Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Hai câu thơ cuối bài thơ “Lễ Mẹ khóc” của nhà thơ Nguyễn Duy đã chạm đến trái tim người đọc bởi nỗi xót xa, nghẹn ngào của người con khi không thể “lễ mẹ” như “bao người”. Sự đối lập giữa không khí hân hoan của ngày lễ và tâm trạng u uất của tác giả càng làm nổi bật nỗi đau mất mẹ không gì bù đắp được.
Câu thơ “Bao người lễ mẹ mừng vui chúc” vẽ nên một khung cảnh chung của ngày Lễ Vu Lan, một ngày lễ báo hiếu mẹ cha. Không khí rộn ràng, náo nức với những lời chúc mừng, những bông hồng cài áo thể hiện tình yêu thương, sự kính trọng dành cho mẹ. Từ “bao người” mang sắc thái tương phản, nhấn mạnh niềm hạnh phúc mà nhiều người may mắn có được khi còn mẹ.
Trái ngược với niềm vui ấy, người con trong bài thơ chỉ còn biết “Thơ thẩn con ngồi khóc mẹ thôi”. Động từ “thơ thẩn” diễn tả trạng thái ngẩn ngơ, hụt hẫng, lạc lõng giữa dòng đời. Nỗi đau mất mẹ quá lớn khiến người con không thể hòa chung niềm vui với “bao người”, chỉ biết ngồi thẫn thờ và khóc. Nước mắt ở đây không chỉ là sự đau buồn, mà còn là sự bất lực, tiếc nuối vì không còn mẹ ở bên, không còn cơ hội để báo hiếu. Động từ “khóc” được đặt ở cuối câu thơ như một nốt trầm buồn bã, day dứt, khép lại bài thơ bằng một nỗi niềm khó nguôi ngoai.
Hai câu thơ cuối bài thơ “Lễ Mẹ khóc” là sự đối lập giữa niềm vui chung và nỗi buồn riêng, giữa hạnh phúc của “bao người” và nỗi đau mất mẹ của tác giả. Chính sự tương phản này đã tạo nên sức lay động mạnh mẽ trong lòng người đọc, khiến ta thêm trân trọng tình mẹ và thấm thía hơn nỗi đau khi không còn mẹ ở bên.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |