồn, tôi cũng nhận ra rằng đó chính là phần không thể thiếu của cuộc sống. Nỗi buồn dạy cho tôi nhiều bài học, giúp tôi trưởng thành và hiểu rõ hơn giá trị của sự hạnh phúc. Nó như một cây cầu dẫn tôi đến những niềm vui mới, những người bạn mới và những kỷ niệm đẹp. Tôi học được cách chấp nhận cảm xúc của bản thân, không che giấu hay chạy trốn nó. Thay vào đó, tôi cho phép mình cảm nhận, cho phép mình buồn bã, nhưng rồi lại tìm cách đứng dậy, tìm kiếm ánh sáng phía trước. Có thể, những nỗi buồn cũng giống như những cơn gió. Chúng có thể thổi qua, tạo ra những xáo trộn trong tâm hồn, nhưng rồi cũng sẽ qua đi, để lại cho ta một khoảng lặng, một không gian rộng lớn để ta suy nghĩ và tái tạo bản thân. Và trong chính những giây phút đó, tôi lại thêm yêu thương những điều giản dị xung quanh, từ một giọt sương đọng trên cánh lá cho đến nụ cười của người thân. Cuộc sống là một hành trình đầy màu sắc với những sắc thái vui buồn khác nhau. Và tôi sẽ luôn trân trọng những ngày buồn ấy, vì chúng đã góp phần xây dựng nên con người tôi hôm nay. Dù nỗi buồn có thể chạm đến, nhưng trên hết, tôi vẫn sẽ tìm thấy niềm vui ở phía chân trời mới, nơi mà những ước mơ và hy vọng vẫn còn vẫy gọi tôi. Nỗi buồn có thể là một phần của cuộc sống, nhưng không phải là tất cả. Tôi tin rằng, ngày mai sẽ lại là một hành trình mới, với những sắc màu tươi sáng hơn. #tussbuon #minhngoc |