Nhân vật trữ tình trong đoạn thơ truyền tải tâm trạng của mình thông qua các hình ảnh và câu hỏi tu từ. Nhìn thấy người yêu dưới ánh trăng, nhân vật tưởng như đang nhìn thấy một cảnh tượng trong mơ, nhưng liệu tình yêu của họ có thật sự tồn tại hay chỉ là một ảo ảnh? Sự chờ đợi của nhân vật được diễn tả qua việc tin rằng sương luống sẽ báo hiệu sự xuất hiện của người yêu, nhưng liệu họ có đến hay không? Bên trời, góc bể bơ vơ là hình ảnh tượng trưng cho tâm trạng cô đơn và bị bỏ rơi. Tấm son gột rửa không bao giờ phai màu, nhưng liệu tình yêu của nhân vật có thể trường tồn mãi mãi? Câu hỏi tu từ "bao giờ" càng làm tăng sự lo lắng và không chắc chắn của nhân vật. Xót người tựa cửa hôm mai, nhân vật tự hỏi liệu có cơ hội gặp lại người yêu hay không. Hình ảnh "quạt nồng ấp lạnh" so sánh tâm trạng của nhân vật với sự khác biệt giữa sự ấm áp và lạnh lẽo, nhưng liệu có ai đó có thể hiểu được tâm trạng đó? Sân Lai cách mấy nắng mưa, nhân vật cảm thấy rằng khoảng cách giữa họ và người yêu đang ngày càng xa dần. Cuối cùng, câu "có khi gốc tử đã vừa người ôm" cho thấy nhân vật đang tự hỏi liệu tình yêu của họ có thể được thực hiện hay không. Tất cả những hình ảnh và câu hỏi này cùng nhau tạo nên một tâm trạng buồn bã và mơ hồ của nhân vật trữ tình.