ᵔᴥᵔ Cáo ngoan xinh yêuᵔᴥᵔ

#hashtag
3.103
279 theo dõi 14 bạn
Thông tin
Link tài khoản:
Xem trên Lazigo
Thành tích: 0 câu hỏi | 5 trả lời
Điểm số: 0đ giải bài | 4đ tặng
Chưa đạt Huy hiệu Học tập
Số ngày hoạt động: 23 ngày
Chưa đạt Huy hiệu Chuyên cần
Huy hiệu (+)
3 - 8 - 2011
Học lực: Chưa xác định
Cấp học:
Môn học yêu thích:
Tình trạng: Chưa xác định
Sở thích: Chưa xác định
Quận Cẩm Lệ - Đà Nẵng
Đã tham gia: 03-08-2024
Số ngày hoạt động: 23 ngày
Báo cáo vi phạm
4.8
4.097 sao / 845 đánh giá
5 sao - 810 đánh giá
4 sao - 3 đánh giá
3 sao - 1 đánh giá
2 sao - 1 đánh giá
1 sao - 30 đánh giá
Điểm 4.8 SAO trên tổng số 845 đánh giá
0 quà tặng | 0 câu hỏi | 5 trả lời
116 16
ᵔᴥᵔ Cáo ngoan xinh yêuᵔᴥᵔ
Link | Report
2024-08-07 11:06:41
Chat Online

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cơn mưa đổ xuống những mái ngói trong làng những tiếng kêu lách tách hiu quạnh, cả một vùng trắng xóa trong màu nước đối lập với sắc xám xịt âm u trên nền trời. Vài ba con chim còn đậu trên cây phải cố nép mình dưới tán lá, thi thoảng lại kêu lên thê lương làm cho khung cảnh càng thêm não nề, ảm đạm. Trời tháng bảy, sắc mây u ám trên nền trời dễ khiến cho người ta cảm giác ngày nhanh tối. Mới hơn năm giờ chiều, căn nhà gã Chính cuối xóm đã phải bật chiếc đèn dây tóc vàng vọt, nhòe nhòe như đôi mắt của người đàn ông còn chưa tới tuổi tứ tuần.

Gã thắp ba nén nhang lên bàn thờ giữa nhà, nhìn vào mấy tấm di ảnh đã bị thời gian làm cho sờn ố mà ánh mắt lộ rõ vẻ thâm trầm. Hai tấm di ảnh của hai người quá cố dựng phía trong cùng của bàn thờ, là hai người phụ nữ một già một trẻ nét mặt hiền lành phúc hậu. Chính lấy cái khăn sạch, lau từng cái một, chốc chốc lại thầm gọi mẹ và người em gái của mình.

Gã lau kỹ hết vết bụi, tàn hương bám trên hai tấm di ảnh, đột nhiên hai dòng nước mắt nóng bỗng lăn xuống đôi gò má nhăn nheo, rơi xuống cả tấm di ảnh của cô em gái đoản mệnh ở tuổi đôi mươi.
Chính lại nhìn sang di ảnh của mẹ mình, mím chặt môi cố để không bật khóc thành tiếng. Ông thân sinh của gã bị bệnh nặng mất sớm, để lại bà mẹ tần tảo một tay nuôi Chính và cô em gái khôn lớn.
Tưởng chừng như cuộc sống của gia đình Chính vẫn an yên trên cái mảnh đất cằn cỗi làng Phúc An này, thì một biến cố đã xảy đến, cướp đi hai người thân nhất của gã khi còn chưa mãn tuổi trời.

Lấy tay gạt đi giọt nước mắt chực chờ lăn khỏi mí, Chính đặt lại hai tấm di ảnh ngay ngắn trên bàn thờ. Gã lại thắp lên một lần nhang, khấn vái một lúc lâu, bởi vì hôm nay gã sẽ làm một chuyện động trời mà khó ai có đủ can đảm để thực hiện.

Chính đứng trước ban thờ, hai tay chắp lại, sụt sùi nhìn mấy tấm di ảnh khấn trong nấc nghẹn:

‘’Mẹ ơi, sao mẹ không nói với con sớm hơn… Trân ơi, em chết oan mà anh lại chẳng biết…
Đến khi biết được sự thật thì em với mẹ đã oan uổng từ trần. Chờ đi, con sẽ đọa đày bọn cầm thú ấy, bắt chúng xuống dưới kia cúi mình tạ tội với mẹ và em…’’

Chính không kiểm soát được cảm xúc của mình, khấn những câu nói đứt đoạn khó hiểu. Xong xuôi, gã ngửa cổ lên trời hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần hằn lên những tia máu, đủ đến khiến người khác nhìn vào dâng lên cảm giác bất an, e sợ. Chính đi vào xó nhà, xách một cái túi vải lỉnh kỉnh đồ đạc đeo ra sau lưng rồi lững thững rời khỏi.

Mưa vẫn rơi không ngớt, Chính đội một cái nón rách, quàng lên người chiếc áo mưa công trường cũ xộc xệch. Dưới sắc trời nhá nhem tối, cơn mưa dội xuống như trút, bóng gã bước trên con đường đất ra tới nghĩa địa như một vong linh đang tìm về nơi yên nghỉ. Thời điểm tháng bảy cô hồn này, chẳng mấy ai mà bước ra đường khi chập choạng tối, nhất là khi trời vẫn mưa tầm tã, huống hồ là ra ngoài nghĩa địa làng Phúc An, nơi người chết nhiều hơn người sống, nơi người ta luôn đồn thổi về những thứ ám ảnh kinh hoàng mà người trần mắt thịt không nên biết tới.

***

Lóe dưới ánh chớp thoáng chốc trong đêm mưa gió, căn nhà bốn tầng của ông Đảm hiện lên uy nghi và bề thế. Ở giữa làng Phúc An này, những ngôi nhà kiểu thời thượng này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng nói về thiết kế bắt mắt hoành tráng thì nhà ông Đảm là sự khác biệt hoàn toàn. Giữa mảnh đất rộng ấy không chỉ có ngôi nhà bốn tầng nhà ông mà ngay bên cạnh còn có một ngôi nhà mái bằng khác của vợ chồng ông Nhiệm- em trai ông Đảm.
Mảnh đất khuôn viên của đại gia đình nhà ông Đảm ban đầu không rộng như vậy, nhưng từ sau lần lấy nợ của nhà gã Chính hàng xóm, ông Đảm đã sáp nhập hai mảnh đất lại với nhau, để ông Nhiệm chuyển sang bên đó ở, còn phần mình với vợ con ở lại căn nhà bốn tầng.

Ông Đảm lấy bà Dung có với nhau hai người con trai, đặt tên là Đức và Độ. Nhưng dưới sự nuông chiều thái quá từ nhỏ, thằng Đức đã gây ra không biết bao nhiêu phiền toái cho ông bà. Đức bỏ học từ năm cấp ba, là một thằng chơi bời lêu lổng, cậu con trai cưng phá gia chi tử của nhà ông Đảm. Hai năm vừa rồi, Đức vừa báo nợ cho ông bà già ở nhà mấy trăm triệu bạc, thậm chí có lần hắn còn mang cả chiếc xe ô tô của ông Đảm đi cầm cố.
Đối với Độ, tính cách anh hoàn toàn đối lập với anh trai mình, học xong cấp ba thi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội, hiện đang học năm cuối nên khi có thời gian anh sẽ về phụ giúp bố mẹ mình trong việc làm ăn buôn bán.
 

Lại nói đến Đức, vợ chồng ông Đảm biết giờ có muốn dạy con đã quá muộn, nên đã bắt hắn lấy vợ. Ông Đảm thường hay nói với bà Dung:

‘’Bà cứ để nó lấy vợ đi! Lấy nhau về rồi chúng nó tự khắc bảo ban nhau làm ăn, mẹ nó, gần ba mươi tuổi đầu mà chả làm được cái đếch gì nên hồn cả!’’

Bà Dung nghe chồng mình cứ lải nhải chuyện này cũng phát bực, thằng Đức cũng đã hai bảy hai tám tuổi đầu rồi, bằng tuổi nó nhà người ta đã có cháu bế cháu bồng, còn nhà mình muốn nghe tiếng trẻ con cũng không có. Thế là chẳng biết nghe ai mai mối, hai ông bà được người ta giới thiệu cho Lệ- một cô gái trẻ đẹp mới bước sang tuổi hăm lăm. Tưởng chừng Đức sẽ phản đối lời ông Đảm bà Dung như mấy lần trước, nhưng chỉ mới lần đầu gặp, Đức đã chết trân trong đôi mắt ngây thơ của Lệ. Phía ngược lại, Lệ cũng có cảm tình với chàng thanh niên trắng trẻo, cả hai nhanh chóng tìm hiểu rồi yêu nhau lúc nào không hay.
Rồi chỉ đúng hơn một tháng sau, nhà ông Đảm tổ chức đám cưới cho Đức và Lệ, vợ chồng ông bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, vậy là đã lo yên bề gia thất cho một thằng!

