Năm nay cx là năm cuối cấp của Tiểu học r,lại phải thi lên lớp 6 giờ thực sự tôi mới hiểu cảm giác của những anh chị cấp 3.Khi còn đang học thì cãi nhau tại sao bây giờ tôi lại có cảm giác như vậy.Mặc dù nếu tôi và bạn thi vào trường Trưng Vương thì chắc tôi sẽ đc gặp bff nhưng lỡ đâu bạn sẽ ko vào đó c tôi.Nếu như có vào thì phải trải qua một kì nghỉ hè,tôi có rất nhiều kỉ niêm cx các bạn.5a4 ơi tôi yêu các bạn nhiều.Nếu có một ngày rời ra chắc tôi sẽ nhớ các bạn nhiều lắm.Còn mấy tuần nữa thôi chúng ta sẽ thi cuối học kì ll,chắc bây giờ t sẽ ko muốn cãi nhau vs bạn đâu nhỉ?cứ vào giờ kiểm tra ko hiểu bài nào lại hỏi bài nhau nhỉ .Nếu chúng ta thi lên lớp 6,chúng ta sẽ ko đc hỏi bài nhau nữa r.Vậy làm sao tôi có thể vượt qua đây?Lớp chúng mk là một lớp lầy nhất trường nhỉ,các bạn khiến tôi ko muốn rời xa các bạn.Cuối tuần có 2 ngày nghỉ tôi còn nhớ các bạn,thế một kì nghỉ hè dài kia làm sao tôi ko nhớ đc.Mặc dù những ngày nghỉ tôi ko cần phải dậy sớm nhưng sao tôi muốn đến lớp vậy.Tôi muốn hỏi ông trời rằng"Ông trời ơi,sao thời gian trôi nhanh quá vậy".Mỗi khi một học sinh đến lớp muộn là sao đỏ trừ điểm ngay.giờ ra chơi tôi cùng các bạn chơi những trò chơi thật vui,làm sao tôi lại quên đc chứ,chơi ném cầu,chơi cảnh bắt kẻ.giờ lên cấp ll khó mà tôi đc gặp 38 người trong lớp tôi.Tôi mãi yêu 5A4.Tôi yêu thầy cô,yêu những người bạn thân của tôi.Thời học sinh khiến mọi người luôn luôn nhớ và sẽ ko bao giờ quên,tôi sợ đến ngày bế giảng tôi sẽ khóc rất nhiều đấy vì phải rời xa các bạn.Tôi ngồi viết bài này vừa ngồi nghe bài "ngầy ấy bạn và tôi"lòng tôi thấm thía bao nỗi nhớ.tôi và bạn sẽ còn gặp lạị.