Trịnh Quỳnh(muse (nàng thơ))
|
Con trai cũng có thể là HOA HỒNG Con gái cũng có thể là SƯ TỬ Giới tính không phải ĐỊNH KIẾN Mà là ĐỊNH KHIẾN CỦA XÃ HỘI
Thà để mồ hôi rơi trên vở hơn là nước mắt trên bài thi THI TỐT NHÉ MẤY NÍ:33
ctrai yêu nhau hết r bữa ngồi cạnh cr ném thính như ném đá cr ko rung rinh thk đầu c nào đi lại nói nhỏ(nói là nhỏ vậy thôi t nghe đell xót chữ nào )vào tai cr t "Đêm qua e tuyệt lắm " cr t ôm mặt bỏ chạy t TUYỆT CONMENO VỌNG ĐITME _Keith_ | Chat Online Report Có gì đó sai sai :)))) Trịnh Quỳnh | Chat Online Report @KhanhDuyy tui đã quyết định chs buê đuê vì lí .....ko nhắc đc ở đây
Mãi Mãi chú ý:truyện thuộc thể loại đam mỹ ,ngược nên cân nhắc để ko bị tình tiết truyện làm con tim bé nhỏ tan nát nhé và mấy con simp lỏ ngôn tình luôn ảo tưởng thể loại ngôn của tụi bây càng đừng đọc một chữ nào hết .Xin cảm ơn vì đã đọc truyện của tớ nhé . Câu chuyện về Thiên Vũ ,cậu học sinh yêu say đắm nam thần Liên Vĩ . Trùng hợp thay nam thần cũng có tình cảm với cậu học sinh nhút nhát chỉ giám lén lút nhìn mình .Những năm tháng bên nhau ,hai người đều dành cho nhau tình cảm sâu đậm nhất nhưng vì miệng đời nhân gian quá độc địa và cũng vì áp lực từ gia đình mà khiến cho Liên Vĩ phải lên xe hoa với một cô gái khác .Ngày Liên Vĩ về bên người khác Thiên Vũ cũng đến và chúc phúc nhưng nỗi buồn chưa bao giờ vơi đó cùng tờ giấy xét nghiệm ung thư mà nức nở không ngừng .Đau lòng lẫn tuyệt vọng nằm trong căn phòng bệnh lạnh lẽo ấy ,cậu biết mình không còn nhiều thời gian .Không muốn ra đi trong nơi lạnh lẽo này nên Thiên Vũ đã cầu xin được chở về nhà ,căn nhà mà cậu và Liên Vĩ cố gắng có được .được trở về cậu trầm tư nhìn một lúc ,nơi này có từng kỉ niệm ấp áp ,vui ,buồn của cậu và Liên Vĩ .Ra đi thế này cũng có thể an ủi cậu phần nào .Nhưng vào cái ngày cuối cùng đó Thiên Vũ cũng không nhịn được mà quay số gọi cho Liên Vĩ ,muốn nghe giọng cậu ."Alo " chất giọng ấm áp ấy vang lên ,toại nguyện rồi ,Thiên Vũ cất giọng nói yếu ớt thốt ra những câu nói cuối cùng với người cậu dành hết tất cả tình cảm đời này :"Vĩ Vĩ,mặc đã chúc phúc cho anh và người khác nhưng em vần tham lam muốn nói chuyện với anh ,đáng ra nên để anh quên em đi ...hãy quên em đi và em yêu anh ,mãi mãi yêu anh nhưng lời hứa năm đó ...".Liên Vĩ ngạc nhiên :"Vũ Vũ ..là em à ..."không có tiếng đáp lại .Liên Vĩ lo lắng hét ;"VŨ VŨ " vẫn không có hồi âm . Liên Vĩ lao nhanh ra khỏi nhà .Có tin rằng Thiên Vũ mắc bệnh nặng ,chính điều đó đã khiến Liên Vĩ mua một căn nhà ở căn căn của Thiên Vũ không xa .Liên Vĩ chạy nhanh qua và xông vào phòng mà Thiên Vũ ra đi .Đúng vậy ,Thiên Vũ đi rồi ,cậu ra đi ở căn nhà đầy ắp kỉ niệm này .Liên Vĩ gục ngã ,khóc không thành tiếng ,cậu yêu Thiên Vũ rất nhiều .Tim cậu nhói lên đau đớn vô cùng . Nhìn Thiên Vũ nắm trên giường với nụ cười toại nguyện,Liên Vĩ muốn Thiên Vũ cho cậu đi cùng .giá nhưng Liên Vĩ biết được thì đã không phải để cậu ra đi trong tuyệt vọng và cô đơn nhưng thế . MUỘN RỒI xin phép kết chap 0 ạ cảm ơn các cậu vì chịu đọc hết truyện mình viết ạ , có thể bình luận góp ý nếu nó lịch sự mình sẽ tiếp thu ạ .iu iu nhìu ạ.
|