Đức và Lệ lấy nhau, thời gian đầu sống chung với ông Đảm bà Dung ở căn nhà bốn tầng, mọi thứ đều yên ổn không có vấn đề gì xảy ra. Lệ tỏ ra mình là một người vợ hiền lành thùy mị, một người con dâu hiếu thảo siêng năng.
Vậy mà chỉ qua được đoạn thời gian, Đức phát hiện ra Lệ đã cắm sừng mình!
Không biết đã là lần thứ bao nhiêu, hắn trông thấy Lệ nhắn tin, gọi điện vui đùa cùng một người đàn ông lạ khác. Tuy nhiên khi gặng hỏi, Lệ vẫn cứ khăng khăng đó chỉ là bạn cũ mình, điều này khiến Đức cảm thấy vô cùng khó chịu. Cho đến tối hôm nay, Đức vô tình trông thấy Lệ và một gã đàn ông lạ mặt đang dắt díu nhau trong nhà nghỉ. Cơn giận bùng nổ, Đức lao vào túm lấy cổ áo gã đàn ông kia, nện cho hắn một cú đấm vào mặt. Nhận ra Đức là chồng của nhân tình, gã kia bỏ mặc Lệ đang đứng như trời trồng ở đó rồi bỏ chạy khỏi nhà nghỉ trước con mắt ngạc nhiên của những người xung quanh. Đức không đuổi theo gã kia, mà quay sang kéo tay vợ lôi về nhà.

‘’Hôm nay tao mới bắt được tận tay, chúng mày giỏi thật, định qua mặt cả thằng này à? Mày về nhà, tao sẽ nói chuyện phải trái với mày!’’

Những người có mặt ở đó đứng nhìn nhau dè dặt khi thấy khuôn mặt hầm hố chỉ như muốn đánh người của Đức, vả lại, đây là chuyện riêng của mỗi gia đình, chẳng ai thừa hơi can dự vào làm gì.

Đức kéo Lệ về nhà ông Đảm, mới vào đến sân, Đức đã lên giọng quát:

‘’Con mẹ nhà mày, đấy là bạn cũ của mày đấy à, bạn cũ mà quấn quýt nhau trong nhà nghỉ thế à?’’

Lệ cũng không phải là loại con gái dạng vừa, liền gân cổ đáp trả:

‘’Không… anh nghe em giải thích… đó chỉ là…’’

Lệ chưa nói hết câu, Đức hùng hổ đánh Lệ một bạt tai, cô ôm mặt quay đi giận dữ:

‘’Cảm thấy không sống được với nhau nữa thì mỗi đứa mỗi nơi cho xong mẹ đi, anh tưởng ở với anh tôi sung sướng lắm hả? Loại đàn ông như anh nếu không nhờ bố mẹ giàu có thì cũng chỉ là thằng bất tài đếch ai thèm đếm xỉa đâu!’’

Đức không kìm nổi được cơn giận tiếp tục giáng nắm đấm vào đầu Lệ khiến cô choáng váng ngã bệt ra đất.

‘’Mẹ con chó này, mày dám chửi tao à? Loại con đĩ nằm ngửa dạng chân cắm sừng chồng như mày mà còn dám to mồm chửi tao à?’’

Đức vốn là kẻ cục tính, khi thấy Lệ nằm dưới đất, hắn còn tung cước đạp vào bụng Lệ khiến cô quằn quại kêu la oai oái. Ông Đảm và bà Dung đang trong nhà nghe thấy con trai và con dâu ngoài sân to tiếng liền chạy ra xem có chuyện gì. Khi thấy Đức đang đánh vợ, ông Đảm liền vội tới kéo con trai mình ra, bà Dung thì chạy lại chỗ con dâu đỡ Lệ dậy. Vợ chồng ông Nhiệm chú ruột của Đức cũng kéo nhau sang xem tình hình. Ông Nhiệm cũng chỉ mới nghe loáng thoáng tiếng cãi nhau, lên tiếng:

‘’Có chuyện gì mà hai đứa ầm ĩ lên thế hả?’’

Ông Đảm nhìn Đức, quát:

‘’Hai đứa bây lớn cả rồi, chuyện gì thì chuyện cũng phải ngồi xuống bảo nhau, sao mày đụng tay đụng chân với vợ mày thế?’’

Đức lớn tiếng:

‘’Ông bà thì biết cái đếch gì, mẹ nhà nó, nó dám cắm sừng tôi, nó chửi tôi là thằng bất tài ông bà nghe xem có được không?’’

Lệ trừng mắt nhìn Đức, vội vội vàng vàng buộc lại đám tóc sau đầu, mặc kệ bà Dung đang đứng gần, cô chỉ thẳng vào mặt Đức rống lên:

‘’Mẹ cái thằng chó đẻ đánh tao, mày tưởng bà hiền dễ cho mày bắt nạt hả, con mẹ nhà mày có giỏi đánh chết tao đi!’’

‘’Hỗn láo!’’- bà Dung và cả vợ chồng ông Nhiệm đều hoang mang trợn mắt, không ngờ cô con dâu lại có thể phun những từ xúc phạm như vậy từ miệng ra được.

Đức nghe đến đây không chịu nổi nữa, vùng vằng khỏi ông Đảm, sẵn viên đá hòn non bộ giữa sân, hắn vơ lấy rồi ném vào người Lệ. May mắn, viên đá chỉ bay sượt qua đầu cô. Đức liền vọt người lao về phía Lệ, nhưng cô đã kịp chạy ra ngoài cổng, vừa chạy vừa la làng kêu cứu.
Đức đuổi theo phía sau, phải bắt cho bằng được Lệ, nhất quyết hôm nay lành làm gáo vỡ làm muôi, không đánh cho Lệ chết thì hôm nay hắn không phải là thằng Đức!
Thói đời, thằng ngược ngạo phá phách lại lấy phải một con mèo mả gà đồng, anh phân chín thì tôi cũng phân mười, không ai là dạng vừa cả.
 

Tám giờ tối, cả khu nhà ông Đảm tự nhiên lao nhao lên, hàng xóm ra đầu ngõ thì thấy Lệ chạy vọt khỏi nhà ông Đảm, ra tới đường đê ven sông, Đức vẫn bám theo không rời phía sau. Lệ cắm đầu cắm cổ chạy, chân quýnh quáng vấp vào nhau loạng choạng ngã xuống mép sông. Lệ giật thót mình hú vía, nếu như lao ra chỗ sâu hơn, giờ có khi cô đã táng thây mình dưới lòng sông rồi!
Mà ở phía sau, Đức vẫn đang cố tình đuổi tới, cô vội vàng đứng dậy toan chạy đi, nhưng đúng lúc này, cô cảm thấy hai chân mình dưới nước đột nhiên nặng trĩu, như có một bàn tay lạnh toát dưới sông đang cố ghì lấy cô lại. Nương theo ánh đèn của cây cột điện trên đê rọi xuống, Lệ nhìn xuống nước không thấy phản chiếu bóng mình mà là một con chim toàn thân màu đỏ hồng quái gở, phần nanh mỏ dài sắc nhọn đang giương đôi mắt hung tàn nhìn cô. Lệ chỉ kịp hét lên một tiếng kinh hãi, cả người cô như bị kéo tuột xuống sông. Lệ không biết bơi, cũng không thấy cô giãy giụa, chỉ chốc lát sau đã không thấy cô nữa, chỉ còn bọt bong bóng dưới sông nổi lên từ từ.

‘’Ối làng nước ơi, có người ngã sông…’’

Chẳng biết có ai vô tình đi trên đê nhìn thấy, vội vàng la to đánh động cả khu xung quanh. Đức cũng vừa chạy tới, thấy chiếc dép màu trắng kia của vợ ở sườn đê thì lặng người đứng bất động.

Vợ hắn rơi xuống sông rồi! Cái thứ lăng loàn ấy không biết bơi, hay cứ để nó chết quách dưới sông đi, loại đàn bà như con đĩ ấy sống làm chó gì, chỉ tổ chật đất!
Bỗng nhiên trong đầu Đức lại vang lên những suy nghĩ tàn nhẫn vừa rồi, một cảm giác lo lắng khó hiểu bất chợt nảy sinh, việc hắn muốn Lệ chết cuối cùng đã được toại nguyện dễ dàng như thế sao?

‘’Thằng Đức, mày còn đứng đực ra đấy à? Mau gọi thợ gọi thuyền tìm vợ mày đi kìa!’’

Ông Đảm, bà Dung và cả vợ chồng ông Nhiệm bấy giờ mới theo ra đến nơi, nghe thấy tiếng ông Đảm, Đức mới kịp định thần. Thôi thì trước mặt mọi người, hắn cũng muốn ra vẻ tình nghĩa, bình tĩnh gọi vài người đi tìm Lệ dưới sông, nhưng trong thâm tâm chỉ muốn vợ hắn mãi nằm lại nơi làn nước sông tăm tối.

Qua một lúc tìm kiếm, tất cả đều thừa nhận Lệ đã chết đuối, bây giờ phải tìm cách mang xác Lệ lên.
Nhưng trong đêm tối gió máy thế này, việc tìm kiếm xác người chết đuối không phải là chuyện đơn giản, bởi nó còn liên quan đến những vấn đề tâm linh và những kiêng kị đã hằn in vào trong tiềm thức của những người đi vớt xác làng này. Vậy nên việc tìm xác cô đành phải hoãn lại, cũng chẳng ai trách móc được nhà ông Đảm, có chăng chỉ là vài câu xì xào to nhỏ đàm tiếu về Đức, loại đàn ông vũ phu gián tiếp gây ra cái chết của vợ mình.

Đúng như dự liệu, ba ngày sau, có người nhìn thấy xác của Lệ trôi dạt vào một góc mép sông làng Phúc An. Khi người ta đưa thi thể cô lên, tất cả những người có mặt ở trên đê đều sởn gai ốc!

Chuyện quái gì thế này?

Xác của Lệ nằm đó, toàn thân ướt sũng, tuy đã chết đuối được ba hôm nhưng không hề có dấu hiệu trương phình phân hủy, làn da vẫn hồng hào chẳng khác gì người sống bình thường, chỉ là trên nét mặt đã không còn một chút sinh khí!
Đây là lần đầu tiên người ta trông thấy một cái xác chết đuối dị thường như thế, vài người mê tín kháo nhau rằng Lệ bị bắt hồn, nhưng do thân xác lăng loàn ô uế nên Hà Bá trả lại dương gian. Có người nói thầm Lệ bị ma da dưới sông nhập xác, chờ cơ hội bắt những người xấu số tiếp theo. Ấy thế nhưng mọi đồn đoán kia chỉ là khởi đầu cho một loạt những sự việc li kì khó hiểu phía sau mà không một ai trong làng Phúc An này có thể cắt nghĩa hiểu được.

Lệ chết không nhắm mắt, đôi nhãn cầu vẫn đang mở to nhìn lên chằm chằm. Vì Lệ ở làng bên đã không còn ai thân thích nên bên nhà chồng này, Đức được phân công ra vuốt mắt người chết, mặc dù khi hắn nhìn thấy xác vợ mình đã sợ đến lạnh sống lưng.
Đôi bàn tay Đức vừa vuốt mắt vợ xuống, lập tức một dòng chất lỏng màu đen từ mắt Lệ trào ra, chân tay Lệ đột nhiên co quắp hết lại khiến Đức lẫn mọi người đều khiếp đảm.

‘’Trời ạ. Như này là chết oan đấy!’’

‘’Nhưng sao máu lại chảy máu màu đen, mà cả người cô Lệ cứ như người đang ngủ thế kia, tôi sợ là…’’

‘’Không phải đâu, ông đừng nói thế, kinh quá!’’

Những câu nói ngập ngừng rờn rợn của vài người bạo miệng khiến ai nấy nổi cả da gà. Trên bờ sông những nét mặt trầm xuống cùng những cái cau mày bất an khiến không khí vốn đã căng thẳng lại càng thêm phần ma quái.

‘’Vớ vẩn, các ông các bà biết cái quái gì, giải tán đi, ăn nói linh tinh.’’- ông Nhiệm lớn tiếng với mọi người, sau đó quay sang ông Đảm nói:

‘’Anh cho người ta đến đây làm lễ cho nó đi, nó chết sông chết đường đừng mang về nhà mình cúng tế.’’

Bà Dung đi mời thầy về cúng, phần vợ chồng ông Nhiệm thì phụ giúp Đức và ông Đảm lo thủ tục chôn cất qua loa cho Lệ. Đơn giản hồi còn sống, cô cũng là loại con gái chẳng ra gì nên giờ khi chết đi, gọi là làm cho có thủ tục chứ đại gia đình ông Đảm cũng chẳng mặn mà tận nghĩa gì lắm.
 

Nhận được tin ở nhà, Độ cũng về quê dự đám tang của chị dâu mình. Nghe câu chuyện bà Dung kể, Độ vừa buồn vừa chán nản, vừa giận lại vừa thương vợ chồng anh trai.
Mộ của Lệ được chôn cất trong sâu tít của nghĩa địa làng Phúc An, không nằm trong khuôn viên mồ mả của nhà ông Đảm. Trước khi tiến hành hạ táng quan tài của Lệ, ông thầy cúng già nét mặt lo lắng nói:

‘’Tôi có chuyện này không biết nên nói với gia đình không?’’

‘’Vâng thầy cứ tự nhiên!’’

Nét mặt thầy cúng tự nhiên nhăn lại, như cố để nói một cách dễ hiểu nhất cho nhà ông Đảm:

‘’Con dâu nhà ông bà mất vào ngày giờ xấu, can chi lịch pháp không thuận để nhập mộ. Lại còn có khả năng là chết oan, sợ rằng vong hồn không được siêu thoát, thậm chí… còn…’’

Bà Dung thấy thầy cúng do dự liền giục:

‘’Còn có cái gì hả thầy?’’

‘’Còn… còn có dấu hiệu của cướp sát trùng tang!’’

Lời vừa nói, cả gia đình ông Đảm đột nhiên im bặt, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ lo lắng. Chỉ riêng mỗi ông Nhiệm là gạt phắt đi:

‘’Nói thật với thầy chứ, mời thầy về đây làm lễ chôn cất cho nó trọn đạo thôi chứ còn… Nó không may ngã sông chết thì biết sao được hả thầy, thầy cứ làm theo trình tự cho xong đi. Tôi nói thẳng là tôi đếch bao giờ tin mấy cái chuyện vớ vẩn này đâu, việc thầy thầy làm, không cần quan tâm chuyện khác làm gì cả.’’

Bà Ngàn vợ ông đứng ở sau kéo tay chồng:

‘’Kìa mình sao lại nói như thế, báng bổ chết đấy!’’

Ông Nhiệm giật phăng tay vợ ra, cau có:

‘’Bà thì biết cái quái gì?’’

Trong khi bà Dung và Độ ở bên vẫn còn hoang mang thì bố con ông Đảm cũng đồng tình với ông Nhiệm, ngẫm ra cũng thấy có lí, ở cái thời lắm thầy nhiều ma này, càng tin nhiều chỉ tổ vỗ béo cho đám thầy cúng thôi. Thấy đại gia đình nhà ông Đảm không để tâm vào chuyện này, ông thầy cúng chỉ biết lắc đầu thở dài, thầm khấn rằng những điều ông lo lắng nhất sẽ không xảy đến.

Các nghi thức chôn cất Lệ xong xuôi, mọi người cũng đều quay trở về nhà. Sau vài hôm lo công việc ở nhà, Độ phải trở lại ngoài Hà Nội tiếp tục học hành. Đại gia đình ông Đảm quay về cuộc sống thường nhật làm ăn buôn bán. Riêng về phần Đức, hắn bị chính quyền sờ gáy vì gián tiếp gây ra cái chết cho vợ mình. Tuy nhiên việc Lệ chết cũng chỉ mang tính chất là một tai nạn, cộng thêm ô dù của nhà ông Đảm, Đức vẫn bình an không có chuyện gì. Nhưng kể từ khi vợ mất, hắn lại sinh ra lo âu, thi thoảng lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ như người mất hồn.

Đức đi một chuyến đò, người lái đò đội một chiếc nón che kín khuôn mặt, xung quanh sông sương mù vây phủ trắng xóa. Bất chợt, một thứ gì đó bay trúng mặt dán lên Đức, hắn đưa tay gỡ xuống thì phát hiện đó là một tờ tiền âm phủ. Đức nhìn ra mặt sông, rất nhiều những giấy tiền vàng mã bay tứ tung trong không gian bợt bạt mù mịt. Đức cảm thấy đôi bàn chân mình lạnh toát, khi nhìn xuống thì rùng mình vì ngay dưới chân nào phải là con đò, mà là một cỗ quan tài sơn màu đen kì quái đang nổi lềnh bềnh giữa mặt sông.
Ở đầu bên kia, gã lái đò đột nhiên dừng mái chèo lại, hắn đưa tay gỡ cái nón xuống, để lộ ra một chiếc đầu lâu mục rữa, vẫn còn treo những thớ thịt lủng lẳng như cố bám lấy vào xương.

‘’Vì mày mà tao phải chết, mày phải theo tao xuống dưới này… Đức ơi… Đức!’’

Giọng nói lẫn lộn của Lệ và của một thứ gì đó pha trộn vào nhau khiến Đức giật bắn mình rơi xuống sông. Khác với Lệ, Đức từng đi học bơi, nên khi rơi xuống dòng sông lạnh lẽo, hắn chỉ muốn nhanh chóng tự mình bơi vào bờ. Nhưng xung quanh không gian trắng xóa vàng mã bay phiêu phất ấy, Đức không xác định được hướng nào là bờ. Hắn cứ bơi như thế cho đến khi kiệt sức rồi bất lực chìm nghỉm xuống dòng nước lạnh buốt tối tăm.

Đức bàng hoàng bật dậy, hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Nhưng quái lạ, chỉ vừa mới đây thôi hắn đã quên sạch mình vừa mơ thấy những gì, thứ duy nhất đọng lại trong đầu Đức là hình ảnh Lệ bị thứ gì đó chặt cụt đầu, mọc ở trên cổ cô là một chiếc đầu của loài chim với đôi mắt đỏ rực như máu.
Đức hận Lệ vì cắm sừng hắn, vậy mà hắn không hề bị những hình ảnh Lệ nhắn tin, gọi điện hoặc thậm chí lên giường với gã đàn ông khác lởn vởn trong đầu, mà chỉ toàn là cảnh tượng vô cùng ám ảnh khiến hắn sợ đến toát cả mồ hôi hột.
Những cơn ác mộng khủng khiếp cứ tiếp diễn như vậy một tháng sau khi Lệ mất khiến Đức chưa đêm nào được ngủ ngon. Tinh thần hắn suy sụp dần, một thằng đương tuổi thanh niên như hắn, béo tốt đẫy đà mà chỉ vỏn vẹn có ba mươi ngày đã sụt hẳn tám cân thịt, gân tay gân chân nổi lên xanh loét như một thằng nghiện đang vỗ ven.
 

Cả tháng nay Đức đã không bước chân ra khỏi nhà, ông Đảm bà Dung trông thấy con trai mình như vậy hỏi xem có chuyện gì. Nhưng dù có cạy miệng Đức vẫn không nói năng gì cả, hai ông bà Đảm lo lắng đem chuyện này kể với vợ chồng ông Nhiệm, ông Nhiệm chỉ suy đoán đơn giản:

‘’Chắc không có việc gì đâu anh, có khi nó buồn vì con Lệ mất nên thế thôi. Đàn ông nói chứ có giận có đánh vợ thì cũng lúc nó yếu lòng chứ, kệ nó đi anh chị ạ!’’

Nghe vợ chồng em trai nói vậy, ông Đảm và bà Dung cũng thấy bớt lo đi phần nào.

Cho đến bữa cơm trưa hôm nay, gọi mãi mà không thấy Đức xuống ăn cơm. Ông Đảm không nhịn được lớn giọng quát vọng lên tầng trên:

‘’Mẹ nhà mày nữa, cả tháng nay tao đã nhịn không nói gì rồi. Con vợ mày chết thì nó cũng đã chết rồi, mày còn tiếc thương làm gì cái ngữ ấy nữa, cái loại đàn ông đàn ang gần ba chục tuổi đầu còn yếu đuối như mày chết quách mẹ mày đi!’’

Bà Dung bên cạnh nghe những lời chửi mắng chối tai của chồng liền nạt lại:

‘’Ơ hay cái ông này, ông đáng tuổi lên ông lên bà rồi mà ăn nói thế à? Nó lớn rồi mà cứ chửi nó sỗ sàng thế, phải là ông ông có chịu được không?’’

Nói xong, bà Dung liền đi lên tầng hai, đến cửa phòng của Đức thấy cửa khóa trong, bà Dung gõ cửa gọi:

‘’Đức ơi, xuống ăn cơm con! Kệ ông ấy, xuống mà ăn cơm đi, cơm canh mẹ nấu nguội hết cả rồi.’’

Nhưng đáp lại bà Dung là một không khí im lặng đến đáng sợ, không có tiếng trả lời nào của Đức. Bà Dung đột nhiên thấy lạnh sau gáy, khi quay đầu lại nhìn, Đức đã đứng ở đó với khuôn mặt trắng bệch cùng hai dòng máu chảy ra từ khóe mắt, biểu cảm vô hồn như một cái xác chết chuẩn bị nhập quan. Bà Dung hoảng hốt hét lớn ngã xuống sàn nhà, ngay sau đó bóng Đức liền lập tức biến mất. Ông Đảm nghe tiếng vợ liền tức tốc chạy lên xem có vấn đề gì, bà Dung liền víu lấy người chồng mà run rẩy nói:

‘’Ông… ông Đảm… tôi vừa thấy thằng Đức… nó… nó mới ở đây như người chết rồi ấy. Ông vào phòng nó xem… tôi sợ nó làm gì dại dột.’’

Ông Đảm thấy cửa phòng Đức khóa trái ở trong bèn tìm xâu chìa khóa dự phòng, mở toang cánh cửa phòng của Đức ra. Một làn gió lạnh lập tức ập vào mặt của ông Đảm và bà Dung, sau đó là tiếng thét kinh hoàng của hai ông bà vang lên, bởi ngay trước mặt họ, Đức đã treo cổ chết tự khi nào!

Tiếng kêu của của hai ông bà Đảm Dung đánh động cả hàng xóm, vợ chồng ông Nhiệm cũng vội vã chạy sang. Khi trông thấy cảnh xác Đức đang lủng lẳng treo bằng sợi dây thừng vắt trên cửa sổ cao, tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía!

Mái tóc Đức rối bù, dính bết vào nhau như đã lâu không tắm gội. Trên khuôn mặt tím bầm vì tụ máu ấy, thè ra một cái lưỡi xám ngoét, nổi đầy gai thịt trắng ởn đến rợn người. Phần môi của Đức vốn đã chều ra, giờ sưng tím thâm lại, nói ngoa thái vội cũng được nửa đĩa. Dưới mũi và một bên mép của Đức đờm dãi vẫn còn đọng lại, có lẽ hắn có vấn đề về xoang mũi nên giờ người ta chỉ thấy một đống nhớt lèo nhèo xanh vàng trông vô cùng tởm lợm.

Đám đưa ma Đức diễn ra trong một ngày trời mưa xối xả, từng giọt nước mưa thẫm đẫm trên mặt, trên người đoàn người đưa tiễn khiến đám tang càng trở nên đau buồn chua xót. Lại một lần nữa, Độ trở về từ Hà Nội, biết tin anh trai mình qua đời anh chết lặng hẳn đi, đi theo đoàn đưa ma khóc đến cạn nước mắt, anh chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra khi chị dâu vừa chết đuối giờ lại đến anh trai mình thắt cổ quyên sinh.
Cũng như nơi khác, tục lệ kiêng cử cha mẹ không đi đưa ma con cái, vợ chồng ông Đảm ở nhà nhìn lên bàn vong của Đức mà nấc nghẹn từng tiếng, cố bám víu chống đỡ thân mình để không khuỵu xuống vì cái chết của cậu con trai quý tử.

‘’Đấy, tôi nói có sai đâu, con dâu nhà ông Đảm chết oan, giờ nó hiện về kéo cả chồng đi theo kìa!’’

‘’Ôi dào, thằng Đức chết khéo ông Đảm bà Dung lại yên phận, cái thằng vũ phu phá gia chi tử ấy ai mà tiếc chứ!’’

Đâu đó trong đoàn đưa ma, đôi ba lời bàn tán vang lên, nhưng tuyệt nhiên mọi người cũng chỉ dám xì xào to nhỏ với nhau, chứ khéo đến tai ông Đảm, ông Nhiệm thì rách việc. Lần này nhà ông Đảm nhờ một cậu đồng tuổi đời nhìn qua còn rất trẻ tới để cử hành lễ lạt chôn cất cho Đức. Có lẽ vì không tin tưởng ông thầy cúng trước kia nên gia đình ông Đảm mới mời cậu đồng này về.

Sau một hồi tính toán, tiến hành tung đồng xu âm dương, cậu đồng kia khẳng định như đinh đóng cột rằng đại gia đình ông Đảm hoàn toàn không vướng phải trùng tang cướp sát như lời ông thầy cúng trước đó nói. Nhưng chẳng ai mà biết được, cậu đồng này tới làm lễ cúng cho gia đình ông Đảm chỉ cúng tế qua loa, cố gắng nói vài ba câu trấn an tinh thần cho xong việc để còn đi nhận của đám khác.

Lo liệu cho đám tang của Đức xong xuôi, những tưởng mọi việc đến đây sẽ kết thúc nhưng có vẻ như mới chỉ là khởi đầu cho hàng loạt những sự việc dị thường tai quái xảy đến với gia đình bất hạnh này.
 

Nhà ông Đảm có truyền thống buôn gỗ lâu đời, cả cơ ngơi ông xây dựng làm giàu lên cũng từ gỗ. Sau mấy hôm lo liệu đám tang cho vợ chồng con trai, ông Đảm định bụng ngày mai ngày kia quay lại tiếp tục công việc làm ăn của mình. Hôm nay là tròn đầy thất của Đức, ông Đảm ở nhà cùng bà Dung làm bát cơm cúng đứa con trai yểu mệnh. Đến năm giờ chiều, tiếng chuông điện thoại rung lên trong túi quần, ông Đảm nhấc máy lên nghe. Bà Dung ở dưới bếp chỉ nghe thấy tiếng ông Đảm quát vào trong điện thoại:

‘’Mẹ chúng mày làm ăn như chó mửa thế à? Tao đã nói nhà tao đang có việc, một hai ngày nữa tao mới ra được, ai bảo chúng mày tự ý làm mà không bảo tao một tiếng hả?’’

Thấy chồng mình lồng lộn vùng vằng mặc vội cái áo, bà Dung liền hỏi:

‘’Có chuyện gì ông nói to thế, mà hôm nay là đầy thất thằng Đức, ông còn định đi đâu?’’

Ông Đảm tức tối trả lời:

‘’Tiên sư nhà chúng nó chứ, mấy thằng thợ chuyển gỗ của tôi giao sai cho khách cả một lô gỗ, giờ mới gọi bảo là nhầm. Mà cái lô gỗ ấy đã kiểm tính gì đâu, không khéo lần này đi tong nửa tỷ bạc của tôi chứ ít gì.’’

‘’Thế giờ ông định ra xưởng luôn à?’’

Ông Đảm gằn giọng liếc bà Dung:

‘’Không ra đó kiểm gỗ có mà cạp đất ăn à, bà ở nhà lo liệu cơm nước cúng tuần cho nó. Chắc tôi không ăn cơm ở nhà đâu, tầm mười, mười một giờ tôi về.’’

Bà Dung còn chưa kịp nói thêm lời nào, ông Đảm đã vội đi ra khỏi nhà. Nhìn theo bóng lưng chồng mình đi, bà Dung đột nhiên sinh ra một cảm giác bất an lo lắng. Ngó ra ngoài, bầu trời chiều tháng bảy vẫn âm u, đục ngầu như đồng tử của người sắp chết, cảnh báo đại gia đình này về một loạt những tai ương chết chóc tiếp theo đang tới gần.

Ở trong nhà lúc này còn mỗi mình bà, Độ cũng chẳng có thời gian ở nhà được lâu thêm, anh đã phải quay trở lại thủ đô sau đúng ba ngày tang của anh trai. Bà Dung nghĩ lại thương cho Độ, hết chị dâu rồi đến anh trai, việc học cứ bị gián đoạn vì những chuyện tang ma ở nhà.

Trong nhà ông Đảm bà Dung bấy giờ, gian thờ bên góc có cả di ảnh của Lệ và Đức đặt cạnh nhau, tại vì đã thành vợ chồng, gia đình ông bà mới để tang Lệ vào một góc trong xó, cũng chẳng thấy thờ cúng, vì loại con dâu xấc xược, mèo mả gà đồng như vậy cúng kiếng làm gì cho nhọc công!
Mâm cơm chay cúng tuần đầu đã được bà Dung chuẩn bị tươm tất. Bà bưng lên đặt vào chiếc bàn nhựa dưới bàn thờ, nhìn vào di ảnh của con trai mà nước mắt cứ ầng ậc lên, trào ra khỏi mí thương xót cho đứa con trai bạc phận.
Bà Dung thắp lên ba nén nhang, chưa kịp khấn vái gì, bỗng nhiên một thanh âm lớn phát ra khiến bà hoảng hồn kinh sợ. Thường trên bàn vong của người mới mất sẽ đặt một chiếc đài cát-xét để tụng kinh cầu siêu cho hương hồn người quá cố được yên nghỉ. Vậy mà giờ đây, âm thanh não nề ấy lại đột ngột phát ra từ đôi loa thùng để bên cạnh kệ tủ tivi của nhà bà.
Rõ ràng, đôi loa thùng ấy công suất rất lớn, nên khi tiếng phát ra đã vọng khắp ngôi nhà khiến bà Dung váng cả đầu. Bà loạng choạng tìm chỗ công tắc để ngắt đi, nhưng cho dù đã bấm đi bấm lại mấy lần mà đôi loa ấy vẫn cứ rống lên từng đợt đinh tai nhức óc. Bà vội ra chỗ ổ cắm, định rút dây nguồn ra nhưng thoáng chốc cả người run lên khựng lại. Tiếng tụng kinh gõ mõ bất chợt thay đổi, lúc này đã không còn là tiếng kinh niệm Nam mô A di Đà Phật nữa, giọng nói phát ra cứ eo éo như của phụ nữ, mà thanh âm lại vô cùng quái đản dị hoặc:

‘’Tang tang tang, tang trùng lên tang
Xót thương phận bạc cánh hồng tươi
Đau lòng hạ táng tuổi đôi mươi
Gia quyến dương trần nhẫn tâm đoạn
Nghiệt ngã vùi chôn một kiếp người!
Trùng Trùng… Tang Tang…’’

Bà Dung thẫn thờ chết lặng nghe rõ mồn một từng câu từng chữ trong bài thơ khủng khiếp vừa rồi. Một kí ức vừa lóe ra trong đầu người đàn bà trung tuổi, gợi nhớ cho bà về một quá khứ mơ hồ đã bị thời gian phai nhòa giấu kín. Bà Dung không thể chịu được nữa, đưa tay rút liền dây nguồn ném đi, âm thanh kinh dị lạ thường trong đôi loa thùng cũng tắt hẳn.
Bỗng, bà Dung như cảm nhận được có điều gì không đúng, từ từ quay sang bàn vong con trai. Bát nhang bà vừa cắm lên bỗng bốc cháy dữ dội, mà trên tấm di ảnh của Đức, khuôn mặt của hắn đột nhiên méo mó vặn xoắn kinh hoàng. Máu bắt đầu chảy ra từ tấm di ảnh, tràn ngập cả ra bàn vong, dập tắt đi đám lửa nơi bát nhang còn đang cháy ngùn ngụt.
Bà Dung ngã bệt xuống đất, toàn thân người nhũn ra như cọng bún mới đem trụng nước sôi. Chính bà đã mù mờ nhận ra, ngay trong căn nhà khang trang này, bà không chỉ ở một mình. Mà có thể xung quanh bà, vong hồn đứa con trai quý tử đang chầm chậm theo dõi bà bằng một ánh nhìn lạnh gáy.

Cả người bà mềm oải ngồi dưới đất, cổ họng đã đông cứng lại chẳng thể nói được câu nào, bà Dung cứ thế chới với tay ra cửa, như khẩn thiết kêu cứu trong bất lực vô vọng. Nỗi sợ còn chưa thể khiến bà hoàn hồn thì thoáng chốc, một đôi chân tím tái đập ngay trước mắt bà Dung!
 

Bà Dung ngẩng lên nhìn, cả người giật nảy ngã ngửa. Trên đầu bà, xác của thằng Đức con trai bà đang treo cổ lủng lẳng, đôi chân hắn cứ đong đưa qua lại, phía trên chiếc thòng lọng do ma sát liên tục kêu lên kẽo kẹt như tiếng răng người.

Sao lại thế này được?

Rõ ràng thằng Đức đã chết được một tuần rồi cơ mà! Sao bây giờ nó vẫn còn ở đây?

Câu hỏi vang lên trong đầu bà Dung còn chưa tìm được lời giải đáp thì một màn tiếp sau càng khiến bà như muốn chết điếng:
Xác của Đức đột ngột rơi xuống trước mặt bà, tiếp đất theo tư thế giống như một người nằm nghiêng đang ngủ đối diện với bà Dung. Ánh đèn điện đỏ loét từ gian thờ chiếu vào dung nhan của Đức hiện rõ trong mắt người mẹ tội nghiệp.
Mặt mũi Đức bấy giờ đã không còn thâm đen vì tụ máu mà là một khuôn mặt trắng bệch như trét thạch cao. Đôi mắt sâu hoắm vô hồn nhìn không thấy con ngươi, đối xứng qua một chiếc mũi đã bị dòi bọ đục khoét đến phân nửa, thi thoảng lại có vài con nối đuôi nhau chạy tọt ra ngoài. Bên trong khoang miệng của người chết, cái lưỡi dài đã tụt sâu, dính vào cổ họng, thông qua khoang miệng bốc ra một mùi hôi thối lợm người. Miệng của Đức há to, nhe hai hàm răng xỉn màu vì khói thuốc lá như muốn nói điều gì chưa thể trăn trối với mẹ của mình.

‘’Mẹ… mẹ ơi… cứu con với… nó đánh con… nó bắt con khai ra…’’

Tiếng nói như con vịt bị bóp cổ nhồi bánh đúc phát ra từ khuôn miệng của Đức khiến bà Dung mặt cắt không còn một giọt máu, đến ngất cũng không nằm xuống mà nhắm mắt được. Thi thể Đức nằm yên ở đó rồi bất thình lình bật dậy lao thẳng về bà Dung, đúng lúc này, bà Dung đột nhiên cử động được cơ hàm, hét lên một tiếng khiếp hãi khiến vợ chồng ông Nhiệm bên nhà giật mình.
Ông bà Nhiệm khẩn trương chạy sang, thấy chị dâu ngồi thừ dưới đất, tay chân bủn rủn liền đi vào đỡ bà Dung dậy. Bà Dung sợ hãi nói trong tiếng lắp bắp:

‘’Chú… chú Nhiệm ơi… thằng Đức con tôi… nó… nó mới về ở đây, nó bảo ai đánh nó này chú ơi!’’

