Hoài tưởng (Phạm Công Thiện)

76 lượt xem
 Gió đông bắc thổi
Luồng gió được tôi yêu thương nhất trong các luồng gió
vì nó hứa hẹn thần trí nẩy lửa
Và chuyến hải hành tốt đẹp cho những thuỷ thủ
Thôi, bây giờ hãy lên đường và đón chào
Dòng sông Garonne kiều diễm
Và những khu vườn ở Bordeaux
Mà nơi đó trên bờ sông dốc lệch
Lối đi tuột xuống, nơi đó con suối nhỏ
Chảy đổ rớt sâu vào dòng sông, nhưng ở trên kia
Một cặp giai ngẫu quí phái
Những cây sồi và những cây bạch dương bạc
trắng, đang đứng nhìn ngó xa vời
Vẫn còn tơ tưởng dịu dàng trong tôi và còn thấy lại bao nhiêu
Những chóp cây rộng lớn của rừng cây du
Nghiêng cúi trên nhà máy xay lúa
Nhưng trong sân vườn có một cây sung mọc lên
Mà nơi đó vào những ngày lễ
Những người đàn bà da nâu rám nắng rảo bước
Trên mặt đất mềm mượt như tơ lục,
Vào thời tiết tháng ba
Khi ngày và đêm đều dài bằng nhau
Khi trên con đường nhỏ chậm rãi thong dong
Nặng trĩu những hoàng mộng
Lướt nhẹ ngọn gió hiu hiu ru ngủ
Thôi, hãy trao cho tôi
Một chén rượu thơm ngát
Tràn trề ánh sáng đen sẫm
Để tôi được an nghỉ và rồi
Được ngủ ngon lành dưới bóng mát râm
Không nên
Là không hồn trống vắng
Những suy tưởng tử sinh. Tuy nhiên cũng nên
Nói chuyện thì thầm với nhau và nói lên
Những gì trái tim muốn nói, nên nghe nhiều
điều kể lể về những ngày yêu đương.
Và về những sự nghiệp đã thành tựu.
Nhưng những bạn thân của tôi bây giờ ở đâu? Bạn Bellarmin
Với kẻ đồng hành của anh ấy? Nhiều người
Lưỡng lự rụt rè lên đường trở về suối nguồn;
Thực thế, niềm sung mãn tràn trề bắt đầu ở
Trong biển cả – Họ, những kẻ ấy,
Giống như những hoạ sĩ phối hợp
Sắc đẹp của mặt đất và không tránh né rẻ rúng
Chiến tranh vẫy cánh và sống trọn
Cả năm dài cô độc, dưới cột buồm không lá, nơi chốn mà đêm tối không bị xuyên chiếu rực ngời
Bởi những ngày lễ lớn của thị trấn
Bởi nhạc vũ nhảy múa của dân cư địa phương.
Thôi, bây giờ quay mặt hướng về dân đất Ấn Độ
Họ đã lên đường
Nơi đó, nơi mà đỉnh chóp lộng gió
Nơi những đồi núi trồng nho mà từ đó
Sông Dordogne chảy xuống,
Cùng với dòng sông Garonne xinh đẹp rạng rỡ
Và cùng nhau dòng nước chảy tuôn ra xa khơi, thênh thang như biển cả
Nhưng biển cả cưu mang chấp nhận và ban bố cho trí nhớ, và
Tình yêu, cũng thế, vẫn còn đôi mắt nhìn ngắm trừng trừng,
Song, chỉ có những thi nhân mới phôi dựng lại những gì còn tồn tại… 
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!

Giải bài tập Flashcard Trò chơi Đố vui Khảo sát Trắc nghiệm Hình/chữ Quà tặng Hỏi đáp Giải bài tập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×