Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Đóng vai Thúy Kiều kể lại đoạn trích Chị Em Thuý Kiều

2 trả lời
Hỏi chi tiết
500
1
1
Dtct
07/11/2021 10:48:26
+5đ tặng

Tôi đưa đôi mắt bất định nhìn về xung quanh, hình ảnh ngày Mã Giám Sinh lừa bán tôi vào chốn lầu xanh khiến tim tôi đau nhói. Chẳng biết từ lúc nào, cuộc đời tôi lại lắm truân chuyên, gập ghềnh như thế. Tôi là Thúy Kiều, vốn là con gái nhà viên ngoại Vương Quan, sống một cuộc sống êm đềm, bình dị bên gia đình, ngày ngày luyện rèn cầm, kỳ, thi, họa.

Rồi tai họa ở đâu ập đến, gia đình bị vu oan, rối ren vô cùng, để có tiền chuộc cha và em trai, tôi đành phải nhắm mắt đưa chân, rồi đời đưa đẩy tôi vào tay Mã Giám Sinh. Những tưởng mình đã được cứu, bước ra khỏi vực thẳm bi thương. Nào ngờ đâu chính hắn ta lại đẩy tôi vào vực sâu một lần nữa, bán tôi cho Tú Bà.

Tú Bà nói ngon ngọt, muốn tôi tiếp khách cho bà ta, nhưng làm sao tôi có thể như vậy, trinh tiết là thứ quý giá nhất của người phụ nữ. Thấy tôi cương quyết cuối cùng Tú Bà đưa tôi đến lầu Ngưng Bích, nói rằng cho tôi thời gian thư giãn, nghỉ ngơi đầu óc rồi suy tính cho sáng suốt.

Thực tế mà rằng, chốn đây chỉ là nơi giam cầm tôi mà thôi. Lầu Ngưng Bích, cái tên thật đẹp, như chính khung cảnh nơi đây. Vậy mà tôi lại chẳng có một chút cảm thức vui vẻ nào với nó, chỉ có thể quanh quẩn trong gian phòng nhỏ hẹp, đơn độc giữa không gian rợn ngợp, ngày hai lần ngắm mặt trời mọc, rồi mặt trời lặn.

Xung quanh lầu Ngưng Bích cực kỳ rộng rãi, bốn bề đều là núi rừng, cỏ cây đến tận chân trời. Chiếc lầu như một chấm nhỏ giữa khoảng trời mênh mông. Mỗi ngày, Thúy Kiều tôi chỉ có thể ngồi trên lầu, phóng tầm mắt về một phía xa xăm nào đó. Từ trên lầu cao, trước mắt chỉ là núi non trùng điểm, ngẩng đầu là vầng trăng sáng. Trăng tựa như muốn thì thầm với chính nỗi buồn của tôi, soi rọi từng nỗi đau đớn đang giằng xé.

Phía dưới là những đoạn cát vàng trải dài vô tận, tưởng như không bao giờ hết, xen giữa là những bụi hồng nhỏ bé đang kiên cường sống. Nhìn bông hồng ấy, tôi chỉ có thể cố gắng như nó, kiên cường sống tiếp, dẫu trơ trọi, dẫu lẻ loi giữa không gian rộng lớn, hoang vắng không một bóng người này.

Mỗi ngày trên lầu Ngưng Bích đều dài đằng đẵng, quanh quẩn trong một không gian nhỏ bé, mà phía trước rộng lớn như thế, tôi cũng không cách nào chạm đến được. Như một thói quen, sớm ngắm mây trời, tối ngắm trăng sao.

Tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác việc bầu bạn với đèn khuya, mây, gió, thiên nhiên, cây cỏ. Chuỗi thời gian tuần hoàn, lặp đi lặp lại bớt đi phần buồn tẻ. Vậy mà hình như, càng tự động viên, xoa dịu nỗi đau của mình, Thúy Kiều tôi càng đau đớn, bẽ bàng, càng khó chấp nhận thực tại. Những cảm xúc cứ vò vào nhau thành một mớ hỗn độn, không cách nào gỡ ra được.

Một đêm trăng sáng, mù mờ rọi sáng mọi thứ xung quanh khiến tôi nhớ về khoảng thời gian bên cạnh Kim Trọng, người nam nhân mà tôi hết mực yêu thương. Tôi nhớ về đêm trăng băng lối vườn khuya một mình, cùng chàng thề hẹn lời nguyện ước. Mà giờ đây, tôi sắp trở thành gái lầu xanh, làm món hàng cho người ta mặc sức bán buôn, thật đau lòng làm sao.

Kiếp này tôi đã nỡ phụ tình thương của chàng rồi. Nước mắt cứ thế chảy giàn giụa như chính trái tim cũng đang rỉ máu. Liệu rằng giờ này chàng còn chờ đợi tôi trở về, chàng đã hạnh phúc bên em gái Thúy Vân như sự tình tôi sắp xếp. Càng nghĩ càng đau lòng, càng hổ thẹn, tôi muốn gặp lại chàng vô cùng nhưng cũng chẳng có đủ can đảm và mặt mũi nào gặp lại chàng nữa.

Còn phụ mẫu của tôi, chỉ đáng trách bản thân thật vô dụng, không thể trả hết ơn sinh thành, ơn dưỡng dục, khiến mẹ cha phải lo lắng cho người con bất hiếu này. Trải qua bao mùa thu, chắc giờ đây quê nhà đã đổi khác đi nhiều, mẹ cha cũng ngày càng già yếu. Thân là con gái lạ chẳng thể quạt nồng, ấp lạnh, phụng dưỡng tuổi già vẹn tròn đạo hiếu.

Muôn trùng cách trở, biệt tăm biệt tích lâu nay, chắc hai người luôn mong ngóng ngày tôi quay lại. Chỉ tiếc rằng, không biết ngày được tự do tự tại, sống trọn đạo làm con bao giờ mới tới. Vẫn là gian phòng ấy, khung cảnh đẹp đẽ nhưng buồn thương đến lạ, trái tim tôi cứ vậy hẫng đi một nhịp.

Nhìn cánh buồm xa xa thấp thoáng, tôi tưởng như mình đang ở ngay trên quê hương mình, đang trở về trong vòng tay mẹ cha, người mình thương yêu. Đáng tiếc, cánh buồm ấy xa xăm quá, tựa như ảo ảnh trong làn sương mờ. Tôi chỉ như bông hoa nhỏ bị ngọn nước mới sa kia vùi dập, đẩy đưa không biết dừng nơi nào, thật lênh đênh, bất định.

Lòng buồn như thế, cảnh xung quanh cũng nhuốm một màu buồn tẻ. Đồng cỏ mênh mông trải một màu héo úa, cái màu xanh nhàn nhạt kéo dài tới tận chân trời, vô vị, chán ngán, không còn sức sống. Rồi tôi như nghe thấy tiếng sóng vỗ ầm ầm ngay dưới chân, lo lắng, hoang mang vô kể, tựa như những nỗi bất hạnh lại sắp giáng xuống đầu.

Nếu bây giờ có một điều ước, tôi ước gì mình có thể thoát khỏi nơi cô đơn, đơn độc, bẽ bàng này; được sum họp trong vòng tay gia đình, lại sống trong chuỗi ngày êm đềm. Nỗi khát khao tự do, sống một đời bình yên thật đơn giản nhưng lại quá khó khăn.

Đặt mình vào vị trí của nhân vật, tưởng chừng như trước mắt chúng ta cũng trải dài một khung cảnh rợn ngợp, đơn độc, buồn tẻ. Thì ra, người thiếu nữ ấy đã phải hứng chịu quá nhiều nỗi đau thương, một cuộc đời bấp bênh “hồng nhan bạc mệnh”. Đóng vai Thúy Kiều kể lại “Kiều ở lầu Ngưng Bích”, chúng ta mới hiểu vì sao Truyện Kiều được mệnh danh là trang tuyệt bút mà Nguyễn Du mang đến cho kho tàng văn học Việt. Mà ở đó, không chỉ Thúy Kiều, mà là nỗi lòng của rất nhiều người phụ nữ Việt trong thời kỳ phong kiến.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Bngann
07/11/2021 10:52:58
+4đ tặng

Nhà gia đình viên ngoại họ Vương có hai người con gái đầu lòng. Đó là tôi - Thúy Kiều và em gái tôi - Thúy Vân. Trong vùng, ai nấy cũng đều ngưỡng mộ chị em tôi bởi sắc đẹp và tài năng của cả hai. Chúng tôi mỗi người một tính cách, một vẻ đẹp nhưng đều “mười phân vẹn mười”.

Vẻ đẹp của em Vân được mọi người nhận xét là đoan trang, cao quý. Khuôn mặt tròn như ánh trăng đêm rằm, đôi lông mày hơi đậm và nở nang. Mái tóc mềm mại khiến mây phải chịu thua, làn da trắng khiến tuyết chịu nhường nhịn. Tôi thích nhất là nụ cười tươi tắn như hoa, cùng với giọng nói trong như ngọc của em. Vẻ đẹp ấy đã làm say mê biết bao chàng trai trong vùng, cũng khiến cho biết bao cô gái phải thầm ngưỡng mộ.

Tôi cũng không thua kém Thúy Vân. Trong vùng, mọi người thường nói rằng: Nếu luận về sắc đẹp, không ai có thể vượt qua được tôi. Nếu luận về tài năng, họa may mới có người hơn được. Vẻ đẹp của tôi dường như có thể làm khuynh thành đảo quốc. Một vẻ đẹp khiến cho thiên nhiên cũng phải đố kị. Đôi mắt trong như làn nước hồ mùa thu, đôi lông mày đẹp như dáng núi mùa xuân. Vẻ tươi trẻ, xuân sắc khiến hoa phải ghen, liễu phải hờn. Đâu chỉ xinh đẹp, tôi còn rất mực tài năng. Vốn thông minh từ nhỏ, tôi đã am hiểu hết cầm - kỳ - thi - họa. Đặc biệt nhất phải kể đến tài năng đánh đàn của tôi. Tiếng đàn cất lên như có hồn điệu. Tôi thường sáng tác nhạc. Những bản nhạc được gọi là “một thiên bạc mệnh”. Mỗi khi đánh đàn, lắng nghe âm thanh của bản nhạc, tôi lại cảm nhận được những dự cảm đầy bất an trong tương lai.

Tuy sống một cuộc sống hết mực phong lưu của tiểu thư con nhà khuê các. Và cũng ở cái tuổi “cập kê” - trai gái phải dựng vợ gả chồng nhưng chị em tôi vẫn rất mực giữ gìn khuôn phép. Chúng tôi sống yên bình bên người thân, bỏ ngoài tai những lời “ong bướm” của chốn nhơ bẩn, phàm tục. Dù vậy, trong lòng tôi vẫn luôn khát khao tìm được một người tình “tri kỷ”.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 9 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo