LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể một lần em mắc lỗi ( kết hợp miêu tả và biểu cảm)

Kể một lần em mắc lỗi ( kết hợp miêu tả và biểu cảm)
2 trả lời
Hỏi chi tiết
381
2
0
Nguyễn Nguyễn
20/11/2021 19:09:28
+5đ tặng

Giờ đây, sau nhiều năm trôi qua, tôi mới có đủ dũng khí để nhớ về trường Marie Curie, nhớ về những năm tháng êm đềm của tuổi học trò qua kỉ niệm về một lần mắc lỗi – lần đầu tiên và cũng là duy nhất nhưng đủ để khiến tôi phải hổ thẹn đến tận bây giờ. Ngày đó, tôi chỉ là một con nhóc lớp 5 ngốc nghếch, dại dột.

Hằng ngày tôi đạp xe tới trường và nhận từ tay chú Thành bảo vệ một tấm vé xe. Tôi rất sợ bị mất vé vì nếu làm mất vé sẽ bị ghi tên vào sổ “đen”. Bây giờ nghĩ lại tôi không khỏi bật cười vì sự ngớ ngẩn của mình. Cuốn sổ bìa da màu đen đó chẳng qua chỉ là sổ ghi công tác của chú bảo vệ nhưng tôi cứ ngỡ đó là sổ đen ghi tên học sinh cá biệt và nếu bị ghi tên nhiều lần thì sẽ bị phạt nặng, thậm chí bị đuổi khỏi trường. Một buổi chiều, giờ tan học, tôi lục khắp túi áo, túi quần, đổ tung mọi thứ trong cặp sách ra nhưng vẫn không tìm thấy vé xe của ngày hôm ấy. Tôi hoảng hốt thực sự vì đây là lần thứ hai tôi làm mất vé xe mà lại cùng trong một tuần nữa chứ. Tôi lục lại cặp sách một lần nữa nhưng thay vì tìm thấy tấm vé xe hôm đó, tôi lại tìm thấy tấm vé mà tôi ngỡ đã đánh mất buổi trước. Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu tôi có thể dùng tấm vé này để thay thế cho tấm vé hôm nay, chỉ cần sửa ngày tháng là xong.

- Cháu này đứng lại – tiếng chú Thành làm tôi giật nảy mình, mặt cắt không còn hạt máu.

– Cháu đem xe lại kia, lát nữa nói chuyện. Dựng xe trong một góc lán, tôi thấy từng phút trôi qua dài như hàng thế kỉ với bao nỗi sợ hãi, hối hận mỗi lúc một tăng. Người cuối cùng lấy xe ra là tôi. Tôi lếch thếch dắt chiếc xe đạp lại phía chú, không dám ngẩng đầu như mọi ngày nữa. Cô Thơ – Phó trưởng ban quản lý học sinh đi lại hỏi:

- Có chuyện gì thế? - Học sinh này dùng vé giả!

Chú Thành đáp, giọng không giấu nổi bực mình rồi đưa tấm vé cho cô Thơ xem. Tôi muốn khóc nhưng không phải vì sợ nữa mà vì thẹn. Cô Thơ nhìn tôi, tôi không dám ngẩng mặt nhìn cô nhưng tôi biết thế vì tôi cảm thấy ánh mắt cô đốt trên da thịt nóng ran

- Đây là em Phương Thu, lớp 5 của cô Liên. Cô bảo chú Thành, giọng buồn buồn.

- Tôi bảo lãnh cho em ấy.

Rồi cô bảo tôi:

- Em về làm bản tường trình gửi cô chủ nhiệm và đừng bao giờ tái phạm nữa. Dối trá là xấu lắm. Cô nói nhẹ nhàng nhưng từng từ, từng chữ như cứa sâu vào lòng tôi. Tôi lí nhí:

- Vâng ạ.

Chiều hôm đó, tôi không đi chơi như mọi khi mà chui vào phòng trùm chăn kín mít. Tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ được, nỗi sợ hãi lấn át tâm hồn tôi. Chỉ nay mai thôi, chuyện này sẽ được nêu ra trước toàn trường, ai ai cũng sẽ biết tôi là một kẻ dối trá. Bố mẹ tôi sẽ ra sao khi biết mình sinh ra một đứa con dối trá? Và còn lớp tôi nữa, tôi có làm cô chủ nhiệm và bạn bè phải xấu hổ vì “dây dưa” với một đứa hư hỏng như tôi? “Phải cứu vãn cái gì còn có thể cứu vãn! Mình là người bỏ đi rồi nhưng không được làm ảnh hưởng thêm tới ai nữa!”. Tôi vùng dậy, bắt đầu viết ba bản kiểm điểm, một gửi cô Thơ, một gửi cô chủ nhiệm và một gửi chú Thành, trong đó tôi tường trình lại toàn bộ sự việc.

Tôi nhận lỗi nhưng không xin tha thứ vì trong thâm tâm tôi hiểu tội tôi to lắm. Tôi chỉ xin đừng nêu việc này trước toàn trường để cô giáo chủ nhiệm và bạn bè không phải xấu hổ vì tôi, để danh dự của một tập thể lớp đứng đầu khối không bị bôi bẩn. Còn về phần mình, tôi sẵn sàng nhận án kỉ luật cao nhất: buộc thôi học. Những ngày tiếp theo sau đó tôi sống trong sự thấp thỏm chờ đợi cái án kỉ luật nhưng mãi không thấy. Dường như mọi người đã quên hẳn lỗi lầm của tôi. Một ngày cuối năm, khi chia tay với chúng tôi, cô Thơ nói:

- Tập thể lớp của các em tuy rất hiếu động, nghịch ngợm nhưng cô nhận thấy sự đoàn kết yêu thương nhau và sự hết lòng với tập thể lớp của mỗi cá nhân. Cô ngừng lời ở đó và mỉm cười với tôi. Nụ cười kín đáo chứa đựng thông điệp: các thầy cô và chú Thành đã tha thứ cho tôi rồi.

Đã ba năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn tự hỏi nếu ngày đó không có sự bao dung, rộng lượng của cô Thơ, cô chủ nhiệm và cả chú Thành nữa thì tôi sẽ ra sao? Có thể tôi chỉ phải chịu một án kỉ luật nhẹ, có thể là nêu tên trước toàn trường chỉ thế thôi cũng quá đủ cho một dấu chấm hết đối với một học sinh ngoan ngoãn. Một ai đó đã nói: “Đình chỉ học, buộc thôi học án kỉ luật nặng nhẹ khác nhau nhưng đều làm một học sinh tuột dốc nhanh hơn mà thôi”. Sự bao dung của các cô và chú đã ngăn không cho tôi tự coi mình là người bỏ đi để mà tự do tuột dốc, để giờ đây tôi luôn cố gắng phấn đấu trở thành con người trung thực và để câu chuyện này mãi là lần mắc lỗi đầu tiên và duy nhất của tôi.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Minh Anh
20/11/2021 19:10:29
+4đ tặng

Cuộc sống muốn đạt được thành công luôn phải trả giá bằng nhiều thứ, phải có những lỗi lầm. Và bản thân em cũng vậy, cũng đã từng dại dột mắc lỗi lầm trong những năm tháng đầu đời. Đó là lần nói dối bỏ học hồi học lớp 5.

Như thường lệ, cuối tuần nào tôi cũng được ba mẹ cho về đi chơi với ông bà nội. Hôm đó, một ngày thu mát mẻ trong xanh, bầu trời cao vời vợi, sáng sớm ba đã đưa tôi sang nhà ông bà. Bởi hôm đó là ngày ba mẹ tôi có công tác đột xuất ở Hồ Chí Minh
 trong vòng 1 tuần nên tôi phải sang bên nội rất sớm. Trên đường, hai ba con tôi trò chuyện say sưa và rất vui vẻ. Ba nhắc nhở tôi phải ngoan ngoãn, nghe lời ông bà và không quên nhiệm vụ học bài.

-Cũng sắp thi lên cấp 2, muốn vào được trường tốt con phải chăm chỉ học tập và chiều nay con nhớ đi học thêm toán ở nhà cô Yến nha, con gái”, ba trìu mến nhắc nhở.

-Dạ vâng ạ, con sẽ nhớ lịch học mà.

Đến nhà nội, cùng với anh chị em họ tôi chơi rất vui vẻ với mọi người. Buổi sáng tôi được đi chơi đồng với đám bạn quanh xóm, được chơi các trò chơi dân gian rồi chơi búp bê… Thêm đó ông bà nội rất chiều chuộng cháu gái nên để tôi chơi vui với các bạn thoải mái và đến trưa thì nấu những món ăn rất ngon mà tôi ưa thích. Thực sự, mỗi lần được sang nội là một ngày rất tuyệt vời, tôi luôn được vui chơi, tươi cười suốt ngày. Nhưng mọi chuyện sẽ thật thoải mái, tôi sẽ được ăn cơm ngon lành nếu tôi không băn khoăn về quyết định sáng nay.

Sáng đó, trước khi đi về đám bạn tôi có bàn với nhau rằng, chiều hôm đó cả lũ sẽ vào nhà Lan gần đó để đi chơi và phương tiện là bằng chiếc xe đạp của mỗi người. Tuy nhiên, cuộc chơi ấy lại trùng với lịch học toán nên tôi rất do dự còn Hạnh thì lên tiếng :” ôi giời, tưởng gì, nghỉ một buổi cũng đâu có chết ai đâu”. Phân vân một lúc lâu tôi đi đến quyết định là sẽ mang xe đến đúng giờ chiều nay.

Ông bà nhắc nhở tôi đi học lúc 3h chiều, tôi mượn chiếc xe đạp với sự đồng ý tuyệt đối của nội. Thay vì đạp xe đến nhà cô giáo thì tôi đạp đến chỗ hẹn của chúng bạn. Chiều đó chúng tôi chơi rất vui vẻ và tôi có một suy nghĩ đắc chí :” đúng là nghỉ một buổi nay cũng đáng ha”.
Vui chơi thì cũng đến tôi phải về và khoảng 4h30′ hơn tôi lóc cóc đạp xe với chiếc ba lô vô dụng trên vai về nhà nội đợi ba mẹ đến đón.
Mọi chuyện sẽ thật tốt nếu trên đường về tôi lại gặp ba, me cùng đi đến nhà nội lúc đó. Những ánh mắt gặp nhau đầy sự bất ngờ.

Về đến nhà nội ba hỏi: con đi học sao lại đi đường đấy về và đặc biệt đó là lúc con chưa thể đi học thêm”. Tôi chỉ còn biết cúi đầu khai ra sự thật dưới con mắt thất vọng của ba mẹ và ông bà nội, một cảm giác rất xấu hổ, khắp người nóng ran lên về sự nói dối của mình. Tuy nhiên ba đã tha thứ :” con biết là ba ghét nhất là nói dối mà sao vẫn làm vậy để trốn học với ông bà khi ba mẹ không ở nhà. Tuy nhiên con biết nhận lỗi nên ba mong con lần sau sẽ không tái phạm nữa, sẽ lại là cô gái đáng yêu học giỏi của ba me”. Tôi hứa và ba mẹ đã tặng một món đồ chơi rất thích từ trên Lào Cai về và tôi cảm ơn.

Có lẽ sự sai lầm ấy không còn xuất hiện lần nào nữa cũng bởi sự dạy dỗ của ba mẹ tôi lúc đó. Thực sự nói dối là một thứ vi phạm rất dễ và khí tha thứ. “Có lần đầu sẽ có lần sau, nên hãy cố đừng tái phạm” đó là điều mà ba nhắc nhở tôi cho đến tận bây giờ.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 8 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư