Tôi không phải cô gái người Hà Nội, nhưng từ thủa bé còn trên ghế nhà trường tôi đã giành cho Hà Nội một tình cảm rất đặc biệt, ngày đó tôi cảm nhận về Hà Nội đó là một nơi vô cùng đẹp. Trong tâm trí của một đứa học sinh cấp 1 như tôi thì Hà Nội là cái gì đó xa vời quá, là cầu Thê Húc màu đỏ rực trong bài học về Hồ Gươm, là Lăng Bác Hồ thiêng liêng trong những lời kể của cô giáo, là Quốc Tử Giám xuất hiện trên những trang sách,…Trong những thước phim và trang sách thì Hà Nội mà tôi biết đẹp vô cùng và dường như tôi đã phải lòng nơi này qua những địa danh nổi tiếng và những câu thơ của các nhà thi sĩ tài ba.Cầu Thê Húc gắn liền với nhiều lịch sử Việt NamLăng chủ tịch Hồ Chí MinhCũng lâu lắm rồi nhỉ, Hà Nội mới có những ngày nắng gắt như này, những ngày đầu mùa Hạ sẽ khiến người ta nhớ da diết mùa xuân đã qua và mong chờ mùa Thu tới, đem theo tiết trời mát vẻ và không khí dễ chịu đến. Hà Nội là nơi thể hiện rõ nhất 4 mùa trong một năm, mỗi mùa đều có nét đẹp riêng của nó, đối với cá nhân tôi thì mùa Thu của Hà Nội là khoảng thời gian tôi thích nhất. Không lạnh như mùa Đông, Nắng như mùa Hạ cũng không có những cơn mưa phùn như mùa Xuân. Mùa Thu mang trong mình vẻ đẹp nhẹ nhàng, không khí se lạnh, tôi thích cái cảm giác đi dưới tán cây lá vàng ở con đường Phan Đình Phùng và ngửi mùi hoa sữa ở đường Nguyễn Chí Thanh trong cái thời tiết se lạnh làm lòng người xao xuyến. Tôi gọi mùa Thu Hà Nội là “thời gian để yêu“