LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Em đã từng giúp đỡ bạn bè (hoặc người thân trong gia đình) một việc, hãy kể lại câu chuyên đó và nêu cảm nghĩ của em

ĐỀ 1

Em đã từng giúp đỡ bạn bè (hoặc người thân trong gia đình) một việc, dù rất nhỏ. Hãy kể lại câu chuyên đó và nêu cảm nghĩ của em.

GỢI Ý

a) MB: Giới thiệu hoàn cảnh, nhân vật trước khi xảy ra câu chuyện: Câu chuyện xảy ra ở đâu hoặc diễn ra trong hoàn cảnh nào? Sự việc chuẩn bị cho câu chuyện bắt đầu là gì?

b) TB: Kể lại diễn biến câu chuyện từ lúc mở đầu đến lúc kết thúc:

- Sự việc mở đầu cho câu chuyện là gì?

- Những sự việc tiếp theo lần lượt diễn ra như thế nào? Kể rõ từng hành động, chi tiết cụ thể của việc làm giúp đỡ bạn hay người thân của em: làm việc gì, làm như thế nào?... nêu rõ thái độ, hành động của nhân vật khác trước việc làm của em...

- Sự việc kết thúc ra sao?

ĐỀ 2

Em đã từng tham gia hoặc chứng kiến một việc làm giúp đỡ em nhỏ ở ngoài đường hay trong tường học. Hãy kể lại câu chuyện đó.

Đề 3

Một người thân trong gia đình em (ông, bà, bố, mẹ, anh, chị) đã từng làm một việc tốt làm em cảm động và nhớ mãi. Hãy kể lại câu chuyện đó.

Đề 4

Em đã từng tham gia hoặc chứng kiến những việc làm có ý nghĩa tốt đẹp ở địa phương mình đang sống. Hãy kể lại câu chuyện nói về việc làm đó.

Đề 5

Hãy kể lại câu chuyện nói về một kỉ niệm đáng nhớ giữa em và người bạn thân trong lớp học.

11 trả lời
Hỏi chi tiết
6.463
11
5
Nguyễn Minh Thạch
09/07/2020 21:39:33
+5đ tặng

Mỗi người bạn là một món quà quý giá. Bên bạn bè chúng ta có thật nhiều kỉ niệm. Em có một kỉ niệm thật vui với người bạn thân của mình, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong lòng em.

Đó là từ hồi em học lớp hai, hồi đó em và Lan là bạn thân cùng một lớp, hai đứa đi học, đi chơi hay làm gì cũng đều có nhau. Lan thì thích búp bê còn em thì thích đọc sách, đặc biệt là những cuốn truyện thiếu nhi, hai đứa mỗi người mỗi sở thích vậy đó. Em còn nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mình, Lan đã dành hết số tiền cậu ấy tiết kiệm được mua tặng em những cuốn truyện hay. Mở món quà ấy ra, em vui và hạnh phúc lắm, Lan là người luôn hiểu và dành cho em nhiều điều tuyệt vời. Trong hộp quà sinh nhật hôm ấy còn có một bức thư có lời chúc mừng sinh nhật kèm lời tạm biệt. Lan bảo, ngày mai bạn ấy phải cùng gia đình chuyển vào Nam sống, những ngày qua cậu ấy cố giấu vì sợ em buồn. Đây là món quà sinh nhật cũng là món quà chia tay, cậu ấy còn hy vọng em sẽ luôn nhớ và viết thư thường xuyên cho cậu ấy. Hôm đó, em vừa vui, vừa buồn. Vui vì món quà dễ thương nhận được, buồn vì phải chia tay người bạn từng gắn bó bấy lâu. Với em, Lan là một người bạn tốt, em luôn trân trọng tình bạn ấy với Lan.

Bây giờ, tuy hai đứa xa nhau về khoảng cách nhưng vẫn thường xuyên hỏi han nhau về học tập cũng như cuộc sống. Cậu ấy vẫn còn nhớ những sở thích ngày xưa ấy và gửi tặng em những cuốn sách hay. Em cảm thấy mình thật may mắn vì có được người bạn như Lan.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
20
6
Phương
09/07/2020 21:39:50
+4đ tặng

Một buổi sáng, tôi cùng bạn bè đang vui chơi trước nhà thì một đám mây đen kéo đến. Tất cả chúng tôi chạy vội về nhà mình. Phút chốc, cơn mưa rào ập tới.

Ngồi trong nhà ấm áp, nhìn ra ngoài mưa rơi lạnh buốt, tôi chợt nhớ ra một điều: sáng nay chị tôi đi học không mang áo mưa. giờ này cũng là lúc tan học đến nơi. Tôi vội đội nón, khoác tấm ni lông, tay cầm áo mưa, chạy vội đến trường chị. Vừa vặn lớp chị tôi đang cho học sinh ra. Thấy tôi, chị tôi mừng quýnh, cầm áo mưa ặc vào ngườivà cảm ơn tôi rối rít. Hai chị em tôi ra về dưới trời mưa xối xả. Chân chúng tôi bấm chặt xuống đất cho đỡ trơn. Gió thổi mạnh từng cơn như muốn giằng chiếc nón tôi đội trên đầu. Những giọt mưa gõ lộp bộp xuống nón tôi nghe rất vui tai.

Về đến nhà, trong lòng tôi rất vui sướng vì đã giúp đỡ được chị của mình. Câu chuyện xảy ra đã lâu rồi nhưng đến nay tôi còn nhớ mãi vì đó là một kỉ niệm đẹp của chị em chúng tôi.

11
10
Nguyễn Minh Thạch
09/07/2020 21:39:51
+3đ tặng

Em và Nga là bạn thân, chơi với nhau từ hồi nhỏ cho đến bây giờ, vì nhà hai đứa là hàng xóm của nhau. Chúng em có nhiều kỉ niệm vui buồn cùng nhau. Có một kỉ niệm  năm lớp 4 mà cho đến bây giờ em vẫn còn nhớ mãi.

Hôm đó là sinh hoạt lớp vào cuối tuần. Sau khi báo cáo những ưu, khuyết điểm và thành tích của lớp trong tuần, bạn lớp trưởng cùng cô giáo tiến hành giải quyết một chuyện quan trọng. Chuyện là hôm nay bạn Mai- cô bạn ngồi cùng bàn với em có mang theo tiền để đóng học phí, nhưng không may bị mất. Mặc dù đã tìm khắp sách vở bàn ghế vẫn tìm không ra. Cô yêu cầu Mai đứng dậy kể sự việc, Mai trình bày:

- Dạ thưa cô, vì ba mẹ em có chút công việc phải đi công tác nên ba mẹ có đưa tiền bảo em cầm theo để đóng học phí do ba mẹ không lên được. Em đã cất giữ rất cẩn thận nhưng mà vẫn mất. Em chắc chắn là mất trong lớp này.

Cô bảo:

- Em đã tìm kỹ chưa? Sao em lại chắc chắn như vậy, chúng ta phải xem xét mọi trường hợp có thể xảy ra em ạ.

Lúc này Mai hướng mắt về phía tôi bằng vẻ tức giận:

- Em chắc chắn là mất trong lớp này, ai cũng biết là nhà Lan nghèo, bạn ấy chắc thấy em có nhiều tiền mà nổi lòng tham rồi lấy cắp của em đó cô.

Tôi nghe xong bần thần, hoảng hốt, nước mắt cứ thế mà rơi, tôi cảm tưởng như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, thật sợ hãi.

Lúc này, chắc vì hiểu được suy nghĩ của tôi hoặc vì bực trước hành động của Mai, Nga giơ tay đứng dậy phát biểu:

- Dạ thưa cô và cả lớp, theo em, bạn Mai nói như thế là vô căn cứ ạ. Em biết là nhà Lan còn nhiều khó khăn nhưng chơi từ nhỏ, em biết Lan là người bạn tốt. Các bạn cũng thấy đấy: thứ nhất, Lan luôn giúp đỡ các bạn trong lớp rất tự nguyện khi ai có khó khăn. Thứ hai, dù nghèo nhưng Lan là người rất tự trọng, những món quà lớp trao bạn ấy luôn từ chối nhận vì nghĩ còn nhiều bạn khác cần giúp đỡ hơn. Thứ ba, từ trước đến nay bạn ấy luôn trung thực và thẳng thắn.

Nghe nói xong cả lớp đều vỗ tay đồng ý, lúc này dù rất sợ nhưng bằng sự trấn an ấy tôi cảm thấy mình được quan tâm và bảo vệ. Đang bàn bạc, thảo luận thì chợt bác bảo vệ trường đi vào và thông báo một bạn học sinh được một chiếc ví nhỏ trong đó có một số tiền, nếu ai mất thì lại gặp bác để nhận. Lúc này, Mai được cô giáo cho phép gặp bác bảo vệ, qua xác minh số tiền và nhận diện chiếc ví thì biết đó là của Mai thật. Lúc này cả lớp mới nhẹ nhõm, hoá ra vì  khoá kéo cặp không cẩn thận nên Mai đã để rơi chiếc ví khi chạy vội vào lớp, một em lớp dưới nhặt được gửi bác bảo vệ. 

Khi xong xuôi mọi chuyện, Mai xin lỗi tôi vì sự hiểu lầm này, còn tôi và Nga chỉ biết nhìn nhau cười.

Ra về tôi cảm ơn Nga vì đã dũng cảm đứng lên bảo vệ mình. Nga luôn hiểu và thương tôi nhất. Từ đó tình bạn chúng tôi thêm khăng khít và gắn bó hơn, dù gặp khó khăn gì cũng đều giúp đỡ nhau vượt qua.

9
7
Nguyễn Minh Thạch
09/07/2020 21:40:05
+2đ tặng

Mỗi người bạn trong đời luôn là điều quý giá mà chúng ta có được. Bạn bè luôn đồng hành và cùng ta học tập, vui chơi, chuyện trò, san sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Và điều khó quên nhất chắc có lẽ là những kỉ niệm mà chúng ta có cùng người bạn ấy. Em cũng có một kỉ niệm vô cùng thú vị và đầy cảm động với người bạn thân.

Người bạn ấy tên là Lan, chúng em quên nhau trong dịp hoạt động đội liên trường. Chúng mình sống ở hai xã khác nhau nhưng khoảng cách ấy không làm giảm đi sự thân thiết và tình cảm hài đứa dành cho nhau. Thỉnh thoảng, em vẫn thường đạp xe qua nhà Lan để học tập lẫn nhau và vui chơi.

Hôm đó, là sinh nhật em, mọi người đã đến đông đủ nhưng mãi vẫn không thấy Lan đâu. Mình rất lo lắng cho cậu ấy, dù vui vẻ cùng những người bạn trong lớp mà dạ vẫn bồn chồn không yên. Cứ đinh ninh là Lan đến trễ nhưng đến cuối tiệc sinh nhật, khi mọi người đã dần về hết mà Lan cũng chưa đến,  mình trách Lan vì là bạn thân mà  lại quên đi ngày sinh nhật mình mặc dù trước đó mình có gửi lời mời tới cậu ấy.

Đang buồn lòng thì có tiếng chuông của réo, mình chạy ra mở cửa thì thấy Lan đứng đó. Em nhanh chóng mời Lan vào nhà, vừa lo lắng hỏi:

- Sao cậu tới muộn thế này? Cậu đi bộ tới nhà tớ à?

Lan khẽ gục đầu tỏ sự đồng ý rồi bảo:

- Tớ đi trên đường thì xe bị hư, quanh đó không có quán lại sợ trễ nên tớ gửi xe nhà người quen rồi nhanh chóng đi bộ tới. Vậy mà lại trễ mất tiệc của cậu rồi. Mình xin lỗi.

Giờ em mới hiểu ra mọi chuyện, hoá ra em đã trách lầm cô bạn ấy. Mở hộp quà Lan tặng, em càng xúc động hơn khi đó là hai quả xoài lớn.

Lan bảo:

"Cậu còn nhớ không, đây là hai quả xoài mà lần xuống nhà tớ chơi cậu đã bảo là rất thích chúng đấy. Hồi đó nó còn nhỏ mà giờ nó lớn thế này rồi đấy. Đây là món quà tớ đã chăm sóc và dành riêng cho cậu đấy"

Em lúc ấy xúc động đến rơm rớm nước mắt, Lan vẫn như vậy, vẫn chu đáo và tận tâm, luôn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Em ôm Lan rồi cảm ơn cậu ấy trong hạnh phúc vô bờ.

Bên cạnh Lan, em luôn cảm nhận được sự ấm áp từ cậu ấy. Cho đến bây giờ, hai đứa may mắn được học chung lớp khi vào cấp hai, chúng em lại ngày càng thân thiết hơn. Hy vọng tình bạn chúng em sẽ mãi bền lâu.

9
7
Nguyễn Minh Thạch
09/07/2020 21:40:20
+1đ tặng
Thấy tôi về nhà trễ hơn mọi bữa, mẹ tôi hỏi: "Hôm nay sao con về trễ vậy? Thường ngày độ 11 giờ hay hơn một chút là con về. Chắc ở lớp có sinh hoạt gì phải không con?" "Chút nữa, con kể mẹ nghe, mẹ nhé". Trả lời mẹ xong, tôi vào cất cặp rồi ra bể nước rửa chân tay mặt mũi sạch sẽ mới vào ngồi cạnh mẹ thỏ thẻ.
- Chuyện là thế này mẹ ạ! Tan học, con và Phương con nhà dì Tư đi về sau cùng. Chúng bạn đều đi xe về trước cả, chỉ mình con và Phương đi bộ. Trời nắng quá, hai đứa nép vào vệ đường mà đi. Đến ngã tư đầu làng, vừa mới bước sang bên kia đường, cả hai đứa đều nghe một tiếng rên nho nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:
- Phương ơi! Hình như có tiếng ai rên?
- Mình cũng nghe như thế.
Chúng con nhìn quanh quất không thấy một bóng người. Bỗng, tiếng rên lại cất lên. Cả hai đứa như đã định hướng tiếng rên phát lên từ hướng nào rồi. Chúng con bước đến gần gốc me tây nằm sâu trong vệ đường một chút.
- Ôi! Một bà cụ.
Phương phát hiện ra trước rồi kéo tay con cùng chạy đến. Bà nằm gối đầu lên rễ me. Bộ quần áo màu nâu sẫm lấm lem bụi đường. Chiếc gậy tre trơn bóng nằm cạnh chân. Mái tóc bà đã bạc trắng. Khuôn mặt nhăn nheo xanh nhợt. Con sờ lên trán bà thấy lạnh toát.
- Làm sao bây giờ hả Phương?
Phương vội để cặp xuống theo, run run nói:
- Cậu có mang theo dầu không?
Lúc này, con mới sực nhớ ra vội với lấy chiếc cặp, nhanh nhẹn kéo dây khóa lấy ra một lọ dầu gió Kim mà mẹ vừa mới mua cho con hôm trước. Phương vừa thấm dầu lên trán, mũi, thái dương bà xoa mạnh. Chừng độ mười lăm phút, chúng con thấy người bà ấm lại hơi thở bắt đầu đều dần. Bà mở mắt nhìn chúng con rồi thều thào:
- Cho bà chút nước.
Nghe bà vừa nói xong, Phương quay lại con nói nhanh:
- Cậu ngồi đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!
- Phương chạy lùi lại gần một trăm mét, ngay quán cô Lựu, mua một túi nước chanh có ống hút rồi tất tả trở lại đưa cho con. Cầm túi nước, con từ từ cho bà uống. Được nửa túi, bà bảo cho bà nằm nghỉ một tí. Phương ngồi xuống bên cho bà tựa. Một lúc sau, bà uống tiếp hết túi nước rồi nhìn hai đứa chúng con:
- Bà ở làng bên kia đi thăm đứa cháu gái ở xóm Đông. Qua đây, thây nắng quá, bà dừng lại nghỉ tạm ở gốc me này. Không ngờ, ngồi được một chút thì thấy xây xẩm cả mặt mày, chẳng có ai mà kêu cả.
- Bây giờ, bà đã thấy đỡ chưa hở bà?
- Bà đỡ rồi nhưng vẫn còn thấy mệt.
Ngồi với bà một lúc, chúng con bàn với nhau. Một đứa ra đường đón xe, đưa bà vào bệnh viện rồi nhắn với người nhà của bà lên. Con chạy ra đường đứng chờ. Từ xa, một chiếc honda vù tới. Con giơ tay ra hiệu cho xe dừng lại. Bác này có lẽ trạc tuổi với bố, dừng lại, nhìn con hỏi:
- Cháu đi về đâu?
- Thưa bác, cháu không đi nhưng có một bà cụ bị mệt. Chúng cháu đi học về, thấy bà ngất xỉu ở đây. Nhờ bác đưa hộ bà vào bệnh viện giúp ạ!
Bác xuống xe cùng con đi đến gốc me. Thấy bà cụ đang nằm tựa vào Phương, bác vội nói:
- Một cháu đứng chờ ở đây. Còn một cháu theo bác đưa bà vào bệnh viên.
Bác bế bà cụ trên tay rồi cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại. Khi chia tay với chúng con, bác nói:
- Hai cháu thật là ngoan. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Bây giờ hai cháu yên tâm mà về. Bác đến xóm Đông, báo cho cô cháu gái của bà đến bệnh viện ngay. Khi lên xe, bác còn quay lại mỉm cười với chúng con. Chuyện con về trễ là vì lí do thế đấy, mẹ ạ!
Bây giờ thì Phương - người bạn gái thân thiết của tôi đã theo gia đình về Thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Câu chuyện trên là một kỉ niệm đáng nhớ trong tình bạn của chúng tôi.
9
9
Chi
09/07/2020 21:41:09
                                                                         Đề 1

Một buổi sáng, tôi cùng bạn bè đang vui chơi trước nhà thì một đám mây đen kéo đến. Tất cả chúng tôi chạy vội về nhà mình. Phút chốc, cơn mưa rào ập tới.

Ngồi trong nhà ấm áp, nhìn ra ngoài mưa rơi lạnh buốt, tôi chợt nhớ ra một điều: sáng nay chị tôi đi học không mang áo mưa. Giờ này cũng là lúc tan học đến nơi. Tôi vội đội nón, khoác tấm ni lông, tay cầm áo mưa, chạy vội đến trường chị. Vừa vặn lớp chị tôi đang cho học sinh ra. Thấy tôi, chị tôi mừng quýnh, cầm áo mưa mặc vào người và cảm ơn tôi rối rít. Hai chị em tôi ra về dưới trời mưa xối xả. Chân chúng tôi bấm chặt xuống đất cho đỡ trơn. Gió thổi mạnh từng cơn như muốn giằng chiếc nón tôi đội trên đầu. Những giọt mưa gõ lộp bộp xuống nón tôi nghe rất vui tai.

Về đến nhà, trong lòng tôi rất vui sướng vì đã giúp đỡ được chị của mình. Câu chuyện xảy ra lâu rồi nhưng đến nay tôi còn nhớ mãi vì đó là một kỉ niệm đẹp của chị em chúng tôi.

6
7
Chi
09/07/2020 21:41:52
Đề 2

Đi học về, tôi đang tung tăng bước trên đường thì thấy một em bé gái chừng ba, bốn tuổi đang bi bô nói. Bên cạnh là một bạn đội viên có khuôn mặt dễ mến, đang dắt em nhỏ, vừa đi vừa trò chuyện.

Chốc chốc, em bé lại hỏi: "Mẹ đâu? Mẹ đâu?". Người chị dịu dàng đáp: "Ừ, chị đang dẫn em về với mẹ đây mà!" Vừa nói, bạn vừa chỉ tay về phía trước. Bước lại gần, tôi khẽ hỏi: "Em bạn đấy à?" Bạn đó mỉm cười: "Không, em này bị lạc. Mình đang đưa em đi tìm mẹ đây!" Nói xong, bạn bế em lên, đi qua đường để đến đồn công an gần đó, chắc là bạn muốn nhờ các chú công an tìm hộ mẹ cho em bé. Vừa hay, lúc ấy có một cô trông còn trẻ, hớt hơ hớt hải chạy lại. Em nhỏ mừng rỡ reo lên:

- Mẹ! Mẹ! Mẹ đây rồi!

Cô nhớ con mình, vui sướng ôm chầm lấy và còn ngỏ lời cảm ơn chú công an. Chú công an vui vẻ đáp: "Đây không phải là công của chúng tôi mà là công của em đội viên quàng khăn đỏ này đấy!" Người mẹ nắm chặt bàn tay của người bạn gái và trầm trồ khen ngợi: "Quý hóa quá! Thật là quý hóa! Cô cảm ơn cháu nhiều lắm!"

7
7
Chi
09/07/2020 21:42:24
Đề 3

Hôm nay nhận được tiền, chị Nhân của tôi sung sướng lắm vì đây là số tiền đầu tiên do công sức của chị làm ra. Hai chị em bàn với nhau sẽ mua tập, mua bút chì vẽ tranh, mua kẹp tóc, ăn phở, uống sữa, ai cũng phấn khởi.

Buổi chiều, ba đi làm về, áo đẫm mồ hôi. Nhìn dáng gầy gầy của ba trong chiếc áo bạc màu có vá đôi chỗ, không ai bảo ai, hai chị em đều nín lặng. Tối đến, chị Nhân bàn với tôi: “Chúng mình dành số tiền này mua tặng ba chiếc áo để đi làm. Em có đồng ý không?” Tôi nhất trí. Thế là hai chị em bí mật mua áo tặng ba. Món quà được chị Nhân gói cẩn thận, đẹp đẽ rồi phân công tôi mang đến tặng ba. Cầm món quà, ba nhìn hai chị em tôi một cách ngạc nhiên. Má cũng ngỡ ngàng không kém ba. Má giục ba mở ra xem. Khi thấy chiếc áo, ba má cùng thốt lên:

- Ồ, chiếc áo! Làm sao các con có được?

Sau khi biết rõ mọi chuyện, ba cảm động ôm cả chiếc áo và hai chị em chúng tôi vào lòng, nghẹn ngào nói:

- Các con của ba ngoan và có hiếu quá!

Thế rồi, những giọt nước mắt cứ long lanh trên đôi mắt của má.

Chuyện xảy ra đã lâu nhưng hình ảnh “chiếc áo hiếu thảo” và gương mặt thân thương của ba má còn hiện tươi rói trong tâm trí tôi. Đó là một kỉ niệm khó quên vì nó giúp tôi nhận ra một điều đẹp đẽ: vui biết bao khi mình biết quan tâm đến người khác.

6
7
Chi
09/07/2020 21:42:47
Đề 4

Vào mùa hè, người đến xếp hàng lấy nước ở vòi nước cộng cộng phố tôi rất đông, thùng xếp thành dãy dài. Mùa thu ít người lấy nước hơn. Qua đông lại càng ít nữa. Có lẽ vì rét quá, ai cũng lạnh và không hay gội rửa ào ào.

Lứa tuổi chúng tôi còn nhiều đứa tinh nghịch, chân không bẩn mà đi qua cũng chìa chân vào rửa. Những buổi sáng tinh mơ, các bà bán rau ở ngoại ô đi chợ sớm cũng đến máy nước công cộng rửa rau rất lâu.

Một đêm trời rét buốt như kiến cắn, tôi tỉnh dậy rồi không sao ngủ tiếp được.Bỗng nghe tiếng nước chảy xè xè ở máy nước đầu ngõ, chảy mãi như không có người khóa lại. tôi nghĩ: “Chắc có cậu nào qua đó nghịch máy rồi cứ để thế mà đi. Hay là có bà nào đi chợ sớm rửa rau cải, rửa hành gì đây mà quên khóa máy lại?”

