Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
“Nếu một người không biết ơn những gì anh ta đang có thì anh ta cũng sẽ không có một cơ hội để được biết ơn những gì sẽ nhận được” (Frank A.Clark). Cho đến bây giờ, khi đã trở thành học sinh lớp 6, tôi vẫn không thể nào quên được kỉ niệm về buổi đi thi Học sinh giỏi năm lớp 5 - một kỉ niệm giúp tôi nhận ra bài học về lòng biết ơn đối với bố mẹ, những người đã sinh thành ra mình và luôn luôn yêu thương mình vô điều kiện.
Câu chuyện xảy ra vào năm lớp 5, năm học cuối cấp 1 của tôi. Tôi tham gia đội tuyển Học sinh giỏi Văn của thành phố và được chọn đi thi Học sinh giỏi tỉnh. Kì thi nhiều khó khăn, thử thách khiến tôi dồn toàn tâm toàn sức vào việc học, đọc sách, luyện viết, nhiều khi đến quên cả ăn, ngủ. Bố mẹ rất lo lắng và chăm sóc tôi từng chút một. Nhưng đến ngày thi, vốn bản tính ương bướng, muốn chứng tỏ “bản lĩnh cứng cỏi” của mình cũng như không muốn bố mẹ phải lo lắng, tôi đã nói với bố mẹ: “Hôm nay con tự đạp xe đi thi. Bố mẹ không cần chở con đi, cũng không được đi theo con đâu đấy!”. Mặc dù không muốn nhưng để tôi yên tâm, bố mẹ đành gật đầu đồng ý. Tôi đạp xe đến trường thi với sự tự tin và quyết tâm đạt kết quả thật cao. Còn 10 phút nữa là đến giờ vào phòng thi, tôi mở cặp thì hoảng hốt nhận ra, tôi đã quên thẻ dự thi ở nhà và trong cặp cũng chỉ có duy nhất một cái bút máy mực tím.
“Làm thế nào bây giờ? Điện thoại thì không có để gọi về báo cho bố mẹ, mà để xe đạp về nhà thì mất ít nhất 20 phút cả đi lẫn về”. Tôi cuống cả lên và suýt bật khóc. Không còn cách nào khác, tôi lấy xe dắt vội ra cổng để quay về nhà.
Ra đến cổng, tôi sững người khi thấy bố mẹ đang dựng xe ở cổng trường, mắt nhìn vào trong đầy lo lắng. Hóa ra, bố mẹ đã âm thầm đạp xe đi theo tôi từ lúc nào mà tôi không biết. Bố lấy thẻ dự thi đưa cho tôi, còn mẹ dúi vào tay tôi hai chiếc bút máy mới màu mực tím. Thấy tôi suýt òa khóc, mẹ dịu dàng ôm tôi, xoa đầu tôi và nói: “Con vào nhanh đi không muộn giờ. Cố gắng làm bài tốt con nhé!”. Tôi chỉ kịp đáp: “Vâng ạ!”, rồi nhanh chóng dắt xe vào chỗ gửi và chạy vào phòng thi.
Kì thi Học sinh giỏi lớp 5 toàn tỉnh năm đó, tôi được giải Nhì. Khi biết kết quả, tôi sung sướng về nhà thật nhanh và khoe với bố mẹ. Bố mẹ cũng không giấu được niềm hạnh phúc trên gương mặt tỏa rạng nét cười. Tôi bẽn lẽn ôm lấy bố mẹ và nói: “Con xin lỗi vì hôm đi thi đã làm bố mẹ buồn. May mà bố mẹ vẫn đi theo con. Kết quả này là quà tặng của con dành cho bố mẹ”. Nhìn thấy nụ cười ấm áp trên môi bố và giọt nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt mẹ, lòng tôi dịu lại và thấy thật bình yên!
Với tôi, bố mẹ là những người cao quý, vĩ đại nhất, không phải bởi họ đã làm những điều lớn lao, mà họ vĩ đại từ chính những điều giản dị, những hi sinh lặng lẽ và tình yêu vô hạn cho tôi. Mỗi khi nhớ đến kỉ niệm xưa, lòng tôi lại rưng rưng xúc động. Tôi thầm hứa với lòng mình sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc và không quên đền đáp công ơn trời bể của cha mẹ.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |