Khu rừng (Đào Xuân Mai)

52 lượt xem

Sâu trong thâm tâm ta ai cũng sẽ có nhiều hay ít nhất là một ước mơ. Ước mơ là những thứ gì đó thật lớn lao,là những thứ khiến cho chúng ta cố gắng để hoàn thành nó. Trong tâm ai cũng có những ước mơ, những khát vọng hay thậm chí là những mục tiêu mình đề ra để hoàn thành.Ước mơ là những điều bay cao , bay xa, cho chúng ta nghĩ về những gì mình muốn thực hiện trong tuơng lai, những ước mơ hoài bão.Tôi cũng vậy, tôi cũng có một ước mơ riêng của mình.À ,quên giới thiệu, tôi là sóc một con vật sống trong một khu rừng rậm rạp với rất nhiều cây cối, nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ thôi còn bây giờ thì những thứ trong khu rừng đã thay đổi khá nhiều. Mọi người muốn biết chuyện gì sảy ra không? Hãy theo tôi.

Vào khoảng 2 năm trước thì khu rừng rất xang tươi mà rậm rạp, có rất nhiều loài vật sinh sống chung với nhau như một gia đình,một tập thể rất đoàn kết. Có bác cú thông thái -trưởng làng, anh hổ,chị cáo, anh báo, anh voi, chị hươu, chị nai...Tôi đã coi đó là một đại gia đình,những gì quan trọng nhất với tôi. Tôi nghĩ tôi là người có nhiều anh chị em nhất trên thế giới chăng? Chúng tôi rất yêu thương nhau, chúng tôi đã rất đoàn kết để có một đại gia đình vững chắc như vậy. Chắc có lẽ người yêu thương và hay chơi với tôi nhất có lẽ là chị hươu, một người chị hay cũng như là một mẹ của tôi. Là một người chị vì chị luôn giúp đỡ tôi rất nhiều, là một người mẹ vì chị rất thương tôi như con chị vậy, chị lo cho tôi chừng chút một, chị là một người rất quan trọng trong cuộc đời của tôi.

Chuyện sẽ rất êm đềm cho đến một ngày, tôi đang đi dạo thì thấy chị hươu đang nằm trên một vũng máu và bên cạnh là chị là chị nai đang hoảng sợ, tôi hoảng lắm chạy lại và hỏi chị nai xem chuyện gì đã sảy ra với chị của tôi. Tôi hỏi:

-Chị nai ơi chuyện gì đã sảy ra với chị của em vậy?

-Trong lúc đi dạo thì nai đã bị 2 tên thợ săn bắn trúng chân, lúc ấy chị đang đi tìm thứ gì đó để ăn vì cả hai bọn chị đang đói, trong lúc đang đi kiếm thức ăn thì chị nghe thấy một tiếng kêu rất to rồi chị chạy lại và thấy nai đang đau đớn vì vết mũi tên, lúc ấy chi cũng sợ lắm không làm gì được . Còn 2 người thợ săn kia sau khi thấy chị chạy lại thì đã chuồn đi đâu rồi.-Chị nai kể

-Ôi! Con người thật là độc ác, em sẽ trả thù cho chị em.-Tôi nói.

-Chị tin em sẽ làm được-Chị nai nói.

Từ đó tôi rất căm thì con người. Họ còn làm những điều quá đáng hơn nữa như : họ đã chặt phá rừng, rừng là ngôi nhà duy nhất của tôi mà họ lại làm như vậy, họ đã săn bắn và bắt những anh chị em của tôi, khiến cho tôi khong bao giờ được gặp lại họ nữa, họ đã đốt rừng và đó là thứ mà tôi nghĩ đó là điều điên rồ nhất họ có thể làm.Sau những biến cố đó, tôi đã rất suy sụp và càng lúc càng căm thù con người hơn. Lúc đầu tôi còn nghĩ con người họ sẽ rất yêu thương những loài động vật như chúng tôi. Nhưng tôi đã sai hoàn toàn , họ không những không yêu thương mà họ còn săn bắn và đốt đi ngôi nhà duy nhất của chúng tôi. Sau lần họ đã làm tổn thương tôi vì đã làm tôi mất đi người thân của mình, và lần này họ đã làm cho tôi thêm hận thù họ hơn rất nhiều. Một hôm tôi đã kêu gọi từng người mà tôi quen trong cánh rừng này. Ngày đầu tiên tôi chỉ gọi được năm người:

-Chị nai ơi chị có thể tham gia cùng em vào việc chống lại con người chặt phá hay đốt ngôi nhà chung của chúng ta được không?-Tôi nói.

-Ồ ! Chuyện này thì tất nhiên rồi chị đang muốn trả thù cho những người đã làm hại đến người bạn thân nhất của chị.- Chị nai nói.

Tôi nghĩ:" vậy là mình đã rủ được 1 người rồi chị nai rất nhanh nhẹn và nhạy bén”

Người thứ hai tôi rủ đó là anh hổ, người dung mãnh nhất nhà.

-Anh hổ ơi!-tôi gọi.

-chuyện gì vậy nhóc?-anh trả lời.

-Anh có muốn tham gia nhóm của bọn em không? Bọn em đang định tổ chức một nhóm chống lại những con người xấu xa.-Tôi nói.

-Tất nhiên rồi! Đám con người xấu xa ấy đã làm cho anh không thể thấy được nụ cười của em gái anh nữa.-Anh hổ nói với vẻ buồn bã

Cuối cùng cũng rủ được anh hổ một người anh rất hùng dũng oai phong lại còn rất mạnh .

Người thứ ba tôi muốn rủ là anh báo nhưng tôi không biết anh có đồng í không vì anh là một người khá là trầm tính.

-Anh báo ơi! Anh có nhà không! Mở của cho cho em đi em bảo cái này với. - Tôi nói.

- Chú làm gì mà la lối om sòm lên vậy?- anh báo nói.

-Nếu là thường ngày thì tôi đã bị anh rượt xung quanh sân nhà anh í rồi. Tôi thấy lạ nên bèn hỏi:

-Anh bị làm sao vậy? Sao trông anh có vẻ mệt vậy? Trông anh có vẻ buồn.

-Anh bị con người làm cho anh không thể nhìn thấy mẹ anh một lần nào nữa. - anh vừa nói vừa khóc.

-Thôi ! Anh đừng buồn! Anh còn mọi người trong rừng mà! Chúng ta là một gia đình mà đúng không? Nên anh đừng buồn , anh còn có bọn em còn anh hổ, còn cụ cú mà. - tôi nói.

- À! Anh có muốn tham gia với bọn em vào nhóm chống lại những con người độc ác kia không? Nếu anh muốn chúng ta có thể là một nhóm để trống lại con người và để bảo vệ khu rừng này , bảo vệ mọi người cùng với bọn em. - Tôi nói.

- Được thôi! Đây là lần đầu tiên chú em khiến anh vui vẻ đấy!

Vậy là tôi đã có thể rủ được anh báo rồi, giờ tôi chỉ cần thêm 2 người nữa thôi là đủ rồi.

Người tiếp theo là anh voi, một người rất đô con , tôi nhất định phải rủ được anh vì nếu có anh thì đội hình của tôi sẽ rất mạnh.

-Anh voi ơi! Anh có nhà không vậy. - Tôi gọi anh.

- Ơi! Anh đây ! Có chuyện gì mà gọi anh to vậy?-Anh nói.

Anh voi là một người rất hiền lành và anh cũng hay chơi với tôi lắm nên tôi rất quý anh.

- Anh có muốn tham gia nhóm của em không? Đó là nơi mà chúng ta sẽ tụ họp lại để chống lại những người chặt phá và đốt rừng. - tôi nói.

- Tất nhiên rồi, việc gì chứ việc đó thì anh sẵn sàng. Để có thể bảo vệ rừng nên anh có thể làm tất cả.- anh nói.

Vậy là tôi đã có thể mời được anh voi tham gia nhóm của chúng tôi rồi.

Người cuối cùng trong nhóm của tôi là cụ cú thông thái.

- cụ ơi! Cụ mở cửa cho con với ạ! Con có chuyện muốn hỏi cụ ạ.- tôi nói.

- cụ đây , có chuyện gì mà cháy hối vậy sóc?- cụ nói.

-cháu muốn cụ tham gia nhóm của chúng cháu có được không cụ?-tôi nói.

-nhóm gì vậy cháu?-cụ hỏi.

-nhóm bọn cháu là nhóm chống lại những người chặt phá cây rừng cụ ạ, bọn cháu căm thù con người vì họ đã cướp đi những người thân của bọn cháu.-tôi nói.

Sau đó e kể cho cụ nghe đầu đuôi sự việc.

Nghe xong cụ bảo:

-Các cháu không nên như vậy, nếu làm như vậy thì cả hai bên đều không có bất kì một điều gì tốt đẹp cả. Thay vì đi đánh nhau thì các cháu hãy thoả thuận và yêu cầu với họ nếu họ hiểu thì cả hai bên đều có lợi. Các cháu hãy ra điều kiện là nếu chặt cây xong phải trồng lại cây con để cho trái đất bao giờ cũng xanh tươi.

Nghe cụ nói vậy tôi cũng thấy có lỗi, nếu chúng tôi làm vậy thì những người bị chúng tôi đánh cũng sẽ bị thương tích nên nếu như vậy thì người nhà của họ cũng sẽ rất đau buồn.

Tôi về và thuật lại mọi thứ cụ cú nói với tôi cho mọi người nghe . Ai nghe xong cũng gật đầu đồng ý với cụ.

Từ đó chúng tôi đã thoả thuận với con người và họ cũng đồng ý không chặt phá cây bừa bãi với săn bắt thú trái phép nữa. Từ lúc đó trở đi thì họ cũng đã trồng thêm nhiều cây xanh hơn. Khu rừng không những không bị phá huỷ mà còn được trồng thêm nhiều cây xanh hơn nữa.

Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!

Giải bài tập Flashcard Trò chơi Đố vui Khảo sát Trắc nghiệm Hình/chữ Quà tặng Hỏi đáp Giải bài tập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×