- Alô! Khương đấy à, quyển truyện mà tớ muợn cậu, tớ để trên giá sách ấy, giờ tớ đang cùng bạn đi dạo công viên, hay là cậu cứ đến phòng rồi tìm trên giá sách nhé? -Tiếng Ngọc từ đầu dây bên kia vọng lại khiến tôi ấp úng.
- À...ừ được cũng được, để tớ đến nhà cậu. Nhưng như thế có...
Ngọc cười vọng lại:
- Không sao đâu, tớ có bảo cả nhà rồi nên cậu đừng ngại.
Tôi cúp máy, vội lấy mũ hớt hải chạy đến nhà Ngọc. Quả thật, tôi cũng hơi ngại với Ngọc, với bố mẹ bạn ấy nhưng vì hôm nay chị Phương ở thư viện đã gọi điện cho tôi giục trả sách nên không còn cách nào khác, tôi đành đánh liều tới nhà Ngọc.
Sau khi được em Ngọc ân cần dắt đến phòng riêng, tôi chạy vội đến bên giá sách. A! cuốn truyện của tôi nằm ngay trên cả một hàng sách tham khảo của Ngọc, tôi khẽ nhón chân với lấy cuốn truyện thì chợt...cạch.... Một quyển sổ màu hồng được trang trí hoa văn cầu kì cũng rơi theo. Nhưng sự đời mấy ai cưỡng lại trí tò mò của chính mình. Tôi không ngại đặt cuốn truyện của mình sang một bên, lật trang đầu tiên của cuốn sổ hồng. Ồ, đó là dòng chữ rất to, được trang trí khá tỉ mỉ: "Quyển nhật kí". Lúc này, tim tôi đập liên hồi như nhịp trống, khiến tôi phải đưa tay giữ cho nhịp đập trở lại đều đặn. Ngọc vốn là con bé "lạnh lùng" và "bí ẩn" nhất lớp, ấy thế mà nó cũng có định nghĩa viết nhật kí, mà cái gọi là "đời sống nội tâm" của Ngọc lại nằm trong tay tôi chứ...Ôi...ôi, đây quả là cơ hội ngàn vàng, nó giống một kho báu sáng lấp lánh đang mở ra ngay trước đôi mắt hiếu kì của tôi. Không chần chừ lâu, tôi lật tiếp những trang sau. Nhưng những gì tôi đọc được đã khiến tôi hết sức kinh ngạc về người bạn học lạnh lùng, ít nói và giỏi giang ngồi cùng bàn của mình...
"Ngày...tháng...năm...
Hôm nay, lần đầu tiên mình viết nhật kí, và có lẽ cuốn nhật kí này sẽ là người bạn tâm tình với mình trong quãng thời gian dài còn lại, bởi vì người duy nhất quan tâm đến mình đã không còn nữa, đó là mẹ mình, bà đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thông mà bà không phải là người có lỗi.
Mất đi mẹ, mình cảm thấy như mất đi một phần cuộc sống, rồi đây, sẽ còn ai đánh thức mình dậy vào những buổi sớm mai, sẽ còn ai làm những bữa ăn ngon dành riêng cho mình, và còn ai cho mình ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy yếu đuối...
Mất đi mẹ, mình như mất tất cả, bởi vì người cha chưa từng một lần bế đứa con, cũng như chưa từng một lần ôm hôn đứa con này, ông ta chỉ biết làm một việc duy nhất, đó là gửi tiền về cho mẹ con mình, và có lẽ đối với ông như thế là đã hoàn thành trách nhiệm một người cha....."
Đọc đến đây, bất giác đôi hàng mi của tôi lại hơi ươn ướt, có lẽ bởi tôi là một đứa con gái đa cảm nên dễ bị rung động vì những chuyện như thế này, và tôi lại tiếp tục lật sang những trang nhật ký khác, và những dòng chữ tâm sự chân thật của cậu ta ghi sâu vào tâm trí tôi.
"Hôm nay buồn thật, những việc xảy ra trong cuộc sống tại sao lại cứ xảy ra ngoài ý muốn của mình, giờ đây mình chỉ ước ao, có một người có thể ngồi bên cạnh và nghe mình tâm sự, có một bàn tay để mình nắm lấy, cho mình thêm chỗ dựa...
Nhưng có lẽ tất cả sẽ ko bao giờ trở thành hiện thực"
Tôi vẫn tiếp tục trong sự tò mò và thương hại người bạn của mình.
"Thật đáng sợ, mình dần nhận ra mình ko còn là chính mình, ko biết từ bao giờ, mình đã trở nên xa lánh với bạn bè, trở nên là một kẻ ít nói, và vô cảm với mọi thứ xung quanh, nụ cười và nước mắt đã bắt đầu rời xa khỏi gương mặt mình...
Có những lúc, mình chỉ muốn được khóc thật to nhưng lại không thể, liệu trên đời có gì đau khổ hơn thế không"
Bỗng tôi giật bắn mình, Ngọc xuất hiện ngay trước mặt. Tay tôi run nảy, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất, tôi đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng cùng đôi môi run rẩy đầy tức giận của Ngọc. Tôi vụt chạy đi mà lòng nặng trĩu...
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Ngọc giận dữ như vậy. Tôi chạy, chạy như trốn ánh mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự giận dữ Ngọc ném cho tôi, sợ cả chính việc mình vừa làm. Về đến nhà tôi đóng sập cửa phòng lại, thở hổn hển, bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy? Tại sao tôi không chiến thắng được sự tò mò của chính mình? Tại sao? Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên.
Đêm đó tôi trằn trọc mãi. Tôi suy nghĩ miên man, nhớ lại những trang nhật ký đầy nước mắt của bạn. Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng gia đình Ngọc không hề hạnh phúc. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc. Càng nghĩ, tôi càng thương Ngọc. Tôi tưởng tượng ra hình bóng Ngọc cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn. Vậy mà tôi đã tưởng mình hiểu về Ngọc rõ lắm. Tôi muốn chia sẻ cùng Ngọc và an ủi với bạn. Cứ thế, suốt một đêm trường tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn, day dứt…
Sáng hôm sau, tôi đến lớp mà tự nhủ sẽ đến xin lỗi Ngọc nhưng đã quá muôn, vì hôm sau và những ngày sau đó Ngọc không đến lớp. Vì hoàn cảnh riêng của gia đình, Ngọc đã chuyển về quê để học. Mong rằng, sẽ có lúc tôi gặp lại Ngọc để xin lỗi bạn, và tôi cũng cầu mong những nỗi buồn của Ngọc sẽ vợi đi theo năm tháng. Tôi tin tưởng một tương lai rộng mở, sáng tươi sẽ đến với người bạn của tôi. Và cả tôi nữa, tôi tự hứa với mình sẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm dại dột thuở ấu thơ