chết đi cho xong

(linh cute)
#nhớ người yêu cũ
806
28 theo dõi 33 bạn
Thông tin
Link tài khoản:
Xem trên Lazigo
Thành tích: 0 câu hỏi | 0 trả lời
Điểm số: 0đ giải bài | 0đ tặng
Chưa đạt Huy hiệu Học tập
Số ngày hoạt động: 54 ngày
Huy hiệu Chuyên cần:
Khởi đầu
Khởi đầu
Huy hiệu (+)
17 - 10 - 2013
Học lực: Chưa xác định
Cấp học: Trung học cơ sở
Môn học yêu thích: Toán học, Ngữ văn, Tiếng Việt, Tiếng Anh, Sinh học, Tin học, Công nghệ, Giáo dục thể chất, GDCD, Ngoại ngữ khác, Giáo dục kinh tế và pháp luật, Hoạt động trải nghiệm, Khoa học tự nhiên, Khoa học xã hội
Tình trạng: Một mình
Sở thích: Cosplay
Quận Cầu Giấy - Hà Nội
10 ảnh
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đăng nhập để xem thông tin
Đã tham gia: 10-04-2024
Số ngày hoạt động: 54 ngày
Ảnh nền
Báo cáo vi phạm
4.3
204 sao / 48 đánh giá
5 sao - 39 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 9 đánh giá
Điểm 4.3 SAO trên tổng số 48 đánh giá
1 quà tặng | 0 câu hỏi | 0 trả lời
Bouquet centerpiece (red)
5
9 4
chết đi cho xong
Link | Report
2024-12-21 15:46:16
Chat Online
cháp 7 : thích hay ghét cậu trọn đi 
trạch dương đáp 
- tôi không có nghịch quyển đó 
tú liền đáp 
- vậy tại sao cậu lại vô giấc mơ đó được 
trạch dương không rõ vì sao 
tu nói 
- quyển này là kí ức đau buồn của tôi tôi đã phong ấn nó nhưng khi tôi về tôi thấy nó ở đằng sau gối .
- chỉ có cậu nghịch nó mới mở ra 
- kí ức đó là tôi đã giết một người trong đó không ai khác là cậu Trạch Dương ! nhưng cậu được tái sinh lại cuộc đời và đây là lần cậu ở trong kí ức của tôi giết cậu thì cậu biến mất mãi mãi . nên tooi cấm cậu vô đó 
trạch dương hiểu ra : 
mắc mớ gì tôi phải nghe cậu đồ bắt nát người yếu đuối 
tu đáp cười 
- cậu vừa nói gì hả ( nởi cơ máu ) tức giận
3 0
ღDyo_ | Chat Online Report
like=trả tus này https://go.lazi.vn/post/84724
phiền=xóa
rảnh tt chéo
Dyo
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

chết đi cho xong
Link | Report
2024-12-19 22:11:07
Chat Online
 con Pé ma cô đơn hay lấy lòng tụi trai đẹp trong khi nó sấu như chó sấu như chó yêu thì á nửa vời bỏ ny cũ đi theo thằng đẹp trai hơn . hay kheo mình có ny cướp ny tôi mà còn nói chửi tôi cái con sun thảo mai có méo nó yêu đéo cho xem mặt mà mặt là ảnh mặng hay nói dụi dàng với tụi con trai để lấy lòng làm ny nhưng thực chất nó là kẻ hai mặt nói yêu mà đi theo má khác hay chửi như chó không chửi được mách người yêu con đấy á cho vào hạng bét lazi nó đuổi cho thì lại chửi mọi người thì lại nói tui đã làm gì đâu con đấy á thảo mai cướp  ny của người khác . 
- mẹ con đó mặt lồn bị nứng
2 1
ღ_minn_ღ | Chat Online Report
=))))
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