Bà Ngàn bên cạnh nghe chị dâu nói xong toàn thân nổi lên một trận gai ốc, vội đưa mắt nhìn ra xung quanh nhà, nhưng không có gì khác thường, nơi phía gian thờ của thằng Đức và vợ nó vẫn ở đó, tang tóc lạnh lùng.
Ông Nhiệm đỡ chị dâu ngồi lên bộ tràng kỉ giữa nhà, bà Dung lúc này vừa thở dốc vừa thuật lại chuyện kinh khủng vừa nãy mình gặp phải cho vợ chồng ông Nhiệm nghe. Ông Nhiệm bình tĩnh ngồi nghe từ đầu đến cuối, gương mặt không hề tỏ ra biến sắc. Đợi bà Dung kể xong, bà Ngàn mới kéo vạt áo chồng, lo lắng nói:

‘’Ông, tôi thấy tình hình có vẻ không ổn. Ông còn nhớ ông thầy cúng hôm mà làm lễ cho con Lệ ngoài nghĩa địa không, tôi thấy ông ấy nói đúng đấy, hay là có khi nhà mình vướng phải… cái đó…’’

Bà Ngàn nói tới đây ngập ngừng rồi im lặng hẳn vì cái trừng mắt của chồng, ông Nhiệm nói xa xả vào mặt vợ:

‘’Vớ va vớ vẩn, bà lại bắt đầu đấy. Cứ như thế chả bảo sao nhìn đâu cũng ra ma ra quỷ, thôi thôi, bà im mồm lại.’’

Đoạn lại quay sang bà Dung an ủi:

‘’Chị Dung, từ lúc thằng Đức mất, em thấy chị suy sụp lắm. Không phải nói bừa nhưng mà chắc do chị nhớ cháu nó quá nên mới ám ảnh thôi. Bây giờ chị phải giữ cho tinh thần bình tĩnh đã, thương thằng Đức thì thương, nhưng chị cũng phải nghĩ cho bản thân mình nữa chứ, còn gia đình, còn anh Đảm, thằng Độ nữa mà!’’

Bà Dung đưa tay quệt đi nước mắt, không nói lại lời nào. Ông Nhiệm nhìn vào trong nhà ngó quanh rồi hỏi bà Dung:

‘’À nhắc đến anh Đảm, anh đấy đi đâu mà lại để chị một mình ở nhà thế này?’’

Bà Dung trả lời:

‘’Hồi chiều chẳng biết thợ thuyền của ông ấy làm ăn như thế nào, gọi báo giao nhầm gỗ gì đấy tôi cũng không rõ nữa. Giờ chắc ông ấy đang ở xưởng gỗ, có khi đến khuya mới về được.’’

Vừa nói xong, chiếc điện thoại bàn nhà bà Dung réo lên khiến ba người giật thót. Bà Dung đứng dậy đi ra nhấc máy trả lời:

‘’Alo, ai đấy ạ?’’

Chẳng biết trong đầu dây bên kia nói những gì, chỉ thấy bà Dung há hốc miệng, khuôn mặt còn chưa hết nhợt nhạt vì nỗi sợ ban nãy bây giờ lại dại hẳn đi như một người thiếu máu di truyền. Bà Dung đánh rơi cả ống tai nghe, nếu không được giữ lại bởi sợi dây hình lò xo gắn vào hộp điện thoại thì nó đã rơi bộp xuống đất. Bà Dung đứng không vững nữa, thấy chị dâu mình như sắp ngã, ông Nhiệm vội chạy ào tới đỡ lấy bà Dung, miệng liên tục hỏi:

‘’Chị Dung, chị Dung, chị làm sao thế, có chuyện gì?’’

Bà Ngàn nhanh ý chạy lại nhặt cái ống tai nghe lên, nghe điện thoại, biểu cảm trên gương mặt bà cũng dần trở nên tồi tệ. Khi nghe máy xong, bà Ngàn liền quay sang nói với chồng:

‘’Ông… ông Nhiệm ơi… anh… anh Đảm… anh Đảm…’’

Ông Nhiệm nhịn không được quát:

‘’Bà mở cái họng ra nói cho tôi nhờ!’’

Bà Ngàn thở không ra hơi, nói ra một câu khiến chồng mình chết đứng:

‘’Thợ gỗ ở xưởng gọi tới, anh Đảm trong lúc kiểm hàng bị gỗ đè, qua đời rồi!’’

Như một tia sét đánh ngang tai, phải đến cả phút sau, ông Nhiệm mới định thần, nói với vợ:

‘’Bà ở nhà với chị Dung, gọi cho thằng Độ về, còn tôi tới xưởng gỗ xem thế nào!’’

‘’Nhưng mà… tôi…’’- bà Ngàn còn chưa nói hết câu, chồng bà đã phi ngay ra ngoài cổng để lại bà cùng người chị dâu đang nằm ngất lịm!

Chuyện gì thế này?

Bà Ngàn không hiểu tại sao tai ương cứ liên tiếp giáng xuống gia đình của chồng bà, từng người một cứ thế qua đời như một vòng lặp đáng sợ. Nhớ lại lời ông thầy cúng già hôm nọ, bà Ngàn đột nhiên thấy gai người, chẳng lẽ… gia đình bà đang bị ám bởi cái hạn trùng tang!

Đúng rồi! Lẽ ra hôm ấy nhà bà nên nghe lời ông thầy cúng ngoài mộ con Lệ thì chắc bây giờ đã không ra cớ sự thế này. Cố trấn tĩnh lại bản thân, bà Ngàn đỡ bà Dung nằm lên giường, lấy trầu không, địa liền xoa xoa thái dương cho người chị dâu bất hạnh. Lại lấy điện thoại ra, gọi vào số Độ ở Hà Nội, báo cho chàng thanh niên đáng thương về tin dữ của bố mình. Độ khi nghe tin ấy thì sốc nặng, im lặng một lúc lâu sau mới có thể hồi đáp thím dâu qua điện thoại, rồi nói là sẽ tức tốc trở về nhà liền.

Tuy nhiên, tang tóc này chưa qua thì tai họa mới lại ập tới. Bà Ngàn vừa mới gọi xong cho Độ được một lúc, phía ngoài cổng đã vang lên tiếng kêu hãi hùng của mấy người hàng xóm:

‘’Ối bà Ngàn ơi bà Ngàn, bà ra mà xem chồng bà bị xe cán ở trên đê kìa…’’

Bà Ngàn đứng phắt dậy, rùng mình tái mét, mếu máo chạy theo mấy người hàng xóm. Ra tới chỗ giữa đê, bà tức khắc khuỵu xuống, thẫn thờ không chỉ vì cái chết của ông Nhiệm chồng bà mà còn là hiện trường vô cùng bi thảm rùng rợn:

Chiếc xe Airblade của ông Nhiệm đi bây giờ đã nát bấy, nằm gọn dưới gầm xe tải, ngay bên cạnh là những mảnh vỡ của gương, yếm xe lẫn mùi dầu tràn ra nồng nồng khó ngửi. Bên dưới chiếc bánh xe tải nặng nề, ông Nhiệm chồng bà nằm im bất động, xung quanh be bét máu tươi. Ngang bụng ông đã bị bánh xe cán qua, phọt hết cả ruột gan phèo phổi ra bên ngoài. Lũ ruồi muỗi quái ác ngửi thấy mùi máu tanh, vị thịt nát mà tranh nhau lao tới, cố để bản thân thưởng thức thứ mỹ vị thịt người còn tươi roi rói.
Đầu của ông Nhiệm chẳng rõ đập vào đâu, dập một bên thái dương bên trái, soi đèn vào còn thấy cả xương sọ vụn găm sâu tận vào trong óc, giữa những miếng não văng ra ngoài bị bánh xe cán bẹp nhão nhoét sền sệt như cháo trẻ em.

Người tài xế lái xe tải chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, anh vừa hoảng hồn vừa run lẩy bẩy trước cảnh tượng xảy ra vừa rồi. Anh kể rằng trong lúc mình đang điều khiển xe tải bình thường trên đê, chẳng hiểu ông Nhiệm từ đâu phóng xe máy lao tới như điên. Chiếc xe tải cả tấn kia không thể phanh kịp trong tích tắc đồng hồ ấy, mà cho dù có phanh kịp thì với tốc độ của ông Nhiệm lao tới, thì ông Nhiệm cũng khó mà tránh khỏi cái chết.
Những người dân quanh đê cũng đồng tình với lời khai của anh tài xế xe tải, họ cũng chẳng hiểu vì lí do gì mà ông Nhiệm lại phóng xe bạt mạng như thế. Hỏi ra mới biết là vì anh trai mất ở xưởng gỗ mà ông Nhiệm mới vội vã vậy, đến nỗi còn chưa trông thấy mặt ông Đảm lần cuối thì ông Nhiệm cũng đã từ bỏ cõi trần. Ấy thế nhưng nào ai ngờ được, vụ va chạm giao thông kinh hoàng trên đê vừa rồi phải chăng là do tay lái ẩu hay là một thế lực vô hình nào đó xui khiến ông Nhiệm, để giờ đây đại gia đình ông phải chịu cảnh tang chồng lên tang, người này nằm xuống chưa lâu thì đến người khác cũng nối gót về mả lạnh.

Sau đó, thi thể của ông Đảm bị nạn ngoài xưởng gỗ cũng đã được người ta đưa về nhà. Chẳng khá hơn ông Nhiệm là bao, ông Đảm bị hàng tấn gỗ đè vào người, toàn thân cũng nát dầm không khác gì con cá chuối bị đánh bẹp chuẩn bị om chua. Trong cái rạp che tang, hai cỗ quan tài của hai anh em ông Đảm và ông Nhiệm nằm lạnh lùng giữa sân. Hai chiếc quan tài mỗi cái nẹp bốn mươi chín chiếc đinh, nắp kính ván thiên để lộ ra nhưng chẳng mấy ai dám ngó vào bên trong nhìn người chết lần cuối. Bởi không chỉ là tình trạng thảm khốc của hai anh em ông Đảm vừa chết, mà còn là sự u ám lành lạnh của không gian tang ma ám đặc tử khí.

Xung quanh hai chiếc quan tài, bà Dung và bà Ngàn quỳ mọp xuống, víu vào cỗ áo quan đến bật cả máu tay. Hai chị em dâu dựa vào nhau như cố không để thân mình ngã xuống vì nỗi đau mất chồng quặn thắt ruột gan. Riêng với Độ, anh quỳ ở bên cạnh từ lúc báo tang tới giờ, đôi đầu gối đã sưng lên, đau mỏi như bất khi nào cũng có thể ngã. Cái gậy vông anh đang chống là thứ duy nhất để người con trai hiếu thảo có thể vịn vào, bỏ ngoài tai những lời hàng xóm nói anh nên cử động chân mình để cho mạch máu lưu thông không bị bầm tím. Chiếc khăn sô che trên đầu anh bị gió thổi ngang qua, vướng theo cả nước mắt nước mũi, ướt đầm giọt buồn chia ly với người cha đã vĩnh viễn bái biệt kiếp người. Độ không la hét, không nức nở thê lương mà chỉ có nước mắt cứ thi nhau lăn xuống, rơi bồm bộm trên nền sân lạnh lẽo của căn nhà ngột ngạt màu tang.

‘’Ối ông ơi là ông ơi… Sao con nó vừa bỏ tôi thì giờ ông cũng nhẫn tâm mà dứt áo… ông ơi là ông ơi…’’

Bà Dung càng kêu khóc bao nhiêu, bà Ngàn bên cạnh càng than la ai oán bấy nhiêu. Mấy người hàng xóm cũng không cầm được nước mắt, níu vào tay bà Dung và bà Ngàn, chia sẻ vài lời động viên:

‘’Tôi có thể hiểu nỗi đau của hai bà lúc này, nhưng cố vượt qua tang thương, để hai anh em ông ấy dưới kia được yên lòng nhắm mắt.’’

Tuy nhiên những lời an ủi kia chẳng thấm tháp vào đâu so với nỗi đau mất chồng của hai chị em dâu bạc phận. Tiếng khóc, tiếng kêu gào đau đớn hòa cùng với tiếng đàn nhị vang lên khủng khiếp trong một ngày trời âm u hiu hiu gió.

 

Lần này, ông thầy cúng già lần trước cúng tế cho Lệ đã được mời lại tới để làm lễ cho đám tang này. Trong suốt buổi cúng tế, thầy Từ không nói một lời nào, chỉ thi thoảng hướng ánh mắt vào hai cỗ quan tài mà nhăn mặt lộ rõ sự suy tư. Đến tầm trưa, tiếng phường bát âm tạm thời ngưng lại để những người của đội kèn trống nghỉ ngơi cơm nước, trong nhà còn lại vài người láng giềng thân cận lo dọn dẹp dưới bếp. Trên nhà, khi chỉ còn có hai chị em dâu bà Dung bà Ngàn và Độ, thầy Từ mới lên tiếng:

‘’Đúng như tôi tính, gia đình đã bị Trùng Tang Liên Táng. Giá như hôm đó ngoài mộ cô Lệ, gia đình đồng ý nghe lời tôi thì bây giờ đã không ra cớ sự này không…’’

Ông thầy thở dài ngao ngán, từ hồi theo nghề đến nay, việc bị gia chủ nghi ngờ và soi xét không phải là chuyện hiếm gặp, nhưng ông chưa từng thấy gia đình nào nói về tâm linh mà có thái độ cứng rắn phản bác như nhà ông Đảm. Nhưng thầy Từ không giận, trái lại còn thương xót cho những người trong gia đình đang thời kì xuống dốc này.

Bà Ngàn níu lấy tay ông thầy, cầu xin trong nước mắt:

‘’Thầy ơi thầy, nhà con dại dột vụng về không biết gì cả, tại chúng con suy nghĩ không thấu đáo mới dẫn đến chuyện xảy ra thế này. Con xin thầy cứu giúp chị em, thím cháu con với…’’

Thầy Từ khẽ lắc đầu, nói:

‘’Không được đâu, trùng tang đã kéo dài, tôi căn cốt chưa đủ nên giờ không dám làm lễ cắt trùng này. Thần Trùng ám lên nhà ta có điểm giống với một trường hợp gia đình bên kia sông cũng bị dính trùng tang trong quá khứ mà tôi vô tình chứng kiến. Cả gia đình ấy hơn chục nhân khẩu mà bị trùng tang liên táng đến suýt tuyệt tự tuyệt tôn. Trong đám ma của nhà ấy, có một ông thầy cũng na ná tuổi tôi tới giải trùng, vì đạo hạnh còn yếu nên bị trùng vật chết, kéo theo cả buổi lễ cắt trùng cũng thất bại. Mà lễ cắt trùng không được hoàn thành, đồng nghĩa với việc trùng tang vẫn sẽ tiếp diễn không dứt. Nhưng may thay hồi đó có một người làm nghề trừ tà đến mới giúp gia đình ấy qua được vận hạn, nếu không thì đã chẳng còn ai trong nhà ấy sống sót.’’

Bà Dung chậm rãi nói trong lo sợ:

‘’Vậy theo thầy… bây giờ nhà tôi… phải làm thế nào ạ?’’

Vị thầy già đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, lấy ra hai tờ sớ, lấy bút viết lên những dòng văn tự kì quặc, sau đó đặt lên trên mỗi chiếc quan tài. Tiếp theo lại dùng hai đồng xu âm dương đè lên trên, nhìn xung quanh thấy không có ai để ý, lại gần rồi nói nhỏ:

‘’Chuyện trấn trùng là tai vách mạch rừng, tuyệt đối không được để Thần Trùng nghe thấy. Tuy tôi không thể làm lễ cắt trùng cho gia đình ta, nhưng người khác có thể làm được. Tôi có quen một người cũng trong nghề tâm linh đã lâu, ông ấy có thể giúp nhà ta hóa giải nghiệt sát. Bây giờ tôi sẽ ghi địa chỉ ra giấy, người nhà phải mời bằng được ông ấy tới trước khi quá muộn.’’

Thầy Từ nói xong viết vào tờ giấy địa chỉ của người kia, Độ nhận lấy sau đó tức khắc đi liền.
Bà Dung nhìn theo bóng lưng Độ đi, lòng không khỏi bất an, hiểu được tâm tư của người mẹ cùng cực, thầy Từ bèn động viên:

‘’Bà đừng lo quá. Tôi nhìn thấy trên ấn đường của cậu ấy vẫn còn sáng, ít bị tử khí xâm lấn, thọ nguyên chưa đến lúc tận, chắc sẽ không gặp phải chuyện gì trên đường đi đâu!’’

Bà Dung và bà Ngàn nghe vậy cũng yên tâm hơn phần nào. Giờ ngoài ông ra, hai bà cũng chẳng biết trông cậy vào ai, trong lòng cũng thầm khấn rằng Độ đi bên ngoài không gặp chuyện gì bất trắc.

Bất ngờ, khuôn mặt thầy Từ tái lại, ánh mắt thất thần sợ hãi nhìn ra bên ngoài. Ngay lúc này, cả căn nhà bỗng chốc chìm vào sắc xanh rờn rợn, mọi người trong nhà dưới bếp như đột nhiên biến mất vào hư không, chỉ còn lại ông cùng với hai chị em dâu bà Dung bà Ngàn.

‘’Thôi xong! Thần Trùng đã phát giác ra, cô lập chúng ta với bên ngoài rồi.’’

Nhìn thấy khuôn mặt vừa kinh sợ vừa khó hiểu của hai chị em dâu, thầy Từ giải thích vắn tắt:

‘’Không gian ở trong này vẫn là cảnh vật giống như bên ngoài nhưng chúng ta cũng không nhìn thấy người khác. Người ngoài nhìn tôi và hai bà bây giờ chỉ là ba người đang nằm lịm ngất đi mà thôi!’’

Một luồng gió không rõ từ đâu vừa thổi thộc vào trong nhà, đem theo hơi lạnh ùa vào làm ba người rùng mình run rẩy. Vi vút trong tiếng gió vô minh, dường như văng vẳng có tiếng người than khóc, âm thanh ghê rợn bi ai đến tê dại cả da đầu. Gió cuộn giấy tiền vàng mã bay tung tóe, hòa vào sắc xanh u tối của không gian khiến cho cảnh vật lại càng thêm phần điêu linh quái gở.

‘’Mau lên đi theo tôi ra ngoài sân làm lễ, nhất định phải kéo dài được thời gian cho tới khi mời được người kia về!’’

Thầy Từ kéo bà Dung và bà Ngàn ra ngoài sân nơi hai cỗ quan tài vẫn đang nằm yên vị, dặn hai người đi sát với mình, cho dù có chuyện gì cũng không được rời khỏi.
 

Tay vị thầy run run lấy ra một xấp bùa vàng trong túi, dán chi chít lên hai cỗ quan tài. Đoạn lại lấy ra chỉ đỏ, quấn quanh hai cỗ quan tài như chiếc lưới rồi đặt lên trên một cành tre đuổi tà. Tiếp tục lại lấy một bộ bài Chắn ra trước bàn vong, bỏ hai bộ Nhất và Nhị, giữ lại bộ Bát Sách, xếp những lá bài đã chọn thành hình lục lăng rồi dặn bà Dung và bà Ngàn ở yên vị trí bên trong.

‘’Hôm qua là ngày Canh Tỵ tháng Giáp Dần, gia chủ Nguyễn Khắc Đảm và Nguyễn Khắc Nhiệm qua đời không may phạm phải can chi với ngày Thời Thần. Hôm nay thành tâm khấn thỉnh Nhật Nguyệt Quang Minh giải khai trùng đạo, tiêu trừ hung thần, hộ ngã thế nhân, từ tai khước họa.’’

Thầy Từ lầm rầm khấn trong miệng xong, thắp lên bàn vong ba nén nhang. Một tiếng sấm bỗng đánh vang khiến tất cả giật mình, khi mà tất cả còn chưa hoàn hồn thì một con chim toàn thân đỏ hồng nanh mỏ dài nhọn bay lên đậu phía trên quan tài. Con chim lạ liên tục hướng về phía ba người rít lên những tiếng kêu ghê rợn như vang lên từ tận đáy âm tào:

‘’Tang tang tang, tang tích tịch tình tang…
Tuổi xuân vừa chớm đôi mươi
Thương thay phận bạc kiếp người dở dang
Trời cao chẳng xót thương nàng
Cha thì đoạn tuyệt, thân mang bệnh tàn

Đêm mưa một kiếp hồng nhan
Lang thang trở lại trần gian rửa thù
Tang trùng kéo đến thiên thu
Bắt hồn xuống dưới mịt mù âm ti
Tang tang tình tang, tang tính tang tình tang!’’

Bài hát vang ra từ con chim quái ác bỗng chốc khiến bà Dung lạnh gáy, nội dung của nó làm bà nhớ đến mấy câu thơ trong chiếc loa thùng mà bà đã từng nghe trước đó. Bà Dung sực nghĩ đến cái gì, nhưng trong thâm tâm lại đấu tranh dữ dội làm cơn đau đầu kéo buốt đến tận óc.
Tuy nhiên, những lời trong bài hát kia không qua được thầy Từ, lại thấy bà Dung đang ôm đầu đau đớn, vị thầy cúng già liền hỏi:

‘’Bà Dung, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Con chim Trùng kia tại sao nó lại hát như thế?’’

Hai mắt bà Dung mở to ra vì cơn đau đầu dấm dứt bất trị, bà liên tục lắc đầu:

‘’Không… tại sao tôi lại không nhớ gì cả? À, phải rồi… là con bé Trân… tôi… tôi…’’

Thầy Từ như muốn quát lên:

‘’Hả? Trân, Trân nào? Đại gia đình nhà bà còn ai tên là Trân nữa?’’

Bà Dung hét lớn:

‘’Đừng hỏi nữa, tôi đau đầu lắm.’’

Bà Ngàn bên cạnh phải đi tới vịn lấy bà Dung, chỉ sợ chị dâu mình đau đớn mà thoát ra khỏi vòng lục lăng xếp bằng những lá bài Chắn kia. Thầy Từ quay sang hỏi bà Ngàn:

‘’Còn bà, bà mau cho tôi biết Trân là ai, cô ta có quan hệ gì với gia đình ta?’’

Tuy nhiên bà Ngàn cũng lắc đầu không biết, bà tính ra chỉ làm vợ của ông Nhiệm nhằm chục năm nay, gia phả họ hàng hay những mối quan hệ của gia đình chồng bà cũng lờ mờ lắm. Lại nói, cả hai đến với nhau khi đã gần bốn mươi tuổi đầu, sống chung từng ấy năm nhưng vợ chồng ông Nhiệm bà Ngàn cũng chẳng có con cái gì, mang tiếng xấu là tịt đẻ thành ra những chuyện liên quan tới họ hàng bà Ngàn cũng không để ý lắm.

Thầy Từ cúng lúc này thắp lên một nén nhang, kính cẩn vái lạy con chim ma, giọng điệu vô cùng thành khẩn:

‘’Kính lạy Thời Thần, gia chủ người trần mắt thịt không tỏ rõ đúng sai, không biết nguyên cớ dẫn đến nghiệp tang phủ đầy. Nay cầu xin được làm lễ tiêu tang, để gia đình được thờ cúng Ngài chu đáo.’’

Tuy nhiên lời khấn thành tâm của ông thầy cúng dường như không lay động được con chim ma quỷ. Nó giương đôi mắt đỏ lòm như máu nhìn về ba người, bất thình lình vỗ cánh lao tới khiến cả ba được một phen hú vía rồi đột ngột biến mất. Những lá bài Chắn vòng lục lăng bên ngoài đang dần dần cháy rụi trước đôi mắt kinh khiếp của ông thầy cúng và nỗi thảng thốt tột cùng của hai chị em dâu bà Dung.

Thầy Từ lúc này bất chợt khuỵu xuống, ho lên sặc sụa như người bị bệnh lao, rồi hộc cả một ngụm máu tươi ra ngoài. Ông thở hổn hển xua tay:

‘’Không… không được rồi, cứ như thế này, tôi sẽ không chịu được lâu thêm nữa. Bộ bài Chắn vòng tròn kia nếu như không còn, tất cả đều phải chết!’’

Bà Dung cuống quýt đỡ thầy Từ dậy, quay sang bên, phát hiện bà Ngàn đã không còn thấy đâu nữa!
Giữa những làn khói hương bay nghi ngút bốc lên từ bàn vong của ông Đảm và ông Nhiệm, một bóng người vừa bước ra khỏi vòng lục lăng, đi vào trong nhà.

‘’Kìa thầy, em dâu tôi… đi… đi đâu thế?’’

Bà Dung toan chạy ra gọi với bà Ngàn, nhưng thầy Từ đã kịp túm lấy tay bà Dung lại, khó nhọc nói trong tiếng thở gấp:

‘’Đừng, nếu bà đi ra khỏi vòng bài Chắn này, bà chắc chắn sẽ mất mạng. Bà Ngàn có thể đã bị Thần Trùng bắt hồn rồi, lành ít dữ nhiều, không còn cơ hội cứu bà ấy nữa đâu. Thần Trùng trong gia đình bà càng ngày càng mạnh, sợ rằng… khó mà trấn phục được nữa!’’

61 8
Người Ngoài Hành Tinh | Chat Online Report
dài...
5 2
Người Ngoài Hành Tinh | Chat Online Report
mà hay thật,truyện gì vậy c
5 2
Bé gạo | Chat Online Report
hay á
7 2
A NA BÊU ĐAYYY | Chat Online Report
Dài
2 2
hiếu nguyễn | Chat Online Report
dài quá
3 2
chinchan cute nek | Chat Online Report
dài quá làm biếng đọc
hehe
4 2
luôn yêu bn đó | Chat Online Report
kinh kong hay gì đây chời
3 2
Phạm Quốc Duy | Chat Online Report
DÀI VÃI Ò
2 2
Koyumi Akiko | Chat Online Report
Hãy ha
3 2
Vợ iuu | Chat Online Report
Hay đóa =))
2 2
Xem thêm 10 bình luận tiếp theo
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập