Đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích" trong "Truyện Kiều" của Nguyễn Du cho thấy tài năng của người nghệ sĩ ngôn từ trong việc am hiểu và miêu tả thành công thế giới nội tâm của nhân vật.
Trích đoạn này xuất hiện trong chương IV của tác phẩm, khi Kiều sống trong lầu Ngưng Bích và phục vụ như một thư ký cho thái giám. Đây là giai đoạn khi Kiều trải qua những khó khăn và khổ đau trong cuộc sống.
Nguyễn Du đã sử dụng ngôn ngữ và miêu tả chi tiết để chuyển tải cảm xúc, tâm trạng và suy nghĩ của Kiều trong thế giới nội tâm của mình. Bằng cách này, người đọc có thể cảm nhận sâu sắc tình cảm và trạng thái tâm lý của nhân vật chính.
Ví dụ, trong đoạn trích, Kiều miêu tả tâm trạng của mình như sau:
"Lầu Ngưng Bích trăng lạnh buốt
Thì thầm bài khúc ở xa xa
Đêm dài nỗi nhớ là sao
Trăng soi ánh mắt dạt dào đến ngàn sầu."
Trong câu thơ này, Nguyễn Du dùng ngôn từ nhẹ nhàng và hình ảnh mượt mà để miêu tả tâm trạng đau đớn và nhớ nhung của Kiều. Từ "trăng lạnh buốt" và "đêm dài nỗi nhớ" tạo nên một cảm giác u buồn và cô đơn. Ánh mắt của Kiều được miêu tả là "dạt dào đến ngàn sầu", thể hiện sự nhức nhối và nỗi đau trong lòng.
Qua đoạn trích này, ta thấy Nguyễn Du đã thành công trong việc sử dụng ngôn từ và miêu tả để tái hiện chân thực và tinh tế thế giới nội tâm của Kiều. Ông đã truyền tải tâm trạng, suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật một cách tường minh, cho phép độc giả đồng cảm và hiểu sâu hơn về trạng thái tinh thần của Kiều.
Điều này chứng tỏ tài năng của Nguyễn Du là một người nghệ sĩ ngôn từ vượt trội, có khả năng am hiểu và miêu tả thành công thế giới nội
tâm của nhân vật trong tác phẩm văn học.