Tiếng gọi (Quang Nguyễn)

68 lượt xem

Tôi không biết, trong nghìn con mắt khuya
Có nỗi buồn, thoi thói trẻ với già
Những bông hoa mùi hương sẻ chia
Âu yếm, ca tụng triền sống yêu đương
Tôi thấy mình qua tranh quê hương
Bàn tay chạm núi, bóng rừng Mẹ đứng
Tóc rẽ sóng, hơi thở heo mây
Mùi thơ ấu gieo gặt tháng ngày
Tôi không biết, trong nghìn nỗi nhớ ấy
Có đỗ xuống dòng, thành biển khơi
Nếu thật vậy. Tôi là con tàu nhỏ
Giữa lòng đại dương, ngửa mặt nhìn trời
Căng buồm lên, và hãy đưa Tôi về
Trôi vào lòng Mẹ, neo bến đỗ
Trường ca, lời ru, nghe như sóng vỗ
Như nhịp tim đập, quyện tiếng quê
Tôi không biết, những nụ cười như hoa
Nhón gót dậy điểm bình minh lên mặt
Cây xanh rì, bốn bề rất mới
Ngày tất bật, êm đềm tiếng chim ca
Tôi nghe, quê hương đang thở
Mùi lạnh của sương, mùi ấm nỗi nhớ
Nhìn chung quanh ôi lạ lẫm xứ người
Những giọng nói và những tiếng cười
Hình như ở đây, quê hương gọi.
 
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo