Trong cuộc sống của mỗi người, ai cũng đều phải trải qua những khó khăn , những cản trở , phải học hỏi nhiều điều thì mới trưởng thành được..và em cũng thế, em học hỏi từ các bạn từ các thầy cô ba mẹ và những người xung quanh những cái tốt, cái đáng học. Hôm nay em xin kể cho mọi người nghe một câu chuyện khiến em nhớ mãi và câu chuyện đó giúp em học hỏi được nhiều điều và sống tốt đẹp hơn Chuyện xảy ra khi em còn học lớp 3, cái tuổi nghịch ngợm, quậy phá, ham chơi và ko quan tâm gì đến việc học. Những năm tháng đó thành tích học tập của em rất kém, thường bị mời phụ huynh, cô chủ nhiệm bàn bạc vs ba mẹ em và quyết định cho lớp trưởng lớp em dạy kèm và ngồi chung với em. Em rất ghét bạn ấy, bởi vì bạn ấy lúc nào cũng trầm ngâm, quần áo lúc nào cũng dơ và bẩn , em ko thích ngồi kế bạn ấy chút nào... Sáng thứ 2, ngày đầu tiên của tuần em đi trễ, đáng lí ra cô không biết điều đó nhưng bạn lớp trưởng lại báo cáo cho cô biết khiến em bị mắng. Em ôm lòng uất ức mà ngồi học hết ngày hôm đó. Ra về, em thấy bạn lớp trưởng lén lén lút lút đi đâu đó, em tò mò liền đi theo bạn ấy, đến ngõ hẽm bạn ấy bắt đầu đi nhanh hơn em xém chút là mất dấu bạn ấy. Tới 1 căn nhà nhỏ, bạn ấy đứng ở ngoài 1 hồi lâu em thấy hình như bạn đang khóc, nhưng sau đó bạn ấy liền lấy tay lau đi nước mắt nở một nụ cười rồi tiến vào bên trong căn nhà. Em đứng ở ngoài nghe thấy từ trong nhà vọng ra tiếng của một người già khoảng 70 tuổi, em cố lại gần thì mới biết được bà ấy là bà nội của bạn lớp trưởng. Nhà bạn ấy nghèo không có tuền mua quần áo, nên mỗi năm bạn ấy phải mặc lại quần áo cũ. Em thẫn thờ một hồi lâu, em cảm thấy có j đó cay cay trong khoé mắt em, chưa kịp định thần thì em nghe giọng người nào đó gọi tên em, em ngước lên nhìn thì mới biết là bạn lớp trưởng.....