Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
a. Trong đoạn thơ trên, tác giả sử dụng biện pháp tu từ là liên tưởng, khi tác giả miêu tả giấy đỏ buồn không thắm và mực đọng trong nghiên sầu. Biện pháp này giúp tác giả truyền tải được cảm xúc của mình đến người đọc một cách hiệu quả hơn.
b. Tại vì "Ông đồ già" và "ông đồ xưa" đều mang ý nghĩa của một người già, nhưng từ "già" và "xưa" có thể được hiểu khác nhau. "Già" thường dùng để chỉ tuổi tác, còn "xưa" thường dùng để chỉ thời gian. Do đó, tác giả có thể sử dụng từ "già" để chỉ sự già cỗi của một nghề nghiệp, một truyền thống nào đó, và từ "xưa" để chỉ sự mai một, quên lãng của nó.
c. Bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên cho thấy sự xót xa của một nét đẹp văn hóa đã bị mai một. Tác giả đã sử dụng nhiều hình ảnh tả bức tranh thực tại đầy xót xa trong bài thơ, từ "người thuê viết nay đâu?", "giấy đỏ buồn không thắm", "mực đọng trong nghiên sầu" để miêu tả sự vắng bóng, tàn tạ của một nghề nghiệp, một truyền thống đã trở thành một phần không thể thiếu trong văn hóa của đất nước. Tác giả thể hiện rõ ràng sự xót xa, buồn bã, sự tuyệt vọng trong câu hỏi "người thuê viết nay đâu?", và từ "giấy đỏ buồn không thắm", "mực đọng trong nghiên sầu" để miêu tả sự tàn tạ của một nghề nghiệp, một truyền thống đã trở thành một phần không thể thiếu trong văn hóa của đất nước. Bài thơ Ông đồ cho người đọc thấy được những bức tranh thực tại đầy xót xa của một nét đẹp văn hóa đã bị mai một, qua đó gợi mở suy nghĩ của người đọc về ý nghĩa của việc bảo tồn và phát triển các giá trị văn hóa truyền thống.
# Cre: Phương Hà - Thanh Hà
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |