Một chân bước tới cõi mơ
Một chân ở lại với đời thanh tân
Một tay quờ quạng phong trần
Một tay chấp bút họa vần nét thơ
Một người vừa vặn thờ ơ
Lộn lăn khắp chốn chưa nơi lưu tình
Nhởn nhơ thế sự rập rình
Giương tên chờ chực tim mình buông lơi
Sương kia còn trắng trên đồi
Mai đây rớt xuống phủ đôi mái đầu
Kiếp mình hỏi được bao lâu
Hay là mượn tạm ngày sau trả về
Về đâu thoát khỏi trầm mê
Mắt vừa khép lại bốn bề tối đen
Đi tìm trong mớ rối ren
Thực - mơ xen lẫn, lạ - quen mơ hồ
Tưởng chừng xanh một nấm mồ
Tưởng chừng ta đã hư vô đâu còn
Trên cành chim lại véo von
Lay ta tỉnh giấc mộng con chưa thành
Cánh hoa tan tác trời xanh
Có người lóng ngóng chưa đành bước đi
Này hoa của thuở xuân thì
Làm sao chẳng tiếc lấy gì được đây
Tự cho cái cớ yêu mây
Yêu luôn cả cánh hoa bay lên trời
Cung đàn gẩy nhịp không lời
Cho người nắn nót chơ vơ quyện vào
Một bước con chữ chênh chao
Chụm chân lại được thanh tao riêng mình.