Ngồi khóc trên cây - Chương 15 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tôi nhìn những bóng nắng run rẩy trên trên sách vừa học cách tưởng tượng, một điều không đơn giản khi câu chuyện về Asterix đã in sâu trong tâm trí tôi như những luống cày trên cánh đồng ký ức.
Ngồi khóc trên cây - Chương 14 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Sáng hôm sau, cô Út Huệ đãi tôi món xôi đậu xanh chấm muối mè ngon đến điếc lưỡi. Ăn xong, tôi cầm ly nước ngồi trước hiên lười nhác nhìn ra
Ngồi khóc trên cây - Chương 13 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tối đó, tôi không qua nhà con Rùa chơi như dự định. Vừa ăn cơm xong, trời đổ mưa ríu rít. Ngồi trong nhà nhìn ra, thấy mưa dày như vải mùng. Những hạt nước to rơi xuống sân bắn ngược trở lên tung tóe, tưởng như ông trời đang vãi thóc.
Ngồi khóc trên cây - Chương 12 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
bạn xấu: - Sao anh lại chơi với con Rùa? Đang bực mình, tôi hừ mũi hỏi lại: - Sao tao lại không thể chơi với con Rùa?
Ngồi khóc trên cây - Chương 11 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Hôm đó, khi về tới nhà con Rùa bất ngờ rút từ trong vạt áo ra một cuốn truyện tranh khoe tôi. Đi với nó cả buổi, tôi không phát hiện nó giắt theo cuốn truyện trong người.
Ngồi khóc trên cây - Chương 10 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Em làm ngôi nhà này lâu chưa? - Lâu rồi anh. Con Rùa đáp, rồi nó khoe: - Em có vài ngôi nhà như thế này rải rác từ đây đến trong rừng.
Ngồi khóc trên cây - Chương 9 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Chiều đó, con Rùa rủ tôi đi chơi. - Đi ra đầm sen hở em? - Tôi tỏ vẻ hiểu biết. - Không. Đi đầm sen em chỉ thích đi vào buổi trưa.
Ngồi khóc trên cây - Chương 8 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Nghỉ học tới bốn năm là một điều kinh khủng với trẻ con. Một đứa lớn xác, lẽ ra học lớp chín lại ngồi chung với lũ nhóc tì, thế nào cũng bị bạn bè trêu chọc. Thế nhưng chuyện học trễ có vẻ chẳng phải là một gánh nặng đối với con Rùa
Ngồi khóc trên cây - Chương 7 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Ăn trưa nhà cô Út Huệ xong, tôi leo lên phản nằm nghe gió mơn man da thịt. Nhà cô Út Huệ cửa nẻo thông thốc, gió tha hồ ra vào chơi đùa chạy nhảy trên người tôi khiến tôi bị giấc ngủ cuốn trôi lúc nào không hay.
Ngồi khóc trên cây - Chương 6 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Hôm đó, tôi đi theo con Rùa lên nhà nó chơi. Nhà nó bên kia sông, cạnh nhà cô Út Huệ. Tôi bảo tôi đi thăm cô Út, sẵn dịp ghé nhà nó cho biết. Nghe tôi khoe tôi hồi bé tôi là học trò của ông nội nó, con Rùa có vẻ thích thú lắm.
Ngồi khóc trên cây - Chương 5 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Hồi trưa tôi định kể với thằng Thục chuyện con Rùa nấp ngoài hè rình tôi nhưng khi Thục rủ tôi qua nhà thằng Hợi, bỗng dưng tôi quên bẵng mất chuyện đó.
Ngồi khóc trên cây - Chương 4 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Nhà thằng Hợi là tiệm tạp hóa. Tiệm tạp hóa đối với bọn trẻ con là một kho báu vô giá. Kho báu đó chứa đủ thứ trên đời: nước mắm, xì dầu, rượu, những quả trứng, vòng đeo tay, kẹp tóc
Ngồi khóc trên cây - Chương 3 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Chợ Kế Xuyên đã vãn khi tôi đến, nhưng hàng quán dọc hai bên chợ vẫn ồn ào, tấp nập người vào ra. Thục hấp tấp nhảy xuống đất khi tôi trờ tới trước một quán ăn: - Anh đứng ngoài này, để em vào!
Ngồi khóc trên cây - Chương 2 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Tôi nhìn ra sông nắng và bất giác mỉm cười. Câu chuyện xưa khiến tôi tự nhiên thấy lòng nao nao khó tả. - Anh Đông ơi! Tiếng thằng Thục con chú Thảo vọng lại từ xa, phía sau tôi
Ngồi khóc trên cây - Chương 1 (Nguyễn nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
“Nồng nàn lên với Cốc rượu trên tay Xanh xanh lên với Trời cao ngàn ngày
Còn chút gì để nhớ - Chương 31 (hết) (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Cơ hồ đã chục năm trôi qua kể từ ngày Trâm mất. Những ngày, những tháng, những năm lặng lẽ và lạnh lùng lướt qua những cuộc đời, những số phận. Tôi bây giờ đã trên ba mươi tuổi và từ lâu đã chuyển về dạy học ở thành phố. Ngày ngày tôi vẫn đạp xe đến trường trên chiếc xe đạp thời còn đi học.
Còn chút gì để nhớ - Chương 30 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Ngày tôi về lại thành phố, Trâm đã mất hơn một năm. Trước khi nhập ngũ, Trâm có viết thư cho tôi một lá thư nhờ Lan Anh chuyển. Nhưng lúc đó tôi đã chuyển sang trường mới, thư không có người nhận nên bị trả lại .
Còn chút gì để nhớ - Chương 29 (Nguyễn nhật Ánh) (Nguyễn nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Công việc dạy học mới mẻ và vất vả cũng giứp tôi nguôi ngoai phần nào đau khổ. Chỗ tôi dạy là một vùng quê hẻo lánh, trường lớp lụp xụp, học trò thì lôi thôi lếch thếch. Thầy và trò không chỉ dạy học mà còn xúm nhau lợp nhà, đắp vách, san nền, đóng bàn đóng ghế. Khi rảnh, học trò còn dắt thầy đi câu cá, đào khoai
Còn chút gì để nhớ - Chương 28 (Nguyễn nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Ngày ra trường, tôi tình nguyện nhận nhiệm sở ở một tỉnh miền Tây xa lắc xa lơ . Tôi muốn đi thật xa thành phố, thật xa Quỳnh, xa hẳn những kỷ niệm của một thời yêu đương thơ mộng.
Còn chút gì để nhớ - Chương 27 (Nguyễn Nhật Ánh) (Văn học trong nước) Sưu tầm
Gia đình dì tôi và gia đình bác Tám không ai biết tôi đi đạp xích-lô . Tôi giấu biến. Nếu biết, tất dì dượng tôi sẽ cản. Chiều nào chạy xe, tôi đi bộ ra Ngã Bảy, nhận bàn giao xe từ người chạy xe ban ngày . Buổi tối, sau khi trả xe, tôi lại thả bộ về nhà. Dì tôi hỏi, tôi bảo là đi dạy kèm.
|