Khi gia đình em nhận được giấy báo nhập học trường Học viện Phòng không không quân của a Hải,cả nhà rất vui mừng nhưng cũng là lần đâu tiên cả gia đình em xa anh.
Những ngày đầu vắng anh Hải, ngôi nhà trống vắng hẳn, không khí cũng trầm lắng xuống bởi anh luôn là người đem tiếng cười cho gia đình em.
Những ngày đầu dường như mọi người đều nhắc tới anh rất nhiều. Căn phòng bé nhỏ không còn vang lên tiếng nói cười và tiếng đàn ghi ta quen thuộc. Và có những lúc vì nhớ con mà mẹ em cứ ngồi thẫn thờ. Bố em bảo: “Con nó đi học đại học xa gia đình sẽ vất vả gian lao nhưng như thế mới trưởng thành lên được, suy nghĩ cũng sẽ chín chắn như người lớn. Ai cũng nhớ con cả nhưng rồi mọi chuyện sẽ quen cả thôi”. Bố an ủi mẹ để cho mẹ đỡ buồn, nhớ anh chứ em biết ba cũng rất nhớ và thương cậu con trai cưng vừa mới bước chân xa bố mẹ lần đầu tiên.
PROMOTED CONTENTRolex bán đồng hồ bản sao siêu rẻ nhân kỷ niệm 110 năm thành lậpSuy giãn tĩnh mạch sẽ biến mất sau 4 ngày điều trị theo cách sau2 ly mỗi ngày làm sạch mạch máu tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào!Trĩ lòi ra ngoài, độ 3 4 mà ngại đi cắt. Xem tôi chỉ cách này
Thời gian thấm thoắt anh Hải em đi học cũng được 7 tháng. Anh Hải em xin đăng ký tham gia tình nguyện giúp các em khóa dưới lên trường chuẩn bị cho kì thi, khi biết tin này mẹ em rất vui vì thấy anh trai em đã trưởng thành hơn, tự lập hơn. Cả nhà em lại những ngày mong ngóng anh về xem anh có thay đổi nhiều không. Và rồi vào giữa tháng 8 anh Hải không gọi điện báo với bố mẹ em là sẽ về vì anh muốn tạo bất ngờ cho cả gia đình. Cả nhà đang ăn bữa cơm trưa khi nghe thấy tiếng chuông cửa, em vội ra mở cửa và bất ngờ bị nhấc bổng lên bởi hai bàn tay mạnh mẽ của anh.
Không gì có thể so sánh được với niềm vui của gia đình em lúc ấy. Mọi người ngạc nhiên đến sững sờ trước sự xuất hiện bất ngờ của một anh lính phòng không cao to, vạm vỡ, nước da nâu bóng như màu đồng, đang tươi cười đứng trước mặt. Anh dập chân đứng nghiêm rồi giơ tay chào kiểu nhà binh: “Con chào bố mẹ! Chàng lính phòng không đã về ra mắt cả nhà”. Bố mẹ cứ đứng ngẩn ra vì sung sướng. Anh bất ngờ chạy đến ôm chầm lấy mẹ em trong nước mắt xem lẫn nụ cười hạnh phúc. Bố em bế em vào cứ thế cả nhà em ôm lấy nhau trong cảm xúc nhớ thương. Em ngắm mãi không chán gương mặt trưởng thành, nụ cười tươi rói và đôi mắt đen sáng của anh. Căn nhà nhỏ bây giờ xôn xao tiếng cười nói hỏi han của bố mẹ. Anh bắt đầu cao hứng biểu diễn vài thế võ mà anh đã học được từ các anh khóa trên.
Biết anh Hải đang đói, mẹ bảo anh đi tắm rồi vào ăn cơm cùng cả nhà. Mẹ em cứ nhìn anh ăn mà cười ra nước mắt. Vừa ăn, anh Hải vừa kể chuyện về cuộc sống quân ngũ những buổi tập hành quân, những buổi chiều lần đầu anh quét sân, trồng rau, tập bơi như thế nào. Thấy mẹ cứ ngồi ngắm anh và say xưa nghe anh kể quên cả ăn khiến cả nhà bật cười. Qua lời kể của anh, em tưởng tượng ra khung cảnh sôi đồng của môi trường lính, nó không tẻ nhạt chút nào ngược lại rất sống động, kỷ luật như doanh trại.
Anh Hải ân cần hỏi thăm ba mẹ về chuyện sức khỏe, công việc làm ăn, hỏi em về chuyện học hành và hướng dẫn em cách học môn Toán sao cho có hiệu quả nhất. Hồi học lớp 12, anh trai em đã đoạt được giải nhất trong kì thi học sinh giỏi Toán cấp thành phố. Anh bảo với em anh sẽ trở thành một người lính tốt để luôn là niềm vui của bố mẹ. Em rất phục trí thông minh và nghị lực phấn đấu của anh.
Sau khi ăn cơm xong, anh vào phòng riêng, lấy cây đàn ghi ta cạnh ba lô, vừa gảy vừa hát Bài ca Hà Nội. Giọng hát của anh trầm ấm và vang, ngân nga trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà.
Mỗi buổi sáng thức dậy, anh Hải dậy rất sớm tập thể dục rồi chạy bộ quanh những con phố quen thuộc. Nhìn chăn màn gấp gọn gàng xếp ở đầu giường, em cảm thấy tính kỉ luật mà quân đội rèn giũa cho anh được thể hiện rõ trong từng hành động. Anh Hải chọn bộ quân phục lính phòng không để đi thăm các cô, bác trong gia đình nhìn anh trong trang phục toát lên vẻ mạnh mẽ và chững chạc làm sao!
Sau ba tuần nghỉ hè, anh Hải phải lên đường trở về trường, cả nhà lưu luyến tiễn anh. Mẹ em cứ dặn đi dặn lại anh nhớ khi đến nơi, anh phải điện thoại về hoặc viết thư về ngay cho gia đình yên tâm. Anh Hải khoác vai em, căn dặn em hãy thay anh giúp đỡ bố mẹ, chăm sóc mẹ những lúc anh đi học. Em hứa là sẽ làm theo lời anh. Đêm ấy, em thao thức nhớ anh, người bạn lớn gần gũi và thân thiết của em. Em mơ ước sau này lớn lên cũng sẽ trở thành một người lính giống như anh để đem sức nhỏ của mình góp phần bảo vệ Tổ quốc thân yêu.