chết đi cho xong
Link | Report
2024-12-17 17:18:37
Chat Online
thích hay ghét cậu chọn đi tập 6 còn lại 
 Tu nói : 
- vậy cậu ấy có còn sấu không bắc sĩ !
bắc sĩ nói : 
- cậu ấy sẽ bị hôn mê trong 2 năm .
tu hốt hoảng rồi cậu bỏ đi với bộ mặt đen và 1 con mắt cậu đỏ rồ chảy xuống một chất gì đó màu đỏ giống như máu vậy . 
còn trạch dương thì liền bị lạc vào một giấc mơ kì lạ nào đó và cậu liền từ từ mở mắt cậu nhìn thấy mình được vào một phòng học nó nhìn giống phòng học của cậu ngôi trường cũng thế y trang . một tiếng trống vang lên mọi người ra về cậu nhìn ra cổng một bóng hình giống tu cậu liền gọi : 
- tu ! ... tu !.. tu ơi !
 người đó quay và tôi bị sốc khi nhìn hắn hắn giống như một con quỷ nhìn chằm chằm vào tôi nó liền biến ra một cây đao rồi chạy nhanh vào tôi tôi hốt hoàng tôi liền chạy nhanh đi nhưng hắn chẳng đuổi tôi nữa tôi quanh thở nhẹ nhóm nhìn lên thì :
- á !! 
tôi từ từ mở mắt không ai khác là tu rồi hắn ta cũng biến mất tu quay sang tôi 
rồi nói :
 - cậu nghịch quá đó chúng ta đi về thôi !! 
 tu bế tôi lên liền đi qua một cánh cổng tôi mở mắt hóa ra tôi đã về thế giới thực . 
 tu liền nói 
- biết ngay mà cậu đã đọc quyển sách này của tôi đúng không ! 
_hết tập 6 _
3 0
Mây trôi đi vô tình | Chat Online Report
hahhaha mắc cừi đao bụng
2 0
chết đi cho xong | Chat Online Report
kệ mẹ tao
0 0
mai phương | Chat Online Report
có tập 7 ko v
0 0
chết đi cho xong | Chat Online Report
có bạn 
0 0
ღ_minn_ღ | Chat Online Report
:)))
1 0
_nnpu_cua_ | Chat Online Report
hay xuất sắc
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

chết đi cho xong
Link | Report
2024-12-17 17:01:53
Chat Online
CHÔN SỐNG

Có người kể lại, ngày xưa có một cô hầu gái vô cùng xinh đẹp làm việc cho một gia đình nhà giàu. Nhan sắc của cô khiến người chồng không thể nào rời mắt. Trong lúc ghen tuông, bà vợ đã sai cô gái đi làm cho bà ta một việc ở nơi rất xa với hy vọng cô nàng sẽ không bao giờ quay trở lại.

Thế nhưng khi xong việc, cô gái vẫn quay về. Sự trở lại của cô đã khiến bà vợ tức điên lên, bà ta sai người rút hết móng tay của cô gái, cắt toàn bộ tóc và lông mi. Sau đó, bà còn cắt miệng của cô, để chiếc miệng xinh xắn thường ngày vẫn cười mỉm duyên dáng kèo dài tận đến mang tai. Tất cả hàm răng của cô hầu bị kéo phăng ra, dí thanh kim loại đốt nóng vào người cô. Họ chôn cô gái vào một trong những bức tường nhà, chỉ chừa một lỗ thông hơi nhỏ.

Một đêm, đang nằm trên giường ngủ cùng người chồng thì bà vợ cảm thấy vô cùng bức bối và bất an. Bà khó ngủ nhưng có cảm giác ai đó đang quan sát mình nên không dám cử động. Qúa sợ hãi, bà ta run rẩy kéo chiếc mền lông cừu qua đầu và nhứm mắt lại sau đó thò một tay ra nắm lấy tay người chồng để trấn an bản thân. Nhưng bà vợ chợt nhận ra, đôi tay mà bà ta nắm lấy rất mềm mại, dinh dính thứ chất lỏng tanh tanh nào đó và đáng sợ hơn nữa là nó hoàn toàn không có móng tay…
 _Hết_

1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

chết đi cho xong
Link | Report
2024-12-16 18:26:02
Chat Online
truyện ma kinh dị : HACHISHAKUSAMA  - BÀ KẸ HUYỀN THOẠI 
- Ông bà tôi sống ở Nhật bản . Hè nào cũng vậy , bố mẹ tôi thường hay trở gia đình chúng tôi về quê thăm bà . Họ sống ở trong một  căn nhà trong một ngôi làng nào đó . Đằng sau nhà ông ba tôi có một cái sân to lớn và rộng .  Tôi thích chơi ở đó trong mùa hè. Khi tôi đến nơi, ông bà luôn đón tiếp tôi một cách niềm nở. Tôi là đứa cháu duy nhất của họ, vì vậy họ luôn nuông chiều tôi.

Như thường lệ, bố mẹ tôi đặt một chuyến bay đến Nhật và chúng tôi đi xe từ sân bay đến nhà ông bà tôi. Họ rất vui khi thấy tôi và có hàng đống những món quà nhỏ để tặng tôi. Bố mẹ tôi muốn có thời gian một mình nên sau vài ngày, họ đi du lịch đến 1 vùng khác ở Nhật, để tôi lại cho ông bà chăm sóc.

Một ngày nọ, tôi đang chơi ở sân, ông bà tôi ở trong nhà. Đó là một ngày hè nóng nực và tôi nằm xuống bãi cỏ để nghỉ ngơi. Tôi nhìn những đám mây và tận hưởng cảm giác của những tia nắng mềm mại của mặt trời và làn gió nhẹ. Lúc tôi chuẩn bị đứng dậy, tôi nghe một tiếng động lạ:

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Tôi không biết nó là gì và thật khó để phát hiện nó từ đâu tới. Nó giống như ai đó đang lẩm bẩm một mình và họ chỉ nói “Po… Po… Po…” liên tục với một giọng nam trầm.

Tôi nhìn quanh, cố tìm ra nơi phát ra tiếng động và rồi nhìn thấy thứ gì đó trên đỉnh hàng rào cuối sân. Nó là một cái mũ rơm. Nó không nằm trên hàng rào, nó ở sau hàng rào. Đó là nơi âm thanh phát ra

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Chiếc mũ dừng lại ở một chỗ hở trên hàng rào và tôi nhìn thấy một khuôn mặt. Đó là một người phụ nữ. Nhưng hàng rào rất cao… đến 8 feet (khoảng 2 mét rưỡi).

Tôi ngạc nhiên khi thấy một người phụ nữ cao như vậy, tôi nghĩ cô ấy đang đi cà kheo hay một loại giày cao gót khổng lồ nào đó. Sau đó, cô ấy bước tiếp và biến mất cùng tiếng động lạ.

Hoang mang, tôi đi vào nhà. Ông bà tôi đang uống trà trong bếp. Tôi ngồi xuống và kể cho họ điều gì đã xảy ra. Họ không thật sự để ý đến tôi, cho đến khi tôi nhắc lại tiếng động kì lạ đó

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Ngay khi tôi nhắc đến, họ lập tức đông cứng. Bà tôi trợn tròn mắt và che miệng bằng tay. Mặt ông tôi trở nên hết sức nghiêm trọng rồi ông nắm lấy cánh tay tôi.

“Chuyện này rất quan trọng.” ông nói với giọng nóng nảy “Cháu phải nói chính xác… cô ta cao bao nhiêu?”

“Ngang bằng hàng rào trong sân” tôi đáp lại, bắt đầu cảm thấy sợ.

Ông tôi hỏi tôi tới tấp các câu hỏi

Tôi cố trả lời tất cả các câu hỏi. Ông đột nhiên chạy ra hành lang và gọi điện thoại. Tôi không thể nghe ông nói những gì. Tôi nhìn bà tôi và nhận ra bà đang run.

Ông tôi quay lại phòng và bảo bà tôi.

“Tôi phải ra ngoài một lát, bà ở đây với thằng bé, đừng rời mắt khỏi nó một giây."

“Chuyện gì đang xảy ra hả ông?” tôi khóc.

Ông nhìn tôi với vẻ buồn bã “Cháu đã bị Hachishakusama thích”.

Cùng với đó, ông vội ra ngoài, lên xe và đi mất. Tôi quay ra bà và hỏi:

“Đừng lo lắng!”, bà trả lời tôi với giọng run run “Ông sẽ làm điều gì đó, cháu không cần phải lo.”

Trong lúc ngồi lo lắng trong bếp, bà giải thích cho tôi. Bà nói rằng trước đây có một thứ nguy hiểm ám khu vực này, họ gọi nó là “Hachishakusama” vì chiều cao của nó. Trong tiếng Nhật “Hachishakusama” nghĩa là “Cao 8 Feet” (khoảng 2.5m).

Nó xuất hiện trong hình dáng của một người phụ nữ rất cao và tạo ra âm thanh “Po… Po… Po…” bằng giọng trầm, giống đàn ông. Nó xuất hiện khác nhau chút ít, dựa vào ai nhìn thấy nó. Có người nói, nó trông như một người phụ nữ già xanh xao trong bộ kimono, người khác nói nó là một cô gái trong tấm vải liệm trắng. Chỉ có một điểm không hề khác là chiều cao và âm thanh nó tạo ra.

Rất lâu rồi, nó bị các thầy tu bắt giữ và họ định giam cầm nó trong một đống đổ nát ở ngoài ngôi làng. Họ dùng 4 bức tượng thần linh nhỏ tên “Jizos” đặt ở 4 hướng Đông, Tây, Nam, Bắc của chỗ đó để ngăn không cho nó có thể đi khỏi đó. Nó thoát được bằng một cách nào đó.

Nó xuất hiện lần cuối 15 năm trước. Bà tôi bảo bất cứ ai nhìn thấy Ha hi đều được ấn định sẽ chết sau vài ngày
 

Khi ông về nhà, có một người phụ nữ đi cùng. Bà tự giới thiệu là “K-san” và đưa tôi một mẩu giấy nhỏ nhàu nát và nói:

“Cầm lấy và giữ lấy nó”.

Rồi, bà ta và ông lên nhà làm gì đó, tôi ở lại với bà tôi trong nhà bếp một lần nữa.

Tôi cần đi vệ sinh. Bà tôi đi theo vào phòng tắm và không cho tôi đóng cửa. Tôi cảm thấy thật sự hoảng sợ bởi tất cả những thứ này.

Sau một lúc, ông và K-san đưa tôi lên nhà và đưa tôi vào phòng ngủ. Cửa sổ được bọc giấy báo được viết những kí tự cổ trên đó. Có 4 cái âu nhỏ đựng muối ở 4 góc phòng và một tượng phật nhỏ đặt ở giữa phòng trên một cái hộp gỗ nhỏ. Và có cả một cái xô màu xanh nhạt.

“Cái xô để làm gì?” tôi hỏi.

“Để cháu đi vệ sinh vào đấy” ông trả lời.

K-san đặt tôi ngồi xuống giường và nói

“Sớm thôi, mặt trời sẽ lặn, vì thế nghe cho kĩ đây. Cháu phải ở trong phòng này đến sáng mai. Cháu không được ra ngoài trong bất cứ trường hợp nào đến 7 giờ sáng mai. Ông bà cháu sẽ không gọi hay nói chuyện với cháu cho đến lúc đó. Nhớ kĩ, không được rời phòng vì bất cứ lí do gì. Ta sẽ cho bố mẹ cháu biết chuyện gì đang xảy ra.”
 

“Cháu phải nghe theo mọi chỉ dẫn của K-san” ông bảo tôi “và không bao giờ được rời mảnh giấy mà bà ấy đưa. Nếu có chuyện gì xảy ra, hay cầu nguyện Phật. Và nhớ khóa cửa khi chúng ta ra ngoài.”

Họ đi ra hành lang và sau khi chào, tôi đóng cửa phòng ngủ và khóa lại. Tôi bật TV và cố xem, nhưng tôi quá lo lắng, tôi cảm thấy lo phát ốm. Bà để cho tôi bim bim và cơm nắm, nhưng tôi không thể ăn nổi. Tôi cảm giác như bị cầm tù, cảm thấy suy sụp và sợ. Tôi nằm xuống giường và đợi. Tôi thiếp đi lúc nào không biết.

Khi tôi tỉnh giấc, thì đã hơn 1 giờ sáng rồi. Bất thình lình, tôi nhận ra rằng cái gì đó đang gõ gõ vào cửa sổ "Tap, tap..."

Tôi thấy từ trong mặt máu chảy ra và tim tôi dừng một nhịp. Tôi liều mạng cố bình tĩnh lại, tự nói với mình rằng chỉ là gió đang đùa giỡn hoặc chỉ là mấy cành cây. Tôi mở tiếng TV to lên để lấn át tiếng gõ ấy. Cuối cùng, nó cũng dứt.

Đó là khi tôi nghe thấy ông tôi gọi tôi.

"Cháu ổn chứ?" ông hỏi

Tôi mỉm cười và chạy qua để mở cửa, nhưng sau đó, bước chân tôi dừng lại. Toàn thân tôi nổi cả da gà. Giọng thì giống của ông, nhưng không biết sao lại thấy khác khác. Tôi không biết là cái gì, nhưng tôi chỉ biết...

"Cháu đang làm gì thế?" Ông hỏi.

"Cháu có thể mở cửa được rồi đó."

Tôi liếc nhìn sang bên trái và cột sống của tôi lạnh buốt. Muối trong chén đang dần chuyển sang màu đen.

Tôi xích lui ra khỏi cái cửa. Toàn thân tôi run rẩy vì sợ. Tôi quỳ xuống trước bức tượng phật và nắm mảnh giấy da thật chặt. Tôi tuyệt vọng cầu xin giúp đỡ.

"Xin hãy cứu con khỏi Hachishakusama", tôi rên rỉ.

Rồi sau đó, tôi nghe thấy giọng nói từ ngoài cửa:

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Cánh cửa lại gõ tiếp. Tôi đã vượt qua sợ hãi và cúi đầu trước bức tượng, nửa khóc, nửa cầu nguyện cho đến hết đêm. Muối trong cả 4 chén đều đã đen hết.

Tôi nhìn cái đồng hồ. Đã 7 giờ 30 sáng. Tôi cẩn thận mở cửa. Bà và K-san đứng bên ngoài đang chờ tôi. Khi bà nhìn mặt tôi, bà đã bật khóc.

"Bà mừng là cháu vẫn còn sống" - bà nói.

Tôi đi xuống cầu thang và ngạc nhiên khi thấy bố mẹ tôi đang ngồi trong bếp. Ông tôi đến và bảo

Chúng tôi đi ra cửa chính và có một chiếc xe van màu đen lớn đang đợi lăn bánh. Vài người trong làng đứng quanh đó, chỉ vào tôi và thầm thì "Cậu bé đó đấy."

Cái xe van đó có 9 chỗ, họ đặt tôi ngay giữa, 8 người đàn ông quây quanh bên cạnh. Bà K-san ngồi ở ghế lái xe.

Người bên trái tôi, nhìn tôi và bảo rằng

"Cháu đang gặp phải rắc rối. Chú biết cháu hẳn rất lo. Chỉ cần giữ đầu óc bình tĩnh và nhắm mắt lại. Chúng ta không thể nhìn thấy, nhưng cháu thì có thể. Đừng mở mắt cho đến khi chúng ta rời khỏi đây an toàn."

Ông tôi lái xe phía trước, xe bố tôi đi theo sau. Khi tất cả đã sẵn sàng, đoàn xe nhỏ của chúng tôi bắt đầu lăn bánh. Chúng tôi đi khá chậm, khoảng cỡ 20km/h, có khi chậm hơn. Một lát sau, K-san nói "Đây là nơi chúng ta gặp khó khăn." và bắt đầu thầm khẩn cầu dưới hơi thở ấy.

Đó là lúc tôi nghe thấy giọng nói ấy.

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Tôi nắm lấy mảnh giấy da mà bà K-san bỏ vào tay tôi. Tôi cúi đầu, nhưng tôi lại nhìn ra bên ngoài. Tôi nhìn thấy một chiếc váy trắng lay bay trong gió. Nó chạy theo cái xe van. Đó là Hachishakusama. Nó ở bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn bắt kịp với chúng tôi.

Sau đó, đột nhiên nó cúi xuống, nhìn vào chiếc x

Người đàn ông bên cạnh tôi hét lên: "NHẮM MẮT LẠI!!"

Tôi nhắm mắt ngay lại càng chặt càng tốt và siết mảnh giấy da thật chặt. Sau đó, tiếng gõ gõ bắt đầu... "Tap, Tap, Tap, Tap, Tap…"

Giọng nói mỗi lúc một to:

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

Tiếng gõ vào cửa sổ xung quanh chúng tôi. Tất cả những người đi chung trên xe đều giật mình và căng thẳng, cảm thấy lúng túng. Họ không thể nhìn thấy Cao 8 Feet và cùng chẳng thể nghe thấy giọng của nó, nhưng họ có thể nghe tiếng gõ vào cửa sổ. Bà K-san bắt đầu cầu khẩn, tiếng lớn hơn và lớn hơn nữa cho đến khi giống như hét lên. Trong cái xe van không khí căng thẳng đến mức không chịu nổi.

Một lúc sau, tiếng gõ dứt và giọng nói đó cũng biến mất.

K-san quay lại nhìn chúng tôi và nói, "Tôi nghĩ giờ chúng ta đã an toàn."

Tất cả những người xung quanh tôi đều thở phào nhẹ nhõm. Chiếc xe van tấp vào lề đường và những người đàn ông bước ra ngoài. Họ đưa tôi vào xe của bố tôi. Mẹ tôi ôm giữ tôi thật chặt, nước mắt giàn giụa trên má.

Ông và bố tôi cúi chào những người đàn ông cùng đi trên đường. Bà K-san bước đến cửa sổ và bảo tôi giơ cái mảnh giấy da mà bà ấy đưa cho tôi ra. Khi tôi mở mắt, tôi thấy nó đã đen hết.

"Bà nghĩ giờ con ổn rồi đó." - bà nói. "Nhưng để cho chắc, thì phải cầm cái này một lúc." Bà ấy đưa tôi một mảnh giấy da mới.

Sau đó, chúng tôi đến thẳng sân bay và ông nội thấy chúng tôi trên máy bay an toàn. Khi chúng tôi cất cánh, bố mẹ tôi thở phào. Bố tôi bảo rằng trước kia từng nghe về Cao 8 Feet rồi. Nhiều năm trước, nó đã thích bạn của bố tôi 

Bố tôi bảo rằng nó đã thích những người khác và đã sống để kể về nó. Tất cả bọn họ đã phải rời khỏi Nhật Bản và định cư ở nước ngoài. Họ không bao giờ có thể trở về quê hương.

Nó luôn chọn trẻ con làm nạn nhân. Họ nói rằng bởi vì trẻ con phụ thuộc vào cha mẹ và người thân trong gia đình. Điều này làm chúng dễ dàng bị đánh lừa hơn khi nó thể hiện giống như cha mẹ chúng.

Bố bảo những người đàn ông trong xe là những người có quan hệ máu mủ với tôi, và đó là lý do họ ngồi quanh tôi và tại sao bố tôi và ông nội ngồi ở trước và sau. Tất cả là để lừa Hachishakusama. Phải mất một thời gian để liên lạc với mọi người và tập hợp họ lại, vậy nên tôi phải ở trong phòng cả đêm đó.

Bố còn bảo rằng những những bức tượng nhỏ Jizo (những bức tượng có ý khiến nó bị kẹt) đã bị vỡ và đó là cách nó chạy trốn.
Tôi nổi cả da gà. Tôi vui vì cuối cùng cũng về được tới nhà.

Những chuyện đó đã xãy ra hơn 10 năm trước. Tôi không còn gặp lại ông bà kể từ lúc đó. Tôi như không thể đứng vững ở đất nước này. Sau đấy, vài tuần tôi lại gọi điện và nói chuyện với ông bà qua điện thoại.

Qua nhiều năm tháng, tôi từng cố tự mình thuyết phục rằng đó chỉ là một truyền thuyết, rằng mọi thứ đã xảy ra chỉ là một trò đùa tinh vi. Nhưng đôi lúc, tôi cũng chả chắc chắn.

Cách đây 2 năm, ông tôi đã qua đời. Khi ông ốm, ông không cho tôi lên thăm và để lại những lời chỉ bảo nghiêm khắc, theo ý ông rằng tôi không được dự tang lễ của ông. Quá buồn!

Vài ngày trước bà tôi gọi. Bà nói rằng bà được chẩn đoán bị ung thư. Bà nhớ tôi khủng khiếp mà muốn gặp tôi lần cuối trước khi qua đời.

"Bà chắc không?" Tôi hỏi "Có an toàn chưa ạ?"

"Đã 10 năm rồi mà", bà bảo. "Chuyện đã lâu lắm rồi. Mọi thứ đã lãng quên hết rồi. Cháu lớn rồi. Bà chắc chắn sẽ không có vấ

Chốc lát sau, đầu bên kia điện thoại im lặng. Sau đó tôi nghe thấy một chất giọng nam trầm nói:

“Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…”

 Hachishakusama , ba ke nhat ban, truyen ma

1 1
Viết truyện | Chat Online Report
C biet truyện ma gì thì kể tiếp đi nha
1 0
chết đi cho xong | Chat Online Report
đến đây hết rồi mày có đọc không vậy 
0 1
Thư x Tomioka | Chat Online Report
dài quss lừi đọc ak
0 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

chết đi cho xong
Link | Report
2024-12-14 17:13:21
Chat Online
tập 7 : 
tu hất tay anh của ra lúc đó trạch dương bỗng ngất đi 
tu hét : 
- TRẠCH DƯƠNG CẬU TỈNH LẠI ĐI , TRẠCH DƯƠNG À !!! 
tu liền bế trạch dương đưa trạch dương lên ô tô rồi đi đến bện viện 
bắc sĩ nói : 
- cậu ta không sao đâu chỉ là bị thiếu máu nên cậu ta bị ngất thôi . 
_ còn tiếp _
1 0
Đăng nhập tài khoản để có thể bình luận cho nội dung này!

Đăng ký | Đăng nhập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×