Khanh Vy

(kviii)
#kviicutii
3.718
297 theo dõi 58 bạn
Thông tin
Link tài khoản:
Xem trên Lazigo
Thành tích: 5 câu hỏi | 11 trả lời
Điểm số: 0đ giải bài | 16đ tặng
Chưa đạt Huy hiệu Học tập
Số ngày hoạt động: 319 ngày
Huy hiệu Chuyên cần:
Khởi đầu
Khởi đầu
Thử thách
Thử thách
Hố đen
Hố đen
Huy hiệu (+)
12 - 2 - 2025
Học lực: Trung bình
Cấp học:
Môn học yêu thích: Âm nhạc, Mỹ thuật, Toán học, Vật lý, Hóa học, Ngữ văn, Tiếng Việt, Tiếng Anh, Đạo đức, Khoa học, Lịch sử, Địa lý, Sinh học, Tin học, Lập trình, Công nghệ, Giáo dục thể chất, GDCD, QPAN, Ngoại ngữ khác, Xác suất thống kê, Tài chính tiền tệ, Tổng hợp
Tình trạng: Đang crush
Sở thích: Đọc sách, Âm nhạc, Trồng trọt, làm vườn, Thú cưng, Truyện tranh, Giải trí, vui chơi ngoài trời, Sưu tập
Huyện Mê Linh - Hà Nội
27 ảnh
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đã tham gia: 23-01-2021
Số ngày hoạt động: 319 ngày
Ảnh nền
Báo cáo vi phạm
4.9
1.372 sao / 279 đánh giá
5 sao - 272 đánh giá
4 sao - 1 đánh giá
3 sao - 1 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 5 đánh giá
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
Điểm 4.9 SAO trên tổng số 279 đánh giá
1 quà tặng | 5 câu hỏi | 11 trả lời | 132.020 xu | 0 coin
Gift 5280
30
134 6
Khanh Vy
Link | Report
2025-04-16 19:10:49
Chat Online

[Fic ngắn – “Karasuno, nhiều năm sau.”]

(Một buổi chiều mùa thu, tại phòng tập cũ)

 

Cửa mở ra, tiếng bản lề cọt kẹt sau bao năm không chạm.

“Tụi bây tới sớm quá vậy.” – một giọng nói quen thuộc vang lên.

Daichi cười, đặt túi xuống sàn gỗ.
Suga đang lau khung cửa sổ dính bụi, đôi mắt vẫn hiền lành như xưa.

Asahi đứng trong góc, tay xoa nhẹ vết sẹo nơi cánh tay phải – sẹo từ một lần tập bóng quá đà hồi năm hai.

“Chỗ này… vẫn còn mùi mồ hôi của tụi mình á.” – cậu khẽ cười.

 

Cánh cửa lần lượt mở thêm:

Tanaka ồn ào bước vào, tóc cắt gọn gàng nhưng vẫn không giấu nổi sự “quậy phá” trong mắt.
Yachi theo sau, tay ôm mấy ly cà phê đá.

Nishinoya thì nhảy phóc vào từ cửa sổ như xưa, la lớn:

“TUI TỚI ĐÂY RỒIIII!!”

 

Yamaguchi xuất hiện với dáng người cao hơn, giọng trầm hơn.
Tsukishima vẫn lạnh lùng, nhưng là kiểu lạnh khiến người khác thấy yên tâm.

Hinata đến sau cùng.

Cậu đứng một hồi lâu trước cánh cửa phòng tập.
Ánh nắng chiều rọi qua làm tóc cậu như rực sáng.

“Lâu quá mới gặp…”
“Ờ thì, tụi bây làm idol hết rồi mà.” – Kageyama nói khẽ, rồi gật đầu.

Không ai ôm nhau.
Không ai gào khóc.

Chỉ là đứng đó, trong một căn phòng từng chứng kiến cả tuổi trẻ họ – và mỉm cười.

 

“Tụi mình… chơi lại trận 3 đấu 3 đi?”
“Bóng đâu?”
“Ở đây.”

Hinata ném trái bóng lên.
Kageyama đỡ lấy.

Chỉ vậy thôi…
Karasuno đã trở lại.

