Đối với lũ trẻ con chúng tôi có rất nhiều thứ để mong muốn, ví dụ như: “Các buổi đi chơi, bạn bè, đồ chơi...”. Nhưng thứ mà làm chúng tôi thích thú và hồi hộp nhất đó lại là những món quà được gói ghém khá cầu kì.
Tôi nhớ năm ấy tôi lên sáu và cũng là năm tôi vào lớp Một, bố mẹ đã tặng tôi một hộp quà rất đẹp. Hộp được bọc bên ngoài bằng lớp vỏ giấy màu đỏ trông thật tuyệt vời, phía trên còn có nơ hồng xinh xắn.
Cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ như in cảm giác lúc mở quà, đó là một cảm giác khó tả, sự hồi hộp xen kẽ sự háo hức. Cuối cùng lớp vỏ của chiếc hộp được mở ra, tôi bất ngờ reo lên vì sung sướng: “A! một cái ô tô, đẹp quá!...". Lúc ấy tôi chỉ nghĩ tới chiếc xe, nó dường như đã chiếm trọn cả đầu óc và con tim tôi. Đấy là chiếc xe khá to và đẹp, có hình dạng xe đua, toàn bộ xe được phủ hoàn toàn bằng lớp sơn màu đỏ xen kẽ vài chỗ điểm bạc. Xe chạy bằng pin, chỉ cần bật công tắc là nó đi ngay, tiếng nhạc nghe thật vui tai, cái đèn thì cứ nhấp nháy, xanh, đỏ, tím, vàng. Nhưng có một điểm làm tôi ấn tượng nhất đó là xe có một chú cảnh sát ở chỗ cửa xe, tay chú cầm súng, mỗi lần xe chạy sẽ có tiếng: “Bùm, bùm...”. Đã có lần tôi hỏi bố tại sao chú lại đi xe đua và cầm súng, bố giải thích rằng: “Đi xe đua cho nhanh con ạ, còn cầm súng là để bắt đứa nào ăn chậm!”.
Tôi nghe xong mà sợ hết cả người, vì quả thực tôi ngày ấy ăn rất chậm, có khi cả tiếng mới xong bát cơm, chính vì thế bố mẹ rất vất vả khi cho tôi ăn. Nhưng sau này hiểu ra là bố nói đùa, thế là tôi bớt sợ và có ước mơ một ngày nào đó sẽ trở thành cảnh sát giao thông đi bắt cướp, được lái xe ô tô. Ôi chao, cảm giác đó mới tuyệt làm sao! Từ đấy tôi càng yêu quý chiếc xe hơn, đi đâu cũng mang theo, kể cả khi ngủ cũng phải ôm nó, chỉ có khi đi học là không mang nó theo thôi.
Vì chiếc xe là mẫu hiện đại nhất lúc bấy giờ nên đứa trẻ con nào cũng muốn được sở hữu một cái. Bên cạnh nhà tôi, khi nào đi học về chúng chỉ mong chạy sang nhà tôi để chơi cùng với chiếc xe. Giữa năm lớp một, có một bài vẽ cô cho là vẽ ô tô. Tối hôm đó tôi về nhà, đặt ngay chiếc xe lên bàn học, cặm cụi vẽ, 1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng trôi qua, cuối cùng tác phẩm đã hoàn thành. Tôi háo hức đi nộp bài, một điểm 10 đỏ chói cho bài của tôi. Tất cả như chiếc xe mà tôi mới có điểm 10 ấy, tôi yêu chiếc xe lắm. Tôi tự nhủ sẽ giữ gìn nó mãi mãi, không để ai phá nó, không bao giờ để chiếc xe bị hỏng. Chiếc xe đã dạy cho tôi phải biết giữ gìn đồ chơi, đó là công sức và tiền, của bố mẹ đã bỏ ra cho mình. Ngày Trung thu đã đến, các học sinh đều được mang đồ chơi của mình tới trường, tôi sẽ mang chiếc ô tô đi. Với tâm trạng háo hức bước vào trường, trên tay cầm chiếc ô tô mà tôi yêu quý. Các bạn đều ngạc nhiên ai cũng thích thú, tranh lấy xe để chơi. Tôi vui và tự hào về chiếc xe này lắm. Buổi Trung thu đã dần hết, chỉ còn lại tiết mục thi xem đồ chơi của ai đẹp nhất, xe của tôi cũng được mời tham dự. Chỉ còn niềm tự hào của tôi và một con rô bốt để tranh ngôi vị. Các phiếu bình chọn đã được đếm, và người chiến thắng là tôi cùng với chiếc xe. Những tràng vỗ tay vang dội, tôi lại thầm cảm ơn chiếc xe một lần nữa. Quên mất không để ý đến đứa bạn có rô bốt, có vẻ nó tức lắm. Buổi học kết thúc, tôi cầm chiếc xe yêu quý đứng ở cổng trường đợi mẹ như mọi khi, bỗng một đám học sinh lôi tôi ra sân sau. Chúng đè tôi xuống, lấy chiếc xe ném vào tường, thấy vậy tôi đau đớn hét lên: “Dừng lại, đừng đập xe của em, hu hu...”. Trời ơi, chính là nó, chủ của con rô bốt, nó đã gọi anh đến phá xe của tôi.
Chiếc xe cứ bị đập lên đập xuống, tung hết cả ra, tôi như bị cả vạn lưỡi dao đâm vào tim. Mặc dầu cho tiếng hét thảm thương của tôi, bọn chúng cứ tiếp tục phá, tôi hét dường như trong vô vọng. Chiếc xe đã hỏng hết chúng mới chịu bỏ đi, tôi ngồi xuống ôm xe mà khóc. Từ hôm đấy tôi cứ buồn suốt, chẳng nói chẳng rằng với ai, tôi thương chiếc xe lắm. Nhưng một hôm xé tờ lịch tôi đã thấy dòng chữ: “Không có gì là mãi mãi, hãy nén đau thương mà vui sống”. Bỗng tôi nghĩ về việc của mình mà cố gắng vượt qua.
Đó là món quà mà tôi sẽ nhớ mãi, nó đã dem đến cho tôi niềm vui, nỗi buồn. Tôi đã sống theo lời dạy: “Không có gì là mãi mãi, hãy nén đau thương mà vui sống”. Chiếc xe là món đồ chơi mà tôi yêu quý.