Tôi vội tung chăn nhảy xuống, xỏ vội đôi dép rồi mở cử bước ra. Dòng nước vẫn chảy xè xè. Tôi chạy ngay đến khóa luôn máy lại. Trời rét căm căm, hai hàm răng va vào nhau lập cập nhưng lòng tôi lại thấy vui. Tôi bước vào nhà,định sớm mai viết ngay tấm biển để cạnh vòi nước công cộng: “Ai dùng xong nước thì nhớ khóa lại!”

7
8
Chi
09/07/2020 21:43:10
Đề 5

Hôm ấy, cô giáo dẫn vào lớp một bạn gái và nói với chúng tôi: “Đây là Lan, bạn mới của lớp ta, các em hãy làm quen với nhau đi”.

Cả lớp ngơ ngác nhìn cô bé mặc bộ quần áo có chỗ vá, có đứa thì thầm: “Gớm! Ai thèm làm bạn với nó chứ!” Cô giáo xếp Lan ngồi bàn đầu với tôi. Tự dưng tôi ngồi cách xa Lan ra.

Một hôm, cô giáo giảng bài tập toán, cô gọi Lan lên làm, Lan loay hoay mãi mà không giải được. Bỗng có tiếng nói từ cuối lớp vang lên: “Bài dễ thế mà không làm được, làm mất điểm thi đua của lớp rồi đấy!”

Cô giáo không hài lòng chút nào, cô giáo cho Lan về chỗ ngồi. Lúc ra về, bọn tôi lườm Lan một cái rồi chạy đi. Lúc này nhìn Lan thật tội. Ai bảo lười học!

Chiều hôm ấy, tôi ghé vào cửa hàng mua sách thì thấy Lan gánh nước qua. Nhìn thấy tôi, bạn đi như chạy. Bỗng Lan trượt ngã lăn ra cùng hai xô nước. Một bà béo chạy lại quát ầm ĩ. Lan ôm mặt khóc rồi chạy như bị ma đuổi.

Tôi bám theo Lan đến một ngôi nhà tồi tàn. Bây giờ tôi mới hiểu rằng nhà bạn nghèo lắm! Mẹ thì bị bệnh, bố đi đạp xích lô để kiếm tiền nuôi cả nhà. Còn Lan phải đi làm thuê để có tiền mua thuốc cho mẹ. Thế mà tôi đã hiểu lầm Lan.

Sáng hôm sau, tôi đem chuyện kể cho các bạn trong lớp nghe, ai cũng xúc động, nhận ra sự vô tâm của mình. Thế là cả lớp phát động phong trào: “Góp tiền tiết kiệm, giúp đỡ các bạn nghèo vượt khó”.

Cũng từ hồi đó, chúng tôi luôn gắn bó với Lan. Bây giờ Lan đã trở thành học sinh giỏi của tỉnh. Và tôi với Lan đã trở thành đôi bạn thân từ lúc nào không biết.

8
11
Baoo Yenn
24/07/2020 14:20:28
Ngồi trong nhà ấm áp, nhìn ra ngoài mưa rơi lạnh buốt, tôi chợt nhớ ra một điều: sáng nay chị tôi đi học không mang áo mưa. giờ này cũng là lúc tan học đến nơi. Tôi vội đội nón, khoác tấm ni lông, tay cầm áo mưa, chạy vội đến trường chị. Vừa vặnlớp chị tôi đang cho học sinh ra. Thấy tôi, chị tôi mừng quýnh, cầm áo mưa ặc vào ngườivà cảm ơn tôi rối rít. Hai chị emtôi ra về dưới trời mưa xối xả. Chân chúng tôi bấm chặt xuống đất cho đỡ trơn. Gió thổi mạnh từng cơn như muốn giằng chiếc nón tôi đội trên đầu. Những giọt mưa gõ lộp bộp xuống nón tôi nghe rất vui tai. 

Về đến nhà, trong lòng tôi rất vui sướng vì đã giúp đỡ được chị của mình. Câu chuyện xảy ra đã lâu rồi nhưng đến nay tôi còn nhớ mãi vì đó là một kỉ niệm đẹp của chị em chúng tôi.



 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Tiếng Việt Lớp 4 mới nhất
Trắc nghiệm Tiếng Việt Lớp 4 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư