Sông ngòi ở vùng núi thường chảy siết hơn ở đồng bằng do một số yếu tố sau:
Độ dốc địa hình: Vùng núi có độ dốc lớn, địa hình gồ ghề, nhiều dốc đứng. Điều này tạo ra một lực kéo mạnh dòng chảy, khiến nước sông chảy xiết và nhanh. Ngược lại, đồng bằng có địa hình bằng phẳng, độ dốc nhỏ nên dòng chảy chậm hơn.
Lòng sông:
Ở vùng núi: Lòng sông thường hẹp, sâu và có nhiều khúc cua gấp khúc. Điều này làm tăng tốc độ dòng chảy và tạo ra nhiều xoáy nước.
Ở đồng bằng: Lòng sông rộng, nông và có ít khúc cua, tạo điều kiện cho dòng chảy chậm rãi và phân tán.
Khối lượng nước:
Ở vùng núi: Lượng nước tập trung nhanh chóng do mưa lớn, dẫn đến dòng chảy mạnh và đột ngột.
Ở đồng bằng: Lượng nước phân tán hơn, dòng chảy ổn định hơn.
Ma sát:
Ở vùng núi: Ma sát giữa nước và đáy sông lớn hơn do địa hình gồ ghề, làm tăng tốc độ dòng chảy.
Ở đồng bằng: Ma sát giảm do đáy sông bằng phẳng, làm giảm tốc độ dòng chảy.
Tóm lại:
Sự kết hợp của các yếu tố trên khiến cho dòng chảy ở vùng núi mạnh mẽ và nhanh hơn so với vùng đồng bằng. Điều này tạo ra nhiều đặc điểm khác biệt giữa sông ngòi ở hai khu vực này, ảnh hưởng đến nhiều yếu tố tự nhiên và xã hội.