♪♫ⓏⒶⓉⒶ♫♩

(GAY)
#Ai chs LQ hok
120
5 theo dõi 3 bạn
Thông tin
Link tài khoản:
Xem trên Lazigo
Thành tích: 47 câu hỏi | 17 trả lời
Điểm số: 41đ giải bài | 75đ tặng
Chưa đạt Huy hiệu Học tập
Số ngày hoạt động: 21 ngày
Chưa đạt Huy hiệu Chuyên cần
Huy hiệu (+)
10 - 5 - 2028
Học lực: Kém
Cấp học: Trung học phổ thông
Môn học yêu thích: Tiếng Anh, Khoa học, Lập trình, Công nghệ, Giáo dục thể chất
Tình trạng: Đang tìm kiếm tích cực
Sở thích: Chưa xác định
Huyện Hòa Thành - Tây Ninh
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đã tham gia: 09-03-2025
Số ngày hoạt động: 21 ngày
Báo cáo vi phạm
5
35 sao / 7 đánh giá
5 sao - 7 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
Điểm 5 SAO trên tổng số 7 đánh giá
0 quà tặng | 47 câu hỏi | 17 trả lời
1 0
♪♫ⓏⒶⓉⒶ♫♩
Link | Report
2025-04-30 20:49:57
Chat Online

30/4/2025: NỬA THẾ KỶ BÌNH YÊN TRÊN VẾT THƯƠNG XƯA

Ngày 30 tháng 4 năm 2025. Nửa thế kỷ đã trôi qua kể từ ngày đất nước mình liền một dải. 50 năm – không phải chỉ là con số. Đó là 50 năm không còn tiếng còi báo động đêm khuya cắt nát giấc ngủ. Là 50 năm những người mẹ không còn thắt lòng chờ tin con nơi chiến trận. Là 50 năm những chuyến tàu, chuyến xe Bắc Nam chở nặng nụ cười sum họp, thay vì nước mắt chia ly.

Hòa bình, ở Việt Nam, không phải là từ ngữ khô khan. Nó là tiếng thở phào nhẹ nhõm của cả một dân tộc sau giông bão. Nó là bàn tay run run nắm lấy nhau sau bao năm xa cách. Nó là ánh mắt hiền hòa của trẻ thơ hôm nay chưa từng biết hố bom là gì.

Nửa thế kỷ bình yên này, được đổi bằng bao nhiêu máu xương, bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu cuộc đời đã mãi mãi nằm lại hoặc mang trên mình thương tích không bao giờ lành. Mỗi bước chân ta đi trên mảnh đất này đều in dấu sự hy sinh. Mỗi mái nhà bình yên đều được dựng lên từ đổ nát, nhọc nhằn.

Vì thế, ngày 30 tháng 4, sau tất cả vinh quang chiến thắng, điều đọng lại sâu nhất trong cõi lòng là lòng biết ơn vô hạn. Biết ơn cha ông đã cho chúng ta ngày hôm nay. Biết ơn cuộc sống giản dị không tiếng súng.

50 năm – là lời nhắc nhở thiêng liêng rằng bình yên không tự đến và rất dễ mất đi. Hãy sống sao cho xứng đáng với những gì đã được đánh đổi. Trân quý từng ngày, từng khoảnh khắc. Nhìn về quá khứ để không bao giờ lãng quên, và cùng nhau giữ chặt, vun đắp cho hai tiếng "Hòa bình" mãi mãi ngân vang trên mảnh đất hình chữ S yêu thương này.

Yêu lắm, Việt Nam mình – Nửa thế kỷ bình yên, thấm đẫm tri ân và khát vọng!

3 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

♪♫ⓏⒶⓉⒶ♫♩
Link | Report
2025-04-30 20:35:39
Chat Online
                                            Ngoài Rìa Tồn Tại

Tuyệt đối chưa từng có, sự kinh hoàng len lỏi không phải từ những bóng ma ẩn khuất hay những sinh vật gớm ghiếc, mà từ chính sự biến mất.

Đó là một buổi sáng bình thường. Tôi thức dậy và nhận thấy góc phòng bên trái có gì đó sai sai. Không phải bụi bẩn hay mạng nhện, mà là... thiếu vắng chi tiết. Bức tường có vẻ nhẵn nhụi một cách bất thường, khung tranh ở đó như chỉ là một mảng màu phẳng lặng khi nhìn lướt qua. Chỉ khi nhìn thẳng vào, các chi tiết mới "hiện lên", nhưng vẫn có cảm giác chúng được ép buộc vào tồn tại, không phải tự nhiên mà có.

Sự khó chịu ban đầu nhanh chóng biến thành nỗi sợ hãi lạnh lẽo. Nó lan rộng. Đầu tiên là những vật thể ở rìa tầm nhìn. Chiếc ghế ở góc phòng, tủ sách cuối hành lang, tất cả đều trở nên mờ nhạt, như thể vũ trụ đang tiết kiệm "mực" cho những gì quan trọng. Nhưng rồi nó ăn sâu hơn.

Tôi nhìn vào tay mình. Nếu không tập trung, các ngón tay như hòa lẫn vào nhau, da thịt mất đi kết cấu. Tôi phải nháy mắt, lắc đầu, buộc chúng phải rõ nét. Kinh hoàng hơn, tôi nhận ra mình bắt đầu quên những thứ rất đỗi quen thuộc. Không phải quên theo kiểu đãng trí, mà là cảm giác những ký ức về chúng bị cào xé đi, để lại những khoảng trống vô hình trong tâm trí, tương ứng với sự biến mất vật lý của chúng trong thực tại.

Người thân của tôi. Khi họ bước qua, tôi không thể nhớ nổi màu mắt của họ cho đến khi đối diện trực tiếp. Khuôn mặt họ có những khoảnh khắc chỉ là mảng màu, thiếu đi đường nét cụ thể. Họ không nhận ra sự khác biệt. Có lẽ họ cũng đang trải qua, hoặc tệ hơn, họ đã bị "phủ định" đến mức không còn khả năng nhận thức sự phủ định đó nữa.

Đỉnh điểm của sự kinh hoàng là khi tôi nhìn vào gương. Bản thân tôi không còn nguyên vẹn. Khuôn mặt bắt đầu mờ dần từ hai bên thái dương, phai nhạt như bức ảnh cũ dưới ánh nắng. Đôi mắt vẫn rõ, nhìn chằm chằm vào nỗi sợ hãi của chính nó trong tấm gương đang biến mất. Tấm gương không vỡ, nó chỉ đơn giản là... ngừng phản chiếu ở những điểm nhất định, như thể không còn gì ở đó để phản chiếu nữa.

Tôi hiểu ra. Đây không phải là cái chết. Cái chết là sự chấm dứt của sự tồn tại. Còn đây là sự phủ định sự tồn tại. Nó không giết bạn, nó xóa bạn khỏi thực tại, từng chút một, từ ngoài vào trong, từ thế giới bên ngoài đến chính ý niệm về bản thân bạn. Không có kẻ thù để chiến đấu, không có nơi nào để trốn thoát, bởi lẽ kẻ thù chính là sự thiếu vắng, là khoảng trống đang lan rộng.

Câu cuối cùng tôi kịp nghĩ đến, trước khi ý thức về "tôi" cũng bắt đầu phai nhạt như những chi tiết trên bức tường, là: "Nếu tôi không còn là tôi, thì ai đang nhận thức sự biến mất này?"

Rồi, không còn gì cả. Không ánh sáng, không âm thanh, không suy nghĩ. Chỉ là sự phủ định hoàn toàn, một khoảng trống lạnh lẽo và vô tận nơi từng có tôi. Và tôi biết, hoặc ít ra là cái phần còn lại của tôi "biết", rằng sự biến mất này không dừng lại ở tôi. Nó đang lan ra. Khắp mọi nơi. Nuốt chửng tất cả. Và không ai, không thứ gì, có thể ngăn cản được sự kinh hoàng của không-còn-tồn-tại.
  :)))))))))))))))))))))))))))))

1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×