Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh mang vẻ đẹp trong sáng, đằm thắm của những kỉ niệm về tuổi thơ về tình bà cháu. Bài thơ được viết theo thể 5 tiếng, kết hợp giữa tự sự và miêu tả, trữ tình, sử dụng nhiều điệp từ, điệp ngữ (nghe, tiếng gà trưa) nhấn mạnh cảm giác xao động khi nghe thấy tiếng gà gáu giữa buổi trưa đang hành quân. Điệp ngữ tiếng gà trưa được lặp lại ba lần: âm thanh như vang vọng, lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí của cháu. Tiếng gà trưa là âm thanh gọi về những kỉ niệm, những cảm xúc thiêng liêng và nơi chốn bình yên cho tâm hồn con người; là âm thanh của tình cảm tuổi thơ êm đềm, hạnh phúc mở ra thế giới xúc cảm trong lòng nhân vật trữ tình. Ngoài ra, tác giả còn sử dụng hình thức ẩn dụ chuyển đổi cảm giác, sử dụng những hình ảnh bình dị, chân thực mà giàu sức gợi. Nghệ thuật phối sắc của Xuân Quỳnh rất thần tình. Một gam màu sáng tươi mát dịu của bức tranh gà: có màu hồng của trứng gà trong ổ rơm, có “đốm trắng” của con gà mái mơ hoa, có “đốm trắng” của con gà mái mơ hoa, có “lông ông như màu nắng” của con gà mái vàng. Cái hay của thơ Xuân Quỳnh có lúc là những chi tiết nghệ thuật, tuy rất bình dị mà sống động nên thơ. Đó là cái “ổ rơm hồng những trứng”, là hình ảnh “tay bà khum soi trứng”, là tiếng sột soạt của quần áo mới… Bài thơ đã gợi lại vẻ đẹp trong sáng, đằm thắm của những kỉ niệm về tuổi thơ về tình bà cháu qua những chi tiết thật bình thường, giản dị, không có gì đặc biệt, mà vẫn xúc động bởi sự chân thành.