Hắc Nhược Đông_Kenjay
|
bỏ lazi đâyyyyy!!! Bụi ơi bảo trọng và hạnh phúc nhé #Đông
Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi bên em. Trêu em làm em cười.Nụ cười của em là thứ mà tôi muốn.Cho tôi một cái giá ,tôi sẽ mua nó về làm của riêng tôi Muốn được hôn em tôi phải làm thế nào bây giờ?Liều thì sợ em ghét tôi nhưng ko liều thì mãi mãi không bao giờ được chạm vào đôi môi bé nhỏ của em. Thứ tôi muốn là được nắm tay em,đi đến mọi nơi Nhưng tôi sợ em bỏ rơi tôi một mình Nhìn bên cạnh,người hay đi cùng tôi giờ không còn Người hay ngồi cạnh tôi cũng biến mất Người đi học cùng tôi mỗi ngày giờ đã có người đi chung mới.Để tôi một mình. ĐỪNG RỜI XA TÔI NHÉ EM.(gửi đến em bụi) #Nhược Đông
Thành viên trong nhóm lớp 11a1 lầy lội.Những đứa bạn thân của Đông từ hồi cấp 2.Đi đâu cx có nhau. #Đông
Cũng lâu rồi, kể từ ngày đó Thời điểm anh buông để em về với họ Chấp nhận ra đi, với đôi bàn tay trắng Để tim vẹn nguyên, anh sẽ cam thầm lặng. Tuổi trẻ cho ta quá nhiều sự lựa chọn anh lại chọn em, chọn đau, chọn cả những âu lo vòng xoay tiếp nối. Anh vào vòng luẩn quẩn mê cung tâm trí, anh chẳng thấy lối ra.. Xem thêm 10 bình luận tiếp theo
Một lần nữa anh lại đi về một mình Trở thành người nào đó trong bộ phim khác , cô đơn và tốt tính Đứng yên để mặc cho cái bóng dưới chân tự do đâm chồi ràng buộc mình Anh điên vì thứ gì đó không rõ và không có thuốc tỉnh Bất chấp những lần em bắn anh bằng cây súng dùng đạn “lời lạnh lùng” Anh vẫn muốn mỗi khi em thấy mệt mỏi đều có anh ngồi kề cạnh cùng. Em còn nói anh biết những thứ thế giới của em không một ai nghe Làm anh lầm tưởng mình là đặc biệt,tự tách con tim ra thành hai phe Một bên dằn vặn sẽ là gánh nặng ,anh không khác đéo gì thằng hề Trên con đường bắt chéo nhau chằn chịt , tâm hồn móp méo chờ ngày về Nơi không ai lôi kéo anh đi ra khỏi căn nhà khô héo trong cây cổ thụ của nỗi buồn Anh mang theo mình tội lỗi từ khi rơi xuống Sinh ra từ nước mắt thì ắt hẳn khóc là cội nguồn Họ đẩy anh xuống con dốc bằng sự trêu chọc, lời nói suông Anh đã thấy em từ sân khấu nhìn anh mà không nở nụ cười Có thể hôm đó mặt anh không đủ tươi Nhưng yêu em là chuyện rõ mười mà em cũng biết Anh vội tìm em khi gánh xiếc tan mà không tham gia vào buổi tiệc tàn Mọi thứ nhịp nhàng dẫn anh vào bẫy đầy rẫy hình ảnh đôi mắt của em Anh biết là mình sa lưới khi thấy linh hồn đau thắt giữa đêm Nửa êm đềm kia mới là cái chết, không có em và thêm ai hết Những hơi thở gấp một cách mỏi mệt , em đi mà không bỏ lại dấu vết Vậy là hết,cuốn tiểu thuyết của anh đã có riêng một cái kết Vết thương ngốc nghếch anh tự làm đau giờ đang rỉ máu chảy dài thành vệt Cánh máy bay là thứ anh thấy khi anh hấp hối Từ đó ,tuy vẫn tồn tại bằng những mảnh ghép khác màu gượng ép chắp nối Anh là ai anh không nhớ nổi Anh thấy đau nhưng quên cách nói Thế giới của anh tách đôi tự chà đạp anh bằng sự phách lối Anh không cần thiết phải viết khi khóc Cũng không cần thiết phải khóc khi đọc Anh đã tưởng là em tồn tại cho đến khi sốc vì phát hiện ra Tất cả diễn biến của mọi chuyện này là anh bị điên Anh sống với những bài rap,còn bài hát của em thì riêng…. (Bài hát Đông hay hát) #Nhược Đông
Sao mãi đến bên giờ tôi vẫn fa. Ai hốt tôi về đi. #Nhược Đông
Vai anh có đủ rộng để che chở cho em ko? #Si Thần |