Bốn câu thơ cuối của "Chinh phụ ngâm" khép lại toàn bộ tác phẩm bằng một nỗi sầu thương lan tỏa, bao trùm lên cả không gian và thời gian. "Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy/ Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu/ Ngàn dâu xanh ngắt một màu/ Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?". 1 Nỗi trông ngóng mỏi mòn được diễn tả qua điệp từ "cùng" nhấn mạnh sự chờ đợi da diết của cả chinh phu và chinh phụ, nhưng đáp lại chỉ là sự vô vọng "chẳng thấy". Cảnh vật hiện lên với "mấy ngàn dâu xanh", màu xanh trải dài bất tận gợi không gian rộng lớn, nhưng đồng thời cũng là màu xanh đơn điệu, buồn bã, tượng trưng cho sự chia lìa kéo dài. Điệp ngữ "ngàn dâu xanh" được nhắc lại càng tô đậm thêm sự trống trải, cô đơn. Câu hỏi tu từ cuối cùng "Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?" không cần câu trả lời, bởi nỗi sầu ấy đã thấm đẫm trong từng câu chữ, trong từng hình ảnh, là nỗi sầu chung của những người chinh phu chinh phụ trong cảnh loạn ly. Bốn câu thơ như một tiếng thở dài, khép lại khúc ngâm bằng âm hưởng buồn bã, day dứt, ám ảnh người đọc về nỗi đau chia ly trong chiến tranh. Nỗi sầu ấy không chỉ là của riêng ai, mà là nỗi sầu chung của biết bao nhiêu con người trong cảnh ly loạn, mãi mãi là tiếng vọng buồn trong văn chương.