 

Tiếng bóng vang lên.
Tiếng cười.
Tiếng Tanaka la hét.
Tiếng Yamaguchi vấp ngã.
Tiếng Tsukki “chê bai đầy yêu thương.”
Tiếng Noya bay người cứu bóng như thời chưa ai bị đau lưng.
Tiếng Hinata bật nhảy như ngày đầu.
Và Kageyama… vẫn chuyền quả bóng cao nhất, đẹp nhất – cho người cậu tin tưởng nhất.

 

Đến khi trời tối, đèn phòng tập nhấp nháy, họ ngồi thành vòng tròn, thở hổn hển, cười mệt mỏi.

“Tụi mình… già rồi hả?”
“Không.
Tụi mình chỉ… không còn ở Karasuno.
Nhưng trong tim, tụi mình vẫn là Karasuno. Mãi luôn.”

 

Tuổi trẻ không quay lại, nhưng Karasuno thì chưa bao giờ rời đi.
Trong trái tim mỗi người, nơi có những tiếng cười, những giọt mồ hôi, và những cú bật nhảy không ngừng nghỉ…

Vẫn là đàn quạ nhỏ – từng mơ bay, và đã thật sự bay đến tận trời xanh

1 0
2+2=4 | Chat Online Report
tt chéo hộ nick này cần trả kb vs tui nha https://lazi.vn/user/luoi.nho-nay
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Khanh Vy
Link | Report
2025-04-15 22:56:51
Chat Online
[Fic ngắn – Phần 6: “Nhiều năm sau, vẫn là anh.”]

(Oikawa × Hinata – Nhật Bản, một sân bóng cũ)

 

Một buổi chiều đầu hạ.
Trời không nắng gắt, gió cũng không nhiều.
Sân bóng cũ sau nhà thể chất chỉ còn vài người tập luyện.

Hinata lững thững bước vào, tay cầm trái bóng da đã cũ, tóc rối bời sau mũ lưỡi trai.
Đây là nơi cậu từng tập nhảy sau mỗi giờ học.
Là nơi Kageyama từng chuyền bóng cho cậu tới kiệt sức.
Là nơi… cậu từng nghĩ mình nhỏ bé, nhưng vẫn không từ bỏ.

“Shouyou?”

Tiếng gọi quen thuộc vang lên phía sau lưng.

Hinata khựng lại.
Người đó đứng giữa ánh chiều tà, vẫn nụ cười dịu dàng, vẫn ánh mắt biết tất cả mọi điều —
Oikawa.

“Anh về hồi nào?”
“Hôm qua. Về thăm gia đình.
Còn em?”
“Tự dưng nhớ một cái sân xưa.
Không ngờ lại… thấy một người cũ.”

Cả hai cười nhẹ.
Nụ cười không còn e dè, không còn khoảng cách.
Chỉ là… hai người từng lặng lẽ yêu quý nhau, từng bước qua nhau, và giờ, gặp lại đúng lúc họ đã đủ bình yên.

 

Oikawa ngồi xuống ghế gỗ bên sân. Hinata đứng giữa vòng tròn giữa sân.

“Còn nhớ cái lần em bật khóc giữa sân bóng ở Brazil hông?”
“Rất rõ.”
“Hồi đó em nghĩ em gục rồi.
Nhưng… anh tới.”
“Còn anh… tưởng sẽ không gặp em nữa.
Nhưng em ở đó, chói loà như nắng.
Và anh, không thể không bước tới.”

Hinata xoay trái bóng trên tay.

“Em từng muốn giữ anh lại.
Nhưng không dám.
Vì anh xứng đáng có cả bầu trời.”
“Anh từng muốn giữ em lại.
Nhưng biết em sinh ra để bay.”

 

Im lặng một lát.

Rồi Hinata xoay người, ném bóng lên.
Bật nhảy. Cao. Vẫn cao như xưa.

Bốp!
Cú đập rơi đúng vạch.

Oikawa vỗ tay, cười.

“Em vẫn bay đẹp như ngày nào.”
“Còn anh, vẫn là người duy nhất khiến em muốn đáp xuống, chỉ để được nhìn thấy nụ cười đó.”

 

Ánh nắng cuối chiều đổ dài bóng hai người lên sân.
Không còn lời nào cần nói thêm.
Vì trái tim họ đã biết cả.
Đã từng yêu, từng đau, từng buông… và cuối cùng, vẫn còn lại một điều: trân quý.

 

Hôm đó, không có cái ôm nào.
Không có nước mắt.
Chỉ có một nụ cười.
Như thể mọi đoạn đường quanh co, cuối cùng cũng đưa họ trở lại đúng nơi họ cần đứng.

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Khanh Vy
Link | Report
2025-04-15 22:55:59
Chat Online
[Fic ngắn – Phần 5: “Vẫn là anh, giữa đám đông em nhận ra.”]

(Oikawa × Hinata – nhiều năm sau, một trận đấu quốc tế)

 

Tokyo Dome chật kín khán giả.
Hôm nay là trận đấu giao hữu quốc tế, đội Nhật gặp đội Argentina – hai đội bóng với lối chơi rực lửa.

Hinata ngồi ở hàng ghế VIP, áo hoodie trùm kín đầu, khẩu trang che gần hết mặt.
Vẫn là đôi mắt sáng. Vẫn là trái tim rung động vì từng cú nhảy, từng lần đập bóng.

Nhưng hôm nay cậu đến… không chỉ vì đội tuyển Nhật.
Cậu đến… vì một cái tên.
Oikawa Tooru.

Trên sân, người đàn ông mang áo số 13, tóc đã cắt ngắn hơn xưa, nét mặt chững chạc hơn, nhưng vẫn có ánh kiêu hãnh cũ — ánh kiêu hãnh từng khiến một cậu nhóc ở Brazil nhìn theo không chớp mắt.

 

Cú nhảy phát đầu tiên.
BOOM
Quả bóng lao như tên lửa.

Cả sân bùng nổ. Hinata bật cười.

“Vẫn là anh…
Đầy tự tin, đầy tự hào.
Vẫn là người từng kéo em khỏi đêm tối nhất đời mình.”

 

Sau set đầu tiên, Oikawa quay người đi về phía khán đài.
Không biết vì sao, anh khựng lại một giây.

Cảm giác… như có ai đó đang nhìn mình.

“Ánh mắt đó…
Lạ mà quen.
Giống hệt ánh mắt năm nào trên bãi biển Copacabana.”

Anh không thấy rõ. Nhưng anh mỉm cười.
Bởi vì trong lòng, anh biết.

“Nếu đó là em…
Cảm ơn em.
Vì đã đến. Vì đã nhìn thấy anh.
Dù chỉ là một lần cuối.”

 

Hinata cúi đầu, nước mắt rơi xuống khẩu trang.
Không ai thấy cậu khóc.
Chỉ có trời, và một người ở dưới sân kia… đã từng nhìn thấy những giọt nước mắt đó, từ rất lâu rồi.

 

Sau trận, Hinata không tìm Oikawa.
Cậu chỉ lặng lẽ rời đi, tay nhét sâu vào túi áo.

Nhưng trong lòng…
Một mảnh kí ức vừa được nâng niu, gấp gọn, đặt lại vào tim. 

 

Có những người, ta không giữ được.
Nhưng luôn muốn họ được thấy ánh đèn sân khấu — để biết rằng họ xứng đáng với ánh sáng đó.

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Khanh Vy
Link | Report
2025-04-15 22:54:47
Chat Online

[Fic ngắn – Phần 4: “Có người chờ ở phía bên kia trời.”]

(Oikawa × Hinata – sân bay, chia tay ở Brazil)

 

Sân bay quốc tế Galeão buổi chiều không quá đông.
Người người kéo hành lý, loa phát thông báo, ánh đèn trắng trên cao đổ xuống những cái bóng dài in trên sàn.

Hinata kéo vali nhỏ, đứng giữa sảnh, nhìn ngược lên bảng giờ bay.

“Chuyến Tokyo, cửa số 9…
Hết thật rồi ha.”
“Ừ, hết thật rồi.”

Oikawa đứng cạnh, tay đút túi áo khoác, chiếc nón trắng kéo sụp một bên mắt.

“Có thấy tiếc hông?”
“Tiếc nhiều lắm.”
“Nhưng cũng đủ rồi ha?”
“Dạ… đủ để em chạy tiếp.”

Hinata quay sang, nở một nụ cười – không còn mỏi mệt, không còn nặng nề.
Chỉ còn sự biết ơn, và một niềm tin lấp lánh.

“Cảm ơn anh, Oikawa-san.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Vì đã đến. Vì đã thấy em. Và vì đã ở lại, dù chỉ chút thôi.”

Oikawa không nói gì.
Anh chỉ bước tới, kéo nhẹ chiếc mũ hoodie của Hinata lên, giống như cái hôm đầu tiên họ gặp lại.

“Nhớ giữ ấm. Nhớ ăn nhiều. Nhớ cười nữa.”
“Anh giống mẹ em ghê.”
“Ờ, mẹ đẹp hơn tui á.”
“HAHAHA.”

Tiếng cười vang nhẹ giữa dòng người.
Nhưng rồi cơn nghẹn dâng lên trong cổ họng.
Hinata xiết chặt quai vali. Oikawa cũng quay mặt đi một chút.

“Hinata.”
“Dạ?”
“Nếu một ngày em mệt nữa… thì cũng đừng chạy tới anh.”
“Hở…?”
“Vì khi đó, anh tin… em sẽ đủ mạnh để ôm lấy chính mình.”

Im lặng. Một nhịp.
Hinata bước tới, ôm Oikawa thật chặt.

“Em vẫn sẽ chạy, anh yên tâm.
Vì em biết – ở đâu đó, sẽ có một người tên Oikawa đang dõi theo.

Oikawa không nói gì.
Anh chỉ siết nhẹ vai cậu, lần cuối cùng.

 

Thông báo vang lên. Hinata quay đầu đi.
Không ngoảnh lại. Không khóc.
Vì cậu biết—phía sau là một người từng nâng cậu dậy bằng tất cả dịu dàng của mình.

Cậu bước lên máy bay.
Mang theo ánh nắng Brazil.
Và một người…
đã từng là nhà.


Cảnh chia tay này nó không ồn ào, không vỡ oà – mà là một dạng nhẹ nhàng tới mức ta sẽ nhớ nó cả đời… tui thực sự lụy hai người họ

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Khanh Vy
Link | Report
2025-04-15 22:52:46
Chat Online
[Fic ngắn – Phần 3: “Có một người em luôn dõi theo.”]

(Oikawa × Hinata – Brazil, một buổi chiều)

 

Chiều hôm đó, họ ngồi trong một quán cà phê nhỏ gần sân tập.

Hinata gọi nước cam. Oikawa vẫn trung thành với latte.
Nắng hắt qua cửa sổ, vẽ lên bàn những vệt vàng ấm áp.
Oikawa lật quyển sổ tay, ghi vài dòng chiến thuật, còn Hinata ngồi xoay ly nước, im lặng như đang nghĩ gì rất xa.

“Sao? Tự nhiên trầm vậy?”
“…Em nhớ Kageyama.”

Một câu thôi. Nhẹ tênh. Nhưng làm không khí lặng lại như vừa tắt nhạc nền.

Oikawa ngẩng lên, thoáng bất ngờ.
Nhưng anh không nói gì. Chỉ lật sang trang mới, rồi đặt bút xuống.

“Ừ. Nói đi.”
“Hể?”
“Thì nói về cậu ta đi. Em mà ém trong lòng, lát lại khóc tùm lum cho coi.”
“Anh ghét cậu ấy mà?”
“Ghét kiểu ngày xưa thôi. Giờ đỡ rồi. Anh chỉ… hơi cay mắt khi nghe tên cậu ta thôi.”
Cười.
“Chuyện đó… em hiểu.”

Hinata cười nhẹ, rồi ngước lên, mắt long lanh:

“Cậu ấy giỏi lắm. Lúc ở Nhật là giỏi rồi, sang Ý còn giỏi hơn nữa. Nhưng mà, cái em nhớ… là cái cách cậu ấy nhìn em, mỗi lần em nhảy.”
“Sao?”
“Cái ánh mắt đó… giống như bảo: ‘Cứ bay đi. Tớ ở đây rồi.’
“…”

Oikawa mím môi.
Tim anh nhói lên một nhịp không tên.

Hinata tiếp tục, ánh mắt như đang lạc trong ký ức:

“Em với cậu ấy lúc nào cũng cãi nhau. Nhưng lúc vô sân thì… không cần nói gì. Tụi em chỉ cần ánh mắt là hiểu. Giống như hai bánh răng ăn khớp hoàn hảo vậy.”
“Thiên tài mà…”
“Không đâu. Cậu ấy chỉ… tin em.”

Oikawa nhìn xuống ly cà phê của mình.
Bọt sữa đã tan, nhưng vị đắng vẫn còn.

Anh hít vào một hơi.

“Kageyama đúng là kẻ may mắn.”
“Vì sao?”
“Vì cậu ta có được một Hinata Shouyou như vậy.”
“…”

Hinata sững người. Không khí trở nên dịu lại.

Một lát sau, Oikawa đứng dậy, lấy áo khoác, chụp lên đầu Hinata:

“Nhưng anh thì có phiên bản khác.
Một Hinata từng gục ngã ở nơi này, rồi đứng dậy.
Một Hinata chịu lắng nghe kẻ từng là kẻ thù cũ, và gọi họ là bạn.
Một Hinata mà anh không thể giữ… nhưng sẽ luôn dõi theo.”

Hinata ngẩng lên.
Và trong mắt cậu, có gì đó rất lặng – nhưng rất ấm.

“Em cũng dõi theo anh, Oikawa-san.”

 

Chiều hôm đó, họ không nói thêm gì nữa.
Chỉ ngồi lặng yên.
Một người nhớ lại tình bạn gắt gao như bão giông.
Một người để trái tim mềm đi vì một người mãi mãi không thuộc về mình. 


OikaHina – đẹp như một bản nhạc lặng lẽ, chơi lên trong khoảnh khắc không ngờ

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Khanh Vy
Link | Report
2025-04-15 22:51:42
Chat Online
[Fic ngắn – Phần 2: “Chạy tiếp, dù có mỏi chân.”]

(Oikawa × Hinata – tiếp nối buổi tối ở Brazil)

 

Sáng hôm sau, ánh nắng đổ xuống bãi biển Copacabana.
Gió dịu, cát ấm, và mùi muối biển thoảng nhẹ trong không khí.
Hinata đứng lặng một lúc, rồi cúi xuống buộc lại dây giày.

“Thở đều. Chạy theo tui. Không cần nhanh.”
“Rõ… rõ rồi!”

Oikawa cười nhẹ, kéo mũ lưỡi trai xuống.
Và thế là họ bắt đầu chạy — dọc bờ biển, chân đạp lên cát mềm, nhịp thở hoà theo từng bước.

Không ai nói gì lúc đầu. Chỉ có tiếng sóng vỗ, tiếng chân chạy, và… tiếng tim dần đập mạnh hơn.
Hinata chưa từng nghĩ mình sẽ chạy cùng Oikawa như thế này.
Không còn là kẻ địch bên kia lưới.
Mà là… một người đồng hành.

Đến khúc rẽ, Oikawa dừng lại trước, quay sang nhìn cậu, thở phì cười.

“Biết không… nhìn em lúc tập trung chạy, trông giống y hệt hồi ở Nhật.
Mắt sáng rực như đèn giao thông.”
“Hể? So gì kì vậy?!”
“Không tin? Hồi đó Karasuno bày chiêu chuyền không cần nhìn, tui muốn tức chết luôn á.”
“Nhưng mà mình thắng đâu?”
“Ờ thì… KHÔNG THẮNG VẪN ĐẸP TRAI, OK??”

Hai người cùng bật cười.
Cười tới khi bụng đau, tới khi Hinata gục xuống cát mà thở hổn hển.

 

Một lúc sau, Oikawa ngồi kế bên, nhìn về phía chân trời.

“Em từng khiến anh ghen tị.”
“Hả?”
“Vì anh là người học mãi mới giỏi. Còn em thì cứ… tin, rồi cứ nhảy, như thể không sợ gì hết.”
“Anh biết không… những lúc em sợ nhất, là khi mọi người nghĩ em không sợ gì.”
“…”

Oikawa quay sang, đặt tay lên đầu Hinata, xoa nhẹ.

“Thế nên… dù ai nói gì, dù em cảm thấy mình mỏi cỡ nào…
Đừng dừng lại, Hinata.
Vì chính em là lí do anh vẫn còn yêu bóng chuyền.”

Hinata im lặng, đôi mắt ươn ướt.
Cậu không trả lời.
Cậu chỉ gật đầu. Thật chậm. Thật chắc.

 

Hôm đó, mặt trời lên cao.
Và một cậu nhóc từng suýt gục ngã đã đứng dậy và chạy tiếp
Vì có một người, như nắng, đã ở bên cậu lúc cậu quên mất ánh sáng là gì.

huhuhu tui thực sự khóc rùi đó

0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Khanh Vy
Link | Report
2025-04-15 22:48:50
Chat Online
[Fic ngắn: “Ở đây có nắng.”]

(Oikawa × Hinata – thời Hinata ở Brazil)

Thành phố Rio đêm nay im ắng, chỉ còn tiếng sóng vỗ rì rào ngoài khơi.

Hinata ngồi co chân trên ban công ký túc, hoodie kéo trùm lên đầu.
Những tin nhắn không trả lời. Những lần gọi về nhà mà giọng run run.
Ánh sáng trong mắt cậu, cậu không biết đã tắt đi từ khi nào.

Đã nghĩ rằng mình mạnh mẽ.
Đã nghĩ rằng chỉ cần chạy là sẽ đến nơi.
Nhưng nỗi nhớ nhà, nỗi cô đơn, và cả cái cảm giác… không ai hiểu mình – nó cứ lớn dần lên, như một lỗ hổng tối đen.

Cậu cúi đầu, mím môi đến bật máu.
Đang tính đứng dậy đi vào, thì—

“Lạnh quá mà ngồi đây chi dzậy?”

Giọng nói quen thuộc vang lên.
Hinata quay phắt lại.
Người đứng đó – mặc áo khoác trắng, tay cầm hai cốc chocolate nóng – là Oikawa Tooru.

“A-Anh…?”
“Ừa, tôi đó. Tưởng em nhớ tôi vừa đủ để mời cafe chứ?”
“Sao anh… tới Brazil…”
“Tôi ở Argentina mà. Qua đây thi đấu, tiện… ghé thăm người mà tôi biết đang sắp rụng.”

Oikawa cười nhẹ, dúi cốc chocolate vào tay Hinata.
Hinata không nói gì. Cậu cúi đầu. Vai run. Rồi tiếng nấc đầu tiên bật ra.
Và rồi là tiếng nấc thứ hai, thứ ba… và nước mắt thi nhau trào ra, không kịp ngăn.

Oikawa không nói gì. Anh chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hinata, kéo cậu dựa vào vai mình.

“Em nghĩ mình phải cười suốt đúng không?”
“Em nghĩ… em phải mạnh mẽ… vì em từng mơ ước điều này mà…”
“Ừ, nhưng em cũng là con người.”
“Em thấy mình tệ quá…”
“Không. Em chỉ… đang học cách lớn lên.”

Gió biển vẫn thổi, nhưng vai Hinata dần dịu lại.
Cái lạnh biến mất từ lúc nào – có lẽ là từ lúc một người cũng từng lạc lối, xuất hiện và nói:

“Hinata, ánh sáng trong em chưa bao giờ tắt.
Chỉ là… đôi khi em cần ai đó giữ gương, để em tự nhìn lại thôi.”

Cậu bật cười trong nước mắt. Rồi gật đầu.
Cậu biết… mình sẽ ổn.
Vì ở đây – đã có nắng.

trời ơi tôi yêu anh ổi quá, thực sự cảm ơn anh ổi vì đã xuất hiện vào lúc đen tối nhất của bé cam khi xa nhà 

2 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×