KÝ ỨC VỀ NGÀY KHAI TRƯỜNG (Lương Mỹ Hạnh)

92 lượt xem
Ngày khai giảng, đến lớp đầu tiên năm ấy thật bỡ ngỡ với một cô bé đang bước sang tuổi thiếu nữ như tôi. Trường cách nhà 3km,nằm trên lưng chừng đồi,tôi và các bạn đi bộ qua 2 con suối,leo 2 cái dốc là đến trường. Trường là những dãy nhà tranh tre nứa vách đất,nằm cô độc giữa bát ngát núi đồi,nhưng trong ký ức của tôi đó là mái
trường đẹp nhất.

Đón chúng tôi là các thầy,ở dưới xuôi lên(hà nội,thái bình ,nam định,ninh bình...vv..)
Các thầy đa phần còn trẻ chưa lập gia đình,mỗi thầy một vẻ,có thầy nom như những ông đồ ngày xưa,nhìn rất nghiêm khắc,thầy đi guốc gỗ xoan do thầy tự đẽo lấy,có thầy để tóc chấm vai nom rất nghệ sĩ,có thầy phong cách quân đội ,nhanh nhẹn gọn gàng và mạnh mẽ. Lớp 10 lúc đó chỉ có 2 lớp,đa phần là các bạn dân tộc thái con em cán bộ chỉ lác đác 5 đến 7 người ngày đó khó khăn chung,chỉ có một đến 2 bộ quần áo tạm được để đi học.
vất vả thiếu thốn đủ thứ ,từ đường giao thông,cơ sở vật chất và sự đãi ngộ..vv.. nhưng đến giờ mình biết, tư tưởng mới là cản trở lớn nhất,vì đa phần các thầy ngày đó là những sinh viên xuất sắc của các trường sư phạm,còn rất trẻ với bao hoài bão ước mơ,nhưng khi đi nghĩa vụ lên tây bắc 5 năm ,làm nhiệm vụ trên mặt trận giáo dục,mở mang kiến thức...trước thực tế nghiệt ngã,khó khăn nơi thâm sơn cùng cốc, đã có thầy muốn bỏ cuộc. MH vẫn nhớ mãi 4 câu thơ của một thầy giáo dạy lý.

"Đến tây bắc,đến với Mường La
Anh chỉ thấy nơi đây heo hút
Đá toát lạnh đồi cằn rát bỏng
Những đêm trường thảng thốt tiếng quạ kêu."
Ngày đó để về đến Hà Nôi phải mất 3 ngày, giờ chỉ 8 tiếng,nay mai có đường cao tốc thời gian còn rút ngắn hơn nữa, những khu rừng,những đồi hoang đã hóa thành phố,những ngôi trường thpt đã khang trang tiện nghi không kém dưới xuôi là bao
( mặc dù vùng sâu vẫn còn nhiều nơi khó khăn lắm)
Riêng khối 10 của 2 trường thpt cũng phải mấy chục lớp. Học trò của các thầy đã thành ông này,bà nọ giữ các chức vụ cao nhất của địa phương,nhưng cũng có những người chỉ ở nhà làm nông. Hôm nay ngày khai giảng nhớ đến ngày xưa mà rưng rưng nước mắt, phần lớn các thầy cô xong nghĩa vụ đã chuyển về xuôi,nhưng những tri thức mà các thầy,các cô đóng góp cho vùng quê nghèo Tây bắc mãi lan tỏa,tình cảm thầy trò mãi còn thắm thiết, như có thầy đã nói.(TB là quê hương thứ hai của tôi), có thời gian rảnh là các thầy lại muốn về lại miền quê nghèo nhưng ấm áp tình người,ôn lại kỷ niệm thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của mình!
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo