Đoạn thơ "Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế! – Không, mẹ ơi! Con đã ngoan đâu!" trong bài thơ "Khi mẹ vắng nhà" của Trần Đăng Khoa đã để lại trong em nhiều suy nghĩ sâu sắc về tình cảm gia đình và lòng hiếu thảo. Câu trả lời của tác giả cho thấy sự khiêm tốn và lòng biết ơn vô hạn đối với mẹ. Tác giả không nhận mình ngoan dù được mẹ khen, bởi em hiểu rằng những gì mình làm vẫn chưa thể so sánh với sự hy sinh và vất vả của mẹ. Hình ảnh "Áo mẹ mưa bạc màu, Đầu mẹ nắng cháy tóc" đã khắc sâu trong lòng em, gợi lên sự gian truân, khó nhọc mà mẹ đã trải qua để chăm lo cho gia đình. Lời khẳng định "Con chưa ngoan, chưa ngoan!" thể hiện sự tự trách và mong muốn được làm nhiều hơn để đền đáp công ơn của mẹ. Đoạn thơ nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của lòng hiếu thảo và sự biết ơn đối với cha mẹ, những người đã dành trọn cuộc đời mình để yêu thương và chăm sóc chúng ta.