Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Tháng 8, trời xanh trong và nắng nhẹ. Dù vậy, cái se se lạnh chớm sang vẫn không làm vơi đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt mỗi người. Bến xe buýt số 08 đông nghẹt, học sinh, sinh viên, những người tan làm và những ông bà cụ đều mệt mỏi ngóng trông chiếc xe màu vàng mang sô 08. Một số người dường như đã hết kiên nhẫn, tỏ rõ vẻ khó chịu trên khuôn mặt.
Dòng xe dần tản ra, xe 08 cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Họ vội đứng lên, ai cũng muốn nhanh chân giành cho mình một ghế ngồi trên xe. Chiếc xe thoáng chốc đã đầy ắp người với người. Kẻ đứng, người ngồi, mùi mồ hôi khiến người ta càng thêm khó chịu. Một người đàn bà trung niên béo mập bất chợt la lên bằng chất giọng the thé:
- Ai đứng lên nhường chỗ cho tôi đi. Tôi vừa bị ngã ở kia, chân trái đau quá.
Mọi người ngoảnh đầu nhìn bà ta, người thờ ơ, người thì nhìn ngó các chỗ ngồi xem ai có thể nhường chỗ cho bà ta. Những cô cậu học sinh sinh viên ngồi trên ghế thoáng nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía anh thanh niên mặc áo lính màu xanh gần cửa. Ánh mắt họ dường như đang ám chỉ anh nên là người nhường chỗ. Anh lính cúi đầu nhìn thoáng xuống túi đồ dưới chân rồi đứng lên, cất giọng lễ phép:
- Cô ngồi đây đi ạ!
Nhưng đáp lại anh không phải một lời cảm ơn mà là câu nói châm biếm:
- Khoác áo bộ đội trên vai mà chẳng tự giác gì cả, thanh niên bây giờ thật là...
Giọng người đàn bà đặc biệt khó nghe. Anh phụ xe cũng tỏ ra cáu gắt khó chịu, lầm bầm rằng anh lính không biết tự giác, xe đông mà ai cũng lề mề, chậm chạp. Còn người lính trẻ, anh chỉ hơi mỉm cười, giơ bàn tay gầy gò nắm chặt lấy thanh xà trên xe. Mọi người cũng thôi đổ dồn ánh mắt vào anh.
Không ai trên xe để ý rằng, chân phải của anh cứng nhắc và dáng đứng khó khăn. Mãi đến khi có một ông cụ lên xe, cậu sinh viên ái ngại nhường chỗ cho ông. Ông ngồi ngay bên nơi anh lính đứng. Nhìn cậu thanh niên chất phác, hiền lành, ông hỏi:
- Cháu đi lính về thăm gia đình à? Đóng quân ở đâu đây?
Anh có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng cũng lễ phép thưa:
- Cháu vừa từ Trường Sa về, tranh thủ ngày nghỉ về thăm mẹ ạ.
Có vài ánh mắt đánh qua khi nghe hết lời nói của anh. Ông cụ nghe thấy càng thấy quý anh lính lần đầu gặp gỡ hơn, ông nhìn anh thêm lần nữa. Ánh mắt ông chợt ngỡ ngàng:
- Chân phải của cháu...
- Một tai nạn trong lần làm nhiệm vụ thôi ạ. – Anh nhanh chóng đáp lời ông, giọng nói nhẹ nhàng.
Ông cụ đáp luôn và đứng dậy:
- Cháu ngồi xuống đi.
Nhưng anh ngay lập tức từ chối, anh cúi người cầm túi đồ bên chân và cảm ơn ông:
- Cháu cảm ơn ông. Nhà cháu ở điểm tới đây rồi ạ. Cháu xin phép...
Nói rồi anh gửi lại một nụ cười thật tươi, khập khiễng bước đi ra phía cửa. Lúc bấy giờ người ta mới nhìn thấy chiếc ống chân giả bằng nhựa thấp thoáng sau ống quần xanh của anh. Ai nấy đều thẫn thờ nhìn theo bóng dáng người thanh niên khuất dần sau cánh cửa. Ông cụ ban nãy lướt nhìn cả vòng xe, bâng quơ nói:
- Thằng nhóc bị như vậy mà chẳng ai để ý quan tâm. Con người sao lạnh lùng vô cảm thế, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mình trước. Khuôn mặt cau có khó chịu để cho nhau xem cũng chẳng ra sao. Vậy mà nhiều khi cứ nhận mình tốt đẹp hơn người...
Ông nói không lớn mà chỉ vừa đủ nghe. Có người nghe câu rõ câu không nhưng trong lòng họ đều trào dâng cảm xúc lạ. Không ai biết họ nghĩ gì, nhưng sự vô cảm lúc trước có lẽ sẽ khiến họ chẳng thể thanh thản. Cuộc sống phải chăng đã quá lạnh lẽo tình người?
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |