LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Nhân ngày 20-11 kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ

nhân ngày 20-11 kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ
3 trả lời
Hỏi chi tiết
220
1
1
Kiên
28/11/2019 19:05:36
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một vài bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: “Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: "Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo.... thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
1
光藤本
28/11/2019 19:06:50
Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất để cho ta quên đi những điều không vui trong cuộc sống. Những quá khứ đau thương rồi sẽ bị gió cuốn đi, đi xa mãi như những cánh bồ công anh phất phơ giữa dòng đời xô đẩy. Nhưng cũng có những điều theo ta đến suốt cuộc đời, như những giọt nước nhỏ nhoi nhưng bồi đắp trong ta bao tình cảm khó phai. Ngày 20-11 đã đến gần, những kỉ niệm về thầy cô bỗng dưng ùa về trong tôi khiến tôi bồi hồi khó tả...
Tôi còn nhớ như in cái buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng tong lành và mát mẻ. Hai tay chống cằm tôi phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa sổ nơi dãy hành lang. Những tia nắng nhảy nhót trên những tán phượng, len lỏi qua từng kẽ lá chiếu xuống mặt sân. Không biết giờ này mẹ đang làm gì nhỉ? Có phải mẹ đang dũng bữa sáng, hay mẹ vẫn còn đang say giấc? Suy nghĩ mông lung,chợt tiếng gọi của cô làm tôi bừng tỉnh:
- Huyền! mang vở bài tập lên cho cô!
Đứa bạn ngồi bên nhéo tôi một cái đến phát điếng;
- Huyền cô gọi kìa!
Tôi ngoảnh lại, vội vã cầm quyển vở với hàng chữ nguệch ngoạc lên bàn cô giáo.
Cô Thích - cô giáo chủ nhiệm lớp 2 của tôi. Có lẽ cô là người lớn tuổi nhất trong các giáo viên ở trường. Hình như lúc áy cô ngoài 50, 51 gì đó. Tôi không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ mái tốc cô bấy giờ đã điểm vài sọi bạc, đôi mắt mờ mờ nhưng ấm áp tình thương. Cô đưa cặp kính xuống, chau mày vẻ khó chịu. Cô gọi tôi đứng dậy, nghiêm khác nói:
-Huyền, con là một học sinh khá giỏi của lớp, tại sao dạo này kết quả học tập của con lại đi xuống như thế? Bài tập con làm sai hết. Cô yêu cầu con về làm lại. Con phải cố gắng hơn, nếu không cô sẽ báo cho gia đình con. Con ngồi xuống đi!
Tôi im lặng, ngồi xuống, ái ngại trước bao ánh nhìn vẻ giễu cợt của đám bạn. Buổi học hôm đó cuối cùng ũng kết thúc. Tôi ra về trong nỗi buồn nặng nề. Tôi sải bước trên con đường đày sỏi đá, hai bên đường cay xòe bống mát. Tiếng chim ríu rít trên ngọn cây, tưởng như vui nhưng không sao tôi vui lên được. Lại một ngày nữa, một ngày nữa trôi qua, mội ngày trôi qua sao dài như hàng thé kỉ. Kết quả học tập của tôi ngày càng sa sút, sa sút đến nỗi khiến cô giáo phải bàng hoàng. Buổi học hôm đó, cô đã liên lạc với bố tôi bàn về chuyện này.
Tôi ngồi đó, bên ngoài căn phòng hội đồng, lòng tôi như muốn nghẹn thở.''Ánh nắng hôm nay sao mà oi ả thé?''-tôi tự hỏi.Tôi biết, tôi biết lý do tại sao tôi trở nên như vậy. Cô giáo cũng biết, qua lời kể của bố tôi:
- Cô giáo ạ! mẹ cháu bị ốm đã hơn một tuần nay. Tôi phải thường xuyên ra bệnh viện chăm sóc cho cô ấy vì không có ai chăm nom giúp. Khi mẹ cháu ở nhà thường hay dạy cháu học. Nay chỉ còn ông bà nội ở nhà nên không dạy bảo cháu được.
Nghe đến đay hình như tôi thấy cô giáo nghẹn ngào. Cô hiểu ra tất cả, điều đó khiến tôi vui. Cô rất thương người, yêu thương đám học trò nhỏ trong lớp. Cô là người từng trải nên hiểu được tâm lí trẻ thơ như tôi. Cuối buổi hôm ấy, cô gọi tôi, nhẹ nhàng:
- Cô hiểu được hoàn cảnh của con. Từ nay cô sẽ thay mẹ con đến dạy con học bài vào buổi tối cho đến khi mẹ khỏi bệnh. Con có đồng ý không?
- Vâng ạ! Con cảm ơn cô!
Và rồi từ ngày hôm ấy, đêm nào cô cũng giành một khỏng thời gian đến dạy tôi học bài. Vì nhà cô cũng ở cùng làng nên tiện cho việc đi lại. Những hôm trời mưa tầm tã, cô không ngại khó đạp chiếc xe đạp cũ vào nhà tôi. Người cô lạnh cóng, đôi bàn tay cô run run ướt sũng. Khẽ cầm đôi bàn tay, tôi đưa nhẹ lên má,với một suynghĩ trẻ con rằng sẽ làm cô cảm thấy đỡ rét. Rồi cả những hôm trời mất điện, hai cô trò cùng nhau bên ánh đèn dầu lập lòe trong gió. Cô dạy tôi cách làm toán, dạy tôi đọc bài nhuần nhuỹen, bắt tay tôi nắn nót từng con chữ. Cái cảm giác ấy thật thân quen, ngỡ như bàn tay của mẹ. Lúc ở nhà mẹ cũng hay làm như vậy. Tôi nhớ đến mẹ, nhớ mẹ nhièu lắm!
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, bố dẫn tôi vào bệnh viện thăm mẹ. Lòng tôi như ấm hẳn lên khi tháy mẹ đang dần khỏi bệnh. Tôi kể cho mẹ nghe về cô, mẹ vui lắm. Nhưng tôi cũng phải về khi trời đã về chiều.
Những ngày sau đó, tôi hăng hái học tập hẳn lên,thành tích mà tôi đạt được ngày càng tốt. Cô giáo quyết định cho tôi đi dự cuộc thi học sinh giỏi của trường. Điều đó làm tôi vui sướng. Tôi tự nhủ phải hoàn thành tốt để làm món qua tặng cô và mẹ. Trước ngày đi thi, cô tặng cho tôi một cây bút, cây bút hồng hà mà đối với tôi nó thật ý nghĩa. Đó là niềm ao ước của tôi khi nhìn thấy đứa bạn ngồi bên được mẹ mua cho hồi đầu năm học. Kèm theo là lời nhắn:'' Con phải cố gắng lên nhé!Nhớ tập trung,làm hết khả năng của mình,con nhớ chưa?''. Đó không chỉ là lời nhắn bình thường mà nó còn là nguồn động viên lớn lao đối với tôi, là niềm tin cho tôi chiến thắng. Ngày thi ấy, tôi đa làm rất tốt. Thật bất ngờ, không lâu sau đó chiếc bằng khen được trao đến tay tôi với niềm vui bao trùm lên tất cả. Tiếng gió khua lao xao ngoại thềm vắng, giao động ká cành. Niềm vui như được nhân đôi khi lúc dó là lúc mẹ tôi xuất viện, trở về bên tôi. Tôi ôm trầm lấy cô và mẹ, khóc thút thít như đứa con nít (vì lúc đó tôi thấy mình đã lớn). Qua đôi mắt của họ, tôi nhận thấy được niềm vui, sự hãnh diện tự hào. Mẹ hãnh diện vì đứa con ngoan, còn cô tự hào vì những thành quả mà tôi đạt được không phụ long mong mỏi của mình. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi được sống, ban cho tôi hai người mẹ đáng kính như vậy.
''Thời gian trôi qua nhanh lắm,nếu ta không biết nắm bát và tận dụng mà cứ để nó lướt qua thỳ thật lãng phí.Muốn làm bất cứ việc gì phải kiên trì nhẫn nại cố gáng hết mình thì mới có thể đạt được kết quả cao.''. Đó là những điều tôi học được từ cô. Cho đến bay giờ, tôi đã là một cô bé 15 tuổi, biết suy nghĩ hơn về cuộc sống. Chính vì vậy tôi mới càng hiểu sâu sắc hơn những điều cô gửi gắm. Lời dạy của cô, kỉ niệm về cô, nó luông chiếm một vị trí quan trong trong trái tim tôi, khó mà quên được. Thầy cô-âm thầm, lặng lẽ như vậy đó, vậy nên, mọi người hãy quý trọng mọi thứ, dù chỉ là những điều đơn giản nhất, hãy nâng niu từng khoảnh khắc trong đời.
0
0
_Rin Rin_
28/11/2019 19:09:19
Nhân ngày 20/11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy, cô giáo cũ.
“Thầy kể về vầng trăng, trong ca dao thuở nào
Thầy kể về cơn mưa, trên đồng ruộng bao la
Vầng răng vàng lục bát, ai mang xẻ làm đôi
Cơn mưa từ câu hò, chập chờn cánh cò bay...”
Những câu hát vang vọng từ chiếc đài cũ kĩ nhưng cũng làm tôi nhớ tới thầy tôi, người thầy đã gắn bó với tôi suốt 4 năm cấp hai, thầy Minh dạy toán. Hôm nay cũng là ngày 20/11, ngày của các thầy, các cô, để chúng tôi tri ân các thầy cô vì tất cả những gì thầy cô mang lại cho chúng tôi.
Như một thước phim quay chậm, những kỉ niệm về thầy Minh cứ thế ùa về trong tâm trí tôi. Thầy Minh là giáo viên chủ nhiệm của tôi từ năm lớp 6. Từ những ngày đầu bỡ ngỡ bước chân vào cấp hai, thầy Minh đã khiến tôi cảm thấy rất yên tâm trong một ngôi trường mới, những người bạn mới. Dáng người thầy dong dỏng cao. Lúc nào thầy cũng lên lớp với một trang phục chỉnh tề: áo sơ mi, quần âu và chiếc cặp da đã sờn cũ. Giọng nói của thầy trầm trầm, khuôn mặt chữ điền và nụ cười hiền lành của thầy chính là liều thuốc tinh thần cho lũ học trò nghịch ngợm chúng tôi. Tôi còn nhớ như in một kỉ niệm của tôi với thầy, vào năm tôi học lớp 8.
Buổi sáng hôm ấy trời nắng nhẹ, bầu trời cao và trong vắt. Tiếng chim hót líu lo với những cô cậu đang nhảy nhót truyền từ cành này sang cành khác. Bản đồng ca ấy sáng nào tôi cũng được nghe trên con đường tới trường. Cánh cổng trường đang dần hiện ra trước mắt. Tôi bước nhanh hơn để vào trường. Lúc này vẫn còn sớm nên trên sân trường chỉ lác đác vài bạn học sinh đang tụm lại hỏi han nhau về bài vở hay những câu chuyện trong lớp mà thôi. Tôi đi vào lớp, để cặp vào ngăn bàn của mình rồi chạy ra sân chơi. Tôi thích nhất là cây xoài ở sân đằng sau của trường. Đó là một không gian yên tĩnh và tôi đã tự cho nó là căn cứ bí mật của riêng tôi. Nhưng hôm nay tôi vừa ra đến nơi thì tôi thấy bất ngờ, tôi nhìn thấy thầy Minh đang ngồi ở đó, trên phiến đá mà tôi vẫn hay ngồi. Khuôn mặt thầy mệt mỏi, hai tay thầy ôm lấy đầu. Quần áo của thầy không thẳng thớm, chỉn chu như mọi ngày mà có những nếp nhăn. Tôi rụt rè tiến lại gần thầy, không dám lên tiếng. Vì trong nhận thức của tôi, thầy là một người vui vẻ, yêu đời, hiền từ như một ông Bụt vậy. Điều ấy cũng có nghĩa là không có gì mà thầy không làm được cả. Nhưng giờ nhìn thấy thầy như thế, tôi lại thấy hơi lo lắng. Nghe thấy tiếng động, thầy ngẩng lên nhìn tôi. Tôi lúng túng:
- Em...em chào thầy ạ!
- Ngân đấy à? - Thầy nói bằng giọng trầm trầm nhưng có vẻ như mang theo cả sự mệt mỏi nữa.
- Vâng ạ - Tôi nói rồi ngồi xuống bên cạnh thầy, rụt rè hỏi, thầy bị ốm sao thầy?
- Không em ạ - thầy thở dài, thầy có chút chuyện gia đình thôi. Hôm nay thầy thấy hơi mệt.
- Vậy sao thầy không xin nghỉ ạ? Bọn em ốm cũng được xin phép nghỉ học đấy thầy. Nếu thầy mệt thì thầy xin nghỉ ở nhà cho mau khỏe. - Tôi nói thật hồn nhiên, vì khi ấy tôi chỉ nghĩ đơn giản là mệt thì phải nghỉ, chỉ thế thôi.
- Không được, các em sắp thi học kì rồi, thầy mà nghỉ sẽ chậm trễ bài học của mấy đứa.
Tôi yên lặng không nói gì. Thầy của tôi là như thế đấy, thầy không bao giờ để chuyện cá nhân làm ảnh hưởng tới công việc của mình, ảnh hưởng tới chúng tôi. Có lẽ vì thế mà tôi luôn kính trọng và yêu thương thầy, như một người cha thứ hai vậy.
- Thầy ơi, nhà thầy có chuyện gì thế ạ?
Thầy nhìn tôi một lúc thật lâu rồi khẽ kể, vẫn bằng cái giọng trầm trầm mệt mỏi đấy. Thầy kể với tôi về thời thơ ấu nghèo khó, vất vả, khi mẹ thầy phải chạy vạy từng bữa ăn để nuôi lớn anh chị em thầy. Thầy là con út, lại thông minh nên được cả nhà chăm sóc, vun vén và lo cho đi học. Thầy kể về quãng đời sinh viên thầy phải vật lộn, vừa học vừa đi làm thêm tự trang trải cuộc sống. Thầy kể khi thầy lấy vợ, cả vợ và thầy đều nghèo nhưng hai người vẫn yêu và đến với nhau, vì thầy và cô tin tưởng vào tương lai. Thầy kể về cuộc sống hiện tại của thầy, với cô con gái nhỏ và gia đình hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc dường như đang quay lưng với thầy khi con gái thầy vừa phát hiện ra bị ung thư máu giai đoạn cuối. Thầy đau đớn và dằn vặt bởi thầy không dành thời gian ở cạnh con bé nhiều hơn. Thầy thấy buồn và bất lực khi chứng kiến con gái thầy đau đớn và bị hành hạ bởi những đợt điều trị. Tóc con bé cứ rụng dần đi, khuôn mặt cứ trắng bệch và xanh xao. Thầy dừng lại một chút, rồi tiếp tục với đôi mắt đỏ hoe:
- Mỗi lần nhìn thấy các em, thầy lại thấy thương con gái thầy. Nó còn bé quá em ạ. Lẽ ra nó cũng được chạy nhảy, nô đùa, nghịch ngợm như mấy đứa nhưng giờ nó chỉ nằm yên trên giường bệnh thôi.
- Bạn ấy có khóc không thầy? Vì ở bệnh viện bị tiêm thuốc, đau lắm - tôi nói
- Nó không khóc em ạ - thầy thở dài, nếu nó khóc thì thầy còn thấy nhẹ lòng, nhưng nó nhất định không khóc, cũng không quấy nên thầy mới càng đau lòng hơn.
Tôi chỉ nghe được đến chừng ấy. Bởi tôi thấy thầy tôi sao kiên cường quá. Khi ấy tôi chưa đủ lớn để có thể hiểu hết được những lời thầy nói. Mãi đến sau này, tôi mới hiểu thầy tâm sự với một con bé chỉ mới mười mấy tuổi đầu là tôi để thầy có thể tìm kiếm được một điểm tựa tâm hồn, lúc thầy đang chới với nhất. Thầy biết là tôi không hiểu hết được nỗi đau và sự dằn vặt của thầy nhưng thầy vẫn kể, bởi đó chỉ là cách để thầy chia sẻ với tôi, để thầy cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. Dù đang lo lắng như thế nhưng thầy vẫn đến lớp để dạy chúng tôi vì chúng tôi sắp thi. Người thầy ấy, tâm huyết ấy tôi khó có thể tìm thấy được ở người thầy nào tôi gặp sau này nữa.
Hôm nay tôi sẽ về thăm thầy. Tôi và thầy sẽ lại ngồi nói chuyện, cùng ôn lại những kỉ niệm của ngày xưa. Tôi sẽ kể cho thầy nghe những mệt mỏi, áp lực của những năm học cấp ba để được nghe thầy động viên, khuyên nhủ và mạnh mẽ như cách thầy vẫn làm ngày xưa.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư